Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 165:--- Về Đào Ổ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:24:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Quý Uyên xong, vẻ mặt đầy thở dài: "Vãn Vãn, con thể lời đại nghịch bất đạo như ?"

 

"A cha cảm thấy, tình thế Lâm An bây giờ cùng việc Thái hậu Cố trực tiếp ở vị trí đó thì gì khác ?" Diệp Uyển Xu hỏi.

 

Ánh mắt thăm thẳm của Quý Uyên dần dần trầm xuống.

 

Hắn thật sự khó mà tưởng tượng con gái dám nảy sinh ý nghĩ táo bạo đến .

 

Thấy bộ dạng của tiện nghi cha, Diệp Uyển Xu càng thêm tin chắc kế hoạch của : "Đã a cha còn chịu chấp nhận chuyện , a cha nghĩ xem trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào?"

 

Quý Uyên vuốt râu, gật đầu đáp: “Việc trái lẽ nghịch thiên lý như , chỉ sợ sẽ dẫn đến trời giận oán.”

 

“Cố Thái Hậu vốn lòng hướng về thiên hạ, những năm qua nàng thao túng triều chính chẳng qua cũng chỉ vì bản nàng và Cố gia mà thôi.”

 

Nói đến đây, Diệp Uyển Xu khẽ nhạt: “Cha đừng quên, Lâm An còn một vị Kỳ Vương, y thể khoanh tay Cố thị nhất tộc trộm đoạt thần khí, nhòm ngó giang sơn của Phó thị nhất tộc.”

 

Quý Uyên lúc mới hiểu ý đồ của nữ nhi: “Uyển Uyển là ép Kỳ Vương phản?”

 

Đối với điều , Diệp Uyển Xu chỉ .

 

Kỳ Vương cần ép, sớm muộn gì y cũng sẽ phản.

 

Quý Uyên suy nghĩ một chút, tâm trí lập tức trở nên thông suốt: “Cố gia nhị lang e rằng sẽ đồng ý con hòa , nếu dẹp bỏ ý niệm của Thái Hậu, chỉ cách tự dẫn binh đến Bắc cảnh chống Bắc khấu, đến khi Kỳ Vương phản, chỉ thể nghênh đón Vĩnh Ninh Vương Lâm An phò tá vua.”

 

“Cha và Bệ hạ một lòng nghênh đón Vĩnh Ninh Vương Lâm An, nhưng nếu y cô đến, khó bảo sẽ kết cục như Bệ hạ.”, Diệp Uyển Xu : “ nếu y thể dẫn dắt Việt Châu quân danh chính ngôn thuận tiến Lâm An, đợi khi dẹp yên loạn phản, Bệ hạ nhất định sẽ dùng Việt Châu quân bổ sung phòng thủ thành Lâm An, đến lúc đó khách trở thành chủ, Cố Thái Hậu chỉ còn cách trả quyền chính cho Bệ hạ.”

 

Tâm tư của Hoàng đế Quý Uyên hiểu rõ hơn ai hết, ngài Cố thị nhất tộc áp chế cả đời, nay long thể ngày một suy yếu, tâm nguyện duy nhất chính là tìm cho triều đình một vị minh quân kế nhiệm. So với những khác, ngài nhất định sẽ tin tưởng Việt Châu quân hơn.

 

“Không ngờ Uyển Uyển diệu kế như .”, Quý Uyên vẻ mặt mãn nguyện, nhưng khi nghĩ đến những tủi nhục nàng chịu hôm nay, chậm rãi nhíu mày: “Nếu , con hà cớ gì để Vĩnh Ninh Vương sinh sự hiểu lầm sâu sắc đến thế đối với con?”

 

Diệp Uyển Xu hít sâu một : “Hắn là mặt đều , điều duy nhất khiến yên tâm chính là y quá cứng nhắc. Nếu nữ nhi để tâm tư của , e rằng y thà giam cầm ở Việt Châu cũng sẽ để nữ nhi trở về Lâm An.”

 

Thấy nữ nhi giờ đây cả lòng cả đều là , Quý Uyên cũng tiện nhắc đến chuyện Kỷ Doãn Trạch nữa, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, mong Phó Minh Trì thể đối xử tử tế với nữ nhi của .

 

“Cha, ba việc thì dễ, nhưng thì khó vô cùng, chỉ cần một chút sai sót, phụ nữ chúng đều sẽ c.h.ế.t chỗ chôn.”, Diệp Uyển Xu trầm giọng dặn dò: “Vậy nên cha trở về Lâm An nhất định thận trọng hết mực.”

 

Quý Uyên tự nhiên rõ sự gian nan trong đó, gì khác, chỉ riêng việc khuyên Bệ hạ thoái vị, ẩn nhẫn nhịn, đây là một việc vô cùng khó khăn.

 

Thế nhưng nghĩ đến việc nữ nhi sẽ Cố Thái Hậu sắp xếp hòa ở Bắc cảnh, ông thà liều c.h.ế.t thử một .

 

“Uyển Uyển, cha dù tan xương nát thịt, cũng sẽ giúp con thành ba việc .”, Quý Uyên quả quyết .

 

“Đa tạ cha.”, Diệp Uyển Xu rót một chén đưa đến mặt ông: “Cha hôm nay dầm mưa, chi bằng uống chén gừng sớm về nghỉ ngơi , mai còn lên đường.”

 

Nhìn chén con gái ân cần đưa đến, Quý Uyên cảm thấy lòng ấm áp, cầm tay một lát lâu mới nỡ uống cạn.

 

Gọi Xuân Hồng, Hạnh Đào đến hầu hạ con gái nghỉ ngơi, lo lắng vết thương tay con gái sẽ nhiễm trùng, Quý Uyên đích dặn dò hai nha đầu nhiều điều mới chịu rời .

 

Thấy lão gia giờ đây quan tâm cô nương như , Xuân Hồng, Hạnh Đào trong lòng vô cùng vui mừng, đồng thanh hỏi: “Cô nương, đợi về Lâm An, chúng là về Quý gia thăm Quốc Công phu nhân ?”

 

Nghĩ đến hai lọn tóc do Cố Đình Sâm nhờ Thải Cúc, Thu Lê mang đến, Diệp Uyển Xu lúc vô cùng nhớ dì và Thanh Miên, Đình Tế, khẽ thở dài : “Trước tiên hãy thăm dì .”

 

Nếu , tên súc sinh Cố Đình Sâm chịu bỏ qua.

 

Mèo con Kute

Mưa cứ lất phất ngừng, kéo dài cả đêm mới tạnh.

 

Quân Việt Châu chậm rãi tiến về phía trong mưa suốt cả đêm, đều ướt sũng, cũng ai dám dừng bước. Nhìn Điện hạ uể oải, các tướng sĩ đều vô cùng lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-165-ve-dao-o.html.]

 

Thấy Điện hạ ngựa chao đảo, như thể mất hồn, Chúc Văn Tài cuối cùng nhịn , đành cứng rắn khuyên một tiếng: “Điện hạ, đây vì đuổi theo Diệp cô nương, ngài liên tục đường mấy ngày , ngài hãy dừng nghỉ ngơi một lát .”

 

Phó Minh Trì như thấy, ngựa, mặc cho con ngựa chậm rãi bước .

 

Chúc Văn Tài, Ngôn Cẩn, Duật Bạch , đành bất lực hô thúc ngựa theo sát phía .

 

Mọi cẩn thận tiếp tục tiến về phía , bao lâu, Phó Minh Trì bỗng nhiên mềm nhũn , trực tiếp ngã khỏi ngựa.

 

Các tướng sĩ sợ hãi sững sờ, nhao nhao chạy đến đỡ lấy.

 

Thấy khóe môi Điện hạ trắng bệch, Chúc Văn Tài ôm lấy , lo lắng nghẹn ngào hét lớn: “Điện hạ, Diệp cô nương nhẫn tâm tuyệt tình, ngài cứ quên nàng ! Thái phi và Quận chúa nếu thấy ngài như bây giờ, các nàng còn sẽ đau lòng đến mức nào.”

 

Ngôn Cẩn, Duật Bạch đồng thanh khuyên nhủ: “Xin Điện hạ hãy lấy đại cục trọng, bảo trọng thể.”

 

Các tướng sĩ cũng đồng loạt quỳ xuống cầu xin: “Xin Điện hạ hãy lấy đại cục trọng, bảo trọng thể.”

 

Phó Minh Trì yếu ớt ho khan vài tiếng, khóe miệng lập tức rỉ máu.

 

Chúc Văn Tài sợ đến tái mặt: “Quân y! Mau gọi quân y!”

 

“Không cần.”, Phó Minh Trì yếu ớt phân phó: “Về Vũ Hoa trấn, đến Đào Ổ.”

 

Nơi đó giờ đây đối với Điện hạ chính là một nơi đau lòng, Chúc Văn Tài vốn khuyên nữa, nhưng Ngôn Cẩn ngăn .

 

Hắn tình cảm của Điện hạ đối với vị tiểu thư họ Diệp , dù nàng tuyệt tình đến mấy, Điện hạ cũng dễ dàng quên nàng.

 

“Mau chuẩn một cỗ xe ngựa, hộ tống Điện hạ đến Đào Ổ.”, Ngôn Cẩn phân phó các tướng sĩ xong, lén lút sai phi ngựa về Việt Châu mời Thái phi đến.

 

Trên đường thêm hai ngày, tuy quân y chăm sóc, nhưng vết thương cũ của Phó Minh Trì tái phát, sốt cao hạ liên tục mấy ngày, cả trở nên vô cùng yếu ớt, bộ thời gian đều trong trạng thái hôn mê.

 

Khi trở về đến Đào Ổ, Chúc Văn Tài đến gọi cửa, mới phát hiện cả ngôi viện đều dán niêm phong.

 

“Đây là ai ?”, Chúc Văn Tài giận dữ gầm lên.

 

Nghe thấy tiếng động, lập tức quân sĩ chạy đến bẩm báo: “Khải bẩm Chúc tướng quân, cô nương Doanh Doanh Diệp cô nương bội tín bạc nghĩa, hại Vương phủ chúng trở thành trò , sai áp giải bộ hạ nhân trong Đào Ổ đại lao huyện Kê Khang, còn niêm phong cả Đào Ổ.”

 

“Điện hạ từng hạ lệnh trách phạt khác, biểu cô nương thể Điện hạ đưa quyết định.”

 

Chúc Văn Tài suốt chặng đường đều suy nghĩ, luôn cảm thấy Diệp cô nương vô tình như , năm xưa ở Kỳ Châu nàng thà mạo hiểm chôn cùng Điện hạ cũng kiên quyết cứu Điện hạ, nay nàng nỡ dễ dàng rời bỏ Điện hạ.

 

Nàng nhất định nỗi khổ tâm.

 

Không chừng vị Sở cô nương chút manh mối.

 

“Ngôn tướng quân, Duật tướng quân, một chuyến đến nha môn huyện, các ngươi hãy lo liệu chăm sóc Điện hạ .”

 

Chúc Văn Tài xong, liền dẫn trực chỉ nha môn huyện Kê Khang.

 

Đến đó, liền thấy Huyện lệnh Chu Nhiên hấp tấp nghênh đón .

 

“Chúc tướng quân, ngài cuối cùng cũng đến .”, Chu Nhiên vẻ mặt rối bời : “Những nhà của Diệp cô nương Điện hạ rốt cuộc định xử trí thế nào? Nếu Điện hạ lời dặn dò, hạ quan e rằng cũng thể bảo cho họ nữa, vị biểu cô nương họ Triệu nhất quyết xử tử họ!”

 

“Ai cho phép xử tử bọn họ?”, Chúc Văn Tài lớn tiếng : “Còn mau thả hết.”

 

Lời dứt, liền thấy Triệu Doanh Doanh dẫn giận đùng đùng tới.

 

“Ta xem ai dám thả.”

 

 

Loading...