Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 167:--- Cố Ý Đánh Lừa Bổn Vương ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:24:36
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôn Cẩn, Dật Bạch đều ngẩn .
“Điện hạ, mạt tướng Đào Ổ thu lưu hàng trăm đều là gia quyến ở cố trạch Đồng Dương của Diệp Uyển Xu, nơi nương tựa. Nếu phá dỡ Đào Ổ, những sống sót đây?”, Ngôn Cẩn khuyên nhủ: “Xin Điện hạ hãy nghĩ .”
“Nàng chính thể vứt bỏ bằng cố hữu, lẽ nào còn bổn vương nàng chăm sóc đám già yếu ?”, Phó Minh Trì mắt đầy vẻ giận dữ: “Bổn vương cũng Bồ Tát trong chùa, tấm lòng từ bi như thế.”
Ngôn Cẩn, Dật Bạch khó xử , điều càng khiến Phó Minh Trì thêm tức giận: “Đứng ngây đó gì, lập tức phá dỡ Đào Ổ.”
Hai bất lực thở dài, đang định ngoài, chợt thấy Trương Thái phi dẫn Phó Vân Nghê cùng phu thê Triệu Duẫn, Phó Vũ Nga bước .
Thấy biểu ca tỉnh , Triệu Doanh Doanh tủm tỉm vội vàng tiến lên đón, mật khoác lấy cánh tay : “Biểu ca, Doanh Doanh dẫn đuổi theo Diệp Uyển Xu . Loại đó nào đáng để biểu ca tâm ý trao gửi chứ.”
“Câm miệng.”
Trương Thái phi ánh mắt lạnh , ghìm bước chân chầm chậm tiến lên, xuống cạnh bàn , khẽ đ.á.n.h giá bài trí trong phòng.
“Phá dỡ Đào Ổ, tiếp theo con gì nữa?”, Trương Thái phi trách yêu: “Đem những cận của nàng đuổi tận g.i.ế.c tuyệt ?”
“Con trai đương nhiên tâm tư âm độc như nàng .”, Phó Minh Trì trầm giọng : “Nếu triều đình ép con tạo phản, con dứt khoát phản luôn.”
“Phản thì , phản thì .”, Phó Vũ Nga vội vã phụ họa: “Cặp cha con chẳng liệu định Minh Trì lâm tuyệt cảnh, còn sức cứu vãn . Chúng cứ để nha đầu Diệp gia xem, Quý Uyên, Vĩnh Ninh Vương chúng vẫn thể đoạt thiên hạ .”
“Phu nhân, đừng bậy.”, Triệu Duẫn khẽ ho một tiếng, vội vàng ngăn .
“Ta sai gì ?”, Phó Vũ Nga bĩu môi: “Cặp cha con giả nhân giả nghĩa là giúp Minh Trì nhập chủ Lâm An, nhưng giờ đây đại quân triều đình áp sát biên giới, bọn họ liền vội vàng tháo chạy khỏi Việt Châu. Một kẻ tiểu nhân hai lòng như lẽ nào còn về họ?”
Hung hăng lườm nguýt Triệu Duẫn, Phó Vũ Nga lạnh lùng : “Ngày nếu vì nha đầu tiện nhân Diệp gia , Minh Trì chọc ôn thần Cố gia, vây Trấn Phủ Sứ Tư để khác cớ . Giờ thì , nàng gây chuyện, chính chuồn .”
“Đủ .”, Trương Thái phi mắt tối sầm: “Là Vương của Việt Châu, thống lĩnh ba quân, con thể màng sống c.h.ế.t của tướng sĩ ư? Dì con và mười vạn quân Mộ gia hiện giờ còn đang vây khốn ở Bắc Cảnh, con bọn họ đều c.h.ế.t đất chôn ?”
Bất mãn liếc Phó Vũ Nga, Trương Thái phi lời lẽ càng thêm sắc bén: “Còn ngươi nữa, dù gì cũng là quận chúa của Vĩnh Ninh Vương phủ, đầu óc là hồ dán ? Cả ngày cứ để tên thư sinh hỗn xược Kỷ Doãn Trạch xúi giục, ngươi dụng tâm gì ?”
“Ta đương nhiên .”
Phó Vũ Nga khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hắn chắc chắn là hận Cố gia thấu xương, nhưng đấu Cố gia, vì dựa Vĩnh Ninh Vương phủ chúng để mặt cho .”
“Hắn đơn thuần là Vĩnh Ninh Vương phủ mặt cho ư?”
Trương Thái phi giận dữ : “Nếu thật sự vì Vương phủ của mà , thì nên học theo Quý Uyên, khắp nơi vì Vương phủ mà mưu tính, chứ dụ dỗ triều đình kiêng kỵ Việt Châu , khiến Cố Thái hậu sinh sát tâm với Vương phủ của .”
Mèo con Kute
“Vương tẩu lý.”
Triệu Duẫn trầm ngâm gật đầu: “Chỉ sợ Diệp Uyển Xu cũng thông đồng với Kỷ Học Chính, để triều đình và quân Việt Châu đ.á.n.h đến lưỡng bại câu thương, hai đó tiện bề từ đó kiếm lợi.”
Nghe , Trương Thái phi nhất thời nghẹn lời.
Nghĩ đến đêm đó tường thành Huy Châu, cảnh Diệp Vãn Xu liều c.h.ế.t bảo vệ Kỷ Doãn Trạch, ánh mắt Phó Minh Trì cũng trở nên càng thêm u ám.
“Trong lòng nàng từ đầu đến cuối đều chỉ chứa mỗi tên thư sinh .”
Cười tự giễu, Phó Minh Trì cảm thấy giống như một kẻ ngốc, luôn nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay: “Cái gì mà bất đắc dĩ? Nàng hận Cố gia là thật, hận bổn vương cũng là thật. E rằng sớm mong bổn vương và Cố gia đấu đá ngươi c.h.ế.t sống, như nàng mới thể vui vẻ sống trọn đời cùng tên thư sinh .”
Hắn thật sự ngờ tâm tư của độc ác đến mức độ .
Nhìn thấy sắc mặt con trai trở nên lạnh lẽo vô cùng, trong lòng Trương Thái phi cũng cảm thấy vô cùng bất an.
Lời của Triệu Duẫn thể khiến sinh lòng cảnh giác. Dẫu , nếu Cố Đình Sâm giam Kỷ Doãn Trạch đại lao Trấn Phủ Sứ Tư, thì mà nha đầu Diệp gia ưng ý nhất quả thật chính là tên thư sinh .
Chuyện , ngày đó nàng ở Đào Ổ tận mắt chứng kiến.
Thấy mẫu phi cũng đổi sắc mặt, Phó Vân Nghê trong lòng hoảng loạn thôi: “Đại ca, mẫu phi, hai tin tưởng Diệp tỷ tỷ một ?”
Nàng mắt đẫm lệ, kéo vạt áo Phó Minh Trì ngừng lắc đầu cầu xin: “Diệp tỷ tỷ nàng từng trong lòng chỉ đại ca, nàng sẽ lừa A Nghê , cầu đại ca đừng hiểu lầm Diệp tỷ tỷ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-167-co-y-danh-lua-bon-vuong.html.]
Chỉ sính lễ đầy sân vẫn dọn dẹp bên ngoài, Phó Vân Nghê giải thích: “Nếu Diệp tỷ tỷ gả cho đại ca, thì nhận sính lễ của phủ chúng , hơn nữa ngay cả hôn thư cũng nhận ? Nàng giờ đây chính là thê tử danh chính ngôn thuận của đại ca mà.”
Phó Minh Trì trong lòng sửng sốt, chợt nhớ lời nàng ngày nàng rời .
“Sau ngày hôm nay, chính là phu quân của , sẽ Vương phi của , an tâm thủ ở Việt Châu. hứa với , bất kể gặp chuyện gì, bất kể ở nơi nào, đều nhớ đến , bình an vô sự trở về bên .”
Lại nghĩ đến cảnh cùng nàng triền miên quấn quýt, trong mắt Phó Minh Trì tràn đầy khinh bỉ và thất vọng: “Đó chẳng qua là nàng lo bổn vương chịu để nàng rời , cố ý dùng thủ đoạn đ.á.n.h lừa bổn vương mà thôi.”
Dẫu nàng chính miệng từng , nàng , thích đùa giỡn con em quyền quý trong lòng bàn tay, gì là nàng .
Phó Vũ Nga đồng tình vội vàng gật đầu: “ , chỉ là một tờ hôn thư thôi, chính thức cử hành hôn lễ. Nếu nàng nhận, ai thể khó nàng.”
“Diệp tỷ tỷ như .”, Phó Vân Nghê lập tức mắt đỏ hoe, òa nức nở.
lúc , Mộ Khanh Khanh, Chúc Văn Tài dẫn theo một đoàn vội vã bước .
Nhìn tình cảnh trong phòng, Mục Khanh Khanh đoán biểu ca và dì đều hiểu lầm Uyển tỷ tỷ sâu, liền vội vàng giải thích: "Dì, biểu ca, đường chúng trở về, Chúc tướng quân nhận tin tức do thám tử mang về, triều đình triệt quân ."
"Phải đó." Chúc Văn Tài kích động ngừng gật đầu: "Nhất định là Diệp cô nương thuyết phục Vinh Quốc Công rút quân."
"Nàng sẽ lòng đến ?", Phó Vũ Nga đầy vẻ giễu cợt kéo khóe môi: "Nếu nàng thật sự bản lĩnh thông thiên đến thế, hà tất cùng phụ chật vật chạy trốn khỏi Việt Châu."
Ánh mắt liếc xéo cháu trai, Phó Vũ Nga tươi : "Nghe Minh Trì đầu thành Huy Châu dễ dàng chế trụ Vinh Quốc Công, chắc chắn là hành động chấn nhiếp Vinh Quốc Công, nên ông bất đắc dĩ mới rút quân."
Thấy Phó Minh Trì vẫn luôn thờ ơ, Sở Ương sốt ruột tiến lên phân bua: "Điện hạ, Uyển Uyển nàng tuyệt cố ý bỏ rơi , e là phụ tử Cố gia vì kỵ đạn hôn sự của Uyển Uyển với , nên lấy dì và biểu biểu của nàng uy h.i.ế.p Uyển Uyển."
"Càng càng hoang đường.", Phó Vũ Nga bất lực xoa xoa mi tâm: "Diệp gia nhị cô nương là Vinh Quốc Công phu nhân, hai đứa nhỏ càng là con ruột của Vinh Quốc Công, ngươi từng thấy ai lấy phu nhân và con cái của để uy h.i.ế.p ngoại sanh nữ bao giờ ?"
Triệu Doanh Doanh cũng lộ nụ châm chọc: "Sở cô nương quả là tỷ của Diệp cô nương, bịa lý do mà cũng bịa cái nào cho dáng. Diệp cô nương cũng kẻ ngốc, nếu thật sự Vinh Quốc Công còn màng sống c.h.ế.t của phu nhân và con cái , thì một kẻ ngoài như nàng cớ gì quản chuyện nhà của khác?"
"Được .", Trương Thái Phi đến suy nghĩ càng thêm rối loạn, bực bội cắt ngang lời đối thoại của .
Bà luôn cảm thấy chuyện hề đơn giản, cũng tiện vội vàng hạ định luận, nhưng bà tin rằng thời gian sẽ chứng minh tất cả, tin ánh mắt của .
Con dâu mà bà trúng sẽ là kẻ tiểu nhân thế tục.
"Nếu Điện hạ an trở về, tất cả lập tức về Việt Châu ."
Nhìn thoáng qua sính lễ ngoài sân, Trương Thái Phi nghiêm giọng : "Lời A Nghê sai, hôn thư giấy trắng mực đen dấu của quan phủ, cho dù nha đầu Uyển Uyển từng trải sự đời, nhưng Quý Uyên hồ đồ, sớm muộn gì cũng cho Vĩnh Ninh Vương phủ một lời giải thích."
Nghe , lòng Phó Minh Trì khẽ động.
"Uyển Nhi, nàng quả thực nỗi khổ tâm thể , là chỉ báo thù ?", lặng lẽ lẩm bẩm.
Lúc trong lòng vô cùng phiền muộn, cũng tâm trạng về Việt Châu, một đến Phù Nhã Đường của Diệp Uyển Xu, sai chuẩn ít rượu, trong phòng cứ hồ nối tiếp hồ mà uống, uống liền bảy tám hồ, nhưng chút men say nào.
Con trai mới khá hơn một chút một mua say uống rượu, Trương Thái Phi lo lắng vô cùng, bà gọi Chúc Văn Tài đến, hết dặn dò: "Nha đầu Sở gia và những già yếu ở Đào Ổ đều là những khốn khổ, đưa họ về Việt Châu an trí , tránh kẻ nảy sinh ý ."
Lại nghĩ đến tình trạng hiện tại của con trai, bà vô cùng bất an : "Còn về Điện hạ, ngươi tìm chút mê hán dược, để ngủ một giấc thật ngon, thứ đợi về Việt Châu tính ."
Biết Thái Phi an trí quyến cố hữu của Diệp cô nương về Việt Châu, Chúc Văn Tài vốn còn chút vui mừng, nhưng khi Thái Phi hạ d.ư.ợ.c Điện hạ, trở nên vô cùng khó xử.
Chỉ là nghĩ đến bộ dạng của Điện hạ, Chúc Văn Tài cuối cùng vẫn mang rượu mê hán d.ư.ợ.c đến Phù Nhã Đường.
Thế là, Phó Minh Trì uống xong hồ rượu cuối cùng, liền say giấc nồng.
Dường như mơ một giấc mơ ấm áp, trong mơ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngừng mỉm với .
"Phó Minh Trì, điều mỗi nữ nhân thích nhất chính là phu quân tự tay chải tóc trang điểm cho phu nhân mỗi ngày, hôm nay nguyện ý chải tóc cho ?"
Nàng đến mày mắt cong cong, quấn lấy buông. Phó Minh Trì đáp "", thì nụ trong gương càng lúc càng mờ ảo, một cảm giác choáng váng quen thuộc ập đến, mạnh mẽ mở mắt, phát hiện một chiếc giường tịnh xá rộng rãi.
Đầu ó óng, định thần quanh, mới nhận trở về Vương phủ.
Lấy chiếc khăn tay màu xanh lam lặng lẽ ngắm , trong mắt Phó Minh Trì thần sắc vô cùng phức tạp: "Uyển Nhi, nàng quả thực là một kẻ lòng sắt đá, ngay cả trong giấc mộng của bổn vương cũng chịu nán lâu hơn."