Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 205:--- Ngoại Tộc Nhân ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:22:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố An thần sắc ngưng , lập tức nên lời.
"Dì vì Quốc Công phủ mà vất vả lo liệu, dượng bao giờ thật lòng yêu thương nàng như thê tử của ?"
Diệp Uyển Xu đổi dáng vẻ ôn thuận thường ngày mặt , lên tiếng răn dạy một cách mạnh mẽ: "Nàng nếu thuận theo ngươi, ngươi liền cho nàng vài phần sắc mặt , hễ chỗ nào ý ngươi, ngươi liền lạnh nhạt đối đãi, đến cả hạ nhân trong phủ cũng thể xem nàng gì, chẳng lẽ đây chính là thể diện mà chủ mẫu Vinh Quốc Công phủ nên ?"
"Đừng nữa," Cố An bực bội nắm chặt nắm đấm.
"Nàng tuy là kế thất do dượng cưới , nhưng nàng ở trong phủ những năm bao giờ bạc đãi hai vị biểu ca nửa phần?"
Nghĩ đến cảnh ngộ của dì khi c.h.ế.t, Diệp Uyển Xu tự giễu: "E rằng truyền ngoài cũng ai dám tin, chỉ vì một mối hôn sự vốn dĩ hòa thuận, dượng lấy tính mạng thê tử và nhi tử của uy h.i.ế.p cháu gái, dượng từng nghĩ đến dì và Thanh Miên, Đình Tế lúc đó lạnh lòng bao ?"
"Phu nhân," Cố An quỳ rạp linh vị, đau đớn lớn: "Là với nàng, với Thanh Miên, Đình Tế."
"Sự việc đến nước , dượng giả vờ hối hận thì ích gì?" Diệp Uyển Xu tức giận dậy, trừng mắt : "Chỉ cần năm đó dượng chút kiềm chế Nhị biểu ca, dì thể c.h.ế.t? Đại biểu ca thể c.h.ế.t?"
Điểm , Cố An sớm nhận , kể từ ngày đổi lập thế tử, sai .
Đình Châu tính cách chất phác, tuy dễ lừa gạt, nhưng bản tính .
Nếu do kế thừa Quốc Công phủ, ít nhất sẽ chuyện g.i.ế.c , hại mẫu , càng sẽ đại cục, khiến triều đình khuấy động thành một mớ hỗn độn.
Cổ họng run rẩy hít một thật sâu, Cố An trầm giọng : "Những gì ngươi dượng đều thừa nhận, nhưng một điểm Đình Sâm sai, ngươi giờ đây đổi lòng, hôm nay đến e là cũng vì tiền đồ của vị hôn phu ở Việt Châu của ngươi mà suy nghĩ chứ?"
"Tiền đồ của , chẳng lẽ là điều mà cả Đại Nghiệp triều mong ?" Diệp Uyển Xu : "Thái hậu và Nhị biểu ca chấp chưởng triều chính những ngày , thiên hạ thành cảnh tượng , dượng hẳn là rõ hơn , đây là điều dượng thấy ?"
Nghĩ đến cô cô và tên nghịch tử cố chấp theo ý , khiến Đại Nghiệp triều trở thành bộ dạng hiện tại, Cố An vô cùng suy sụp nhắm mắt .
"Dượng còn thấu hiểu chuyện triều chính hơn , nếu thể nhanh chóng bình định loạn lạc , một khi kỵ binh Bắc khấu xâm lấn phương Nam, ai thể thoát khỏi kiếp nạn."
Nàng nhíu mày, Diệp Uyển Xu cuối cùng khuyên nhủ: "Nhị biểu ca dẫn Thái hậu chạy trốn về phương Nam, Bệ hạ và Vĩnh Ninh Vương đều tận diệt. Nếu màng sống c.h.ế.t của bách tính, triệt để tiêu diệt thế lực Cố gia cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Bệ hạ vốn khoan hậu, cốt nhục tương tàn nữa. Khi đến Bệ hạ truyền khẩu dụ, chỉ cần dượng thể bình cuộc binh đao , Cố thị một tộc sẽ liên lụy."
Nghe những lời , Cố An lập tức cảm động.
Cũng đúng như lời cháu gái , giờ đây Vĩnh Ninh Vương Hoàng đế thu phục quân quyền Bắc cảnh, hợp binh với quân Việt Châu thành một, bọn họ nếu ý nghĩ liều lĩnh như cô cô, tiêu diệt thế lực Cố gia tuyệt đối khó.
Hoàng đế bằng lòng tha thứ cho Cố gia, khí độ và tấm lòng tuyệt đối thường thể sánh .
Thấy Diệp Uyển Xu đang định bước khỏi linh đường, Cố An chợt nước mắt giàn giụa gọi nàng .
"Uyển Uyển, con đừng hận dượng," Cố An nước mắt giàn giụa: "Ta là con lớn lên đó, và dì của con cũng , vẫn luôn xem con như con gái ruột mà đối đãi, nhưng ở vị trí của , nhiều chuyện nhất định , thể suy nghĩ cho cả Cố gia."
Mèo con Kute
Diệp Uyển Xu lặng lẽ nhắm mắt , lời đến bên miệng cuối cùng vẫn .
Làm con ruột của , đây cũng là xui xẻo tám đời.
Lần nàng nếu từ Việt Châu trở về, e rằng Thanh Miên, Đình Tế chỉ đường c.h.ế.t.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-205-ngoai-toc-nhan.html.]
Cố An đêm nay cũng do dự quyết, tuy cam tâm Cố gia cứ thế suy tàn, nhưng cũng thể trơ mắt tên nghịch tử tiếp tục gây họa cho thiên hạ.
Đã đến lúc kết thúc .
"Uyển Uyển, dượng cuối cùng cầu xin con một chuyện," Cố An ánh mắt khẩn cầu : "Cầu con đừng cho Thanh Miên, Đình Tế, mẫu của bọn chúng c.h.ế.t như thế nào, , dì của con chăm sóc cho hai chị em chúng nó."
Diệp Uyển Xu gật đầu thật mạnh, đó liền dẫn Xuân Hồng, Hạnh Đào cùng mấy nữa rời khỏi Quốc Công phủ.
Mặc dù nàng hận Cố Đình Sâm, nhưng Thanh Miên, Đình Tế cả đời sống trong hận thù, nàng hy vọng hai chị em chúng nó sống bất hạnh như .
Tiễn đưa cháu gái khuất dần khỏi tầm mắt, Cố An từ từ , thắp hai nén nhang, giọng điệu ngưng trọng dặn dò tiểu tư bên cạnh: "Chuẩn ngựa, theo lập tức đến Huy Châu."
Vừa ngoài, từ trong lòng lấy hai phong thư giao cho một tiểu tư khác, nhỏ giọng dặn dò: "Ngươi cung diện kiến Bệ hạ, xin Bệ hạ ân chuẩn hai vị công tử của Vũ Bình Hầu phủ, cầm hai phong thư suốt đêm đến Dịch Châu, Tần Châu, truyền lệnh hai tiếp quản quân trú phòng hai nơi đó."
Tiểu tư đó liếc thư tín, lập tức hiểu ý.
Hiện giờ Vũ Bình Hầu áp giải về kinh, hai vị công tử Hầu phủ chỉ thể quy phục triều đình, chỉ cần định hai mươi vạn binh mã của Dịch Châu, Tần Châu, thì coi như kiềm chế tối đa trận họa loạn .
Diệp Uyển Xu trở về Quý gia khi trời sáng rõ.
Toàn bộ phủ đều mang khí ảm đạm, nàng dẫn Đào An Nhiên, Chúc Văn Tài và những khác bước sân, mẫu nữ Trịnh di nương, Quý Ninh Huyên dẫn trong phủ nghênh đón.
Tần Sở Lâm chạy đến mặt Diệp Uyển Xu tiên, nắm lấy cổ tay nàng, đôi mắt ngấn lệ kêu lên: "Đại tỷ tỷ, cuối cùng cũng về , những ngày ngày nào cũng cầu xin lão gia đón về, nhưng lão gia vẫn chịu, tưởng sẽ bao giờ gặp đại tỷ tỷ nữa."
"Sao thế, cũng nỗi khổ riêng, con thể trách ." Diệp Uyển Xu thầm thở dài, đương nhiên tiện kể kế hoạch đây của và phụ cho tiểu gia hỏa .
Mấy ngày gặp, tiểu gia hỏa tròn trịa hơn nhiều, Diệp Uyển Xu liền phụ quả thực chăm sóc cẩn thận.
Nhìn dáng vẻ mật vô cùng của hai , Trịnh di nương trong lòng vô cùng vui.
Khi Tần di nương còn sống, cũng thấy lão gia quan tâm tiểu tiện chủng bao nhiêu, giờ đây chỉ là lão gia, ngay cả đại cô nương cũng xem như bảo bối .
Cứ thế , e rằng mấy vị cô nương trong phủ còn quan trọng bằng cháu trai Tần di nương.
"Đại cô nương đây là nhầm cửa ư?" Trịnh di nương lau vết lệ ở khóe mắt: "Khi lão gia còn sống, cũng thấy ngươi nghĩ đến phủ, lão gia mới mất, ngươi vội vàng trở về, chẳng lẽ là đoạt gia nghiệp của phủ ư?"
"Tiểu nương, đừng bậy," Quý Ninh Huyên cảm thấy tiểu nương quá lỗ mãng.
Tuy trưởng tỷ còn nhận tổ quy tông, nhưng phụ giờ đây quan tâm nàng như , Bệ hạ và Vĩnh Ninh Vương chiếu cố, cho dù phụ còn nữa, cái nhà cũng đến lượt hai con các nàng chủ.
"Đại tỷ tỷ, tiểu nương của chỉ là quá đau lòng, vài lời hồ đồ, đừng chấp nhặt với nàng ."
Quý Ninh Huyên vội vàng tiến lên: "Nghe Nhị tỷ tỷ , t.h.i t.h.ể phụ đưa về cung, khi nào sẽ đưa về phủ."
"Những chuyện ngươi cần gì hỏi một ngoài họ như nàng ?" Trịnh di nương trừng mắt : "Phụ ngươi vì nước quên , hậu sự của tự nhiên sẽ long trọng tươm tất, chúng tự cung thỉnh cầu Bệ hạ là ."
Lời dứt, nàng lặng lẽ kéo vạt váy Tôn di nương, Trịnh di nương hiệu : "Muội , nghĩ kỹ , gia nghiệp lão gia vất vả tích cóp, tuyệt đối thể để một ngoài họ chiếm tiện nghi."
Tôn di nương đang định mở miệng, chợt thấy Đình Phong dẫn hộ tống linh cữu, bước chân nặng nề .