Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 215:--- Những Người Biến Mất ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:13:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nhìn thấy vẻ lạnh lùng vô tận trong mắt Phó Minh Trì, Quý Ninh Khê sợ đến tái mét mặt, vội vàng quỳ sụp xuống đất.

 

“Anh rể, .”, Quý Ninh Khê run rẩy : “Ta cứ nghĩ…”

 

“Tiếng rể của Nhị cô nương, bản vương thật sự dám nhận.”, liếc đám mời mà đến xông , ánh mắt Phó Minh Trì càng thêm lạnh lẽo: “Nếu các ngươi thích sống, bản vương sẽ ban cho các ngươi một con đường c.h.ế.t .”

Mèo con Kute

 

Hắn tùy tiện búng tay một cái, bỗng thấy bốn phía đột nhiên tuôn nhiều ám vệ, bao vây xung quanh căn phòng.

 

“Hôm nay phàm là kẻ nào xông Mộ Thương Trai, dù chỉ một , tất cả đều kéo xuống xử lý sạch sẽ.”

 

Nghe những lời quyết tuyệt của Phó Minh Trì, tất cả trong phòng sớm sợ đến chân tay tê dại.

 

“Anh rể, đều là vì mà.”

 

Quý Ninh Khê lóc bò tới: “Ta thật sự lo lắng trưởng tỷ sẽ chuyện với .”

 

“Câm miệng.”

 

Phó Minh Trì ánh mắt hung ác quét qua Quý Ninh Khê.

 

Trịnh di nương vội vàng run rẩy quỳ xuống, đưa ánh mắt cầu cứu Diệp Uyển Xu: “Đại cô nương, là vì danh dự của mà suy nghĩ, nên mới bất đắc dĩ xông , Huyên nhi vẫn luôn một lòng hướng về , thể tuyệt tình như chứ.”

 

Diệp Uyển Xu bất lực thở dài một , lười tranh cãi thêm với hai , vùi đầu thẳng lòng Phó Minh Trì.

 

Ngay đó, ám vệ chút do dự tiến lên, kéo Quý Ninh Khê, Trịnh di nương và mấy tiểu tư xông cùng lôi ngoài.

 

Cả Mộ Thương Trai đột nhiên trở nên yên bình, thậm chí thấy một chút tiếng động nào. Đám tiếng động biến mất khỏi Quý phủ, cứ như thể bốc khỏi nhân gian .

 

Mà lúc , trong trung viện, Tôn di nương dẫn đang vội vã về Mộ Thương Trai. Mắt thấy sắp đến Mộ Thương Trai, bỗng thấy Quý Ninh Huyên mấy nữ tỳ vây quanh, đuổi theo tới.

 

“Tôn di nương gì?”, Quý Ninh Huyên bất mãn trách hỏi.

 

“Tam cô nương, trong phủ đột nhập, sợ Đại cô nương thương, nên cố ý chạy tới.”, Tôn di nương vội vàng trả lời.

 

“Tôn di nương bậy bạ gì đó?”, Quý Ninh Huyên nhướng mày: “Trong phủ canh phòng nghiêm ngặt, nào ai dám xông ?”

 

Tôn di nương cam lòng: “Tam cô nương, nhị tỷ tỷ và tiểu nương của dẫn qua đó , vạn nhất thật sự đột nhập, chúng cũng nên qua đó xem xét mới yên tâm chứ.”

 

“Tôn di nương gấp gáp qua đó như , rốt cuộc là để yên tâm dụng ý khác?”

 

Quý Ninh Huyên chậm rãi đến bên cạnh nàng, hạ thấp giọng: “Phủ đường đường là Thủ phụ, bình thường nào dám tự tiện xông ? Đại tỷ tỷ cũng kẻ ngu ngốc, lẽ nào Tôn di nương đoán điểm ?”

 

Tôn di nương lập tức suy đoán: “Chẳng lẽ là Vĩnh Ninh Vương trở về?”

 

“Ta nào .”, Quý Ninh Huyên : “Tôn di nương nếu cùng Tứ bình an vô sự, thì tâm tư vẫn nên đặt đơn giản một chút thì hơn.”

 

Nhìn về phía Mộ Thương Trai, Tôn di nương chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát: “Vậy còn Trịnh di nương và Nhị cô nương…”

 

Nghĩ đến tiểu nương của , Quý Ninh Huyên cực kỳ bất lực xoa xoa giữa hai lông mày.

 

Tiểu nương tái tái hồ đồ, nàng là con gái cũng chỉ đành nhẫn tâm mà thôi.

 

Nếu , nàng cũng chẳng đường sống.

 

“Hãy lo liệu chuyện của .”, Quý Ninh Huyên nhắc nhở: “Tôn di nương là thông minh, đạo lý cánh tay vặn bắp đùi, rõ hơn .”

 

Tôn di nương liên tục đáp mấy tiếng, cũng dám nghĩ ngợi chuyện Mộ Thương Trai nữa, dẫn theo nữ tỳ và bà lão bên cạnh trực tiếp trở về phủ.

 

Quý Ninh Huyên chỉ lặng lẽ đ.á.n.h giá phương hướng Mộ Thương Trai, cũng dẫn trở về viện của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-215-nhung-nguoi-bien-mat.html.]

 

Trong phủ trở về sự yên tĩnh, như thể từng chuyện gì xảy .

 

Trong Mộ Thương Trai, Diệp Uyển Xu sai chuẩn nước nóng, khi cùng Phó Minh Trì tắm rửa y phục, nghĩ về những chuyện xảy , Phó Minh Trì ôn tồn nhắc nhở: “G.i.ế.c tuy , cũng Uyển nhi của vấy máu, nhưng một khi đỉnh cao, học cách g.i.ế.c thường là thủ đoạn tự bảo vệ nhất.”

 

Thấy Bắc phạt sắp đến, điều lo lắng nhất trong lòng chính là Uyển nhi, sợ nàng đối phó nổi cục diện phức tạp của Lâm An thành.

 

Ôm chặt vòng eo nàng, Phó Minh Trì nhẹ nhàng áp mặt tai nàng, trầm giọng : “Những kẻ dụng ý khác trong phủ như thế , g.i.ế.c một còn hơn là nàng tốn công tốn sức cảm hóa một trăm .”

 

Về điểm , Diệp Uyển Xu đương nhiên bằng Phó Minh Trì xử lý việc tàn nhẫn và lão luyện.

 

nàng cũng lớn lên trong hang ổ hổ lang, ngoại tổ mẫu tính cách nhân từ, đến vạn bất đắc dĩ, nàng vẫn luôn hại .

 

lời của Phó Minh Trì hôm nay nhắc nhở nàng, nàng nên học cách đổi, bởi vì về nàng sẽ còn là tiểu nha đầu vô ưu vô lo ở Đồng Dương thành, nàng sẽ là Vương phi của Vĩnh Ninh Vương phủ, là Thái tử phi tương lai của Đại Nghiệp triều, thậm chí còn mẫu nghi thiên hạ.

 

Nàng giúp Bệ hạ và Phó Minh Trì dẹp yên thiên hạ, trung hưng thiên hạ Đại Nghiệp, thì nhất định học cách tàn nhẫn.

 

Quay đầu , Diệp Uyển Xu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi đường cong tuyệt của : “Phó Minh Trì, sẽ cố gắng Vương phi của .”

 

“Uyển nhi của thể hơn nữa .”, Phó Minh Trì giọng điệu nhẹ nhàng , nhưng trong lời lộ vẻ đau lòng.

 

Hắn đây cuộc sống mà Uyển nhi mong , chỉ thầm thề trong lòng, sớm ngày bình định loạn Bắc, đó thể cùng nàng trở về Đào Ổ ở Việt Châu, sống những ngày nàng mong đợi.

 

Lại nghĩ đến sắp áp giải trở về, Phó Minh Trì suy tư hồi lâu , cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Uyển nhi xử lý tên điên đó như thế nào?”

 

Diệp Uyển Xu nhắm mắt , đ.â.m một vạn nhát, nhưng quá nhiều mà c.h.ế.t, cứ thế g.i.ế.c c.h.ế.t thì thật quá dễ dàng cho .

 

Phó Minh Trì luôn cảm thấy tình cảm của Uyển nhi đối với tên điên đó hề bình thường, cứ như thể thù hằn kiếp . Khoảng thời gian quen nàng, tất cả những gì nàng dường như đều là để thoát khỏi đó.

 

Hắn từng phái lén lút điều tra ngọn nguồn, nhưng cũng phát hiện hai đây ân oán gì quá lớn.

 

Đây vẫn luôn là điều khiến Phó Minh Trì trăn trở nhất, rõ nguyên nhân, nhưng khiến Uyển nhi đau lòng, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

 

“Người, mang về cho Uyển nhi , xử lý thế nào đều do Uyển nhi tự quyết định.”, Phó Minh Trì nghiêng đầu, hạ xuống gần mắt nàng: “ Uyển nhi hứa với , mà đau lòng thêm nữa.”

 

Diệp Uyển Xu khẽ , lắc đầu: “Trừ Điện hạ của , đời sẽ còn ai đáng để đau lòng nữa.”

 

“Lời nên .”, Phó Minh Trì mím môi: “Ta Uyển nhi vì mà đau lòng, kiếp kiếp đều .”

 

“Gần đây cái miệng nhỏ ngày càng ngọt ngào .”, Diệp Uyển Xu hình mềm mại quấn lấy , vẻ mặt gian xảo trêu chọc : “Vừa mới về rút cạn sức lực , còn sức lực nhập cung yết kiến Bệ hạ ?”

 

Phó Minh Trì hừ một tiếng: “Uyển nhi như , bản vương phủ thêm hai ngày nữa mới nhập cung.”

 

Diệp Uyển Xu sợ hãi vội vàng tránh khỏi : “Điện hạ giữ lời, còn đích để buồn, giờ bắt đầu ức h.i.ế.p .”

 

Phó Minh Trì nào chịu buông tha nàng, từng bước ép sát, dồn nàng góc tường, khẽ : “Chuyện bản vương trừ Uyển nhi , chẳng nơi nào khác để ức hiếp.”

 

Diệp Uyển Xu tủm tỉm ghé tai : “Vậy thì, đợi Thái phi kinh, sẽ để lão nhân gia nạp thêm hai phòng thất cho .”

 

“Ồ.”, Phó Minh Trì sắc mặt lạnh: “Vậy bản vương cũng sẽ tìm hai hoa khôi lang quân cho Uyển nhi.”

 

“Được thôi.”, Diệp Uyển Xu xòa: “Chúng ai chơi phần nấy.”

 

“Câm miệng.”

 

nàng đang đùa, nhưng ánh mắt Phó Minh Trì càng thêm lạnh lẽo, mạnh bạo ôm nàng lên, dồn nàng tủ gỗ.

 

Trong đầu đột nhiên là những chuyện xảy ở Việt Châu, Phó Minh Trì lòng còn sợ hãi : “Ta Uyển nhi của lúc nào cũng chỉ nghĩ cho khác, hy vọng Uyển nhi thể ích kỷ một chút, dù là đối với .”

 

“Vậy hôn một cái, sẽ đồng ý.”, đôi mắt long lanh chớp chớp ngừng, Diệp Uyển Xu tủm tỉm .

 

 

Loading...