Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 79:--- Ta Đại Ca Là Người Thành Thật ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:23:03
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mèo con Kute
Tề Vân Sanh về đến phủ, liền thẳng xuống địa thất.
Ngửi thấy mùi chua mẫu nữ Sở Anh, Tề Vân Sanh giả vờ quở trách tiểu tư: “Đồ khốn kiếp! Các ngươi trông nom phu nhân và cô nương kiểu gì ? Còn mau chuẩn ít cơm canh và quần áo sạch sẽ mang đến đây!”
Đám tiểu tư chẳng rõ chủ quân ý đồ gì, sợ hãi lo lắng đáp lời, vội vã lui .
Tề Vân Sanh xuống bên cạnh hai con, cô con gái ốm yếu, khỏi thở dài: “Phu nhân, nàng hà cớ gì cố chấp đến , hành hạ Sương nhi nông nỗi , nàng đau lòng chẳng lẽ đau lòng ?”
Sở Anh ôm Tề Sương Sương đang hôn mê, ánh mắt đờ đẫn, buồn để ý đến .
Tề Vân Sanh sờ trán con gái, nóng đến mức đáng sợ, vội vàng cởi áo khoác ngoài đắp lên nàng.
“Sao sốt cao đến , nàng cũng cho vi phu?”
Sở Anh đôi mắt đỏ ngầu, thầm lườm một cái, ánh mắt sắc như d.a.o khiến Tề Vân Sanh trong lòng chấn động.
“A Anh, nàng trong lòng vẫn luôn nàng mà. Nàng từ Đồng Dương xa xôi gả đến Cối Khang huyện, khiến bao nhiêu ngưỡng mộ đó thôi.”
Tề Vân Sanh dịu giọng, tận tình khuyên nhủ: “Ngày nàng vẫn luôn nhường nhịn , cớ bây giờ vì chút chuyện nhỏ mà giận dỗi?”
Nghe , Sở Anh chỉ nhếch mép lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ tự giễu.
Tề Vân Sanh thấy trong lòng bực bội, cố gắng nhịn nén kiên nhẫn cuối cùng mà khuyên: “Chỉ năm mươi vạn lạng thôi, thể lập giấy nợ. Tiết Trấn Phủ Sứ hứa với , chỉ cần đủ bạc , chức Tri phủ U Châu nhất định sẽ thuộc về . Đến lúc đó, tuyệt đối sẽ phụ mẫu nữ hai , cũng sẽ lập tức trả bạc .”
Nghĩ đoạn, vội vàng bổ sung một câu: “Chỉ cần bây giờ nàng gật đầu, lập tức khuyên mẫu mời lang trung cho Sương nhi.”
Sở Anh để ý đến , địa thất chìm sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Đợi hồi lâu vẫn thấy hồi đáp, Tề Vân Sanh rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, một tay đoạt lấy đứa bé, quát lớn: “Nếu nàng cứng đầu chịu , đừng trách nhẫn tâm. Từ nay về nàng đừng hòng gặp con gái nữa.”
Thấy ôm đứa bé định bỏ , Sở Anh thể giữ bình tĩnh nữa: “Tề Vân Sanh, đưa Sương nhi ?”
Tề Vân Sanh nàng sẽ thể mặc kệ sống c.h.ế.t của con gái, lạnh mặt khẩy một tiếng: “Không liên quan đến nàng.”
Sở Anh trong lòng sợ hãi đến cực điểm, nàng bà chồng thích đứa cháu gái , nếu Tề Vân Sanh nhẫn tâm hơn nữa, con gái nàng khó mà sống nổi.
“Thiếp đồng ý với , sẽ tìm Uyển Uyển, đừng tổn thương Sương nhi nữa.”
Nghe lời , Tề Vân Sanh mới xoay : “ là nương tử của mà.”
Sở Anh ánh mắt vô thần , giọng điệu lạnh băng: “Uyển Uyển cho mượn bạc , phép tính kế nàng nữa.”
“Đương nhiên.”
Tề Vân Sanh như đáp một tiếng, bạc lão thái bà Diệp gia để , đương nhiên cần thiết gây khó dễ cho một cô nhi đời phỉ báng nữa.
Một mối hôn sự cứ thế phá hỏng, Diệp Uyển Xu liên tiếp hai ngày trong lòng đều thoải mái.
Phó Vân Nghê từ sớm nhận vị dạy học đơn thuần là đến phủ dạy học, nay thư sinh còn đến phủ nữa, nàng trở thành vui vẻ nhất.
Sáng sớm hôm đó, tiểu gia hỏa ngủ dậy quấn lấy Diệp Uyển Xu, dẫn nàng Việt Châu giải sầu.
Cái mớ hỗn độn , nàng thể dọn dẹp đại ca nữa, e rằng chỉ mẫu mới thể giải quyết thỏa.
“Diệp tỷ tỷ, biểu tỷ của hình như cũng rời Lâm An , bây giờ nàng một đáng thương, chúng cùng Việt Châu thăm nàng ?”
Phó Vân Nghê kéo váy Diệp Uyển Xu, ngừng nài nỉ: “Ở Việt Châu thành còn một vị biểu tỷ nữa, nàng đáng ghét, thích bắt nạt Mục gia biểu tỷ nhất, chúng thể để nàng một ở Việt Châu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-79-ta-dai-ca-la-nguoi-thanh-that.html.]
Biết Mục Khanh Khanh về Cô Tô, Diệp Uyển Xu mất hứng, lấy cớ thoái thác: “Đợi đại ca của đến đón , sẽ đưa về.”
Lời dứt, thấy Nghiêm ma ma vội vàng chạy : “Cô nương, của nha môn huyện mang đến nhiều đồ, là do Vĩnh Ninh Vương gửi tặng, chúng nhận nhận đây ạ?”
Diệp Uyển Xu cúi đầu liếc tiểu gia hỏa: “Đương nhiên là nhận chứ.”
Cái thứ khốn kiếp Phó Minh Trì hết đến khác trêu chọc , tự cho rằng ở địa bàn của thì thể càn vô pháp, cuồng vọng tự đại như , thì cứ ăn của , mặc của , ngày còn ngủ của nữa.
Nghiêm ma ma cũng rõ cô nương và Vĩnh Ninh Vương đang chơi trò gì, trầm ngâm gật đầu, : “Sở cô nương đến , cô nương gặp nàng ?”
“A Anh ư?”
Diệp Uyển Xu chút nghĩ ngợi, mừng rỡ lập tức dậy, bỏ mặc tiểu đậu đinh tự xông ngoài, đến cửa quả nhiên thấy Sở Anh gốc đào. Mấy ngày gặp, nàng dường như tiều tụy nhiều.
“A Anh tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng chịu đến gặp .”
Diệp Uyển Xu chút kích động tiến lên ôm nàng, nàng yếu ớt rên một tiếng.
“Tỷ ?” Diệp Uyển Xu vội vàng buông nàng , khắp nàng.
“Ta , .” Sở Anh cố nén nước mắt trong đáy mắt, liếc hai tiểu tư bên cạnh.
“Vào nhà chuyện .”
Diệp Uyển Xu kéo nàng , một lão bà tử vội vàng tiến đến mặt nàng, nhỏ giọng : “Thiếu phu nhân chuyện cẩn thận một chút, Sương cô nương vẫn đang dưỡng bệnh ở viện của lão phu nhân đó.”
Sở Anh khẽ mím môi, ngây để Diệp Uyển Xu kéo về phía .
Diệp Uyển Xu nhận điều , lườm lão bà tử một cái: “Sao , chủ tử nhà ngươi ngoài còn cần ngươi canh chừng kỹ đến thế ?”
“Không dám.” Lão bà tử ánh mắt đầy ẩn ý Sở Anh: “Chỉ là tính tình thiếu phu nhân nhà gần đây cho lắm, chỉ sợ mạo phạm đến Diệp cô nương.”
“Đó là chuyện giữa chúng , còn đến lượt ngươi một tiện bà tử xen .”
Diệp Uyển Xu vui lệnh cho Nghiêm ma ma: “Hãy chăm sóc hai vị quý khách cho , đừng để họ thoải mái quá.”
Hai theo liền cứng đờ mặt, trực tiếp Nghiêm ma ma và mấy lão ma tử khác kéo .
Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh, Diệp Uyển Xu mới tiếp tục khoác tay Sở Anh viện.
Dù đường nàng thể hiện đủ sự nhiệt tình, nhưng khuôn mặt Sở Anh còn thấy chút thần sắc nào như ngày xưa, nàng như một cái xác hồn.
“A Anh tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc xảy chuyện gì ?” Diệp Uyển Xu sốt ruột hỏi: “Ta mấy năm nay tỷ trải qua những gì, nhưng tỷ chuyện gì thì nên với chứ, như đây , chẳng chúng vẫn luôn vô sự bất khả thuyết ?”
Sở Anh ánh mắt vô hồn, yên lặng nàng: “Uyển Uyển, xin , Quốc Công phủ từ hôn, nên đối xử với như .”
“Chuyện còn để trong lòng, tỷ hà cớ gì bận tâm.” Diệp Uyển Xu nhạt: “Tính cũng là trong họa phúc, tuy từ hôn, nhưng Bệ hạ sách phong quận chúa, cho dù cao quý bằng những tông thất ở Lâm An thành, nhưng ít cũng một danh phận, vẫn hơn mở miệng ngậm miệng gọi là tiện dân buôn bán.”
Diệp Uyển Xu đang hăng say, tiếng Phó Vân Nghê chỉ huy tiểu tư của nha môn huyện bỗng nhiên truyền đến.
“Những thứ đều là đại ca tặng cho Diệp tỷ tỷ đó, các ngươi cẩn thận một chút.”
Sở Anh thuận theo qua, chỉ thấy một đám tiểu tư đang khiêng cả một con heo mới thịt, cùng với hơn mười con dê, gà, vịt, ngỗng và các loại chim thú khác, rau quả tươi cũng đủ cả.
“Uyển Uyển, đại ca của tiểu cô nương là ai , tặng lễ vật cho cũng thật độc đáo.” Sở Anh tò mò hỏi một câu.
Nghe thấy tiếng, Phó Vân Nghê đầu , vẻ mặt kiêu hãnh : “Đại ca của đương nhiên là Vĩnh Ninh Vương .”
những thứ mang đến, bất lực thở dài một , miễn cưỡng khách sáo : “Đại ca là thành thật, lo Diệp tỷ tỷ ăn đủ no.”