Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 88:--- Uy phong lẫm liệt ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:23:12
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tề Vân Sanh, ngươi đây là ý gì?”
Nhận thấy kẻ đến ý , Diệp Uyển Xu thiện ý khuyên nhủ: “Ngươi gây sự với và Sở Ân thì cũng nên chọn thời điểm, hôm nay tuyệt nhiên ngày hoàng đạo cát tường.”
“Sao? Diệp cô nương đang giấu ở Đào Ổ, sợ phát hiện ư?”
Tề Vân Sanh khẩy: “Hay là ngươi vội vã chia rẽ với Sở Ân hòa ly, là để tìm cho nàng một chỗ dựa mới, để chống lưng cho các ngươi?”
Diệp Uyển Xu bất lực lắc đầu, đối với thể lý.
Nghĩ đến cảnh huyện nha hai ngày nay đến cửa lấy lòng, Tề Vân Sanh tức khắc liên tưởng tới điều gì đó: “Diệp cô nương, sẽ nghĩ rằng dựa một vị Kê Khang huyện lệnh, và Sở Ân thể sống yên thuận buồm xuôi gió ?”
Ánh mắt tràn ngập châm biếm, Tề Vân Sanh khinh miệt lạnh: “Vậy thì quả là lầm . Nếu điều thì mau chóng giao hết bạc mà ngoại tổ mẫu để . Hiện giờ chính là lúc vì triều đình mà phân ưu, nếu tự giác như mẫu , chừng cao hứng còn thể vài lời mặt Tiết trấn phủ sứ và Vĩnh Ninh Vương.”
“Vậy thì thực sự cần.” Diệp Uyển Xu cũng rõ lấy tự tin thể cuồng vọng đến mức : “Ngoại tổ mẫu rốt cuộc để bạc , nguyện ý quyên góp cho triều đình , đó đều là chuyện của . Tề tú tài chẳng lo chuyện bao đồng quá mức ?”
“Diệp Uyển Xu, đừng điều.”
Tề Vân Sanh mất hết kiên nhẫn: “Ta cũng là vì cho , và Sở Ân hiện giờ nơi nương tựa, giữ nhiều bạc như khó tránh dòm ngó. Ngoan ngoãn giao đây, sẽ bảo cho các vô sự.”
“Ngươi tuy chút xí, nhưng nghĩ thật .” Diệp Uyển Xu khinh thường hừ lạnh một tiếng, lười biếng thèm để ý đến nữa, liền dẫn Nghiêm ma ma cùng rời .
“Nếu như , thì đừng trách khách khí.”
Tề Vân Sanh phất tay áo, ánh mắt sắc lạnh lệnh: “Cho lục soát cẩn thận, nhất định tìm bạc.”
“Ta xem ai dám.”
Chỉ một tiếng quát lớn vang dội, bên ngoài bỗng một đám xông .
Diệp Uyển Xu tiếng , thấy là Đình Phong và Cố Đình Châu dẫn theo mấy chục hộ vệ, vai kề vai, đầy địch ý mà bước sân.
Mèo con Kute
“Vãn Vãn, chuyện gì ?”
Cố Đình Châu đầu đến mặt Diệp Uyển Xu, vội vàng giải thích: “Ta ở trong thành Trấn phủ sứ ti điều binh đến Đào Ổ, liền nhanh chóng chạy đến đây.”
Tên thiếu niên tùy tùng bên cạnh cũng phụ họa theo: “Phải đó, Diệp cô nương, Cố đại công tử vẫn luôn lo lắng cho an nguy của , sợ rằng xảy bất trắc.”
Sự xuất hiện của Cố Đình Châu ngoài dự liệu của Diệp Uyển Xu.
Người ở Lâm An mà tử tế bầu bạn với 'Giang quỳ nhân' bảo bối của , từ xa xôi đến Vũ Hoa Trấn, chẳng là đang phát điên kiểu gì.
“Ta .”
Lạnh lùng đáp ba chữ, Diệp Uyển Xu liền chuyển ánh mắt sang Tề Vân Sanh.
“Tề tú tài, ngươi gan lớn thật, cô nương nhà cũng dám chọc ghẹo.” Đình Phong nhanh chóng che chắn bên cạnh nàng, lạnh lùng Tề Vân Sanh.
“Không …” Cả Tề Vân Sanh tức khắc cứng đờ.
Hai khi kinh đều gặp qua, một từng là Tiểu công gia của Vinh Quốc Công phủ, còn là tâm phúc cận của Quý Uyên, nào ai nhân vật hô mưa gọi gió ở Lâm An thành.
Sao bọn họ chút báo nào mà xuất hiện ở Vũ Hoa Trấn nhỏ bé ?
“Phong quản sự, ngươi đây là ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-88-uy-phong-lam-liet.html.]
Nhìn Đình Phong, Tề Vân Sanh giải thích : “Năm xưa Diệp gia hại Thủ phụ đại nhân danh tiếng hủy hoại, đến nay vẫn đời chỉ trích. Hạ quan hôm nay như cũng là Thủ phụ đại nhân trút giận.”
“Sao nào, ngươi một thư sinh thi trượt, còn xen chuyện nhà của Thủ phụ đại nhân?”
Ánh mắt lạnh buốt thấu xương của Đình Phong về phía Tề Vân Sanh, khiến khỏi rùng một cái.
“Không dám, dám, hạ quan chỉ là xuất phát từ một tấm lòng .”
Lời biện bạch của Tề Vân Sanh thốt , Đình Phong chẳng chút nể tình, lập tức quát lớn: “Mau thu lòng của ngươi , đừng hòng ý đồ gì với cô nương nhà .”
Tề Vân Sanh sắc mặt một trận khó coi, rõ là đụng tà thần phương nào, chỉ thấy vô cùng xui xẻo. Ngày hôm qua mất bạc, hôm nay gặp chuyện quái gở .
Một nữ nhi Kỷ Uyên ruồng bỏ mười mấy năm, mà y đột nhiên phái tâm phúc nhất của đến tận bảo hộ; còn Cố Đình Châu, rõ ràng là dám bất kính Thái Hậu để từ hôn, mà giờ đây y mặt dày mày dạn chạy về bên nữ nhi họ Diệp mà nịnh bợ.
May mà Cố gia hướng về phía Yểm Vương, Tề Vân Sanh đành sức khuyên nhủ Cố Đình Châu: “Cố đại công tử, Tiết trấn phủ sứ nhà trấn giữ Ngu Châu Yểm Vương, chẳng lẽ hôm nay ngươi cũng chuyện trái ý Yểm Vương ?”
“Tề Vân Sanh, ngươi chẳng qua chỉ là một mạc liêu nhỏ bé trướng Tiết Cửu, cũng dám ngang ngược như , Yểm Vương quyết định việc?”
Cố Đình Châu lạnh lắc đầu: “Hôm nay xem thử, ngươi dám động đến một sợi lông tơ của biểu .”
Dứt lời, các gia đinh, tiểu tư bên cạnh y nhao nhao vây quanh đám của Tề Vân Sanh.
“Cố đại công tử, ngươi Thái Hậu ghét bỏ, khuyên ngươi đừng tái phạm sai lầm.”
Mọi chuyện đến nước , Tề Vân Sanh còn đường lui, đành cứng giọng : “Hôm nay phụng mệnh Tiết trấn phủ sứ và Vĩnh Ninh Vương đến lấy bạc, cho dù để ý đến thể diện Yểm Vương, thì Vĩnh Ninh Vương ngươi cũng nên kiêng dè vài phần chứ, nơi đây chính là Việt Châu.”
“Ta mặc kệ là ai.”, Cố Đình Châu ánh mắt sắc lạnh: “Có ở đây, ngươi đừng hòng bước nửa bước.”
“Vậy thì đừng trách tay vô tình.”
Tề Vân Sanh lạnh vỗ tay, một tràng tiếng bước chân dày đặc vang lên, ngay đó liền thấy từng đợt giáp sĩ ngừng xông , tay cầm cung tiễn, bắt đầu giương cung lắp tên, sẵn sàng xuất phát.
“Hôm qua hải phỉ quấy nhiễu bổn huyện, hạ quan đành tăng cường phòng , đặc biệt điều hai trăm cung thủ đến đây hộ tống bạc.”
Tề Vân Sanh nghiêm giọng cảnh cáo: “Cố đại công tử và Đình quản sự nếu còn chịu lui, hạ quan chỉ thể tiên trảm hậu tấu, g.i.ế.c tha.”
Nhìn đầy sân cung thủ, Cố Đình Châu vô thức nắm lấy lòng bàn tay Diệp Uyển Xu: “Uyển Uyển, đừng sợ, hôm nay dù liều c.h.ế.t cũng sẽ bảo vệ nàng.”
Diệp Uyển Xu ghét bỏ hất tay y : “Không phiền biểu nữa.”
Nàng sớm ghét đến cực điểm, nửa điểm liên quan đến y.
Huống hồ, một nơi thanh tịnh như Đào Ổ, nàng thấy cảnh c.h.é.m g.i.ế.c nhuốm máu.
Nhìn thẳng Tề Vân Sanh, Diệp Uyển Xu cuối cùng cảnh cáo: “Tề Vân Sanh, ngươi sáng sớm quấy rầy giấc mộng của , ngươi lập tức cút ngoài cho , thể so đo với ngươi. Nếu ngươi còn cố chấp tỉnh ngộ, e rằng hôm nay ai thể bảo cho ngươi.”
“Chỉ bằng những mặt ngươi ?”, Tề Vân Sanh khinh thường lắc đầu: “Diệp Uyển Xu, ngươi cũng quá đề cao phụ và Cố đại công tử của ngươi .”
Nếu là khi xưa kinh ứng thí, còn kiêng dè Kỷ Uyên vài phần, nhưng nay trở về Việt Châu, chỉ cần ở giữa Tiết Cửu và Phó Minh Trì mà khéo léo xử lý các mối quan hệ, sớm muộn gì cũng sẽ thăng tiến như diều gặp gió.
Nghĩ đến Tiểu Quận Chúa của Vĩnh Ninh Vương phủ vẫn còn ở Đào Ổ con tin, nghiêm giọng : “Lập tức giao tất cả gia sản Diệp gia và Tiểu Quận Chúa, nếu , tất cả những mặt ngươi đều sẽ chôn cùng ngươi.”
Lời dứt, bỗng thấy Phó Minh Trì dẫn theo Duật Bạch và Phó Vân Nê thong thả bước .
Phó Minh Trì ánh mắt u ám về phía Tề Vân Sanh: “Tề tú tài, ngươi thật uy phong lẫm liệt.”