Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 22:--- Diễn nữa thì vô vị rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:21:39
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Uyển Xu nhận lễ vật, chỉ đáp với giọng điệu bình thản: “Đa tạ nhị biểu , tâm ý lĩnh , nếu chuyện gì khác, xin về .”
“Khoan .”, Cố Đình Sâm vội vàng gọi nàng : “Hôm nay đến quả thực còn chuyện khác.”
những gì tính toán trong lòng quá khó để , chỉ đành uyển chuyển : “Đại ca nhất ý cô hành, cưỡng ép thoái hôn khiến nàng tổn thất thể diện, phụ và mẫu cảm thấy với nàng, đón nàng về Quốc Công phủ.”
Khẽ ngừng , nhấn mạnh bổ sung một câu: “Uyển Uyển, nàng yên tâm, nàng vẫn sẽ là Thế tử phu nhân của Vinh Quốc Công phủ .”
“Có ý gì?”
Tuy cảm thấy chuyện còn bất cận nhân tình như , nhưng Diệp Uyển Xu vẫn cảm nhận sự ngạo mạn từ sâu trong xương cốt .
Hơn nữa từ đầu đến cuối đều là châm dầu lửa gây thị phi, bây giờ vẻ vô tội.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh ôm Giang Nguyệt Linh, thiên vị bảo vệ nàng , Diệp Uyển Xu liền cảm thấy ghê tởm.
“Vậy nhị biểu vẫn cho rằng còn luyến tiếc vị trí Thế tử phu nhân, hôm nay đặc biệt đến vì dì dượng ư?”
Khinh thường lắc đầu, Diệp Uyển Xu dây dưa với nữa, chuẩn .
“Luyến tiếc vị trí Thế tử phu nhân cũng chẳng lớn gì, huống hồ bây giờ thể cho nàng.”
Cố Đình Sâm khẽ nhướn mày, lớn tiếng : “Uyển Uyển, mấy ngày nay nàng cũng náo loạn đủ , mau theo về , thừa nhận nhiều chuyện quá đáng, sẽ bù đắp thật cho nàng.”
“Bù đắp ư?”, Diệp Uyển Xu tự giễu rộ lên.
Kiếp tuy thừa kế chức Thế tử, nhưng cuối cùng cũng thành hôn với nàng, nàng vĩnh viễn quên cảnh đường đường là một tiểu thư khuê các, vì níu kéo , tiếc hạ cúi lưng chạy đến thanh lâu, cầu xin về phủ an phận sống qua ngày.
Ti tiện đến mức thấp hèn như bụi trần, nhưng vẫn khiến thờ ơ.
“Cố Đình Sâm, nếu thích một mà xây dựng nền tảng tổn thương, thì tình cảm như cần cũng .”, Diệp Uyển Xu lạnh giọng .
Có thể tổn thương đầu, nhất định sẽ vô tiếp theo.
“Ta từng nghĩ sẽ tổn thương nàng.”, Cố Đình Sâm nàng đang trách móc , vội vàng giải thích: “Uyển Uyển, điều đều là vì nàng, chỉ cho nàng những điều nhất.”
Dứt lời, thuận thế chắn mặt nàng, nắm lấy cổ tay nàng, mặt vài phần mất kiên nhẫn.
“Được , diễn nữa thì vô vị , nàng vì ở Quốc Công phủ ngay cả tổ trạch cũng bán , gả cho đại ca, tâm ý quá rõ ràng , chỉ vì thành với ư?”
Diệp Uyển Xu giằng khỏi , vô ngữ xoa xoa vầng trán: “Cố Đình Sâm, chẳng lẽ thế gian ngoài hai các ngươi , thì còn nam nhân nào khác ?”
“Uyển Uyển, nàng ý gì?”
Cố Đình Sâm lập tức nghĩ đến chuyện ở nhà cữu mẫu: “Chẳng lẽ nàng quả thật cấu đáp với nam nhân khác ở bên ngoài?”
“Không liên quan đến ngươi.”
Diệp Uyển Xu càng càng tức giận, nghiêm giọng : “Cố Đình Sâm, và ngươi còn chút gì ràng buộc, xin ngươi đừng đến quấy rầy nữa.”
Nói xong, nàng nhanh chóng , bước trong.
“Rốt cuộc nàng bắt đầu từ khi nào mà trở nên tàn nhẫn đến ?”
Giọng Cố Đình Sâm trầm thấp, khàn đặc vô cùng: “Cho dù nàng để tâm đến , chẳng lẽ dì thương yêu nàng, cả Thanh Miên, Đình Tế đều cần nữa ư?”
Hắn cố gắng giải thích: “Mẫu bệnh nặng, Uyển Uyển, nàng theo về , nàng tin rằng đời ngoài , sẽ ai đối xử với nàng hơn nữa.”
Diệp Uyển Xu để ý đến nữa, chỉ cảm thấy bây giờ càng ngày càng khiến sợ hãi.
Dì nàng đương nhiên sẽ về thăm, nhưng tuyệt đối cùng .
Bây giờ còn ban hôn trói buộc, vì biểu , biểu , nàng cũng cuối cùng khuyên bảo dì.
Mèo con Kute
Tính nết của dì thật sự quá cố chấp, xem trọng thể diện cực kỳ, bệnh chắc chắn nhẹ, kiếp yến tiệc cập kê đầy hai năm nàng bệnh mất, mà biểu , biểu còn nhỏ như , dì nếu gì sơ suất, đau lòng nhất ai khác chính là hai chị em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-22-dien-nua-thi-vo-vi-roi.html.]
Quyết định xong, Diệp Uyển Xu cất bước nhanh chóng trở về phủ, cho đến khi xác nhận Cố Đình Sâm xông , nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến Mộ Thương Trai hội hợp với các ma ma đến tiền viện, trong viện vây quanh nhiều tân khách, đang tụm cao đàm khoát luận.
Diệp Uyển Xu quét mắt một lượt, trong đám đông liền nhận Kỳ Vương, dáng khôi ngô cao lớn, nổi bật, tuy như đàn ông trung niên bình thường mà mập mạp, nhưng mặt vẫn vương vấn vẻ phong trần của năm tháng.
Diệp Uyển Xu mới xuất hiện trong tầm mắt , đôi mắt đen láy của Kỳ Vương lập tức dời đến, chăm chú dừng nàng, cho đến khi Diệp Uyển Xu đến mặt, vẫn hề rời mắt.
“Kỳ Vương điện hạ.”, Quý Uyên trông vẻ vui, vội vàng trầm giọng gọi một tiếng.
Kỳ Vương nhận sự thất thố của , nhanh chóng thu suy nghĩ, thản nhiên : “Thật là trăm bằng một thấy, đây bản vương chỉ ở Lâm An thành một tuyệt thế giai nhân danh động kinh thành, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm.”
Tuy là lời khen ngợi, nhưng Diệp Uyển Xu nổi cả da gà.
Nàng hành một lễ với vẻ mặt bình thản, lui về giữa các ma ma, chuẩn nhận sách phong.
Thái độ lạnh nhạt của nàng, khiến Quý Ninh Khê một bên bất mãn.
Mình ở đây chờ đợi nửa ngày, Kỳ Vương đều từng để ý đến nàng , Kỳ Vương chủ động chuyện với đại tỷ, nàng thờ ơ như , thật sự nghĩ rằng phong quận chúa thì uy nghi lớn lắm ?
“Đại tỷ tỷ, Kỳ Vương hôm nay là quý khách do phụ mời đến phủ, tỷ đến trễ đành, cớ dám đãi mạn như ?”
Lời dứt, Kỳ Vương nâng tay lên: “Vô phương, hôm nay là ngày hỉ của Diệp cô nương, thể chuyện đều chu .”
Quý Ninh Khê còn mở miệng, Quý Uyên một ánh mắt ám chỉ mà ngăn .
“Đa tạ Kỳ Vương thể tuất.”
Mắt Diệp Uyển Xu thoáng hiện vẻ khiêu khích, cố ý liếc Quý Ninh Khê, Quý Ninh Khê tức đến mức c.ắ.n cắn môi.
Kỳ Vương vẫn thỉnh thoảng đ.á.n.h giá Diệp Uyển Xu, thấy nàng trêu chọc nhà thì thấy đáng yêu hoạt bát, tuy từng danh của cô gái , nhưng khi thấy thật vẫn khá kinh ngạc.
Thân áo cát phục màu đỏ tươi bắt mắt, phối với trâm hoa đội đầu lấp lánh, tua rua rủ hai bên, kiều tiếu toát lên vẻ uyển chuyển dịu dàng, tỏa sức sống tươi trẻ độc đáo của tuổi thanh xuân.
Đặc biệt là làn da trắng hơn tuyết, cùng dáng thướt tha, ánh nắng ấm áp của mùa xuân, như tiên tử trong trăng .
Chẳng trách đôi sinh đôi nhà họ Cố cam lòng bỏ sự phồn hoa của Lâm An, chạy đến Đồng Dương bầu bạn cùng nàng mười năm.
Nghĩ đến mưu đồ của Chu dì, Kỳ Vương bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, cố vẻ kiêu sa mà phân phó cung nhân: “Đừng để lỡ thời khắc , mau sớm sách phong cho quận chúa .”
“Vâng.”
Cung nhân và quan viên Lễ bộ tiến lên tuyên thánh chỉ sách phong, đó cung kính trao sách văn tay Diệp Uyển Xu.
Vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc ban thưởng cũng ít, khiêng mấy hòm lớn, đủ cho phụ và nữ nhi nàng thể diện.
Nhìn cuốn sách văn đóng ngọc tỷ bảo ấn, nội tâm tĩnh lặng của Diệp Uyển Xu khỏi dấy lên một trận gợn sóng.
Mẫu năm xưa dốc hết của hồi môn cũng chỉ đổi một mối hôn sự, nàng nay nhờ họa mà phúc sách phong quận chúa, cũng coi như khiến Diệp gia từ nay thoát khỏi hạng tiện dân buôn bán, thế nào cũng là một chuyện may mắn.
“Chúc mừng quận chúa.”
Kỳ Vương dẫn đầu chúc mừng một câu, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ dịu dàng vấn vương thể che giấu.
“Đa tạ điện hạ.”
Diệp Uyển Xu vẫn chỉ đơn giản đáp lời, Quý Uyên bên cạnh , sắc mặt chút âm tình bất định.
Trong lòng vốn dĩ thích Kỳ Vương, nay xác nhận thái độ của nữ nhi, đột nhiên chút hối hận vì đêm đó đồng ý đề nghị của Chu thị, càng thêm với nữ nhi về chuyện .
“Phủ chuẩn chút rượu nhạt, còn xin Kỳ Vương cùng các vị đồng liêu nhập tiệc, nhất định vui vẻ tận hứng mới .”
Quý Uyên tiên phân phó quản gia dẫn Kỳ Vương và chỗ, đó đích đưa Diệp Uyển Xu nội viện.
Vào đến hành lang, Quý Uyên chợt dặn dò: “Uyển Uyển, phận Kỳ Vương dù cũng tôn quý, thể hạ cố đến đây, cũng xem như ban cho Quý gia chúng thể diện vô cùng lớn. Con hãy về Mộ Thương Trai y phục đây kính một chén rượu, để tròn bổn phận đãi khách.”