Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 89:--- Tin Đồn ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:23:13
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Điện hạ, ở Đào Ổ?”, Tề Vân Sanh vẻ mặt kinh ngạc.
Trong lòng hoảng hốt, lén liếc Diệp Uyển Xu, rõ nàng cách nào mà mời Vĩnh Ninh Vương đến.
Diệp Uyển Xu khóe môi cong lên lạnh một tiếng, nàng dám tính kế Tề Vân Sanh và Trấn Phủ Sứ ty, tự nhiên sẽ chuẩn vạn phần chu đáo, sớm tìm cho một thanh đao.
Phó Minh Trì giờ đây chính là thanh đao sắc bén nhất trong tay nàng, vì điều gì khác, ít nhất lúc họ cùng mục tiêu, thanh đao chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện vì nàng mà dùng.
“Đã quấy rầy hứng thú dùng bữa của Điện hạ, thật sự xin .”
Hướng về Phó Minh Trì cung kính thi lễ một cái, dáng vẻ ôn uyển đoan trang khiến Phó Minh Trì vốn dĩ vô cùng bình tĩnh bỗng chốc ngẩn .
Trong ấn tượng, cuối cùng thấy nàng với vẻ điềm tĩnh như là khi đầu gặp nàng ở Lâm An.
Chỉ là cảnh tượng trong viện lúc , y cũng thể nào tỉ mỉ thưởng thức hương vị ẩn chứa bên trong.
Y lặng lẽ quét mắt qua một sân đen kịt, Phó Minh Trì ngữ khí u buồn : “Diệp cô nương chiêu đãi bổn vương dường như mấy thành tâm, sớm mời nhiều khách nhân như mà cũng báo cho bổn vương một tiếng.”
Đang yên đang lành uống , thưởng thức điểm tâm trong phòng, Phó Vân Nê gọi .
Phó Vân Nê tinh nghịch nháy mắt với Diệp Uyển Xu, đó trưng bộ mặt nhỏ nhắn ủy khuất hướng về Phó Minh Trì.
“Đại ca, đừng chọc ghẹo Diệp tỷ tỷ nữa, Diệp tỷ tỷ ngày ngày đều mong tới, rõ ràng là chiêu dụ đám khách mời đến.”
Phó Minh Trì nghĩ , thấy cũng lý: “Cũng đúng, ai bảo Diệp tỷ tỷ của đáng yêu như , dễ khiến khác nhớ thương.”
Nghe hai một xướng một họa, Diệp Uyển Xu bất lực đảo mắt.
Còn Tề Vân Sanh sớm vài dấu hiệu chẳng lành, vội vàng tiến lên : “Điện hạ, hạ quan hôm nay đến đây là mượn danh để tác oai tác phúc, mà là đến để giải quyết phiền muộn cho .”
Dứt lời, ác độc lườm Diệp Uyển Xu một cái, lập tức : “Thật cũng cần cầu cạnh Diệp cô nương, càng cần giam giữ Tiểu Quận Chúa ở đây.”
Duật Bạch , lập tức vui, một tát trực tiếp giáng xuống mặt Tề Vân Sanh: “Ngươi đang xằng bậy cái gì ?”
Không giam giữ Tiểu Quận Chúa ở đây, thì Điện hạ danh chính ngôn thuận mà đến Đào Ổ .
“Duật thống lĩnh đây là cớ gì ạ?”, Tề Vân Sanh vẻ mặt hoang mang: “Hạ quan tra rõ lão phu nhân Diệp gia cất giấu ít tài sản, hiện tại đều danh nghĩa Diệp cô nương, chỉ cần đến Đào Ổ lục soát nhất định sẽ tìm thấy.”
Phó Minh Trì xong lông mày trầm xuống, Duật Bạch là một tát mạnh giáng lên: “Diệp cô nương phạm điều luật hình sự nào mà phiền Tề tú tài huy động đại quân đến tịch thu gia sản nhà khác?”
Tề Vân Sanh vẫn hiểu rõ tình hình sân, chỉ nhận Vĩnh Ninh Vương hủy hoại danh tiếng, lập tức chuyển lời: “Hạ quan đến tịch thu gia sản, mà là mượn, là đến mượn bạc của Diệp cô nương.”
Duật Bạch tức giận giơ bàn tay lên, nhưng Phó Minh Trì thấy thì mất hứng.
“Thôi , đ.á.n.h c.h.ế.t thì ngươi bảo bổn vương đến mà thu bạc.”
Phó Minh Trì hiệu Duật Bạch lui xuống, ánh mắt hờ hững liếc Tề Vân Sanh: “Bổn vương cho ngươi ba ngày, trong ba ngày truy hồi năm mươi vạn lượng bạc, nếu thì Tề gia ngươi sẽ đơn giản chỉ là tịch thu gia sản .”
Ánh mắt liếc xéo qua Diệp Uyển Xu, y bổ sung: “Còn về Đào Ổ , về ngươi dám bén mảng đến nửa bước, bổn vương nhất định sẽ khiến ngươi c.h.ế.t chỗ chôn.”
Sau đó, liền thấy từng hàng giáp sĩ với áo giáp sáng choang từ ngoài sân chạy ùa , bao vây các cung thủ của Trấn Phủ Sứ ty, từng một khí thế uy phong lẫm liệt đủ để trấn áp tất cả .
Xích Phong Doanh thống lĩnh sai khiêng con cá biển bắt từ biển về, vẻ mặt nghiêm nghị đến mặt Phó Minh Trì và Diệp Uyển Xu, bẩm báo: “Khải bẩm Điện hạ, mạt tướng theo lệnh của , dẫn Xích Phong Doanh đêm qua bắt một con hải lang, xin mời Diệp cô nương nếm thử.”
“Cái gì, Điện hạ phái Xích Phong Doanh bắt cá?”, Tề Vân Sanh nữa kinh hãi.
Xích Phong Doanh ở Việt Châu nổi danh lẫy lừng, mà Vĩnh Ninh Vương phái bắt cá, việc quả thực là quá hoang đường.
Thế nhưng sân một ai thèm để ý đến sự hiếu kỳ của .
Nhìn con cá biển nặng tới hàng trăm cân trong giỏ, trông vô cùng mắt, Phó Vân Nê nhịn tiến lên sờ thử.
Cười tủm tỉm Diệp Uyển Xu, tiểu gia hỏa tham lam nuốt nước bọt: “Diệp tỷ tỷ, chúng mau về chuẩn , ăn một bữa thật lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-89-tin-don.html.]
Diệp Uyển Xu đây là đầu tiên thấy con cá lớn đến , nàng khá kinh ngạc, Phó Vân Nê kéo lôi, mới hồn.
Nàng xoa xoa đỉnh đầu tiểu gia hỏa, đáp một tiếng, liền dẫn Phó Vân Nê trở về phòng.
Phó Minh Trì định xoay , vô tình thấy nắm đ.ấ.m đang siết chặt của Cố Đình Châu, chỉ hờ hững nhếch môi, đó liền theo .
“Uyển Uyển.”
Cố Đình Châu cam lòng đuổi theo, nhưng Đình Phong chặn .
“Ngươi gì ?”, Cố Đình Châu giận dữ : “Ngươi vì để Uyển Uyển tiếp cận Vĩnh Ninh Vương, Kỷ thủ phụ ?”
“Việc đó cũng liên quan đến Cố đại công tử.”, Đình Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng: “So với chuyện đó, lão gia nhà càng hy vọng đại công tử gần đại cô nương.”
“Cố đại công tử, mời thôi.”, Duật Bạch cũng động tác tiễn khách: “Ta thấy, Diệp cô nương và Phong quản sự đều hoan nghênh ngươi, ngươi đừng tự rước lấy nhục nữa, con cá biển là Điện hạ chuẩn cho Diệp cô nương, phần của ngươi .”
“Hỗn xược.”
Cố Đình Châu dẫn theo thuộc hạ xông , các thị vệ Xích Phong Doanh nhao nhao vây quanh.
Thấy tình thế căn bản xem Vinh Quốc Công phủ mắt, tùy tùng bên cạnh y vội vàng thông minh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại công tử, Vĩnh Ninh Vương cũng sẽ ngày ngày canh giữ ở Đào Ổ, chúng đến.”
Cố Đình Châu c.ắ.n chặt răng, nắm đ.ấ.m siết chặt kêu răng rắc, ánh mắt âm hiểm trừng Duật Bạch: “Cảnh cáo Vĩnh Ninh Vương, y nếu dám ý đồ bất chính với biểu , tuyệt sẽ tha cho y.”
“Xì, khoác lác, ai mà chẳng .”
Duật Bạch rút đao , chỉ y và : “Tất cả những kẻ liên quan đều dọn dẹp ngoài, đừng quấy rầy hứng thú của Diệp cô nương và Điện hạ.”
Xích Phong Doanh từng bước dồn ép, đẩy bộ của Cố Đình Châu và Tề Vân Sanh ngoài.
“Tề tú tài, đừng quên, ngươi chỉ ba ngày.”
Duật Bạch quát to với Tề Vân Sanh một tiếng, lúc mới Đình Phong.
Biết rõ ân oán giữa Điện hạ và Thủ phụ, vội vàng hạ lấy lòng : “Phong quản sự, là ở đây mời ngươi một chén.”
“Cút .”, Đình Phong đến giờ vẫn hiểu rõ rốt cuộc Vĩnh Ninh Vương ý đồ gì, giận dữ quát: “Duật thống lĩnh, Vĩnh Ninh Vương đừng hòng lừa gạt đại cô nương nhà , việc y hủy hôn với lão gia, sớm muộn gì cũng sẽ thành thật kể cho cô nương .”
Mèo con Kute
Dứt lời, dẫn theo tức giận rời .
“Đừng mà.”
Duật Bạch đuổi theo khuyên nhủ, nhưng Đình Phong căn bản để ý đến nữa, ba bước biến thành hai bước, nhanh khỏi rừng đào.
“Lần Điện hạ t.h.ả.m .”, Duật Bạch thầm thở dài một tiếng, chỉ đành về bẩm báo.
Còn Tề Vân Sanh và Cố Đình Châu khi cùng đuổi khỏi Đào Ổ, ai thèm để ý ai, mỗi một ngả.
Trên đường đến Trấn Phủ Sứ ty, Tề Vân Sanh cẩn thận nhớ tình hình , lẩm bẩm một : “Vĩnh Ninh Vương vì cận với tiện nhân họ Diệp đến ? Vương phủ dù sa sút đến mấy cũng đến mức vì mấy chục vạn lượng bạc mà hạ lấy lòng một nữ nhi con nhà thương nhân tiện dân chứ.”
“Tề tú tài đừng quên, Diệp cô nương dù cũng là nữ nhi của Thủ phụ đại nhân, Phong quản sự xuất hiện ở Vũ Hoa Trấn đủ thấy rõ.”
Tiểu tư bên cạnh nhắc nhở: “Vị Tuệ cô nương mấy hôm gây ồn ào xôn xao cũng họ Diệp, nếu tiểu nhân đoán sai, vị Tuệ cô nương chính là ở Đào Ổ.”
Tề Vân Sanh chợt ngẩn : “Hèn chi tiểu quận chúa và Vĩnh Ninh Vương đối với nàng đều cận như , như , chẳng vì thế mà đắc tội Vĩnh Ninh Vương ?”
“Tề tú tài cũng cần vội vàng,” tiểu tư an ủi , “Tuần sát Ngự sử của triều đình hai hôm nữa sẽ đến Việt Châu , vị Cố tiểu công gia ngay cả Kỳ Vương cũng để mắt, chuyến của chính là để đối phó Vĩnh Ninh Vương.”
“Người cũng qua đôi chút, là một nhân vật tàn nhẫn.”
Tề Vân Sanh trầm ngâm gật đầu: “Truyền ngôn tiểu tiện nhân nhà họ Diệp khi chạy trốn khỏi Lâm An, Cố Đình Sâm đuổi g.i.ế.c suốt đường, cũng thế nào vẫn để nàng trốn thoát, nghĩ Cố Đình Sâm đến Việt Châu tất sẽ bỏ qua cho nàng .”
Nghĩ đến nỗi sỉ nhục hôm nay chịu, Tề Vân Sanh nắm c.h.ặ.t t.a.y đấm.
“Tiết Trấn Phủ sứ ở đây, ngươi và đích nghênh đón tiểu công gia, Vĩnh Ninh Vương và tiểu tiện nhân c.h.ế.t.”