Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 71:--- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:22:55
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Vũ Hoa trấn cách Cô Tô đầy trăm dặm, Mục Khanh Khanh trong lòng vẫn lo lắng cho sự an nguy của mẫu , cũng về Trương gia để báo cho ngoại tổ mẫu chuyện xảy ở Lâm An.

 

“Uyển tỷ tỷ, tỷ nhất định cẩn thận đấy.”

 

Vốn bảo nàng nếu gặp khó khăn thì tìm biểu ca giúp đỡ, nhưng tình cảnh ban nãy, Mục Khanh Khanh cảm thấy nàng thành kiến với biểu ca, nên .

 

Ngay đường, Diệp Uyển Xu nàng nhắc đến việc Trương gia họ hàng ở trấn, cách đây xa, nên cũng cần lo lắng cho sự an nguy của nàng.

 

“Vậy về Cô Tô sớm , nếu gặp khó khăn gì thì nhất định nhớ đến Vũ Hoa trấn tìm .”

 

Diệp Uyển Xu dặn dò câu cuối, hai từ biệt, dõi theo Mục Khanh Khanh rời .

 

Trở xe ngựa, thấy Tần Sở Lâm vẻ mặt mệt mỏi, nàng an ủi: “Sở Lâm, chờ Đại tỷ tỷ gặp A Nhân xong, chúng sẽ về phủ, đến lúc đó sẽ còn chịu khổ vì cuộc sống phiêu bạt nữa.”

 

“Theo Đại tỷ tỷ, cũng thấy khổ.”

 

Đôi mắt nhỏ trong veo, lanh lợi của Tần Sở Lâm chớp chớp nàng: “Đại tỷ tỷ, vị A Nhân tỷ tỷ , liệu giống như cô mẫu của , khác ức h.i.ế.p trong phủ ?”

 

“Chắc nàng sẽ .”, Diệp Uyển Xu cũng chút chắc chắn .

 

A Nhân cũng là cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa vị Tú tài Tề gia ban đầu đối xử với nàng thật sự tệ.

 

lòng thì luôn đổi, giống như Cố gia, đây đối xử với nàng cũng chân thành, cuối cùng chẳng cũng thành xa lạ .

 

Điền Phúc tiếp tục đ.á.n.h xe ngựa, khi vội vã đến Tề gia, Xuân Hồng gọi cửa lâu mới một tiểu tư .

 

Vừa là đến tìm chủ mẫu trong phủ, tiểu tư lập tức lạnh mặt: “Thiếu phu nhân nhà gần đây thể khỏe, tiếp khách ngoài.”

 

“Cô nương nhà khách ngoài, Diệp, Sở hai nhà là thế giao, cô nương nhà là bạn của chủ mẫu nhà ngươi.”

 

Xuân Hồng đang định tranh cãi với , thì tiểu tư kiên nhẫn ngắt lời nàng: “Ta quản ngươi là thế giao gì, thể gặp là thể gặp.”

 

Nói xong, ‘ầm’ một tiếng đóng sập cửa.

 

Xuân Hồng giật sững sờ, bĩu môi về phía Diệp Uyển Xu: “Cô nương, đây là hạng , vô lễ đến thế?”

 

Diệp Uyển Xu cũng chút thắc mắc, theo lý mà , A Nhân dù gì cũng là đương gia chủ mẫu trong phủ, khách từ xa đến thăm, tiểu tư thể nào cả gan tự ý nàng từ chối khách .

 

Hồi tưởng nội dung phong thư , Diệp Uyển Xu chợt dự cảm lành.

 

E rằng A Nhân thật sự gặp chuyện .

 

Bồn chồn lo lắng bước tới, nàng đích gõ cửa viện.

 

Không lâu , tiểu tư .

 

Thấy bóng dáng Diệp Uyển Xu, tiểu tư càng thêm tức giận: “Các hết , thiếu phu nhân nhà tiếp khách, các điếc thấy ?”

 

“Chúng đường sá xa xôi đến đây, nếu thiếu phu nhân nhà ngươi thật sự bệnh, càng nên thăm nàng để lòng yên .”, Diệp Uyển Xu kiên nhẫn : “Xin tiểu ca hãy trong báo một tiếng.”

 

Tiểu tư lạnh lùng : “Đây chính là ý của thiếu phu nhân nhà , gặp bất cứ ai.”

 

Nói xong, đóng cửa.

 

Diệp Uyển Xu sắc mặt trầm xuống, trực tiếp dùng sức giữ chặt cửa: “Đây là ý của ngươi, là ý của thiếu phu nhân nhà ngươi?”

 

“Hừ, ngươi là kẻ lý lẽ ?”, tiểu tư tức giận : “Nhất định ép động thủ ngươi mới chịu rời ?”

 

Mèo con Kute

“Cô nương.”, Hạnh Đào vội vàng tiến lên, thì thầm tai nàng: “Dù đây cũng Sở gia, chúng mới đến đây vẫn nên cẩn trọng thì hơn.”

 

6. Diệp Uyển Xu tự nhiên hiểu đạo lý , nhưng nàng vượt ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để gặp Sở Nhân, mà rõ ràng nàng cảm thấy Sở Nhân đang gặp khó khăn, nàng cần tận mắt thấy nàng mới thể yên lòng.

 

Cùng tiểu tư đối mặt, Diệp Uyển Xu ánh mắt kiên định : “Đi với thiếu phu nhân nhà ngươi, hôm nay nhất định gặp nàng .”

 

Tiểu tư lộ ánh mắt hung ác, ý định báo .

 

Ngay lúc cửa đang lâm thế giằng co, một chiếc xe ngựa màu xanh da trời từ từ dừng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-71.html.]

 

Thấy cửa, chủ nhân trong xe ngựa nhanh chóng bước xuống, gọi Diệp Uyển Xu: “Diệp cô nương, cô nương đến Vũ Hoa trấn?”

 

Diệp Uyển Xu đầu , đến chính là phu quân của Sở Nhân, Tề Vân Sanh. Trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, hiển nhiên ngờ nàng đột nhiên đến.

 

“Tề tú tài, ngươi về đúng lúc lắm.”, Diệp Uyển Xu khom chào : “Quý phủ rốt cuộc là ? Ta đường sá xa xôi đến đây chỉ phủ thăm cố hữu, đuổi vô lễ đến thế, lẽ nào đây chính là đạo đãi khách của Tề gia các ngươi?”

 

“Có chuyện ?”

 

Tề Vân Sanh hài lòng trừng mắt tiểu tư : “Ngươi đúng là đồ mắt chó, vị mặt đây là ai ?”

 

Nói xong, lập tức sang tươi đón tiếp: “Diệp cô nương, A Nhân gần đây tính tình đại biến, quả thật thích gặp ngoài, bảo ngăn cản, xin cô nương lượng thứ.”

 

“Tề tú tài đây là lời gì?”, Diệp Uyển Xu lời , rõ ràng đúng: “Ta trách Tề tú tài, ngươi nhận tội về , chẳng lẽ là sợ phạt tên nô tài ?”

 

“Diệp cô nương đùa .”, Tề Vân Sanh liếc tiểu tư với ý tứ sâu xa: “Còn mau báo với phu nhân, bảo nàng gặp khách, cả ngày ở lì trong viện thì thể thống gì.”

 

“Vâng.”, tiểu tư lúc mới đáp lời .

 

Thấy tiểu tư trong, Tề Vân Sanh tươi Diệp Uyển Xu: “Diệp cô nương, mời trong , chắc hẳn A Nhân cô nương đến thăm, vui mừng lẽ chịu gặp khách cũng nên.”

 

mang theo ý , nhưng nụ đó chạm đến đáy mắt, khiến thấy thoải mái.

 

Tuy nhiên, nghĩ đến tình nghĩa xưa cũ, Diệp Uyển Xu đoán chắc Sở Nhân thể nào tránh mặt , nên vẫn theo Tề Vân Sanh trong.

 

Trong khách đường chờ một lát, quả nhiên thấy tiểu tư dẫn Sở Nhân .

 

Tính , hai kiếp gặp, nữa thấy Sở Nhân, Diệp Uyển Xu vẫn khó nén kích động, chủ động dậy, gọi : “A Nhân.”

 

Vốn nghĩ nàng sẽ vui mừng như , nhưng Sở Nhân chỉ liếc nàng một cái lạnh nhạt, đó liền mặt biểu cảm tự xuống ghế.

 

“Ngươi đến tìm chuyện gì?”

 

Giọng lạnh lùng xa cách, còn chút nào giống như vị đại tiểu thư Sở gia hoạt bát thiện ngày xưa.

 

Trước phản ứng , Diệp Uyển Xu, Xuân Hồng và Hạnh Đào đều chút kinh ngạc.

 

“A Nhân, khỏe ở ?”

 

Ánh mắt liếc sang Tề Vân Sanh đang im lặng lắng bên cạnh, Diệp Uyển Xu cũng dám trực tiếp chuyện nàng thư.

 

“Ngươi đang ? Chẳng lẽ ngươi mong ?”, Sở Nhân trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, lạnh lùng trách mắng một câu, liền : “Nếu chuyện gì, thì sớm rời .”

 

Nói xong câu lạnh lẽo thấu xương đó liền chuẩn dậy trở về.

 

“A Nhân, rốt cuộc ?”

 

Diệp Uyển Xu luôn cảm thấy nàng như đổi một khác, dù mấy năm gặp, nàng cũng đến nỗi đối xử với thái độ như .

 

Thầm đ.á.n.h giá Tề Vân Sanh một cái, nàng tiến lên kéo tay Sở Nhân, hỏi thẳng: “Muội gặp khó khăn gì ? Hãy cho , sẽ cố gắng giúp .”

 

Sở Nhân vô tình hất tay nàng : “Ngươi ý gì? Là thấy nay gả Quốc Công phủ, liền thể hống hách, cao cao tại thượng đến thương hại ?”

 

“Ta…”

 

Diệp Uyển Xu vốn cho nàng , từ hôn với Cố gia, nhưng thái độ của nàng, hiển nhiên cần thiết nữa.

 

“Sau đừng đến tìm nữa.”, Sở Nhân xong câu cuối cùng, liền lưng bỏ .

 

Nhìn Diệp Uyển Xu ánh mắt ngây dại, Tề Vân Sanh hòa giải: “Diệp cô nương, A Nhân gần đây tính tình chút nóng nảy, cô nương nên đến thăm nàng lúc .”

 

Diệp Uyển Xu lúc trong lòng chất chứa nghi vấn, dây dưa với Tề Vân Sanh nữa.

 

May mà Sở Nhân vẫn còn sống, nàng gặp , nàng cũng tâm tư nán , liền dẫn Xuân Hồng, Hạnh Đào và Tần Sở Lâm cùng rời khỏi khách đường. Tề Vân Sanh vẫn tươi tiễn các nàng chủ tớ về.

 

Nghe tiếng bước chân phía dần xa, Sở Nhân bỗng , dõi theo bóng dáng quen thuộc biến mất, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

 

“Uyển Uyển, xin , thật sự xin .”

 

 

Loading...