Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 87:--- Thói quen lợi dụng người không tốt lắm ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:23:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Diệp Uyển Xu mới tỉnh giấc sáng sớm, liền Xuân Hồng báo Phó Minh Trì đến Đào Ổ.

 

Vốn còn chút phản cảm, nhưng khi đến để trả bạc, lòng nàng lập tức ấm áp hơn nhiều, chút nào thấy ghét bỏ, thậm chí còn chủ động sai chuẩn bữa sáng thịnh soạn để chiêu đãi.

 

Ở huyện Kê Khang ba năm, Sở Nhân cũng từng danh Vĩnh Ninh Vương, căn bản loại nữ sắc mê hoặc, đến nỗi Trương Thái phi sốt ruột đến mức chỉ thiếu nước trực tiếp nhét phụ nữ lên giường .

 

Đến Đào Ổ vỏn vẹn mấy ngày, hầu như ngày nào cũng gặp Vĩnh Ninh Vương, nàng tin điện hạ là đến thăm quận chúa.

 

Nhân lúc trang điểm, Sở Nhân vui vẻ đến bàn trang điểm, tự tay vấn tóc cho Diệp Uyển Xu.

 

“Uyển Uyển, Vĩnh Ninh Vương đối với thật là coi trọng.”

 

Sở Nhân vấn tóc, : “Ngày hôm qua Tề Vân Sanh mới kéo bạc , hôm nay vội vàng mang bạc trả .”

 

“Người tâm cơ khó lường lắm, đừng để lừa.”, Diệp Uyển Xu lạnh lùng hừ một tiếng.

 

Sở Ân tự nhiên ẩn ý trong lời nàng, ngoài lo lắng Phó Minh Trì lợi dụng nàng để kết giao với Thủ phụ đại nhân.

 

“Dù chút tâm cơ khó lường, thực cũng chẳng gì to tát. Ít nhất là chủ Việt Châu, vả còn chuyện cần nhờ đến . Nếu thành hôn với , ít cũng là môn đăng hộ đối.”

 

Sở Ân thở dài ai oán, khổ: “Chẳng như , cuối cùng trắng tay cả tình lẫn tiền. Chúng phận nữ nhi, hoặc là cầu một lòng một bầu bạn, hoặc là cầu tài cầu thế. Hai thứ thế nào cũng chiếm lấy một, chuyện đời mà vẹn .”

 

chẳng mảy may hứng thú với cả hai thứ .”

 

Diệp Uyển Xu tâm tư nàng tiếp tục lải nhải, bèn xoay ôm lấy lòng bàn tay nàng, cố ý trêu chọc: “Đời chỉ cùng Sở Ân tỷ tỷ bầu bạn ở Đào Ổ.”

 

Sở Ân ngây một lát, gượng: “Nha đầu thối nhà từ khi nào mà trở nên bất chính kinh thế ?”

 

Lời ngược khiến Diệp Uyển Xu ngẩn .

 

Nàng cũng bất chính kinh từ khi nào. Kiếp nàng khuôn phép lễ độ, khắp nơi ước thúc gò bó, giống như con rối giật dây kéo . Mọi lời hành động đều cẩn trọng từng li từng tí, cái ngày tháng thật sự quá đỗi mệt mỏi. Nàng nào còn gì cái danh phận 'đại tiểu thư' nữa.

 

Đời , nàng chỉ thật lòng vui vẻ với chính .

 

“Ta vốn dĩ chẳng là danh môn khuê tú gì, hà cớ gì giả vờ dáng vẻ đoan trang hiền thục của nữ nhi khuê các.”

 

Diệp Uyển Xu khẽ : “Dù bây giờ chúng đều là ngoài thế tục, sống theo tâm ý của chẳng hơn ?”

 

Nghe , Sở Ân cũng theo: “Muội từ hôn, hòa ly, chúng quả thật là tỷ đồng bệnh tương lân.”

 

“Sở Ân tỷ tỷ đúng ,” Diệp Uyển Xu đính chính giúp nàng: “Là chúng bỏ họ.”

 

“Phải .” Sở Ân bất đắc dĩ đẩy nàng dậy: “Mau , khách đến nhà chẳng lẽ để Vĩnh Ninh Vương chờ lâu.”

 

“Được, tỷ đợi Sương Sương tỉnh dậy, cùng dùng điểm tâm sáng ở Phù Nhã Các, đợi về.”

Mèo con Kute

 

Diệp Uyển Xu cũng tiện chần chừ thêm nữa, dù Phó Minh Trì cũng là mang bạc đến.

 

Dẫn Xuân Hồng đến tiền sảnh, Phó Minh Trì đang từ tốn thưởng , Nghiêm ma ma và Hạnh Đào ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ.

 

Thấy Diệp Uyển Xu bước , khóe miệng Phó Minh Trì bất giác nở nụ vui vẻ: “Hôm nay Diệp cô nương tiếp khách dường như siêng năng hơn ngày ít.”

 

“Đó là lẽ dĩ nhiên, dám để Điện hạ chờ lâu.” Diệp Uyển Xu mặt mày nhiệt tình lấy lòng, nhưng trong lòng tức khắc tự khinh bỉ cả ngàn .

 

Nếu vì năm mươi vạn lượng bạc, nào quản ngươi là nhân vật nào.

 

Rốt cuộc cũng chẳng chuyện quang minh chính đại gì, Diệp Uyển Xu bảo Nghiêm ma ma dẫn Xuân Hồng và Hạnh Đào canh ở cửa, đó mới xuống bên cạnh Phó Minh Trì.

 

Phó Minh Trì lấy ngân phiếu của Thông Thuận Tiền Trang, đặt lên bàn ý bảo: “Diệp cô nương xem thử, đối với việc bản vương xử lý còn hài lòng ?”

 

Diệp Uyển Xu liếc ngân phiếu, thấy là ngân phiếu một trăm vạn lượng, khỏi kinh ngạc thốt lên: “Điện hạ nhanh thế thu hồi bạc của Tề gia ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-87-thoi-quen-loi-dung-nguoi-khong-tot-lam.html.]

Vả còn là ngân phiếu của Thông Thuận Tiền Trang, thế giúp nàng tiết kiệm ít việc. Bạc của nàng đều gửi ở tiệm bạc .

 

Phó Minh Trì nàng bận tâm những chuyện nữa, khẽ nhếch môi : “Bản vương việc thích danh chính ngôn thuận, Diệp cô nương thói quen lợi dụng khác chút nào.”

 

Diệp Uyển Xu liếc : “Điện hạ ý gì?”

 

“Lòng đủ hiểm.” Phó Minh Trì đôi mắt nàng: “Kết quả là quan trọng nhất, quá trình là điều việc nên quan tâm.”

 

Mỗi gặp nàng, mặt mày nàng đều tràn đầy nhiệt tình, nhưng đôi mắt luôn giữ cách, dường như ẩn chứa sự sắc sảo và nhẫn nhịn.

 

Ánh mắt như chỉ những quen nô dịch áp bức mới thể , đó là một ánh mắt khiến đau lòng.

 

Nhìn ánh mắt , nội tâm Phó Minh Trì thật chút phức tạp. Hắn vui mừng cảm thấy nhói đau, vui mừng vì thời gian để xoa dịu vết sẹo trong lòng nàng, nhưng sự xa cách của nàng luôn khiến bỗng dưng thấy châm chích.

 

Diệp Uyển Xu thật lòng dạy việc, là trong lòng vẫn oán hận nàng lợi dụng , bèn như : “Vậy Điện hạ mong đối với hiểm độc một chút, là dịu dàng một chút?”

 

Phó Minh Trì nghiêng về phía nàng, đôi mắt khẽ lóe lên: “Bản vương càng mong cô nương thể sống tùy tâm hơn.”

 

Không cần cẩn trọng từng li từng tí như .

 

Cách một gần, Diệp Uyển Xu thể ngửi thấy thở ấm áp nhàn nhạt của . Dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi đường cong tuyệt , phối hợp với khuôn mặt hảo tì vết , mỗi gặp gỡ nàng đều một loại xúc động trêu ghẹo, đùa cợt.

 

Ngón tay bất động thanh sắc câu lấy cằm , Diệp Uyển Xu lạnh lùng : “Điện hạ , là như thế ?”

 

 

Phó Minh Trì tại chỗ ngây .

 

Cô nương hình như chút hiểu lầm lời , mỗi đều vội vàng quyến rũ như , khiến trở tay kịp.

 

“Khụ, ý của bản vương là, Việt Châu Lâm An, cũng Đồng Dương, cô nương cần gò bó bản nữa.” Phó Minh Trì bất đắc dĩ giải thích.

 

“Thì là thế.”

 

Sống hai kiếp, đây là đầu tiên nàng dạy quy tắc như , Diệp Uyển Xu cảm giác như đang mơ, chút chân thật.

 

Vả , tiếp xúc với Phó Minh Trì trong thời gian , nhiều điều đảo lộn nhận thức ban đầu của nàng. Có đôi khi nàng luôn cảm thấy đến nỗi tệ hại như trong ấn tượng của .

 

Ánh mắt gượng gạo thu về ngón tay, Diệp Uyển Xu gượng , : “Trước mặt Điện hạ đương nhiên sẽ gò bó nữa, dù bây giờ chúng cũng xem như là minh hữu.”

 

Nói xong, nàng viện cớ xem bữa sáng chuẩn thế nào, nhanh chóng rời khỏi sảnh đường.

 

Dật Bạch bước , đúng lúc bắt gặp nàng thần sắc căng thẳng rời , chút khó hiểu Phó Minh Trì: “Điện hạ gì Diệp cô nương ? Thuộc hạ thấy nàng vẻ thẹn thùng?”

 

“Thẹn thùng?” Phó Minh Trì cảm thấy từ dùng nàng, cảm nhận chút ý cảnh nào.

 

“Phải đó ạ.” Dật Bạch tự gật đầu: “Diệp cô nương dù cũng là nữ tử Giang Nam, ôn nhu một chút cũng bình thường.”

 

“Nàng là nữ tử Giang Nam cái quỷ gì!” Phó Minh Trì bất lực xoa xoa thái dương.

 

Ngoại trừ vẻ nhu mì của nữ tử Giang Nam, khi trêu ghẹo thì chẳng chút nương tay, e là thật sự coi như hoa khôi thanh lâu mà đối đãi.

 

Đối với phản ứng của Điện hạ nhà , Dật Bạch vô cùng ngạc nhiên.

 

Chẳng chính ngài tự sốt sắng đến gặp Diệp cô nương , gặp vui?

 

Tâm tư của Điện hạ quả là ngày càng khó lường.

 

Cẩn thận từng li từng tí hầu hạ ở bên cạnh, Dật Bạch cũng dám suy đoán thêm nữa.

 

Còn Diệp Uyển Xu dẫn Nghiêm ma ma cùng mấy đến bên ngoài viện, bỗng thấy một đám quân sĩ xông thẳng Đào Ổ, nhanh chóng bao vây bốn phía chật như nêm cối.

 

Nàng chăm chú , vặn thấy Tề Vân Sanh nghênh ngang bước .

 

 

Loading...