Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 50:--- Dụ Dỗ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:22:07
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên phố Trường Lạc phồn hoa náo nhiệt, Xuân Mãn Lâu hôm nay vẻ đặc biệt quạnh quẽ.
Lão bản nương và tất cả các cô nương, tiểu tư trong lầu đều hết sức cẩn trọng, ngay cả cũng dám phát tiếng động lớn, sợ kinh động đến vị khách quý lầu.
Mắt thấy gần chập tối, ngoài cửa vẫn im ắng như tờ, các cô nương chút sốt ruột xúm gần lão bản nương thì thầm than thở: “Mama, thế thì , Tiểu công gia cho lên hầu hạ, cho tiếp khách, thế thì buôn bán kiểu gì?”
Mèo con Kute
“Suỵt,” lão bản nương kinh hồn bạt vía khẽ rít lên: “Nhỏ tiếng thôi, các cô nương của ơi, lầu là chủ nhân thế nào, các ngươi từng một sống c.h.ế.t là gì , còn tiếp khách gì nữa?”
Véo chặt xấp ngân phiếu dày cộp trong tay, lão bản nương ung dung : “Tất cả lui xuống nghỉ ngơi , Tiểu công gia thể đến Xuân Mãn Lâu của chúng là vinh hạnh của các ngươi, dù ở đây lâu dài các ngươi cũng chịu đựng cho .”
Lời dứt, một tràng tiếng bước chân xào xạc vang lên, chợt thấy Giang Nguyệt Linh phong trần mệt mỏi bước .
“Ôi, là Nguyệt Linh đó .”
Lão bản nương đang lo ai dỗ vị khách lầu, vội vàng cầm một bầu rượu tiến gần, tủm tỉm khẩn cầu: “Nguyệt Linh, con đến thật đúng lúc, Tiểu công gia ngày thường vốn chỉ cận với con, mau lên dỗ dành Tiểu công gia .”
“Mama yên tâm, Tiểu công gia chẳng qua là chút xích mích với trong phủ, lên khuyên nhủ một chút là .”
Giang Nguyệt Linh tự nhiên nhận lấy bầu rượu, thẳng tiến lên lầu.
Thấy tình hình , lão bản nương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cho tất cả lui xuống, chỉ để tiểu tư treo biển đóng cửa, đích gác ở cửa.
Còn Cố Đình Sâm từ Quốc Công phủ , khi bao trọn cả Xuân Mãn Lâu, liền tự nhốt lầu uống rượu giải sầu.
Khi màn đêm buông xuống, sớm chuốc cho say mèm.
Việc đoạn tuyệt với trưởng là chuyện sớm muộn, nhưng thái độ hiện giờ của Uyển Uyển đối với khiến cảm thấy một sự cấp bách từng , một cảm giác bất lực như cá biển sắp thoát khỏi sự kiểm soát.
Hắn tuyệt đối thể để mặc cho nàng.
“Uyển Uyển, tất cả những gì đều là vì nàng, tại nàng thể hiểu cho ? Tại nàng ngày càng lạnh nhạt với ? Ta sẽ bù đắp cho nàng thật , tại nàng chịu cho cơ hội ?”
Ánh mắt mơ màng chén rượu còn dang dở, Cố Đình Sâm tự lẩm bẩm .
Khi thần sắc mơ màng, cửa phòng đột nhiên khẽ đẩy .
"Ta bảo ai phiền!"
Cố Đình Sâm đang định nổi giận quát mắng, ngẩng đầu , thấy là Giang Nguyệt Linh bước , lập tức ngừng tiếng, chỉ lẳng lặng tiếp tục rót rượu, cả c.h.ế.t lặng như một linh hồn du đãng, bóng dáng cô liêu đơn bạc.
Thấy nàng tự khép cửa phòng , xuống đối diện, Cố Đình Sâm lạnh giọng hỏi: "Ngươi đến đây gì?"
Dáng vẻ say bí tỉ , hơn nữa còn là vì tiện nhân của Diệp gia mà tự chuốc say khướt, Giang Nguyệt Linh thấy mà trong lòng bốc hỏa thôi.
Nàng lẳng lặng một lát, hai hàng nước mắt trong veo vô thức chảy xuống.
Cố Đình Sâm vốn đuổi nàng ngoài, nhưng nghĩ đến việc lợi dụng nàng để bày mưu tính kế với đại ca, trong lòng khó tránh khỏi chút áy náy.
Cố Đình Sâm kiên nhẫn an ủi: "Chuyện là với ngươi. Dù đại ca cũng quyết định cưới ngươi, ngươi cứ yên tâm ở Quốc Công phủ, vẫn sẽ kính trọng ngươi như thường."
Giang Nguyệt Linh nghẹn ngào thốt một tiếng: "Ta chỉ hỏi Tiểu công gia một câu, trong lòng ngươi từng dù chỉ nửa phần ?"
Cố Đình Sâm mắt thất thần rũ xuống, trầm mặc lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-50-du-do.html.]
Giang Nguyệt Linh chút biến sắc, khẽ tựa vai , nức nở : "Dù xuất từ thanh lâu, nhưng cũng giữ trong sạch, bao năm qua vẫn giữ như ngọc. Từ khoảnh khắc gặp Tiểu công gia, trái tim của chỉ thuộc về Tiểu công gia mà thôi."
Cố Đình Sâm lòng khẽ rùng , đang định đẩy nàng , Giang Nguyệt Linh đột nhiên ôm chặt lấy : "Mạng như cánh bèo trôi, Tiểu công gia thành hôn với Đại công tử, dám tuân theo, chỉ cầu Tiểu công gia đừng sinh lòng chán ghét ."
Cố Đình Sâm lời cuối cùng: "Ngươi lo xa , hề chán ghét ngươi, chỉ cần ngươi đừng đối địch với Oản Oản, Quốc Công phủ sẽ ai khó dễ ngươi." Nói xong, định dậy.
Giang Nguyệt Linh cứ thế quấn chặt lấy , mãi chịu buông tay, càng thêm thê thảm.
Cố Đình Sâm cố nén cơn giận trong lòng: "Nguyệt Linh, ngươi đừng ." Hắn dùng sức gỡ từng ngón tay nàng , từng đợt say men rượu ập tới, thể chút lảo đảo, vững.
Giang Nguyệt Linh đến lê hoa đái vũ, vô cùng ai oán: "Ta rốt cuộc chỗ nào bằng Diệp cô nương, Tiểu công gia thà tự giày vò cũng cận với ?"
Cố Đình Sâm thì thực sự hết kiên nhẫn, khi dùng sức đẩy nàng , cả thể nhẹ bẫng, bất giác ngã thẳng xuống đất: "Ngươi và nàng gì để so sánh, hà tất tự chuốc lấy nhục nhã."
Giang Nguyệt Linh nhận say đến bất tỉnh nhân sự, đây là thời cơ tuyệt vời để dụ dỗ , liền vội vàng đỡ dậy.
Giang Nguyệt Linh khẽ : "Tiểu công gia, ngươi say , để Nguyệt Linh đỡ ngươi nghỉ ngơi nhé."
Giọng trong trẻo ngọt ngào nhẹ nhàng quyến rũ, thể mềm mại dán chặt lòng Cố Đình Sâm, khiến ngứa ngáy khó chịu.
Cố Đình Sâm lắc đầu, cố gắng giữ tỉnh táo, lạnh giọng : "Không cần. Ngươi ngoài ."
Khẽ đẩy một cái, Giang Nguyệt Linh yểu điệu thở dốc, cả đè xuống, Cố Đình Sâm lảo đảo lùi mấy bước, thể mất trọng tâm, đến nỗi phân biệt đang mặt đất lơ lửng giữa trung.
Giang Nguyệt Linh đầu ngón tay khẽ lướt qua má , giọng điệu ngọt ngào thốt lên: "Sâm ca ca, đừng nhẫn tâm như ? Huynh xem, tự biến thành nông nỗi , đau lòng. Đừng giày vò bản nữa, hãy nghỉ ngơi thật ."
Cố gắng hết sức đỡ lên giường, ý thức Cố Đình Sâm mơ màng, bóng dáng lảo đảo mắt, khi tầm mắt cố gắng tụ một chỗ, một khuôn mặt rõ ràng hiện .
Hắn vô thức khẽ gọi: "Oản Oản."
Giang Nguyệt Linh thì cau mày.
Không ngờ tên đàn ông ch.ó má đến nông nỗi , vẫn còn tơ tưởng đến tiện nhân .
Cố Đình Sâm mặt mày ửng hồng, cố sức nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, mơ màng : "Đừng Việt Châu ? Ta sẽ bù đắp cho nàng thật , đời thể chia lìa với nàng."
Giang Nguyệt Linh gắng gượng mỉm , mím chặt môi từ từ ghé xuống: "Sâm ca ca, đêm nay để ở bên thật , qua đêm nay sẽ quên hết chuyện vui."
Cố Đình Sâm ánh mắt gợn sóng: "Oản Oản, lâu lắm nàng gọi như ."
Mắt thấy khuôn mặt quen thuộc càng lúc càng gần , Cố Đình Sâm hít hít mũi, đột nhiên cảm thấy gì đó đúng, giãy giụa đẩy mặt , dày cuộn trào khó chịu, bên giường nôn khan một hồi lâu.
Đầu đau như nứt , nén đau một lúc, đợi đến khi tỉnh táo hơn chút, rõ y phục ngoài của mặt cởi một nửa, lộ áo lót màu hồng phấn, Cố Đình Sâm sợ đến ngẩn .
Cố Đình Sâm ánh mắt dần trở nên độc ác: "Nguyệt Linh, ngươi đang gì? Ta đại ca, ngươi đừng hòng dùng những thủ đoạn hạ lưu ."
Cố Đình Sâm bất mãn mắng một câu, hoảng hốt dậy, bỏ nàng nhanh chóng cửa rời .
Giang Nguyệt Linh vội vàng gọi: "Tiểu công gia." Nàng định đuổi theo, cánh cửa "rầm" một tiếng đóng sập .
"Diệp Oản Thư, ngươi dựa mà như ?"
Nàng tức giận đạp mạnh cửa, từng đợt đau nhức ập đến, khiến chân tay nàng tê dại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngừng tái nhợt. nghĩ đến lũ tiện nhân lầu quen thói hóng chuyện, nàng đành cố nén cảm xúc, chỉnh trang dung nhan, giả bộ mặt tươi rói ngoài.
Lão bản động tĩnh lầu, thấy hai ngoài, dù chút hiếu kỳ nhưng cũng kìm lòng hỏi han. Dù cũng tiễn vị Phật lớn đó , kiếm bạc tự do tự tại, nàng vui vẻ tiễn Giang Nguyệt Linh.