Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 74:--- Nếm thử mùi vị ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:22:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Công tử họ Tề?”

 

Bà Nghiêm và Diệp Uyển Xu : “Chẳng lẽ là vị của cô nương Ân gia?”

 

Nghĩ đến cảnh tượng ở Tề gia hôm nay, sắc mặt Diệp Uyển Xu trầm xuống.

 

Người chút kỳ lạ, nãy còn sợ gặp Sở Ân, giờ vội vàng đuổi theo, chẳng trong hồ lô giấu t.h.u.ố.c gì.

 

Cũng vội trả lời tiểu tư, Diệp Uyển Xu tiên hỏi bà Nghiêm: “Bà Nghiêm những năm qua vẫn luôn ngoại tổ mẫu trông nom sản nghiệp ở Vũ Hoa trấn, từng tiếp xúc với A Ân ? Mấy năm nay nàng ở Tề gia sống thuận lợi ?”

 

Bà Nghiêm nghĩ ngợi: “Khi cô nương Ân gả Tề gia, lão nô đích xác thăm nàng hai . Sau nàng thai, Tề tú tài và mẫu là Tề Liễu thị cô nương Ân cần an tâm dưỡng thai, tiện quấy rầy, lão nô liền nữa.”

 

Hai vị tiểu tổ tông quan hệ gì, bà Nghiêm rõ nhất, cũng sợ bỏ sót điều gì, vội vàng bổ sung một câu: “ trấn ai cũng Tề tú tài đối xử với cô nương Ân , yêu thương hết mực.”

 

Diệp Uyển Xu luôn cảm thấy gì đó đúng, nhưng nhất thời cũng nghĩ nguyên do. Hôm nay chỉ thấy A Ân bài xích , chẳng lẽ thật sự cảm thấy gả Quốc Công phủ , nên sinh xa cách?

 

“Xuân Hồng, Hạnh Đào, các ngươi và bà Nghiêm hãy chăm sóc Sở Lâm cho , gặp vị Tề công tử một lát.”

 

Lời Diệp Uyển Xu dứt, bà Nghiêm liền lộ vẻ lo lắng: “Cô nương, tuy là phu quân của cô nương Ân, nhưng mặt lòng. Vẫn là để lão nô gọi thêm mấy hảo thủ cùng .”

 

“Không cần.”, Diệp Uyển Xu lắc đầu: “Để Điền thúc cùng .”

 

Nếu quả thật tâm cơ khó lường, rầm rộ tới khó tránh khỏi đ.á.n.h rắn động cỏ. Người cha tiện nghi của để Đình Phong theo suốt chặng đường, nhưng chịu lộ diện, chắc chắn để xem náo nhiệt, lúc mấu chốt nhất định sẽ tay giúp đỡ.

 

Đã hạ quyết tâm, đợi Điền thúc , Diệp Uyển Xu dẫn cùng khỏi cửa. Đến bên ngoài cửa thì thấy Dật Bạch và hai hộ vệ mặc thường phục kiên nhẫn đợi ở cửa.

 

Nhìn thấy hình cường tráng của Điền Phúc, Dật Bạch ngẩn .

 

Cái giống như tư hội tình lang, chẳng lẽ vị họ Tề và Diệp cô nương tình cảm sâu đậm? Cần đề phòng như ?

 

Diệp Uyển Xu từng gặp Dật Bạch, thấy ngớ chằm chằm và Điền Phúc, chút vui : “Công tử nhà ngươi vì chuyện rõ ở trong phủ, cứ nhất định đơn độc hẹn gặp mặt?”

 

“Dù những lời ở trong phủ tiện, chỉ thể riêng cho cô nương .”, Dật Bạch lấp l.i.ế.m một câu, liền động thanh sắc giục giã: “Cô nương mau theo xuất phát , nếu công tử nhà sẽ đợi sốt ruột mất.”

 

“Vội ư?”

 

Diệp Uyển Xu trong lòng rùng , lời thế nào cũng quá đắn, hình như và Tề Vân Sanh chuyện gì đó mờ ám.

 

Sợ nàng phát giác điều gì, Dật Bạch vội vàng quanh: “Công tử nhà công vụ bận rộn, ngoài gặp cô nương một chuyến thật sự dễ, cô nương đừng hỏi nhiều nữa.”

 

Lời dứt, một tay đẩy nàng lên xe ngựa, tự điều khiển xe ngựa phi nhanh như gió.

 

Điền Phúc còn kịp phản ứng, xe ngựa chạy khỏi rừng đào, vội vàng bối rối tìm ngựa, khi đuổi thì nhóm đó thấy bóng dáng .

 

Dự cảm chẳng lành chợt dấy lên trong lòng, Điền Phúc vội vàng gọi bà Nghiêm gọi giúp, một đám cùng đuổi theo hướng xe ngựa rời .

 

Dật Bạch điều khiển xe ngựa nhanh như bay, Diệp Uyển Xu trong xe ngựa, một tay nắm chặt thành xe, dùng tay vén rèm xe ngừng ngoài, mờ mịt trong rừng thấy ảnh Đình Phong, trong lòng lúc mới thả lỏng.

 

Nàng xem, hôm nay Tề Vân Sanh rốt cuộc thể giở trò quỷ gì.

 

Xe ngựa một đường phi nhanh, cũng qua bao lâu đột nhiên dừng . Diệp Uyển Xu một nữa vén rèm xe ngoài, chỉ thấy phía là một tòa cổ tự u tĩnh.

 

“Vì đến chùa gặp mặt?”, Diệp Uyển Xu xách vạt váy nhảy xuống xe ngựa, cảnh giác về phía Dật Bạch.

 

Dật Bạch mỉm : “Chùa miếu thanh tịnh, sẽ khác quấy rầy.”

 

Diệp Uyển Xu nghĩ nghĩ, cũng đúng là đạo lý .

 

Thái độ của Sở Ân đối với đột nhiên đổi, thật sự kỳ quái, hiện giờ đích xác nên gây thêm rắc rối.

 

Theo Dật Bạch đến cửa chùa, Diệp Uyển Xu một chân định bước , tiếng Đình Phong cấp thiết quát lớn đột nhiên từ phía truyền đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-74-nem-thu-mui-vi.html.]

“Dật thống lĩnh, Vĩnh Ninh Vương nhà ngươi ý gì? Đã chịu cưới cô nương nhà , vì lừa nàng đến cổ tự hoang dã , cư tâm ở ?”

 

“Vĩnh Ninh Vương? Phó Minh Trì?”

 

Diệp Uyển Xu chợt ngây , đang lùi về, Dật Bạch một tay đẩy .

 

Chỉ ầm một tiếng vang, Diệp Uyển Xu đầu , cửa chùa đóng chặt.

 

“Đồ khốn, dám tính kế ?”

 

Diệp Uyển Xu thầm mắng một câu, đầu , liền thấy Phó Minh Trì chậm rãi tới.

 

Từ khi Lâm An ly biệt, chẳng qua hơn một tháng, nhưng những thăng trầm trong đó khiến cảm thấy như cách một đời . Giờ đây một nữa gặp nàng, hơn nữa là hảo tổn hại mặt , trái tim thấp thỏm nhiều ngày cuối cùng cũng bình phục.

 

Chỉ là nãy khi ngoài những lời , khiến khẽ cau mày.

 

“Ngươi, quả thật là nữ nhi của Quý Uyên?”, Phó Minh Trì ngữ tốc chậm rãi, nhưng mặt hiển nhiên chút kinh ngạc.

 

Ta và Quý Uyên náo loạn thành như , chính là vì cự tuyệt hôn sự hai nhà, ngờ quanh quẩn vẫn dính dáng đến con gái .

 

“Cố tình hỏi.”, Diệp Uyển Xu lạnh lùng liếc một cái: “Không ngờ đường đường Vĩnh Ninh Vương cũng là loại ti tiện vô sỉ như .”

 

Đối với điều , Phó Minh Trì cũng cảm thấy bao nhiêu đáng hổ: “Bản vương đầu tiên ti tiện như , hình như, còn khá kích thích.”

 

“Kích thích? Vậy để điện hạ càng thêm kích thích?”

 

Diệp Uyển Xu bước chân khẽ di chuyển, chậm rãi đến mặt , khẽ mỉm , đôi mắt vốn còn trong trẻo bỗng trở nên mị.

 

Chỉ thấy nàng dùng sức nhón gót chân, ngón trỏ tay nhẹ nhàng nâng cằm Phó Minh Trì, một đôi môi cong vểnh hề báo mà dán lên.

 

Mèo con Kute

“……”

 

Phó Minh Trì quả thực dám tin mắt .

 

Nếu nàng là bất đắc dĩ, ...

 

“Diệp cô nương, ngươi quá vội vàng ?”

 

“Dê miệng cọp, tổng tiên c.ắ.n một miếng, nếm thử mùi vị.”

 

Diệp Uyển Xu giọng u u: “Điện hạ để lừa gạt đến đây, chẳng chính là vì câu dẫn ?”

 

Sau đó mới dễ lợi dụng nàng con bài để bắt mối với cha tiện nghi.

 

“Câu dẫn?”, Phó Minh Trì khẽ cau mày.

 

Những việc dường như đích xác là đang câu dẫn nàng, tính là oan uổng.

 

“Chẳng lẽ ?”, Diệp Uyển Xu chớp chớp đôi mắt long lanh, ánh mắt sắc bén mà u lãnh: “Hay là điện hạ chột hổ, dám thừa nhận?”

 

Phó Minh Trì lời lẽ sắc bén của nàng cho chuyện, chỉ đành thành thật phát biểu cảm khái trong lòng: “Ngươi hình như cùng nữ tử khác quá giống .”

 

“Vậy điện hạ còn định câu dẫn nữa ?”, Diệp Uyển Xu khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt ngầm chứa một sự sắc bén.

 

Trực tiếp như , quả thực khiến kinh ngạc, Phó Minh Trì nhất thời nghẹn lời, đáp nàng thế nào.

 

“Vậy thôi.”

 

Diệp Uyển Xu xoay , Phó Minh Trì thứ trong mắt, phân biệt nàng rốt cuộc là cố ý đùa giỡn , ý đồ khác.

 

Thế nhưng, khi nghĩ đến việc nàng hạ dược, nửa đêm chạy trốn trong tình trạng thê thảm, nhớ đến những ngày qua bản lo lắng sợ hãi nhường nào, trong lòng Phó Minh Trì bỗng dưng dâng lên nỗi hoảng sợ, bất giác kéo nàng .

 

“Cấu... cấu... ngươi cho bản vương , cấu thế nào?”

 

 

Loading...