Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 214:--- Bắt Gian ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:13:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy âm thanh ái truyền đến bên tai, lòng Diệp Uyển Xu khẽ rùng , vội vàng cuộn chăn , tự bao bọc như một con kén tằm, từ đầu đến chân đều quấn kín trong chăn gấm.
“Phó Minh Trì, Bệ hạ còn đang đợi cung, mau cung .”
Giọng nghẹn ngào mơ hồ truyền từ trong chăn gấm.
lúc tưởng chừng bên cạnh gió êm sóng lặng, một luồng gió lạnh mạnh mẽ ập , lòng Diệp Uyển Xu kinh hãi, liền một cánh tay rắn chắc kéo lòng, ấm nóng hổi nhanh chóng bao trùm .
“ hôm nay ở đây chỉ hoa khôi của Uyển nhi, Vĩnh Ninh Vương.”, Phó Minh Trì như nâng niu chí bảo yêu quý nhất, cực kỳ dịu dàng ôm nàng lòng: “Bản vương chỉ ở bên Uyển nhi, mỗi ngày mỗi đêm Uyển nhi mở mắt đều thể thấy bản vương.”
Nghe lời , lòng Diệp Uyển Xu ấm áp chút sợ hãi.
Nàng thu phục Bắc cảnh là tâm nguyện chung của và Bệ hạ, chỉ sợ đại hôn, vội vàng chạy đến Gia Dụ Quan.
“Phó Minh Trì, thật mong chúng chỉ là những bách tính bình thường trong thành Việt Châu, như chúng thể bình yên ở Đào Ổ, chỉ nghĩ đến cuộc sống của riêng .”, Diệp Uyển Xu cảm khái.
Phó Minh Trì mỉm : “Vậy đợi bản vương thu phục Bắc cảnh, khi đó bản vương sẽ cùng Uyển nhi trở về Đào Ổ.”
“Được.”, Diệp Uyển Xu ngoài miệng chấp thuận, nhưng trong lòng nàng rõ như gương, giấc mộng đẽ nhất từng hằng ao ước đây thể trở nữa .
Hiện tại, nàng chỉ mong Phó Minh Trì thể bình an trở về từ Bắc cảnh là hy vọng lớn nhất.
Nghĩ đến lời thỉnh cầu bên tai, Diệp Uyển Xu bỗng nhiên tràn đầy sức lực, bất động thanh sắc ghé sát khuôn mặt nhỏ nhắn , khẽ áp vành tai , nhỏ giọng thì thầm: “Chàng còn tiếp chỉ ?”
Phó Minh Trì chớp chớp mắt, một lát mới phản ứng , hiểu ý tứ hàm ẩn trong lời nàng.
Cảm nhận đôi môi mềm mại khẽ cọ xát bên vành tai, cảm giác tê dại ngứa ngáy đó, khiến Phó Minh Trì chút tâm viên ý mã lập tức xoay .
nghĩ đến cảnh nàng điên cuồng chạy trốn khỏi , Phó Minh Trì chút đau lòng, mang theo sự kiềm chế khẽ hôn lên trán nàng, đó bình tĩnh đỡ nàng trở gối mềm, giọng kiên định: “Bản vương kháng chỉ.”
“Ưm.”, Diệp Uyển Xu sững sờ, chút thất vọng vì nhanh chóng đổi thái độ.
là hạng nam nhân bạc bẽo, kịp mặc xiêm y trở mặt vô tình.
Ngón tay Diệp Uyển Xu an phận ngừng khẽ vuốt ve giữa n.g.ự.c và bụng , từng nhịp từng nhịp xuôi xuống, khiến Phó Minh Trì ngứa ngáy trong lòng khó nhịn.
“Đừng động nữa.”, Phó Minh Trì vùi đầu tai nàng, gần như cầu xin: “Nàng đừng động nữa.”
Diệp Uyển Xu càng trêu chọc dữ dội hơn, ngón tay dạo chơi khắp nơi cơ bụng săn chắc của : “Phó Minh Trì, nhiều năm như từng chạm ai khác, khó chịu ?”
Phụt!
Phó Minh Trì chút bất đắc dĩ, tiểu cô nương lúc phóng túng bản quả thực là hổ chút nào.
Chàng mạnh mẽ đè ngón tay nàng giữa n.g.ự.c và bụng cho động đậy, Phó Minh Trì chút bực bội : “Im miệng.”
“Được, im miệng.”, Diệp Uyển Xu ngoan ngoãn khép môi , nhưng đôi chân trắng nõn bất động thanh sắc nâng lên, ngón chân cọ xát đùi , từ mắt cá chân lan dần lên .
Mặt Phó Minh Trì càng lúc càng đỏ, khẽ run rẩy nắm chặt lấy bàn tay nàng: “Diệp Uyển Xu, đừng nghịch nữa.”
“Ồ”, giọng dịu dàng từ cổ họng phát , khóe mắt lông mày Diệp Uyển Xu đều nhuộm ý : “Chàng thương , cũng thương mà, vạn nhất kìm nén mà hỏng hóc thì ?”
Thân nàng lặng lẽ áp lên eo , Phó Minh Trì đang định kháng cự, thì hai tay Diệp Uyển Xu vững vàng đè chặt lên hai bên cổ tay .
Cúi đầu xuống đang , đôi môi nàng khẽ dán tai , giọng mềm mại thì thầm: “Thánh chỉ của Bệ hạ thể trái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-214-bat-gian.html.]
Một canh giờ
Diệp Uyển Xu chỉ cảm thấy như rã rời, ê ẩm mềm nhũn, ngửa lồng n.g.ự.c rắn chắc , nữa hối hận vì sự trêu ghẹo của .
“Uyển nhi còn truyền chỉ ?”
Bàn tay rộng lớn siết chặt vòng eo nàng, nhiệt độ nóng bỏng kích thích ngũ tạng lục phủ. Nghe thấy thanh âm cuồng nhiệt từ ảnh bên , Diệp Uyển Xu vội vàng lắc đầu: “Không , Bệ hạ mệt, hôm nay còn chỉ ý nào cần truyền nữa.”
Khó khăn lắm mới xoay , Diệp Uyển Xu tìm một tư thế thoải mái “chiếc gối thịt”, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng gọi vội vàng.
“Trưởng tỷ, ở trong đó ?”
Ngay đó, là tiếng ngăn cản của Xuân Hồng và Hạnh Đào: “Trịnh di nương, Nhị cô nương, các thể trong, cô nương nhà đang ngủ trưa, các đừng quấy rầy sự thanh tịnh của nàng.”
“Vừa hạ nhân tên vô đột nhập phủ , thoáng cái thấy bóng , vạn nhất xông phòng Đại cô nương, các ngươi gánh nổi trách nhiệm ?”, Trịnh di nương bất mãn quát mắng.
“ , đại hôn cận kề, Vĩnh Ninh Vương còn về kinh, chúng thể để trưởng tỷ bất kỳ sơ suất nào.”, Quý Ninh Khê .
“Nào tên vô nào, Trịnh di nương đừng hòng càn.”, Xuân Hồng và Hạnh Đào kiên quyết ngăn cản đám xông : “Xin mời các lập tức lui .”
“Đồ hỗn xược.”, Trịnh di nương khó chịu : “Đã sớm Đại cô nương nhà ngươi luôn giữ gìn nề nếp, cả ngày lén lút qua với những nam nhân bên ngoài, e rằng là thừa lúc Vĩnh Ninh Vương ở kinh thành, cấu kết với tên công tử phong lưu nhà nào đó .”
Quý Ninh Khê đang lo lắng cách nào lật đổ trưởng tỷ, hôm nay nếu vạch trần gian tình của trưởng tỷ và tên dã nam nhân , chờ đến khi Vĩnh Ninh Vương hồi kinh, chừng sẽ cảm kích nàng bao.
Đến lúc đó, thế nàng chẳng qua cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Hai tiện tỳ nhất định đang giúp chủ tử của các nàng che giấu.”, Quý Ninh Khê quát khẽ một tiếng: “Bắt các nàng .”
Ngay đó, cửa phòng đạp mạnh tung , Trịnh di nương, Quý Ninh Khê dẫn xông thẳng .
Diệp Uyển Xu thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vặn khoác lên một chiếc áo lót, thì thấy cửa phòng mở .
Nàng vội vàng kéo chăn đắp lên Phó Minh Trì, dậy, khó chịu liếc Trịnh di nương, Quý Ninh Khê: “Trịnh di nương, Nhị quả thực ngày càng an phận.”
“Trưởng tỷ đúng là giỏi đổ vấy cho khác, an phận rõ ràng là tỷ.”
Quý Ninh Khê lén lút liếc chiếc giường, mặc dù trưởng tỷ cố tình che giấu, nhưng khắp nơi đều lộ sơ hở, rõ ràng trong phòng quả thật đang ẩn nấp.
Mèo con Kute
“Trưởng tỷ gan thật lớn, ngay cả ‘kim ốc tàng kiều’ cũng dám .”
Nàng chút mừng thầm, lén liếc Trịnh di nương. Trịnh di nương lập tức mở miệng : “Cũng may chúng đến kịp thời, nếu Vĩnh Ninh Vương e rằng cả đời đều che mắt.”
“Đừng hòng càn.”
Cảm nhận sát ý nồng đậm từ trong chăn ập đến, Diệp Uyển Xu mày mắt trầm xuống: “Đại hôn cận kề, trong ngày hỷ sự của vấy máu, các mau lui .”
Quý Ninh Khê hừ lạnh một tiếng: “Trưởng tỷ là tưởng rằng bây giờ thể mẫu nghi thiên hạ, quyền khuynh triều chính ? Người đừng quên, thiên hạ Đại Nghiệp họ Phó chứ họ Diệp.”
“Đều ngây đó gì.”, Trịnh di nương thúc giục tiểu tư bên cạnh: “Mau mau bắt gian phu dâm phụ .”
Diệp Uyển Xu dậy định ngăn cản thì Quý Ninh Khê một tay kéo . Hai tiểu tư xông lên phía , bỗng thấy trong chăn dậy, ánh mắt đầy vẻ âm lãnh.
“Điện... Điện hạ.”, Quý Ninh Khê sợ đến ngây : “Người vẫn còn đường ban sư hồi triều ?”
Trịnh di nương cũng mềm nhũn chân, loạng choạng lùi về phía cửa, thế nào.
“Uyển nhi chỉ là tâm địa mềm yếu một chút.”, Phó Minh Trì chậm rãi dậy, bước tới, hai tay nhẹ nhàng ôm Diệp Uyển Xu lòng: “Hôm nay vẫn là để vi phu giúp nàng xử lý gia sự trong phủ .”