Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 68:--- Thích khách ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:22:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trong đêm tối đen như mực, một nhóm áo đen từ trong rừng rậm ào , lặng lẽ bao vây dịch quán.

 

đến gần dịch quán, họ một lực lượng đột ngột tấn công, lặng lẽ ngã xuống đất, thậm chí còn kịp phát tiếng rên rỉ.

 

Những bóng đen mái hiên cũng xử lý sạch sẽ theo.

 

Diệp Uyển Xu và Mục Khanh Khanh khi phát hiện động tĩnh mái nhà, đầy cảnh giác khắp bốn phía, nhưng trong chớp mắt thứ trở về yên tĩnh.

 

Quý Uyên trong nhã thất, cũng thấy chút dị thường, vội vàng bảo Đình Phong dẫn ngoài kiểm tra.

 

“Uyển Uyển, Mục chất nữ, cần hoảng sợ, mau qua đây dùng bữa.”

Mèo con Kute

 

Quý Uyên vẫy tay với hai .

 

Mục Khanh Khanh tới , đôi mắt linh động nhanh chóng quét qua các món ăn bàn, cũng là sơn hào hải vị gì quý giá, nhưng khiến cảm thấy mãn nhãn.

 

“Những món đều do phụ Quý Uyên tự tay ư?”, nàng cố ý hỏi rõ.

 

“Đều là những món Vãn Vãn nhà thuở nhỏ yêu thích, Mục cô nương cứ dùng tạm chút.”

 

Quý Uyên chuyện đ.á.n.h giá Diệp Vãn Xu.

 

Diệp Vãn Xu tài nào đoán trong hồ lô của vị cha danh nghĩa chứa bán t.h.u.ố.c gì, nàng chậm rãi đến bên bàn xuống. Nhìn đôi mắt gã đầy tơ máu, trong lòng nàng bỗng dưng dâng lên chút tức giận.

 

Nàng ghét nhất kiểu quan tâm đột ngột như thế .

 

Trước mặt Mục Khanh Khanh, Diệp Vãn Xu khiến gã quá khó xử, chỉ dùng giọng điệu xa cách : “A cha hà tất tự những thứ , nghỉ ngơi xong xuôi thì nên sớm hồi thành .”

 

Quý Uyên lầm tưởng nàng đang trách nên ở đây quá lâu, dù Cố gia ở Lâm An thành vẫn cần cầm chân.

 

“Vãn Vãn, con cần lo lắng, thánh chỉ của Bệ hạ lệnh Trương bá mẫu của con bắc tiến, hai tên tiểu tử hỗn xược nhà Cố gia sẽ dám gây chuyện nữa.”

 

Gã ngượng nghịu liếc nàng, Quý Uyên mạnh mẽ nén nỗi chua xót trong lòng: “A cha thêm để bầu bạn cùng con.”

 

Diệp Vãn Xu tự nhiên chẳng lo Cố Đình Sâm sẽ đuổi theo, chiếu theo liều lượng và d.ư.ợ.c hiệu của mê hãn d.ư.ợ.c , e là ngủ một ngày một đêm mới thể tỉnh .

 

Nàng lười giải thích những lời với ông cha danh nghĩa, liếc những món ăn bàn: canh cá vược măng, vịt luộc, sư tử đầu nhân cua, và chân giò vạn tam hầm mềm nhừ. Đa đều là những món ăn trứ danh Giang Nam, nhưng nguyên liệu quá đắt đỏ. Thuở nhỏ, phụ lấy lòng mẫu mà học nấu, nàng cũng vì thế mà yêu thích.

 

Nàng động đũa , gắp thức ăn cho Mục Khanh Khanh. Tiểu nha đầu vốn dĩ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ nếm một ngụm ngừng khen ngợi tài nấu nướng của Quý Uyên thật tuyệt vời, ăn thêm vài miếng thấy no, liền cố ý trở về phòng, nhường gian riêng cho hai cha con.

 

“Khanh Khanh đứa trẻ thật hiểu chuyện đến mức khiến xót lòng.”, Quý Uyên cảm kích thở dài một tiếng.

 

Diệp Vãn Xu mà lòng nàng khó chịu: “Ninh Duyệt há chẳng ?”

 

Quý Uyên im lặng rót một chén rượu uống cạn, gã con gái vẫn còn căm hận vì chuyện .

 

“Vãn Vãn, a cha sai .”

 

Quý Uyên từ trong lòng lấy một xấp ngân phiếu đưa đến mặt nàng: “Con Việt Châu thì cứ , nếu gặp lang quân nào hợp ý thì cứ tự định đoạt, a cha sẽ can thiệp. Hai mươi vạn lượng ngân phiếu con cứ cầm lấy, đến Việt Châu chẳng cần nghĩ đến việc tiết kiệm.”

 

“A cha tưởng dùng bạc là thể chuộc sạch tội nghiệt của ? Thế gian chuyện dễ dàng như ?”

 

Diệp Vãn Xu lạnh lùng liếc gã: “Ta cần.”

 

Lúc , Đình Phong từ bên ngoài bước , trang trọng bẩm báo: “Lão gia, bên ngoài quả thực dấu vết giao đấu, nhưng vẫn tra tung tích thích khách, cũng là ai giúp chúng .”

 

Diệp Vãn Xu lặng lẽ xong, dậy lên lầu.

 

Với một hành động ám sát ngu xuẩn như , e rằng kẻ chủ mưu phía cũng chẳng thông minh gì. Dám công khai hành thích tại dịch quán nơi Thủ phụ đại nhân ngụ , rõ ràng là tự tìm cái c.h.ế.t.

 

Nàng chẳng tâm tư hỏi han, khi đến thăm tiểu Sở Lâm, nàng liền trở về khách phòng.

 

Đình Phong những món ăn gần như còn nguyên bàn, khẽ thở dài: “Đại cô nương vẫn chịu tha thứ cho lão gia ư?”

 

Quý Uyên ngượng ngùng dậy, vỗ mạnh vai : “Bảo vệ nàng cho , tuyệt đối để đại cô nương bất kỳ sơ suất nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-68-thich-khach.html.]

 

Nói xong, gã trao ngân phiếu tay Đình Phong, liền thẳng bước cửa.

 

Diệp Vãn Xu lầu chiếc xe ngựa dần khuất dạng trong màn đêm, lặng lẽ thở dài một tiếng. Nàng rốt cuộc vẫn thể bình tâm tĩnh khí mà nghiêm túc cáo biệt ông cha danh nghĩa .

 

Liếc Mục Khanh Khanh đang thất thần một bên, Diệp Vãn Xu ôn tồn : “Sở Lâm còn đáng ngại, chúng ngủ sớm thôi, ngày mai còn lên đường, sớm đưa đến Việt Châu thì Vĩnh Ninh Vương và Thái phi mới thể yên lòng.”

 

Mục Khanh Khanh gật đầu, khi cùng nàng trở về giường, đột nhiên hỏi: “Vãn tỷ tỷ, tỷ cùng đến Vĩnh Ninh Vương phủ ?”

 

Vấn đề hỏi hề đơn giản, ý vị dò xét lớn, nhưng Diệp Vãn Xu liên quan quá sâu với Vĩnh Ninh Vương phủ.

 

Sở dĩ nàng chọn đến Kê Khang huyện, là vì nơi đó cách Việt Châu thành khá xa.

 

Hơn nữa, nơi đó là chốn ngoại tổ mẫu yêu thích, cũng là thắng địa đào nguyên mà nàng và Sở Nhân thuở nhỏ hằng hướng về.

 

“Bằng hữu thuở nhỏ của e là gặp chuyện, cần tìm nàng .”

 

Diệp Vãn Xu định giấu diếm nàng, thành thật : “Ngoại tổ mẫu của một tòa trạch tử ở Kê Khang huyện, đợi khi gặp bằng hữu của , sẽ đưa Sở Lâm cùng Xuân Hồng, Hạnh Đào đến đó an cư.”

 

Mục Khanh Khanh suy nghĩ gật đầu, còn cố chấp, chỉ : “Vãn tỷ tỷ, đợi về Cô Tô gặp ngoại tổ mẫu xong, sẽ đến Kê Khang huyện thăm tỷ.”

 

“Được.”

 

Diệp Vãn Xu nhàn nhạt đáp một tiếng, hai liền xuống ngủ.

 

Đêm tối tĩnh mịch, lúc , tại một khu núi hoang cách dịch quán xa, hơn mười tráng hán giơ cao bó đuốc, một đám hắc y nhân chật vật áp giải và ném vòng vây của họ.

 

“Đại công tử, thích khách thiếu một tên nào, đều bắt gọn cả .”

 

Tiểu tư cầm đầu bẩm báo: “Tiểu nhân nghiêm khắc thẩm vấn, kẻ chủ mưu phía chúng chính là hai vị quận chúa An Bình và Khánh Ninh.”

 

“Thật to gan lớn mật.”

 

Cố Đình Châu ánh mắt sắc lạnh, thích khách cầm đầu mà lộ hàn quang: “Áp giải tất cả về Quốc Công phủ, giao cho phụ xử trí.”

 

Tiểu tư lộ vẻ khó xử: “Đại công tử, cùng bọn tiểu nhân trở về ?”

 

Cố Đình Châu lắc đầu: “Không , với tiểu công gia, bảo chăm sóc Quốc Công phủ, càng đối xử với mẫu , tam cô nương và tứ .”

 

Nói xong, một y bước màn đêm.

 

4. Bọn tiểu tư thấy , chỉ đành áp giải thích khách suốt đêm gấp rút về Quốc Công phủ.

 

 

Khi Cố Đình Sâm tỉnh ở Thúy Vi Đường, cách một ngày một đêm.

 

Sáng sớm hôm , biểu đưa Mục Khanh Khanh , trong lòng ấm ức vô cùng.

 

May mắn là sắp đến Việt Châu, vẫn còn cơ hội cứu vãn.

 

“Vãn Vãn, chúng nhanh sẽ gặp mặt thôi.”

 

Hắn âm thầm siết chặt nắm đấm, Cố Đình Sâm thẳng đến chính viện.

 

Vừa bước cổng viện, liền thấy Giang Nguyệt Linh quỳ mặt phụ và kế mẫu mà lóc t.h.ả.m thiết.

 

“Xin lão gia và phu nhân hãy chủ cho con dâu, phu quân từ mà biệt, bỏ con dâu một , con dâu sống đây.”

 

Hắn lúc thấy Giang Nguyệt Linh liền cảm thấy phiền lòng, nhân lúc phụ phát hiện , vội vàng chuồn .

 

Vốn định trở về viện của , bỗng thấy Tần Sắt bên cạnh đại ca dẫn áp giải một đám hắc y nhân Quốc Công phủ.

 

“Chuyện gì ?”, lạnh giọng hỏi.

 

Tần Sắt chắp tay : “Bẩm tiểu công gia, những kẻ là do hai vị quận chúa An Bình, Khánh Ninh phái hành thích biểu cô nương và Thủ phụ đại nhân, bọn thuộc hạ và đại công tử bắt quả tang.”

 

 

Loading...