Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 208:--- Nữ Tướng Hổ Môn ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:22:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hoàng đế tự nhiên sẽ vô duyên vô cớ hỏi chuyện nhỏ nhặt . Hộ tống linh cữu về quê xưa nay đều do con cái hoặc em chú bác của khuất đảm nhiệm. Phụ chỉ vài nữ nhi, Diệp Uyển Xu lập tức đoán ý của Hoàng đế.

 

E rằng hỏi ai sẽ thừa kế tước vị của phụ .

 

Diệp Uyển Xu khẽ vỗ đầu Tần Sở Lâm, đáp: “Sở Lâm là cháu trai của Tần di nương khuất trong phủ. Thần nữ định cho nó quá kế Quý gia, đến lúc đó sẽ để nó hộ tống linh cữu.”

 

Chiêu Liệt Đế Tần Sở Lâm gật đầu: “Tuổi còn nhỏ như , gánh vác trọng trách lớn lao, quả thực là khổ cho con .”

 

Tần Sở Lâm tức thì quỳ xuống, trịnh trọng : “Thảo dân nhất định phụ trọng thác của Bệ hạ và đại tỷ tỷ.”

 

“Hảo hài tử,” Chiêu Liệt Đế mãn nguyện đỡ dậy, ánh mắt sáng rực đ.á.n.h giá những nữ nhi còn của Quý Uyên.

 

Đến khi hỏi rõ tên của mấy , Chiêu Liệt Đế mới chậm rãi mở lời: “Trẫm hứa với phụ các ngươi, về sẽ chăm sóc các ngươi chu đáo. Nếu các ngươi gặp bất kỳ khó khăn nào, cứ việc mở lời với Trẫm.”

 

Quý Ninh Khê chút do dự: “Bệ hạ, Sở Lâm dù vẫn còn là một hài tử. Sau khi trưởng tỷ xuất giá, việc trong phủ luôn cần giúp đỡ lo liệu. Thần phụ cầu Bệ hạ ân chuẩn, cho thần phụ chiêu tế, để giúp Sở Lâm trông nom gia vụ.”

 

Ý đồ nhỏ nhoi của nàng, há thể qua mắt Chiêu Liệt Đế?

 

Đứa trẻ nhà họ Tần mới chừng bảy tám tuổi, nhất thời thể tự xử lý việc nhà. Nếu thật sự để nàng chiêu tế, đợi đến khi Tĩnh Hòa xuất giá, cả Quý gia tự nhiên sẽ do nàng chủ.

 

Đến lúc đó, vì tranh đoạt tước vị mà gây án mạng cũng chẳng chuyện lạ gì.

 

Chỉ là đây dù cũng là việc nhà Quý gia, cũng tiện xen quá nhiều.

 

“Nhị nha đầu, trưởng tỷ của ngươi hiện vẫn còn ở trong phủ, phụ ngươi cũng để di chúc, việc trong phủ đều do trưởng tỷ ngươi sắp xếp quyết định. Ngươi yêu cầu gì thì nên thương nghị với nàng . Chuyện chiêu tế như , ngươi bảo Trẫm ngươi chủ?” Chiêu Liệt Đế trực tiếp từ chối.

 

“Bệ hạ,” Quý Ninh Khê định mở lời nữa, thì mặt Chiêu Liệt Đế hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn: “Ngươi chớ quên, của Kỳ Vương phủ Trẫm vẫn xử lý xong. Trẫm hạ chiếu biếm gia quyến Kỳ Vương phủ thứ dân, lưu đày phương Bắc. Nếu ngươi còn an phận, Trẫm chỉ thể để ngươi cùng với họ.”

 

Quý Ninh Khê sợ đến mức hai chân mềm nhũn, lập tức ngã khuỵu xuống đất: “Thần phụ kính cẩn tuân theo ý chỉ của Bệ hạ.”

 

Trịnh di nương dĩ nhiên nhị cô nương như ý. Nếu thật sự để nàng chiêu tế, thì cháu trai của e rằng sẽ chẳng còn chút hy vọng nào.

 

nữa, đợi đến khi đại cô nương xuất giá, nữ nhi của liền thể nắm giữ gia nghiệp trong phủ. Nàng lo giành quyền quản lý gia đình.

 

Nàng cẩn thận ho nhẹ một tiếng, vén vạt áo thi lễ, giả vờ dịu dàng hiền thục mà : “Bệ hạ cần lo lắng, đại cô nương sắp xếp thỏa cho tương lai của phủ. Tiểu nữ Ninh Huyên của xưa nay đoan trang hiểu việc đời, để tiểu nữ giúp đỡ lo liệu việc nhà trong phủ, tự nhiên sẽ xảy sai sót nào.”

 

Nghe , Chiêu Liệt Đế lặng lẽ liếc Diệp Uyển Xu, Diệp Uyển Xu ngầm gật đầu, Chiêu Liệt Đế lúc mới an lòng.

 

Người hiệu cho các triều thần trong điếu viếng, dẫn Diệp Uyển Xu và Đình Phong cùng rời khỏi linh đường.

 

Nghĩ đến chuyện Cố An Huy Châu, Chiêu Liệt Đế chút yên lòng hỏi: “Nha đầu, con thật sự tin Cố An thể khuyên hàng binh mã mấy châu đó ? Vạn nhất y chọn cấu kết với Cố Nhị Lang, e rằng Minh Trì và Việt Châu sẽ lâm nguy.”

 

Tính cách của dượng, Diệp Uyển Xu rõ hơn ai hết.

 

Nếu y cấu kết với Cố Thái hậu và Cố Đình Sâm, thì chịu cảnh biếm chức .

 

Có lẽ, y cũng vì cái c.h.ế.t của đại biểu ca mà điều đốn ngộ, thật lòng tính toán cho Thanh Miên, Đình Tế.

 

“Bệ hạ cứ an lòng , thần nữ thể nắm chắc,” Diệp Uyển Xu : “Dượng nhất định sẽ phụ kỳ vọng của Bệ hạ.”

 

Chiêu Liệt Đế suy tư gật đầu, miễn cưỡng : “Lời Trẫm nhờ Đình Phong mang về con cả chứ? Tình hình Bắc cảnh hiện đang đáng lo ngại, e rằng Minh Trì tránh khỏi đích chinh phạt. Trẫm mong con và y sớm ngày thành hôn, nếu thể sớm sinh hạ con cái, như khi y Bắc cảnh, Trẫm và mẫu phi của y đều thể an tâm hơn nhiều.”

 

Diệp Uyển Xu xong chút đỏ mặt, nhưng nàng cũng rõ nỗi lo của Hoàng đế, bèn ngượng ngùng đáp một tiếng: “Thần nữ đều theo Bệ hạ sắp xếp.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-208-nu-tuong-ho-mon.html.]

Chiêu Liệt Đế mỉm mãn nguyện.

 

Gần đây càng lúc càng cảm thấy lực bất tòng tâm, tự đại hạn của sắp đến. thời cuộc hiện nay vẫn khó khăn như , chỉ mong thể chống đỡ thêm một thời gian, sắp đặt thỏa việc, định triều cục, để Vĩnh Ninh Vương thể an tâm thu phục đất đai mất ở Bắc cảnh.

 

Cố Đình Sâm dẫn theo Thái hậu và vạn quân Ngự Lâm của Lâm An, một đường chạy trốn về phía Nam gần mười ngày, cho đến khi đến Huy Châu, cuối cùng mới nơi dừng chân.

 

Y sai đến Dịch Châu, Tần Châu để gọi tri phủ và tướng lĩnh quân đồn trú hai nơi đến bái kiến, nhưng tin quân đồn trú cả hai nơi đều tướng lĩnh, Tạ gia đều chọn cố thủ .

 

“Hai tên hỗn trướng , dám cả gan kháng chỉ của Ai gia,” Cố Thái hậu đoan tọa trong đại sảnh phủ Huy Châu, mặt đầy u ám.

 

Cố Đình Sâm đại khái đoán là thủ bút của phụ . Việc ông nhanh chóng sắp xếp hai biểu bên nhà tiếp quản quân đội Dịch Châu, Tần Châu, hiển nhiên là đầu quân cho triều đình.

 

“Việc cấp bách hiện nay là lập tức đ.á.n.h chiếm Việt Châu,” Cố Đình Sâm : “Chỉ cần bắt Trương Thái phi và nha đầu nhà họ Mục , cho dù là Việt Châu quân Mục gia quân đều chỉ thể lợi dụng.”

 

Y tuyệt đối thể để biểu và Phó Minh Trì ở bên .

 

Lần , y nhất định khiến Phó Minh Trì còn đường sống.

 

Y Cố Diệp, thống binh Huy Châu, phân phó: “Thúc phụ, lập tức điều động hai vạn tinh nhuệ theo đến Việt Châu thành.”

 

Cố Diệp là thứ cùng cha khác với Cố An, xưa nay luôn phục tùng Cố An như ngựa theo đầu. Chỉ là Thái hậu là đầu Cố gia, nay nàng dẫn cháu trai đến Huy Châu, khó lòng kháng chỉ Thái hậu.

 

trưởng để Tạ gia tiếp quản Dịch Châu, Tần Châu, trong đó ắt khúc mắc, y chút do dự.

 

“Sao , thúc phụ Cố gia cứ thế sụp đổ ư?” Cố Đình Sâm bất mãn : “Phụ hiện giờ mất lý trí, thúc phụ nếu theo giữ vững Huy Châu, đ.á.n.h chiếm Việt Châu, Cố gia chúng chỉ đường c.h.ế.t mà thôi.”

 

Cố Thái hậu cũng : “Cố Diệp , Ai gia những năm qua ngươi điều Huy Châu, trong lòng ngươi oán trách. Lần chỉ cần ngươi giúp Ai gia đoạt Lâm An, đợi Ai gia trở về Lâm An, Ai gia sẽ để cả nhà già trẻ của ngươi cùng về.”

 

“Thái hậu đùa , tiểu điệt thể Thái hậu, triều đình trấn thủ Huy Châu, đó là vinh hạnh của tiểu điệt, tiểu điệt há dám oán trách?”

 

Cố Diệp suy nghĩ chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm: “Đình Sâm, cháu cứ yên tâm tấn công Việt Châu, thúc phụ nhất định sẽ thề c.h.ế.t giữ vững Huy Châu.”

 

Nói xong, y lập tức dẫn Cố Đình Sâm đến quân doanh điểm binh.

 

Còn lúc , bên trong Vĩnh Ninh Vương phủ, Trương Thái phi nhận lời nhắn do Ngôn Cẩn mang về, đang sai trong phủ thu xếp hành lý.

 

“Nha đầu Uyển Nhi quả thật thông minh, nếu nàng nhắc nhở, e rằng đợi đến khi Cố Đình Sâm đến Việt Châu, bản cung cũng nhận ,” Trương Thái phi dẫn rời khỏi Vương phủ, cảm khái .

 

“Mạt tướng khi trở về, thăm dò Đạo An Vương đích dẫn hai vạn tinh kỵ thẳng tiến Việt Châu,” Ngôn Cẩn lo lắng : “Mạt tướng tuy theo phân phó của Vương phi, sai đến Kỳ Châu truyền tin, chỉ sợ Triệu Trường sử chịu dẫn binh chi viện.”

 

Trương Thái phi nghĩ ngợi: “Bách tính Việt Châu an cư lạc nghiệp ở đây hơn trăm năm, từng chịu sự xâm chiếm của chiến hỏa. Bản cung tuyệt đối thể để Cố Đình Sâm tiến Việt Châu.”

 

Nàng quanh và ngựa đang tề tựu cửa Vương phủ, ngoài một nghìn hộ vệ do Ngôn Cẩn dẫn về, còn chỉ hơn hai nghìn gồm hộ vệ và tráng đinh của các gia đình quyến tông thất.

 

“Ngôn Cẩn, ngươi hãy hộ tống đến Kỳ Châu tránh nạn. Còn các tướng sĩ khác, hãy theo bản cung đích đến Ngu Châu thành chống địch,” Trương Thái phi phân phó.

 

Mèo con Kute

Lời , cửa phủ lập tức nổ tung nồi, các quan trong phủ nhao nhao hết lời khuyên ngăn.

 

Phó Vân Nghê mắt đẫm lệ : “Mẫu phi, chuyến bọn họ chính là nhằm mà đến. Nếu đích Ngu Châu, nhỡ sai sót gì, bảo đại ca ?”

 

Ngôn Cẩn cũng : “Thái phi, mạt tướng đành lòng Việt Châu sinh linh đồ thán, chi bằng để mạt tướng . Mạt tướng nhất định sẽ tử thủ Ngu Châu.”

 

Trương Thái Phi lắc đầu: “Dù phu thấu hiểu đại nghĩa, nhưng Vũ Nga e rằng sẽ dễ dàng cho phép xuất binh. Chỉ khi nào bản cung đích đến Ngu Châu, nàng mới dám chểnh mảng.”

 

Trương Thái Phi khẽ thở dài, quét mắt Việt Châu thành phố phồn hoa náo nhiệt: “Vĩnh Ninh Vương phủ mấy đời bảo vệ mấy chục huyện của Việt Châu suốt trăm năm, thể để xảy sơ suất trong tay bản cung chứ?”

 

 

Loading...