Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 86:--- Đòi Nợ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:23:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tề Vân Sanh về đến Trấn Phủ Sứ ty, cả đại viện đêm đó liền nổ tung, Tiết Cửu hai lời, trực tiếp hạ lệnh doanh Hải phòng xuất bộ binh lực, đại quy mô truy lùng tung tích hải tặc.

 

Nhìn năm vạn quân Hải phòng cần quan viên Việt Châu đốc thúc, tự giác bộ kéo đến doanh trại Đông Hải, Phó Minh Trì mặt nở nụ như nắng ấm mùa xuân, rạng rỡ chói chang.

 

“Diệp cô nương đúng là bản lĩnh, chỉ dùng năm mươi vạn lượng bạc, liền chúng khiến Tiết Cửu cam tâm tình nguyện xuất binh, chúng còn cần cấp quân lương.”

 

Đứng vọng lâu của doanh trại phía Bắc huyện Kê Khang, những đốm lửa dày đặc phía xa, Dật Bạch cũng hớn hở mặt: “Thật hổ là con gái của Thủ phụ đại nhân.”

 

“Quý Uyên thể nuôi dạy một cô nương tinh ranh đến , ngược là kế thừa trí tuệ của lão phu nhân nhà họ Diệp.”

 

Nghĩ đến cuối cùng cũng thể bắt tay giải quyết chuyện hải hoạn, Phó Minh Trì kìm vỗ tay.

 

“Chiêu quả thực tinh xảo, Tiết Cửu vẫn luôn khẳng định trong địa phận Ngu Châu hải tặc, năm mươi vạn lượng bạc mất, một khi bẩm báo quan phủ, nếu thể sớm lời giải thích, cũng chỉ thể về Lâm An trình báo công việc.”

 

chọn vô cùng bí mật, cho dù triều đình truy cứu, cũng thể tra đến .

 

Dật Bạch vẻ mặt hớn hở của điện hạ, cứ như thể năm mươi vạn lượng bạc cần trả , chần chừ hỏi: “Điện hạ, cần tìm lúc nào đó cho mang bạc về trả Diệp cô nương ?”

 

“Việc hà tất phiền khác.”, Phó Minh Trì vẻ mặt nghiêm túc: “Cứ để bản vương tự .”

 

Trước đây tỉ mỉ thăm dò tung tích nha đầu , giờ đây khi bộ cảnh ngộ của nàng, mới nàng những năm sống thật dễ dàng.

 

Cũng trách bản thành kiến quá nặng, điều tra rõ ràng vội vàng đưa quyết định, hại nàng liên tục từ hôn hai .

 

Dật Bạch xem như thấu tâm tư của điện hạ, điện hạ bây giờ tuyệt đối sẽ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để danh chính ngôn thuận đến Đào Ổ.

 

Cũng tiện vạch trần , Dật Bạch đem lời từ huyện nha truyền đến báo cho : “Điện hạ, Diệp cô nương nhờ tri huyện huyện Kê Khang truyền lời, cần đưa thêm đồ vật qua nữa, hãy để tri huyện dành dụm vàng bạc châu báu để cứu trợ tai nạn.”

 

Phó Minh Trì suy nghĩ một chút, long trọng tặng đồ cho nha đầu cũng chỉ vì lấy lòng nàng, nhân tình Ngu Châu phức tạp, nàng là con gái nhà buôn, khó tránh khỏi khác nhòm ngó ức hiếp, nếu để chiếu cố, cuộc sống tổng thể sẽ dễ thở hơn một chút.

Mèo con Kute

 

“Bản vương thấy nàng thích ăn hải sản, đồ rừng, đừng phô trương thanh thế đưa những vật tầm thường đó nữa.”

 

Phó Minh Trì nghiêm túc dặn dò: “Điều động doanh Xích Phong phụ trách chuẩn bữa ăn cho Diệp cô nương mỗi ngày.”

 

“Phụt.”, Dật Bạch cứ ngỡ điện hạ giác ngộ, lời cả còn bình tĩnh: “Điện hạ, doanh Xích Phong là đội cận vệ tinh nhuệ nhất trướng ngài, chỉ dùng để chuẩn bữa ăn cho Diệp cô nương, là quá lãng phí nhân tài ?”

 

“Cái đầu ngươi , thảo nào tuổi lớn vẫn cô nương nào yêu thích.”

 

Phó Minh Trì khẽ nhíu mày kiếm: “Bản vương cũng thể ở mãi huyện Kê Khang, nàng là một cô nương, trong tay chút tiền bạc gia sản, khó tránh khỏi khác nhòm ngó.”

 

Dật Bạch chợt hiểu , lúc mới thấu hiểu khổ tâm của điện hạ: “Vẫn là điện hạ tầm xa trông rộng.”

 

Phó Minh Trì lơ đãng bước xuống vọng lâu: “Ngươi tìm Thông Thuận tiền trang đổi một trăm vạn lượng ngân phiếu , ngày mai bản vương sẽ đưa đến Đào Ổ.”

 

“Năm mươi vạn lượng của Tề Vân Sanh vẫn trả , điện hạ bây giờ đưa bạc cho Diệp cô nương ư?”

 

Dật Bạch nghiêng đầu lo lắng : “Điện hạ, ngài sợ Tề Vân Sanh trả ?”

 

Trước điện hạ tuyệt đối chuyện mua bán lỗ vốn, từ khi quen Diệp cô nương, bồi thường linh đan, bồi thường bạc, chỉ thiếu mỗi việc đem chính bồi .

 

“Chuyện gì khó .”

 

Phó Minh Trì khẽ nhíu mày: “Từ ngày mai ngươi cứ sai mỗi ngày đến nhà họ Tề đòi bạc.”

 

Suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: “Dù chúng cướp bạc của chút áy náy, nếu thực sự để nợ bạc của bản vương, bản vương luôn cảm thấy hợp đạo lý.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-86-doi-no.html.]

“.”

 

Dật Bạch ngẩn , đây là lý lẽ ngang ngược gì chứ, chẳng lẽ trả bạc cho Diệp cô nương thì cảm thấy Tề Vân Sanh nợ bạc của vương phủ?

 

Bây giờ đại sự trong lòng phương hướng, Phó Minh Trì cũng còn tâm trí ở quân doanh nhiều.

 

“Nói với Trần Bình, bảo đốc thúc Trấn Phủ Sứ ty cho .”

 

Phó Minh Trì dặn dò: “Bản vương những ngày vẫn luôn bận rộn công vụ, ngày mai đến Đào Ổ hảo hảo bầu bạn với tiểu quận chúa.”

 

“Ồ.”

 

Dật Bạch thầm trợn mắt khinh bỉ, ban ngày từ Đào Ổ , điện hạ nhớ “tiểu quận chúa” .

 

Thấy điện hạ nhảy lên ngựa, Dật Bạch vội vàng dặn dò thị vệ theo.

 

Nghĩ đến chuyện điện hạ dặn dò, Dật Bạch gọi mấy tên thô lỗ nóng nảy nhất trong quân đến, lệnh cho bọn họ ngày mai đến nhà họ Tề đòi nợ.

 

Tề Vân Sanh mất bạc, chức Ngu Châu thông phán sắp đến tay hóa thành bọt nước, cả sốt ruột đến cực điểm, thức trắng đêm, đập phá tan nát đồ đạc trong nhà.

 

Tề Liễu thị cạnh , chỉ dám giận mà dám .

 

Mắt thấy trời sáng rõ, bà buồn ngủ đến mí mắt cũng đ.á.n.h , lúc mới than phiền một câu.

 

“Bạc mất thì kiểu gì cũng nghĩ cách bù đắp, dù nha đầu nhà họ Diệp cũng chẳng loại khó nhằn, chẳng chỉ là lời của con thôi , con nổi điên cái nỗi gì.”

 

Nhìn con trai, Tề Liễu thị bĩu môi : “Nếu nàng xúi giục tiện hóa Sở Nhân hòa ly với con, hẳn là chuyện , con nên mau chóng đón biểu và cháu ngoan của về phủ.”

 

Tề Vân Sanh bất mãn phản bác: “Mẫu cứ bận tâm đến cặp con đó, cũng đón hai con họ về.”

 

“Ta mặc kệ.”, Tề Liễu thị : “Dù những năm ruộng đất điền trang, cửa hàng nhà cửa mua bằng tiền của tiện nhân nhỏ nhà họ Sở , đều ký gửi tên cháu trai , nếu đón con họ về, sẽ để biểu con lấy bạc .”

 

“Biết , mẫu , con trai lập tức cho đón.”

 

Lời Tề Vân Sanh dứt, liền thấy tiểu tư bên ngoài vội vã chạy : “Công tử, , của Vĩnh Ninh Vương phủ đến đòi bạc.”

 

“Đã hẹn một tháng, hôm nay mới là ngày đầu tiên, bọn họ đòi bạc cái nỗi gì?”

 

Tề Vân Sanh giận đến tột độ, mấy tên thô lỗ nghênh ngang bước , cả lập tức co rúm ít: “Chư vị, các ngươi nhầm lẫn , Vĩnh Ninh Vương và nhà họ Diệp là một tháng mới đòi bạc mà?”

 

“Không nhầm lẫn , điện hạ bảo chúng đến đòi bạc sớm một chút.”

 

Tên thô lỗ dẫn đầu : “Năm mươi vạn lượng bạc nhỏ, điện hạ nhà là Tề tú tài mượn để Trấn Phủ Sứ ty xuất binh dùng, nay hải tặc cướp , chỉ Trấn Phủ Sứ ty khó chối bỏ trách nhiệm, mà gánh nặng vai điện hạ nhà cũng theo đó mà nặng hơn .”

 

Tề Vân Sanh giả lả đáp: “Huynh thật đùa, Vĩnh Ninh Vương phủ gia nghiệp lớn mạnh, thể sánh ngang với Cố gia Lâm An, để ý chút năm mươi vạn lượng bạc cỏn con chứ.”

 

Tên thô lỗ hai lời, giáng một bạt tai thật mạnh mặt , Tề Liễu thị sợ hãi vội vàng che chắn cho con trai: “Các ngươi đ.á.n.h chứ, con trai là hồng nhân trướng Tiết Trấn phủ sứ đó!”

 

“Lão tử quản ngươi là ai, điện hạ bảo chúng đến đòi bạc, ngươi giao bạc , chúng sẽ ở nhà ngươi.”

 

Tên thô lỗ lông mày rậm run lên, hung tợn trừng mắt Tề Vân Sanh: “Ta cái đầu ngươi cũng ngu ngốc, Vĩnh Ninh Vương mới miễn hai năm thuế má của Việt Châu, ngươi chọc cái lỗ hổng lớn như , rõ ràng là gây thêm phiền phức cho điện hạ, điều động binh mã tăng cường cảnh giới khắp nơi đều cần bạc, điện hạ chỉ đòi bạc, truy cứu tội của ngươi là đặc biệt khoan hồng .”

 

“Phải, , , ân tình của điện hạ dành cho tại hạ, tại hạ tuyệt đối dám quên.”

 

Tề Vân Sanh vẻ mặt cảm kích tên thô lỗ, thề thốt : “Nhân yên tâm, hôm nay nhất định sẽ gom đủ bạc.”

 

Nghĩ đến bạc gửi sâu cạn của nhà họ Diệp, Tề Vân Sanh vội vàng chạy khỏi phủ, dặn dò tiểu tư tay: “Đi, lập tức đến Trấn Phủ Sứ ty điều cho chút ngựa, đến Đào Ổ lấy bạc.”

 

 

Loading...