Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 212:--- Tìm một kẻ dễ bắt nạt ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:13:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Phó Minh Trì mắt lạnh hẳn , lập tức lên ngựa. Kỷ Vân Trạch vội vàng đuổi theo, ngừng kêu lên: “Vĩnh Ninh Vương xin chờ chút, hạ quan phụng ý chỉ của Thái phi, nguyện theo cùng nhập kinh.”

 

Phó Minh Trì âm thầm liếc Ngôn Cẩn đang cùng , liền thấy Ngôn Cẩn kề tai thấp giọng bẩm báo: “Điện hạ, là Kỷ Tư Mã dẫn giải nguy cho Ngu Châu, Kỷ Tư Mã thỉnh Thái phi ban cho một ân điển, trở về Lâm An.”

 

“Mẫu phi hồ đồ.”

 

Phó Minh Trì bất mãn mím môi, lập tức đoán tên thư sinh ngốc nịnh nọt mẫu phi ý .

 

“Kỷ Vân Trạch, ngươi ý chỉ của mẫu phi và Bệ hạ, ai nặng hơn?” Phó Minh Trì chịu đáp .

 

Kỷ Vân Trạch lập tức nghẹn lời, hồi lâu mới đáp: “Đương nhiên là Bệ hạ.”

 

“Nếu , ngươi còn dám đẩy mẫu phi của bổn vương chỗ bất nghĩa ?” Phó Minh Trì trách mắng: “Bệ hạ đặt kỳ vọng lớn ngươi, hãy ở Kỳ Châu cho .”

 

Nói đoạn, vội vàng nhảy lên ngựa toan rời .

 

“Phó Minh Trì, ngươi vong ân bội nghĩa!” Kỷ Vân Trạch mắng: “Tại hạ ít nhiều cũng ngươi giữ Việt Châu, chẳng qua chỉ về Lâm An, vì ngươi chịu?”

 

“Giữa ngươi và ân nghĩa gì ?” Phó Minh Trì khinh thường một tiếng: “Kỷ Vân Trạch, nếu ngươi an phận một chút, đối với bổn vương coi như là ân. Nếu còn dám mơ tưởng điều khác, thì giữa ngươi và chỉ oán thôi.”

 

Dứt lời, nhẹ nhàng căn dặn Ngôn Cẩn: “Hãy để Dật Bạch thu xếp thỏa tàn cục ở Việt Châu, ngươi sớm đưa mẫu phi Lâm An.”

 

Ngôn Cẩn đuổi theo Phó Minh Trì hỏi: “Điện hạ, Triệu Doanh Doanh biểu cô nương cũng đến Ngu Châu, cần đón nàng cùng về Lâm An ?”

 

“Nàng từ nhỏ lớn lên ở Việt Châu, thổ nhưỡng Lâm An dưỡng nàng.”

Mèo con Kute

 

Phó Minh Trì liếc Kỷ Vân Trạch ở đằng xa: “Nể tình cô phụ còn đến nỗi hồ đồ, ngươi về với vợ chồng họ, bổn vương sẽ thỉnh Bệ hạ phong tước Kính Dương Công cho con cháu của họ. Trong vòng năm năm nếu con nối dõi thừa kế tước vị, thì cứ vĩnh viễn ở Kỳ Châu .”

 

Dặn dò xong chuyện , liền vội vàng thúc ngựa rời .

 

Ngôn Cẩn im lặng suy ngẫm một lát, vẫn mơ hồ.

 

Chờ khi Triệu Duẫn dẫn theo Triệu Doanh Doanh đuổi , thấy bóng dáng biểu ca , Triệu Doanh Doanh vội vàng hỏi: “Ngôn Cẩn, biểu ca của ?”

 

“Đã về Lâm An .” Ngôn Cẩn thành thật đáp.

 

“Biểu ca đợi chứ?” Triệu Doanh Doanh bất mãn bĩu môi.

 

Ngôn Cẩn đem lời Điện hạ dặn dò từng chữ từng câu truyền cho hai cha con , Triệu Duẫn lập tức hiểu ý của cháu .

 

“Xem Điện hạ ý định cưới Doanh Doanh .” Triệu Duẫn chút thất vọng .

 

“A cha, con đuổi theo biểu ca.” Triệu Doanh Doanh liền lên ngựa.

 

“Trở !”

 

Triệu Duẫn vội vàng gọi nàng , sắc mặt bỗng tối sầm: “Doanh Doanh, biểu ca con chỉ là Vương của Việt Châu nữa, con thể tùy tiện càn.”

 

Chuyện ở Kỳ Châu , cháu trai truy cứu là đặc ân, nếu còn gây chuyện vui, gia đình bọn họ đừng đến phú quý, e là ngay cả tính mạng cũng khó giữ.

 

Triệu Doanh Doanh nghĩ đến những lời Ngôn Cẩn , vội vàng : “Vậy a cha mau về cùng a nương sớm sinh cho con một tiểu , như chúng thể sớm đến Lâm An .”

 

“Con cái lời hỗn xược gì ?” Triệu Duẫn vẻ mặt khó xử.

 

Phu nhân và y bao năm nay chỉ một cô con gái, nếu thể sinh thì sinh từ sớm , hà tất đợi đến bây giờ.

 

Cháu trai hồ đồ, tuyệt đối sẽ dung túng y nạp , thứ tử kế thừa tước vị. Những lời đó mục đích quá rõ ràng , chính là con gái sớm gả .

 

“Doanh Doanh , tâm ý biểu ca con căn bản đặt con, con đừng tự khổ nữa, nếu chỉ là công dã tràng mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-212-tim-mot-ke-de-bat-nat.html.]

 

Triệu Duẫn khuyên nhủ: “Lâu như , con cũng nên rõ chí khí của nha đầu Diệp gia . Dù a cha cầu xin cữu mẫu con, miễn cưỡng đưa con cung chăng nữa, phu quân yêu thương, cuộc sống cũng chẳng dễ chịu .”

 

Triệu Doanh Doanh bất mãn bĩu môi: “ con gái bao năm nay chỉ gả cho biểu ca.”

 

“Đó là vì con từng thử tiếp xúc với nam tử nào khác.”

 

Triệu Duẫn cố ý liếc về phía Kỷ Vân Trạch: “Hay là lời a cha, tìm một kẻ dễ bắt nạt mà thử xem .”

 

Triệu Doanh Doanh vẫn còn mơ hồ, hiểu ý cha.

 

“Con nghĩ mà xem, biểu ca con, cữu mẫu con từ đến nay đều thương con. Chỉ cần con ngoan ngoãn lời, cả Đại Nghiệp triều đều là chỗ dựa của con.”

 

Nhìn Kỷ Vân Trạch, Triệu Duẫn khéo léo dụ dỗ: “Con xem kẻ đó, sai hết đến khác, nhưng Hoàng đế và biểu ca con đều g.i.ế.c . Điều đó chứng tỏ là một phúc. Hơn nữa, kẻ thích, con bắt nạt chỉ lo lắng gì, mà biểu ca con còn sẽ vui vẻ. Biểu ca con vui vẻ thì sẽ khắp nơi che chở cho con, đời của con còn gì hạnh phúc hơn.”

 

“Hắn về Lâm An ?” Triệu Doanh Doanh do dự Kỷ Vân Trạch, vẻ mặt ghét bỏ vẫy vẫy tay: “Ê, kẻ , ngươi đây một chút.”

 

Ngôn Cẩn lúc hiểu ý của Điện hạ, đợi Triệu Duẫn mở lời, liền trực tiếp dẫn đến áp giải Kỷ Vân Trạch.

 

“Các ngươi gì?” Kỷ Vân Trạch giận dữ quát: “Chỉ huy sứ đại nhân, hôm đó ở Kỳ Châu chính là Triệu cô nương hiệu hạ quan uy h.i.ế.p nàng, các ngươi đến nỗi hèn hạ đến mức bây giờ giở trò ‘thu hoạch vụ thu’ đấy chứ?”

 

“Món nợ vội, chúng về Kỳ Châu từ từ tính toán.” Triệu Duẫn nửa nửa đưa tay ấn lên vai : “Tiểu Kỷ , chúng đều là những kẻ đồng bệnh tương liên, nên qua nhiều hơn mới .”

 

Y , cưỡng ép mời Kỷ Vân Trạch thành.

 

Vào tiết trời đông giá, thành Lâm An tuyết trắng như lông ngỗng bay lả tả, bao phủ cả tòa thành như điểm tô phấn ngọc, Diệp Uyển Xu cửa sổ Mộ Thương Trai, ngoài một màu trắng xóa, bất giác rơi trầm tư.

 

Phó Minh Trì rời Lâm An gần hai tháng, chiến báo từ Huy Châu sớm truyền về, nhưng vẫn thấy bóng dáng khải , thật khiến chút lo lắng.

 

Nhìn gò má đỏ bừng vì lạnh của cô nương, Xuân Hồng một cái lò sưởi tay khác đưa đến tay nàng, khẽ : “Cô nương, bên ngoài trời lạnh, là đóng cửa sổ thôi.”

 

Diệp Uyển Xu lơ đãng lắc đầu: “Đào đại ca thư tín , khi nào sẽ đưa Sở Lâm trở về?”

 

“Nghe tộc nhân nhà lão gia chịu an táng lão gia mộ địa Diệp gia, xảy chút tranh chấp, Đào công tử thu xếp thỏa .” Xuân Hồng đáp: “Phong quản sự cho truyền tin, nhất định sẽ kịp trở về đại hôn của cô nương.”

 

“Đại hôn?”

 

Diệp Uyển Xu , lòng càng thêm trống rỗng.

 

Hoàng đế cho Lễ bộ định kỳ đại hôn ngày mười hai tháng Chạp, nay chỉ còn đầy nửa tháng. Trong lòng nàng đột nhiên chút sợ hãi sẽ lặp vết xe đổ của kiếp .

 

Tuy rằng nàng tin tưởng Phó Minh Trì, nhưng dù đây ở Việt Châu nàng từng khiến trở thành trò .

 

Nếu trêu chọc nàng, nàng e là ngay cả tư cách oán trách cũng .

 

“Cô nương, Điện hạ để bụng , cố ý về Lâm An ?” Xuân Hồng chút lo lắng: “Mấy ngày nay nhị cô nương và Trịnh di nương cứ hỏi thăm ngày về của Điện hạ, e là đang chờ xem trò của cô nương đó.”

 

“Chẳng qua chỉ là một chuyện hôn sự thôi, gì đáng chứ.” Diệp Uyển Xu khinh thường : “Phận nữ nhân chúng , chỉ cần trở thành trò vì thiếu bạc, những thứ khác chẳng qua chỉ là mây khói mà thôi.”

 

Nghe lời , Xuân Hồng bất giác bật : “Mấy hôm Đào công tử , gia tài ruộng đất cửa hàng mà lão gia để cho cô nương của hồi môn, quy đổi thành bạc trắng thì đủ ba triệu lượng, e rằng bây giờ quốc khố cũng giàu bằng cô nương .”

 

Diệp Uyển Xu vội vàng khẽ “suỵt” một tiếng: “Chớ để mấy vị thấy, nếu chẳng yên .”

 

Xuân Hồng gật đầu, ngẩng mắt ngoài cửa sổ chợt ngây .

 

“Xuân Hồng, ngươi tên cẩu vật Phó Minh Trì hối hận , thành với nữa ?” Diệp Uyển Xu rõ tại hỏi một câu.

 

Xuân Hồng hoảng sợ vội vàng khẽ ho một tiếng, Diệp Uyển Xu ngẩng mắt , chỉ thấy ngoài cửa sổ sừng sững một bóng dáng cao gầy.

 

Tuyết trắng xóa nền, dung mạo thoát tục tựa thanh phong minh nguyệt , đặc biệt thu hút sự chú ý.

 

 

Loading...