Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 155:--- Thái tử Thái bảo ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:24:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nhìn theo hướng phụ rời , trong đầu Cố Đình Sâm hồi tưởng cảnh tượng trong phòng kế, đôi mắt một nữa tràn đầy vẻ giận dữ.

 

Những năm qua vẫn luôn kính trọng kế như ruột, đối với hai đứa con của bà càng yêu thương như ruột thịt. Dù là phận con trai trưởng, tự hỏi bản kém gì trưởng, ngờ phụ nữ thiên vị đến .

 

Chuyện hôn sự của trưởng và Vãn Vãn, bà tốn hết tâm tư tác hợp. Giờ đến lượt , bà thà để biểu gả Vĩnh Ninh Vương phủ cũng chịu tác thành cho , thể thấy bà từng coi như cốt nhục ruột thịt mà yêu thương.

 

“Nếu vô tình, thì cũng đừng trách vô nghĩa.”

 

Cố Đình Sâm tức giận siết chặt nắm đấm, chợt thấy Lưu Chương với vẻ mặt trầm trọng bước tới.

 

“Đã xử lý sạch sẽ chứ?” Cố Đình Sâm lạnh giọng hỏi.

 

“Đám lão nô bên cạnh Quốc Công phu nhân đều đ.á.n.h c.h.ế.t bằng gậy .”

 

Lưu Chương nhíu mày : “Tam công tử thương, mạt tướng sai y sư đến, nhưng tam công tử chịu để y sư băng bó cho , mạt tướng lo lắng...”

 

“Nếu mẫu gặp chuyện, thì hãy thành thật an phận một chút.” Cố Đình Sâm giận dữ .

 

Lưu Chương do dự gật đầu, thêm: “Còn một chuyện nữa, Diêm Vương điện hạ đang ở ngoài cầu kiến Quốc Công. Mạt tướng trong cung truyền tin tức Diêm Vương cấu kết với Trấn Phủ Sứ ty U Châu mưu tài hại mệnh, tội chứng cũng ít, e rằng Diêm Vương đến vì chuyện , gặp Diêm Vương điện hạ ?”

 

“Quan Khánh là kẻ ăn ?” Cố Đình Sâm lông mày cau : “Làm để chuyện của Trấn Phủ Sứ ty truyền đến Lâm An ?”

 

“Quan Khánh dù cũng Tiết Cửu, đấu những của Vĩnh Ninh Vương phủ.”

 

Lưu Chương cẩn thận bẩm báo: “Nghe Duật Bạch bên cạnh Vĩnh Ninh Vương điều tra tội chứng tham ô nhận hối lộ của Quan Khánh, Quan Khánh sợ tội tự sát, Duật Bạch thuận nước đẩy thuyền, niêm phong Trấn Phủ Sứ ty, thu thập ít tội chứng, hiện giờ Trấn Phủ Sứ ty Việt Châu ai nấy đều lo sợ.”

 

Nhìn Cố Đình Sâm, Lưu Chương nhắc nhở: “Mạt tướng lo rằng Diêm Vương chuyện chúng ngầm đồng ý Tiết Cửu bỏ thành, sẽ dùng chuyện uy h.i.ế.p tiểu công gia.”

 

“Không , cứ gặp tính.”

 

Cố Đình Sâm xong, dẫn Lưu Chương đích phủ nghênh đón, đến hành lang sân ngoài, liền thấy Diêm Vương với đôi mày cau chặt bước tới.

 

“Đình Sâm, Thái hậu và Bệ hạ gấp gáp triệu bản vương nhập cung, giờ bốn phía vương phủ đều là Vũ Lâm Vệ, và Quốc Công nhất định cứu bản vương đó!” Diêm Vương mặt lộ vẻ khổ sở, khẩn cầu bằng giọng gấp gáp.

 

Cố Đình Sâm đau đầu thôi, xoa xoa giữa trán: “Không Diêm Vương điện hạ những năm qua rốt cuộc giấu thần bao nhiêu chuyện?”

 

Diêm Vương sững sờ, đành thành thật bẩm báo: “Đều là do thằng Tiết Cửu đó hồ đồ, ở Việt Châu dính líu đến vài vụ án mạng. Bản vương vì một lòng trung thành với bản vương, là em vợ của , nên giấu giếm đôi chút, ai ngờ để nắm nhược điểm.”

 

“Diêm Vương điện hạ thật dễ dàng.” Lưu Chương bên cạnh hừ lạnh: “Có thể kinh động đến Vũ Lâm Vệ, e rằng vai trò của điện hạ trong đó cũng đơn giản nhỉ.”

 

Diêm Vương lập tức nghẹn lời.

 

Ánh mắt Cố Đình Sâm sắc lạnh, hung tợn trừng mắt .

 

Diêm Vương trầm ngâm một lát, dám giấu giếm chút nào nữa, bắt đầu kể rành mạch: “Tiết Cửu ở U Châu hơn mười năm, đúng là vẫn luôn vì bản vương mà vơ vét tài sản, ước chừng mười hai triệu lượng bạc. Đình Sâm nên nỗi khó xử của bản vương, những năm qua bản vương và Kỳ Vương vì lôi kéo triều thần, khắp nơi đều cần tiêu tốn bạc, bản vương dù cũng giàu như Vĩnh Ninh Vương phủ, bổng lộc hàng năm đủ chi tiêu trong phủ, bất đắc dĩ mới ngầm đồng ý cho Tiết Cửu ở Việt Châu tiện bề hành sự vì bản vương.”

 

“Hay cho một câu tiện bề hành sự.” Cố Đình Sâm trực tiếp bật vì tức giận: “Diêm Vương điện hạ quả nhiên thủ đoạn , Trấn Phủ Sứ ty chỗ béo bở lớn như mà vơ vét, cũng trách Vĩnh Ninh Vương phủ vẫn luôn buông tha Tiết Cửu.”

 

Những năm qua, tuy vẫn luôn theo biểu sống ở Đồng Dương, nhưng cũng từng ít chuyện ở Việt Châu.

 

Nhìn Diêm Vương đang thấp thỏm yên, Cố Đình Sâm lạnh lùng một tiếng: “Vậy nên mấy vị Khâm sai sứ thần phái U Châu điều tra rõ ràng những năm , đều Tiết Cửu diệt khẩu?”

 

.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-155-thai-tu-thai-bao.html.]

 

Diêm Vương nghiến chặt răng gật đầu: “Đình Sâm, dù thế nào cũng giúp bản vương.”

 

“Điện hạ giúp thế nào?” Cố Đình Sâm giận dữ đùng đùng : “Giờ tội chứng đều đến tai Bệ hạ và Thái hậu, điện hạ rõ ràng lão hoàng đế hiềm khích với , còn bất cẩn đến thế.”

 

Nói xong, lập tức hiệu cho Lưu Chương: “Tiễn khách.”

 

“Đình Sâm, nếu bản vương thất thế, trơ mắt Vĩnh Ninh Vương nghênh Lâm An ?”

 

Ngăn Lưu Chương đang tiến lên, Diêm Vương ánh mắt trầm xuống, lạnh lẽo: “Còn chuyện Kỳ Châu thất thủ, bản vương cũng vài tin tức, liên quan nhỏ đến Đình Sâm .”

 

“Muốn uy h.i.ế.p ư?” Cố Đình Sâm khinh thường nhếch mép: “E rằng khiến điện hạ thất vọng , Tiết Cửu cấu kết hải phỉ chứng cứ rõ ràng, điện hạ vẫn nên nghĩ xem thế nào để phủi sạch quan hệ .”

 

Diêm Vương lòng thắt chặt, đang định tranh cãi thêm với , thì thấy Châu Phúc Hải dẫn Vũ Lâm Vệ xông .

 

Châu Phúc Hải ôm quyền với hai , nhạt : “Tiểu công gia, tạp gia phụng chỉ Thái hậu và Bệ hạ đến bắt Diêm Vương, xin tiểu công gia tạo điều kiện thuận lợi.”

 

“Châu công công cứ tự nhiên.” Cố Đình Sâm trực tiếp nhường đường.

 

Diễm Vương giật trong lòng, lớn tiếng : “Đình Sâm, ngươi nghĩ kỹ , ngươi g.i.ế.c hai nữ nhi của Kỳ Vương, dù Vĩnh Ninh Vương thể Lâm An, nhưng đợi đến khi Kỳ Vương ủng lập Trữ quân, cũng sẽ bỏ qua cho ngươi .”

 

Cố Đình Sâm thầm thở dài, như thấy mà phất tay với Vũ Lâm Vệ: “Giải .”

 

Sau khi Diễm Vương áp giải khỏi Quốc Công phủ, Chu Phúc Hải tiến gần, nhỏ giọng với : “Tiểu công gia, Bệ hạ và Thái hậu gấp triệu ngài cùng Quốc Công nhập cung. Hiện giờ cục diện Bắc cảnh bất , Diễm Vương hạch tội thành định cục , tiểu công gia và Quốc Công cần sớm tính toán mới .”

 

“Đa tạ Chu công công nhắc nhở.”, Cố Đình Sâm thản nhiên : “Ta sẽ sai thỉnh phụ cùng nhập cung.”

 

Dứt lời, lập tức hiệu cho Lưu Chương, bảo thông báo cho phụ .

 

Trong Dưỡng Tâm Điện, Hoàng đế và Cố Thái hậu cùng long tháp.

 

Thấy Cố An, Cố Đình Sâm phụ tử Chu Phúc Hải dẫn điện, đợi Cố Thái hậu mở lời, Hoàng đế nổi giận lôi đình, ném mạnh tập tấu chương trong tay xuống mặt Cố Đình Sâm.

 

“Cố Nhị Lang, ngươi thật to gan, là Ngự sử triều đình, đối mặt với hải phỉ xâm lấn, khuyên can Trấn Phủ Sứ ty kháng địch, trái còn dung túng Tiết Cửu bỏ thành, coi nhẹ an nguy của mấy trăm vạn lê dân Việt Châu, đáng chịu tội gì?”

 

Nhìn Hoàng đế và Thái hậu đều mang vẻ mặt âm u, Cố Đình Sâm nhạt, nhanh chậm quỳ xuống, từ tốn : “Bệ hạ lời sai , thần chính là vì an nguy của bách tính Việt Châu mà suy xét, nên mới bất đắc dĩ thi hành hạ sách .”

 

Cố Thái hậu xong, mắt bỗng sáng rực, vội vàng hỏi: “Đình Sâm, lời của ngươi là ý gì?”

 

“Khải bẩm Thái hậu.”, Cố Đình Sâm một vẻ đại nghĩa lẫm liệt, nghiêm giọng bẩm báo: “Tiết Cửu câu kết hải phỉ, dìm nước Kỳ Châu, chiếm cứ Kỳ Châu, ôm binh tự trọng, hiển nhiên là ý đối địch với triều đình. Một khi dẫn binh mã Trấn Phủ Sứ ty phản, tất sẽ gây nên họa lớn hơn. Thần chỉ thể lừa ban sư về Ngu Châu, tước bỏ binh quyền của , mới thể ngăn chặn tiếp tục câu kết hải phỉ.”

 

“Tưởng là hạ sách, nhưng xét trong tình cảnh lúc , chẳng khác nào thượng thượng sách.”

 

Cố Thái hậu mãn nguyện Hoàng đế: “Kỳ Châu xảy t.h.ả.m kịch, nếu để Tiết Cửu dẫn binh mã Trấn Phủ Sứ ty phản, đối với triều đình nghi ngờ gì là tổn thất lớn nhất. Đình Sâm thể đương cơ lập đoạn, Bệ hạ hẳn nên cảm thấy an ủi mới .”

 

Lời khiến Hoàng đế thể phản bác, xét theo bề ngoài, cử chỉ của Cố gia Nhị Lang quả thật là giải trừ nguy cơ cho triều đình.

 

Hoàng đế như liếc Cố Đình Sâm, thu mắt đáp: “Nếu , trẫm còn trọng thưởng Nhị Lang mới .”

 

“Vì Bệ hạ phân ưu, là bổn phận của thần, dám tham công.”, Cố Đình Sâm trịnh trọng .

 

Mèo con Kute

Tâm tư Hoàng đế lúc vốn đặt ở việc đối phó Cố gia, bèn thuận theo ý Cố Thái hậu: “Nghi chỉ, gia phong Ngự Lâm Quân thống lĩnh Cố Đình Sâm Xu Mật Viện Xu Mật Sứ, lĩnh Thái tử Thái bảo, ban vạn kim, gấm vóc ngàn thớt.”

 

Nghe việc bổ nhiệm Thái tử Thái bảo, Cố An, Cố Đình Sâm phụ tử hai một cái, vội vàng hướng ánh mắt về phía Cố Thái hậu.

 

 

Loading...