Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 14:--- Thêm dầu vào lửa ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:21:31
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vũ Bình Hầu phủ?”
Diệp Uyển Xu chau chặt đôi mày.
Về Kỷ gia thật sự là gian nan quá, chỉ con đường hai con phố, cứng rắn chặn hai .
đến Lâm An Thành bất quá nửa năm thời gian, hề qua với Vũ Bình Hầu phủ, e là liên quan đến hai .
“Đã chặn đường, là chuyện khẩn cấp gì cần ?”
Diệp Uyển Xu vui thò đầu , về phía : “Ngươi mau hỏi xem.”
Lời dứt, liền thấy Giang Nguyệt Linh dẫn theo hai nha , nhanh chậm tới.
“Diệp cô nương, ở Trường Lạc phố thấy xe ngựa của cô nương, việc cùng cô nương hàn huyên một chút, cô nương tiện ?”, nàng như Diệp Uyển Xu.
Kẻ vội vã đến tìm xui xẻo, khiến Diệp Uyển Xu vô cùng cạn lời, nàng nhếch miệng lạnh một tiếng: “Ta với ngươi chẳng gì để hàn huyên, xin ngươi lập tức nhường đường.”
“Nếu nhường thì ?”
Giang Nguyệt Linh đầy vẻ khiêu khích liếc nàng một cái: “Nếu đoán sai, Diệp cô nương đây là cùng Tiểu công gia, Nhị công tử Vũ Bình Hầu phủ, nên tìm vị phụ quyền cao chức trọng của để chống lưng, đúng ?”
“Ngươi đoán đúng, đích thực là trở về Quý gia.”
Trong mắt Diệp Uyển Xu nổi lên vẻ giận dữ: “Đã danh húy phụ , thì nên tự điều một chút. Hai vị biểu của dễ lừa gạt, nhưng Vũ Bình Hầu đến mức vì ngươi mà đắc tội đương triều Thủ phụ .”
“Tất nhiên, tất nhiên, tất nhiên thể bằng Diệp cô nương, một vị phụ quyền thế ngút trời để dựa dẫm.”
Khóe môi Giang Nguyệt Linh cong lên một nụ châm biếm: “Vũ Bình Hầu gì quan tâm, chỉ Tiểu công gia và Nhị công tử nguyện ý vì mà xông pha dầu sôi lửa bỏng. Dù các ngươi mười năm tình nghĩa thì chứ? Chẳng chỉ cần một câu là thể khiến bọn họ vứt bỏ ngươi như giày rách ?”
“Vậy thì ? Ngươi huy động cả đám đến tìm , chỉ để khoe khoang lòng hư vinh đáng thương của ngươi ?”
Diệp Uyển Xu khinh thường lắc đầu: “Giang cô nương, nếu ngươi thật sự cảm thấy bọn họ yêu thích ngươi đến mức nào, ngươi hà tất ba bảy lượt đến mặt để chứng minh bọn họ quan tâm ngươi , còn hao tổn tâm tư để giành lấy sự đồng tình đáng thương của bọn họ?”
Mèo con Kute
Hứng thú thiếu thiếu liếc nàng một cái, Diệp Uyển Xu lạnh : “Nói cho cùng, ngay cả chính ngươi cũng tự cho rằng, ngươi chỉ là một kẻ đáng thương dựa sự bố thí của khác mà thôi.”
Từng lời sắc như gươm, cứa vết sẹo trong lòng nàng , Giang Nguyệt Linh cả khó che giấu sự tức giận: “Ngươi, ngươi mới là…”
“Xuân Hồng, tiếp tục lên đường.”
Diệp Uyển Xu kiên nhẫn ngắt lời nàng : “Nếu kẻ nào còn dám cản đường, cứ đ.â.m thẳng , tin Vũ Bình Hầu phủ ngông cuồng đến mức , ngay cả xe ngựa của Quốc Công phủ cũng dám ngăn cản.”
Giang Nguyệt Linh ngờ nàng kiêu ngạo đến thế, thấy xe ngựa sắp khởi hành, nàng vội vàng đuổi theo vén rèm xe.
“Diệp Uyển Xu, ngươi hà tất mặt dày mày dạn cố chấp quấn lấy Tiểu công gia, hứa gả Thế tử phu nhân , dù ngươi lôi phụ ngươi cũng vô dụng thôi.”
Diệp Uyển Xu đầy vẻ ghét bỏ lạnh một tiếng, hạ rèm xe xuống, lười biếng chẳng đáp lời.
Thật chẳng trong đầu nàng nghĩ gì, thứ mà vứt bỏ như giày rách, nàng còn khổ tâm tính kế.
Tuy nhiên, việc nàng trở về Quý gia cũng , thể về đó thêm mắm thêm muối một phen, thúc giục quá trình hai nhập cung.
Thấy xe ngựa vòng qua đội của Hầu phủ mà rời , trong lòng Giang Nguyệt Linh đầy bất cam, nàng liếc hai nha bên cạnh, từ trong tay áo rút hai nén bạc, lượt nhét tay các nàng.
Cười đầy ẩn ý, Giang Nguyệt Linh thăm dò hỏi: “Vừa các ngươi đều thấy gì, thấy gì?”
Hai nha một cái, nha cao hơn tiên : “Nô tỳ thấy Diệp cô nương phố cùng tư tình qua , còn đem cả đồ trang sức của cho một nam nhân lạ mặt quen .”
Nha thấp hơn lập tức tiếp lời: “Diệp cô nương để ngăn Thế tử hủy hôn, vội vã trở về gặp Thủ phụ đại nhân .”
Giang Nguyệt Linh hài lòng gật đầu: “Rất , trở về Hầu phủ, các ngươi cứ như , thật những gì các ngươi thấy và thấy.”
Hai nha nịnh nọt một tiếng, đồng loạt đáp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-14-them-dau-vao-lua.html.]
Khi xe ngựa của Vĩnh Ninh Vương phủ tiến Lâm An thành, Quý Uyên nhận tin tức.
Môn hôn sự ông bắt đầu mưu tính từ khi nhậm chức ở Việt Châu, nay trưởng nữ trở mặt với Cố gia, việc chấp nhận hôn sự với Vĩnh Ninh Vương phủ hẳn là chuyện khó. Để tránh đêm dài lắm mộng, ông quyết định hôm nay sẽ đón trưởng nữ về phủ bàn bạc hôn sự.
Vừa dẫn hai tiểu tư khỏi cửa phủ, liền thấy một chiếc xe ngựa màu vàng kim đỗ cửa.
“Vãn Vãn.”
Diệp Uyển Xu còn xuống xe, Quý Uyên đoán phận của trong xe, đích đón và đỡ nàng xuống.
“Phải chăng ở Quốc Công phủ con chịu ủy khuất?”
Ông sốt ruột hỏi một tiếng, vội vàng giải thích: “A cha đang định sai đón con, ngờ con tự trở về.”
Diệp Uyển Xu vốn giả vờ đáng thương, nhưng nghĩ đến bộ dạng yếu đuối thể tự lo liệu của Giang Nguyệt Linh mặt Cố gia, nàng thấy thật ghê tởm, lười biếng chẳng diễn trò của nàng , chỉ im lặng dựa lòng phụ .
Dù phụ tai mắt khắp nơi, nàng tin rằng tất cả những gì xảy ở Quốc Công phủ, phụ thể nào .
Vô thanh thắng hữu thanh, Quý Uyên âm thầm đ.á.n.h giá hai nha của nàng, Xuân Hồng, Hạnh Đào ngơ ngác, lúng túng cúi đầu xuống, trong lòng Quý Uyên liền hiểu rõ.
“Hai cái thứ hỗn xược , vì một tiện nhân mà bỏ nhà .”
Quý Uyên giận tím mặt mắng một câu, lập tức dịu giọng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn tồn an ủi: “Vãn Vãn, A cha Vinh Quốc Công nhập cung, con yên tâm, A cha hôm nay sẽ diện kiến Thánh thượng, cầu xin Bệ hạ chủ cho con.”
Diệp Uyển Xu ngoan ngoãn đáp lời: “Đa tạ A cha.”
Quý Uyên sốt ruột dặn dò tiểu tư: “Dẫn đại cô nương về phòng, dặn Chu di nương chăm sóc tử tế.”
Nói đoạn, mỉm với Diệp Uyển Xu: “Vãn Vãn, con về phòng nghỉ ngơi , A cha từ trong cung trở về sẽ cùng con dùng bữa tối.”
“Được.”
Diệp Uyển Xu tiễn ông lên xe ngựa, theo tiểu tư Quý phủ.
Từ ngày cùng mẫu rời khỏi Quý gia, nàng còn tìm hiểu tình hình Quý gia nữa, nhưng dì nhắc đến, hiện đang mẫu chưởng quản gia đình chính là Chu di nương, kẻ từng ức h.i.ế.p mẫu nàng tàn nhẫn nhất.
Dù còn chút ám ảnh tuổi thơ, nhưng nay khác, Quý gia vẫn trông cậy nàng để kết giao quyền thế, nên nàng cũng lo lắng phụ nhân dám công khai gì nàng.
Vừa viện, đến hành lang, liền thấy Chu di nương ăn mặc rực rỡ, khoác chiếc áo đại tụ màu đỏ mẫu đơn, trang điểm lộng lẫy bước .
Dù mười mấy năm trôi qua, khuôn mặt trắng nõn mềm mại vẫn còn giữ vẻ phong tình, hề thấy dấu vết thời gian tàn phá.
Trong đám theo Chu di nương, một nữ tử vóc dáng tương đồng với Diệp Uyển Xu, nàng ấn tượng sâu sắc nhất, chính là con gái của Chu di nương, Quý Ninh Khê.
“Ngươi là Vãn Vãn?”
Chu di nương chút kinh ngạc sững tại chỗ, đ.á.n.h giá Diệp Uyển Xu một lúc lâu, mới bước tới.
Nhìn thấy đại cô nương trưởng thành xinh , so sánh với con gái gối của , rõ ràng đều là huyết mạch của một phụ , nhưng khí chất khác biệt, một như vầng trăng sáng trời, một như cỏ cây phàm tục, vô cùng tầm thường.
Nghĩ đến việc dựa dung mạo vài phần giống với đoản mệnh của nàng mới lão gia yêu thích, trong lòng Chu di nương thể che giấu sự oán hận ngập tràn.
Tuy nhiên, nàng rõ ý đồ lão gia đón đích nữ về phủ, vội vàng che sự oán hận đang nổi lên trong mắt, Chu di nương giả vờ vô cùng thương xót mà mở lời.
“Con xem con, bao nhiêu năm cũng về phủ thăm nom, phụ con và mấy đứa đều nhớ con, cũng sợ con ở ngoài sống , sớm khuyên lão gia đón con về .”
“Phải ?”, Diệp Uyển Xu mím môi: “Ta cũng nhớ , nên về sẽ nữa.”
Nghe , sắc mặt Chu di nương cứng đờ, như đáp lời: “Vốn nên như , vốn nên như , trong nhà thì nên ở cùng mà.”
Quý Ninh Khê vẫn luôn im lặng, đầy hứng thú qua đ.á.n.h giá mấy chủ tớ, bỗng nhiên vui nhíu mày.
“Đại tỷ tỷ, đây là đầu tiên tỷ về nhà thăm chúng , mà mang theo quà cáp gì ?”