Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 206:--- Di Chúc ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:22:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Phong quản sự, ngươi về đúng lúc lắm."
Trịnh di nương vội vàng tiến lên đón: "Kể từ khi Chu di nương qua đời, lão gia vẫn luôn lệnh giúp đỡ quản lý chuyện trong phủ, lão gia đột ngột qua đời, bộ ở Lâm An đều là do đại cô nương hãm hại, nàng giờ còn mặt mũi trở về, ngươi mau chóng đuổi nàng khỏi phủ ."
"Tiểu nương, vẫn còn lung tung," Quý Ninh Huyên vẻ mặt hoảng sợ khuyên nhủ: "Người mau đừng nữa."
"Đồ hỗn trướng nhà ngươi, ngươi đang sợ cái gì?" Trịnh di nương cau mày lạnh lùng đối đáp: "Cho dù nàng Bệ hạ và Vĩnh Ninh Vương trọng dụng, gầm trời cũng công lý, chẳng lẽ nàng còn học theo tên biểu ca hỗn trướng mà cướp đoạt ?"
Lời dứt, nàng vội vàng thúc giục Tôn di nương: "Ngươi ngây đó gì, chẳng lẽ ngươi ngoài họ quét khỏi nhà ư?"
Tôn di nương chút sợ hãi, kéo chặt con gái nhỏ, chọn cách im lặng .
Đình Phong lặng lẽ liếc Diệp Uyển Xu, chợt mở miệng : “Trịnh di nương quả thực phụ lòng tin của lão gia, lão gia , vội vàng gây khó dễ cho Đại cô nương .”
“Người lời gì .”, Trịnh di nương bất mãn : “Khi lão gia còn tại thế, Đại cô nương liều mạng chạy trốn khỏi nhà , giờ nàng hại c.h.ế.t lão gia, lẽ nào còn cho nàng sắc mặt ?”
“Lão gia vì đại nghĩa mà hy sinh , những lời khó đến ?”, Đình Phong vui : “Nói lùi một vạn bước, Đại cô nương là cốt nhục ruột thịt của lão gia, lão gia vì bảo vệ Đại cô nương mà chọn cái c.h.ế.t, đó cũng là lựa chọn của chính lão gia.”
Nói đoạn, liền lấy một phong thư giơ lên tay, lớn tiếng : “Lão gia sớm lập di chúc, việc trong phủ đều do Đại cô nương sắp xếp, tiểu nhân khuyên Trịnh di nương hãy an phận thủ thường.”
Cung kính trao di chúc tay Diệp Uyển Xu, Đình Phong nghiêm giọng : “Đại cô nương, lão gia hôm qua cung lành ít dữ nhiều, nên đặc biệt lập di chúc giao cho tiểu nhân cất giữ. Sau khi lão gia mất, việc hậu sự đều đơn giản, nếu thể Đại cô nương đồng ý, lão gia cùng phu nhân hợp táng một chỗ. Còn về di sản lão gia để , bảy thành dùng để chuẩn hồi môn cho Đại cô nương, hai thành để cho các cô nương xuất giá khác, một thành còn , một nửa giao cho tộc hương hỏa phụng cúng, một nửa để chi phí sinh hoạt của trong phủ.”
“Cái gì, chỉ để hai thành cho Huyên Nhi và nữ nhi của Tôn di nương ư?”, Trịnh di nương trợn trừng đôi mắt khó tin: “Lão gia tuyệt đối sẽ thiên vị đến .”
“Đây chính là ý của lão gia.”, Đình Phong : “Di chúc hai bản, một bản lão gia sai đưa đến nhà tộc trưởng hôm .”
Nghe thấy tiếng cãi vã bên , Quý Ninh Khê nhịn mà vội vã chạy : “Đây thể là di chúc của a điệt, cũng là nữ nhi của Quý gia, a điệt sẽ độc ác đến .”
Nhất thời, trong viện vì chuyện di sản mà cãi vã ngớt, Diệp Uyển Xu liếc cỗ quan tài đặt bên cạnh, chỉ cảm thấy vô cùng buồn .
Thi hài phụ lạnh, những kẻ bắt đầu tính toán chuyện di sản, cả đời ông thật sự bi ai.
Cũng bận tâm đến sự ồn ào trong viện, Diệp Uyển Xu cầm di chúc, liền dẫn Tần Sở Lâm và các nha đầu trở về viện của .
Nhìn Mộ Thương Trai dọn dẹp sạch sẽ khác thường, bàn trang điểm bày nhiều vật dụng lúc nhỏ của nàng, còn vài món là di vật của mẫu .
Nàng lặng lẽ quan sát hồi lâu, nghĩ đến chuyện phụ và mẫu hợp táng, trong lòng đột nhiên cảm thấy chút vui.
“Sở Lâm, con để Quý bá phụ và Quý bá mẫu táng cùng một chỗ ?”, Diệp Uyển Xu chút mơ hồ hỏi Tần Sở Lâm.
Tần Sở Lâm nghĩ nghĩ: “Khi cô mẫu còn tại thế thường với và Ninh Nguyệt rằng, những thể sống cùng ắt duyên phận cực lớn, bất kể sinh tử đều nên trân trọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-206-di-chuc.html.]
Cầm lấy một cây trâm ngọc bàn trang điểm, Tần Sở Lâm yên lặng quan sát: “Những ngày thường thấy lão gia ngẩn cây trâm ngọc , lão gia đây là vật phu nhân thích nhất khi còn sống, nghĩ lão gia hẳn nhớ phu nhân, nếu khi còn sống họ hiểu lầm gì, thì khi c.h.ế.t cũng nên cho lão gia một cơ hội chuộc tội.”
Dù lời trẻ con vô tư, nhưng khiến Diệp Uyển Xu suy nghĩ thông suốt hơn nhiều: “Vậy theo con.”
Nàng thể mẫu đồng ý với ý nghĩ của , nhưng mẫu và cha hờ rốt cuộc cũng từng yêu một hồi, nàng hy vọng hai c.h.ế.t còn cô đơn mỗi một nơi, càng nỡ từ chối tâm nguyện cuối cùng của cha hờ.
“Mẫu , xin tha thứ cho sự ích kỷ của nữ nhi.”, Diệp Uyển Xu lặng lẽ .
Nghĩ đến tình cảnh Quý gia lúc , cha hờ lao tâm khổ tứ nửa đời , đây vẫn luôn nghĩ đến việc rạng danh gia tộc Quý gia, nay đột ngột qua đời, ngay cả nối dõi hương hỏa cũng . Nàng sớm muộn gì cũng xuất giá, tự nhiên thể để hai vị di nương nhúng tay chuyện trong phủ.
Ánh mắt từ từ về phía Tần Sở Lâm, Diệp Uyển Xu dịu giọng hỏi: “Sở Lâm, Đại tỷ tỷ một lời thỉnh cầu , con quá kế gối phụ , con bằng lòng ?”
Dù thì cái c.h.ế.t của Tần di nương và Ninh Nguyệt liên quan nhỏ đến nàng, nàng hứa sẽ chăm sóc tiểu gia hỏa cả đời, tự nhiên tính toán nhiều hơn cho tương lai của nó.
Mèo con Kute
Nhìn chằm chằm ánh mắt thơ ngây của Tần Sở Lâm, Diệp Uyển Xu nghiêm túc : “Chuyện đây với Quý bá phụ con, đáng tiếc đột ngột qua đời, nay để gia nghiệp , chung quy cũng cần quản lý. Nếu con bằng lòng, đợi con thành hôn, thể để thứ tử của con tiếp nối hương hỏa Tần gia.”
Tần Sở Lâm Đại tỷ tỷ nỡ để Quý gia cứ thế đứt đoạn hương hỏa, liền gật đầu: “Ta đều theo Đại tỷ tỷ.”
Diệp Uyển Xu mỉm hài lòng, sai Xuân Hồng, Hạnh Đào lấy tang phục đến, hai chị em cùng xong thì khỏi cửa.
Đến tiền sảnh, Đình Phong và trong cung bố trí xong linh đường, Trịnh di nương, Quý Ninh Khê vẫn vây quanh Đình Phong mà cãi vã ngừng.
Diệp Uyển Xu đang quan sát linh đường, Chúc Văn Tài chợt tiến lên, tiên nhỏ giọng bẩm báo: “Vương phi, Quốc Công phủ truyền tin, Vinh Quốc Công đích dẫn tới Huy Châu, còn lệnh hai vị công tử Võ Bình Hầu phủ đêm khuya tới Dịch Châu, Tần Châu tiếp quản binh mã.”
Nghe , một trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Uyển Xu thả lỏng.
Nàng giờ hết những gì thể, tiếp theo chỉ còn thể trông cậy Phó Minh Trì.
Nghe tiếng ồn ào trong linh đường, Chúc Văn Tài : “Vương phi, cần mạt tướng đuổi những kẻ ồn ào đáng ghét khỏi phủ ?”
Diệp Uyển Xu lắc đầu: “Không cần, tự thể xử lý .”
Nói đoạn, nàng liền bảo Hạnh Đào sắp xếp khách phòng để Chúc Văn Tài và Đào An Nhiên dưỡng thương nghỉ ngơi.
Bước linh đường, Diệp Uyển Xu khẽ trầm mi mắt: “Trịnh di nương, nhị đây là a điệt c.h.ế.t nhắm mắt, là sợ ngoài trò để xem?”
“Trưởng tỷ, tỷ quyết định gả Vĩnh Ninh Vương phủ , hà tất gì còn lưu luyến chút gia tài trong phủ?”, Quý Ninh Khê mắt đong đầy lệ, vô cùng tủi : “Trưởng tỷ từng hứa sẽ đối xử với .”
“Quý Ninh Khê, ngươi giờ là tội phụ của Kỳ Vương phủ, cho ngươi về Quý gia là đặc ân, ngươi còn gì nữa?”
Diệp Uyển Xu lạnh mặt : “Lẽ nào còn kiêu ngạo ỷ sủng như ? Dù cũng là trưởng thành , gặp chuyện ngoại trừ lóc còn gì? Chung quy cũng nên học cách chịu trách nhiệm cho hành vi của .”
Quý Ninh Khê nhất thời nghẹn lời, lặng lẽ Trịnh di nương, nên mở miệng .