Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 145:--- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:24:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạnh Đào vốn lanh lợi, cô nương giờ đây chỉ tâm ý nghĩ về Điện hạ, bèn vờ như thấy mà cố ý lớn tiếng: “Cô nương, mặt lòng, đừng để Điện hạ lừa gạt, dù Triệu cô nương đó cũng là bạn thuở nhỏ thanh mai trúc mã của Điện hạ.”
Xuân Hồng rõ lý do, cũng hùa theo càu nhàu: “ đó cô nương, đến giờ vẫn khổ sở chờ đợi Điện hạ, mà Điện hạ chỉ lo dùng bữa tối với Triệu cô nương, rõ ràng là hề để trong lòng.”
Diệp Uyển Xu cảm thấy hai nha đầu càng ngày càng quá quắt, sắp đuổi kịp vị Triệu gia .
Liếc xéo Xuân Hồng, Hạnh Đào một cái, Diệp Uyển Xu vui : “Hai đứa nha đầu thối , ở lắm lời càu nhàu thế. Triệu cô nương là biểu của Điện hạ, nàng từ ngàn dặm xa xôi đến đây, Điện hạ là trưởng đương nhiên quan tâm nàng nhiều hơn.”
Mặc dù thích Triệu Doanh Doanh, nhưng nàng vẫn đến mức nhỏ mọn mà vì chuyện nhỏ nhặt hôm nay hỏng mối quan hệ của khác.
“Ta tin tưởng Điện hạ, cũng như tin tưởng . Sau ăn lung tung nữa.”
Diệp Uyển Xu dứt lời một cách trang trọng, chợt Hạnh Đào và Xuân Hồng đồng thanh hô “Điện hạ”.
Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai nha đầu đang thành kính cúi hành lễ, Phó Minh Trì bước chân nhẹ nhàng chậm rãi .
“Điện hạ.”
Diệp Uyển Xu nhanh chóng dậy cúi chào, trong mắt hiểu lóe lên một tia bối rối, ngượng ngùng vội tránh ánh mắt đang tới.
Nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên e ấp của nàng, trong lòng Phó Minh Trì khỏi gợn sóng, bắt đầu hứng thú lặng lẽ quan sát nàng.
Trước đây luôn cảm thấy nàng đối với xa cách, thể chút chân tình nào. Sau biến cố , mới Uyển Nhi hóa luôn xem trọng , chỉ nguyện ý cùng đồng cam cộng khổ, mà còn tin tưởng đến .
“Uyển Nhi, nàng vất vả khi chờ bổn vương lâu như .”, Phó Minh Trì vẻ mặt áy náy .
Diệp Uyển Xu lắc đầu: “Triệu cô nương chứ?”
“Đã .”, Phó Minh Trì còn lòng nhắc đến biểu , từ miệng hai nha đầu nàng còn dùng bữa, vội vàng : “Đói chứ, tìm chút đồ ăn cho nàng đây.”
Nói đoạn, thẳng tiến về phía phòng bếp.
Lúc đêm khá khuya, nhưng trong phòng bếp vẫn còn sáng đèn, Phó Minh Trì chút kinh ngạc bước , chỉ thấy Kế Uyên đang bận rộn bếp, Đình Phong bên đống củi chậm rãi thêm củi bếp.
Thấy bóng dáng Phó Minh Trì, chủ tớ hai hiển nhiên ngẩn trong chốc lát.
“Điện hạ, đây là?”, Đình Phong tò mò .
Con ngươi Kế Uyên chợt trầm xuống: “Điện hạ chẳng nên ở bên Triệu cô nương dùng bữa tối , tự đến phòng bếp?”
Nghe trong lời của y mang theo chút trách móc, Phó Minh Trì đành kiên nhẫn giải thích vài lời: “Để Thủ phụ đại nhân chê .”
Chuyện vốn dĩ cũng chẳng việc gì to tát, Kế Uyên vốn so đo, chỉ là đau lòng cho con gái.
Đứa hỗn xược Triệu gia đến Kỳ Châu hết đến khác gây sóng gió. Nếu tỏ so đo từng chút, gần gũi tình một chút, e rằng khi Uyển Uyển gả qua đó, khó tránh khỏi đời giễu cợt, lạnh nhạt.
“Điện hạ nên , gối lão hủ chỉ mỗi Uyển Uyển là đích nữ. Mặc dù đây cha con chúng chút hiềm khích, nhưng vinh quang nửa đời của lão hủ đều trông cậy Uyển Uyển. Lão hủ tuyệt đối để nàng chịu chút ủy khuất nào.”
Kế Uyên lạnh lùng thở dài một tiếng: “Hôm nay khi ngoài, nàng còn vui vẻ bảo lão hủ cần chuẩn bữa tối, nhưng Điện hạ vì xử lý thỏa chuyện gia đình , khiến nàng đến giờ vẫn còn đói bụng. Lão hủ giờ đây chút nghi ngờ liệu Điện hạ thực sự thể mang cho nàng những ngày tháng yên .”
“Bổn vương sẽ để Uyển Nhi chịu ủy khuất .”, Phó Minh Trì nghiêm giọng đáp.
Mặc dù cảm thấy Kế Uyên chút soi mói, nhưng y thể quan tâm Uyển Nhi một cách thấu đáo như , Phó Minh Trì ngược từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng.
“Để .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-145.html.]
Phó Minh Trì cầm lấy con d.a.o bếp trong tay Kế Uyên, bắt đầu tự thái rau.
Nhìn động tác vụng về của , hiển nhiên là từng qua việc , Kế Uyên khẽ ngẩn : “Điện hạ chẳng lẽ tự xuống bếp?”
“Chuyện Thủ phụ đại nhân , bổn vương tự nhiên cũng .”, Phó Minh Trì bình thản .
Kế Uyên hài lòng gật đầu, nhưng cố ý đổ thêm gáo nước lạnh: “Tình cảm phu thê ở nhiệt huyết nhất thời, mà ở sự kiên trì đồng cam cộng khổ. Dù Điện hạ hôm nay cao hứng nhất thời, cho Uyển Uyển một bữa cơm, lão hủ vẫn còn chút ý kiến.”
“Điểm dám phiền Thủ phụ đại nhân dạy bảo.”
Phó Minh Trì cong môi: “Bổn vương dù dám tự xưng tình ý đối với Uyển Nhi sâu đậm đến mức nào, nhưng bổn vương lòng tin sẽ hơn Thủ phụ đại nhân.”
Kế Uyên mà nghẹn họng.
Nghĩ đến những năm qua hỏi han đến con gái, y quả thật dám khoe khoang gì với Phó Minh Trì.
Y lặng lẽ vụng về loay hoay với nồi niêu xoong chảo, lâu một bát mì Dương Xuân thơm lừng .
“Thủ phụ đại nhân hãy về nghỉ ngơi sớm .”
Phó Minh Trì khẽ mỉm với y, đó bưng bát mì Dương Xuân rời .
Nhìn bóng lưng khuất xa, Kế Uyên khỏi nhíu mày: “Thứ con rể ăn đây?”
Đình Phong lấy bát múc chút nước canh còn sót nếm thử, ngừng gật đầu : “Lão gia, cũng tệ.”
Nghe , Kế Uyên cũng vội vàng nếm một ngụm, đó lộ nụ hài lòng: “Quả nhiên là một phu quân thể chiến trường, thể bếp.”
Dứt lời, y bất mãn bĩu môi: “Chỉ là tên nhóc thật sự quá gỗ đá, trong mắt chỉ lo lấy lòng phu nhân, cũng chẳng thêm một bát để hiếu kính nhạc phụ.”
Nhìn Kế Uyên vẻ mặt đầy ý ghen tuông, Đình Phong ngượng nghịu ho nhẹ một tiếng: “Hay là nhân lúc canh còn nóng hổi, tiểu nhân cho lão gia một bát?”
“Cút.”
Kế Uyên trừng mắt Đình Phong, cuộn tay áo chậm rãi bước khỏi phòng bếp.
Nghĩ đến đường đường là Vĩnh Ninh Vương mà tự xuống bếp vì con gái, mặt y dần khôi phục nụ , vẻ đắc ý đến cả màn đêm vô tận cũng thể che giấu.
Và khi Phó Minh Trì dẫn Trúc Văn về tới phòng Diệp Uyển Xu, Diệp Uyển Xu một mùi hương nồng nàn hấp dẫn.
Nhận lấy bát mì từ tay Trúc Văn, Phó Minh Trì cẩn thận đặt lên bàn, dịu giọng : “Đói bụng chứ, đây là tài nghệ bổn vương mới học, Uyển Nhi nàng hãy nhận xét cho bổn vương xem.”
“Điện hạ tự ?”
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của , Diệp Uyển Xu ngoài sự kinh ngạc, vội vàng cầm đũa thăm dò nếm thử một miếng.
Dù chỉ là một bát mì Dương Xuân đơn giản, nhưng bên trong thêm tôm sông và một ít thịt sò, ăn vị tươi ngon vô cùng, Diệp Uyển Xu nhịn gật đầu: “Ngon lắm.”
“Vậy ăn nhiều nhé.”, Phó Minh Trì hài lòng xuống, lặng lẽ nàng.
Mèo con Kute
Nhìn nàng ăn ngon lành, nghĩ đến những lời Kế Uyên , nỗi hổ thẹn trong lòng Phó Minh Trì dâng lên, trầm giọng : “Uyển Nhi, chuyện hôm nay khiến nàng chịu ủy khuất , bổn vương tuyệt đối sẽ để nàng một nữa.”
Nghe , ánh mắt Diệp Uyển Xu khẽ khựng , nàng hiểu vì đột nhiên những lời như , giống như một nàng dâu nhỏ mắc đang hối .
Nghĩ đến những lời oán trách của Xuân Hồng và Hạnh Đào , Diệp Uyển Xu chỉ cho rằng vì chuyện mà sinh lòng nghi ngại, vội vàng dịu : “Xuân Hồng, Hạnh Đào quen thói lắm lời , Điện hạ đừng để trong lòng.”
Phó Minh Trì lắc đầu: “Chuyện của Uyển Nhi tự nhiên từng chuyện đều khắc sâu trong lòng bổn vương.”