Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 131:--- Sức Mạnh Của Mục Khanh Khanh ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:23:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Diệp Uyển Xu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Mục Khanh Khanh, nhỏ giọng an ủi: “Khanh Khanh, cần sợ .”

 

Sau đó, mày mắt dần trầm xuống, chậm rãi về phía Cố Đình Sâm, lạnh giọng : “Định Viễn Hầu phu nhân như ý ngươi, dẫn binh Bắc Cảnh , rốt cuộc ngươi còn gì?”

 

“Ta gì, ngươi rõ.”

 

Cố Đình Sâm chậm rãi đến gần nàng, đầu ngón tay cuộn chặt trong lòng bàn tay, trong mắt thêm một tia u oán: “Uyển Uyển, điều từ đầu đến cuối chỉ một nàng, rõ ràng là nàng đến Việt Châu sẽ về Lâm An, nàng vì đột nhiên đổi ý?”

 

Diệp Uyển Xu lạnh lùng , ánh mắt vô cùng kiên định: “Ta sẽ theo ngươi về, ngươi đừng phí công vô ích nữa.”

 

“Vậy cũng cho nàng , hôm nay những đừng hòng Kỳ Châu Thành.” Cố Đình Sâm trong mắt tràn đầy sát ý.

 

“Cố Đình Sâm, ngươi đừng quên, ngươi là triều đình đến Việt Châu tuần tra, chứ triều đình đến tước phiên.”

 

Diệp Uyển Xu nhắc nhở: “Cố Thái Hậu dù thích Vĩnh Ninh Vương phủ đến mấy, cũng sẽ đến mức thời điểm mấu chốt mà động can qua lớn với Việt Châu. Ngươi bất quá chỉ là một Ngự sử, thể chủ .”

 

Ánh mắt Cố Đình Sâm tối sầm, nắm chặt nắm đấm.

 

Diệp Uyển Xu lạnh một tiếng, : “Ngươi chẳng lo lắng gian tế trộn thành ? Được thôi, sẽ như ý ngươi, cho các hương nông Bách Hương Huyện thành .”

 

Lời dứt, nàng lập tức lệnh cho Đình Phong: “Đi với Ngôn tướng quân, Chúc tướng quân, bà con Bách Hương Huyện mang tiếp tế tới , bảo bọn họ giúp vận chuyển vật tư thành.”

 

“Vâng.”

 

Đình Phong kiêu ngạo liếc Cố Đình Sâm, Lưu Chương hai , hùng dũng về thành.

 

Không lâu , liền thấy Ngôn Cẩn, Chúc Văn Tài dẫn theo đại đội nhân mã chạy .

 

Diệp Uyển Xu chỉ Đào An Nhiên bên cạnh, tiếp tục Cố Đình Sâm: “Ngươi cho kỹ đây, là đại chưởng quỹ của Diệp gia , là do ngoại tổ mẫu nuôi từ nhỏ đến lớn, coi như nửa trưởng của , là gian tế gì. Hắn thể thành ?”

 

Cố Đình Sâm đương nhiên nhận Đào An Nhiên, ngây cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nàng dẫn Đào An Nhiên, Mục Khanh Khanh cùng thành.

 

Lưu Chương chút cam lòng đang định ngăn cản Mục Khanh Khanh, Ngôn Cẩn liền tức giận : “Sao , biểu cô nương của Vĩnh Ninh Vương phủ thành thăm hỏi biểu của , Lưu thống lĩnh cũng xen ?”

 

Lưu Chương bối rối về phía Cố Đình Sâm, Cố Đình Sâm tuy cam lòng, nhưng cũng còn cách nào khác, đành cho hai thành.

 

Đợi Diệp Uyển Xu dẫn rời , Lưu Chương liền : “Tiểu công gia, vị Mục cô nương y thuật tệ, thật sự cứ thế để nàng ?”

 

“Nếu thì ?” Cố Đình Sâm lạnh lùng nhếch môi: “Uyển Uyển sai, bây giờ bất quá chỉ là một Ngự sử, cho dù thừa kế tước vị, cũng chỉ thể khiến Uyển Uyển trở thành Quốc Công phu nhân, điều đích thực xứng với nàng.”

 

Lưu Chương mà ngây mặt: “Tiểu công gia, mạt tướng hiểu ý ngài.”

 

Cố gia hiện nay quyền thế ngút trời, phu nhân Vinh Quốc Công phủ các công khanh thế gia khác thể sánh bằng, cho dù là những vương phi, công chúa ở Lâm An Thành, địa vị cũng thể quý giá bằng phu nhân Vinh Quốc Công phủ, biểu cô nương còn gì mà thỏa mãn chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-131-suc-manh-cua-muc-khanh-khanh.html.]

 

Cố Đình Sâm một tiếng âm hiểm: “Xem một chuyện cần tiến thêm một bước nữa.”

 

Lưu Chương càng càng mơ hồ, chỉ ngơ ngác Cố Đình Sâm.

Mèo con Kute

 

“Phó Minh Trì hiện giờ bộ dáng , cho dù thần tiên đến cũng vô phương cứu chữa, chúng sớm về Lâm An thôi, sẽ khiến Uyển Uyển cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh .”

 

Cố Đình Sâm tự một câu, trong thành.

 

Còn Diệp Uyển Xu dẫn Mục Khanh Khanh về viện an trí, liền vội vàng bảo nàng xem xét tình hình của Phó Minh Trì, nhưng kết luận đưa cũng tương tự như Tiền Ngự Y.

 

Thấy , Tiền Ngự Y khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Lão hủ Diệp cô nương lòng , chúng ai cũng mong Điện hạ còn khả năng tỉnh , chỉ là c.h.ế.t như đèn tắt, sự việc đến nước , Diệp cô nương đừng cố chấp nữa. Bây giờ Mục cô nương cũng xem qua cho Điện hạ , Diệp cô nương tin lão hủ thì cũng nên tin nàng , vẫn nên tuân theo ý nguyện của Chúc tướng quân và , mau chóng lo liệu nhập liệm cho Điện hạ .”

 

Nhìn Mục Khanh Khanh sắc mặt u ám u sầu, trong mắt ngập tràn lệ quang, Diệp Uyển Xu vội vàng : “Khanh Khanh, các mang nhân sâm trăm năm và linh chi ngàn năm tới, còn nhiều t.h.u.ố.c như , chúng nhất định thể cứu biểu ca của .”

 

Sau khi nàng kể phương pháp cụ thể cho Mục Khanh Khanh , Mục Khanh Khanh hiếm thấy tán thành ý tưởng của nàng: “Ta đích xác từng thấy ghi chép tương tự trong cổ thư, trạng thái hiện giờ của biểu ca, đơn thuần từ mạch tượng tuy tìm thấy dấu hiệu sống, nhưng nhiều ngày trôi qua, các đặc trưng cơ thể của vẫn biểu hiện dấu hiệu hoại tử, thậm chí ngay cả làn da cũng hề xuất hiện lở loét. Ta cũng cảm thấy chỉ là vì thể suy kiệt quá mức, rơi hôn mê sâu, lẽ tĩnh dưỡng một thời gian, cẩn thận điều dưỡng sẽ thể chuyển biến .”

 

Tiền Ngự Y mà vô cùng cạn lời: “Ghi chép trong cổ thư đó bất quá chỉ là văn hiến, thể dùng án lệ chứ.”

 

Điện hạ băng hà nhiều ngày, vẫn luôn Diệp Uyển Xu giữ t.h.i t.h.ể ở Kỳ Châu Thành phát tang, vô cùng hoảng sợ, chỉ sợ Thái Phi trách phạt, nay biểu cô nương cũng hùa theo càn, lập tức khiến một bộ phận tướng lĩnh bất mãn.

 

“Biểu cô nương, ngài dù nghĩ cho khác, cũng nên nghĩ cho Thái Phi chứ, bà chính là dì ruột của ngài, tóc bạc tiễn tóc đen là t.h.ả.m kịch nhân gian , chẳng lẽ ngài còn đợi Thái Phi thấy là một t.h.i t.h.ể thối rữa ?”

 

Chúc Văn Tài xưa nay tính tình thẳng thắn, mặt Quý Uyên, chút nể nang hai cô nương, lớn tiếng trách mắng: “Diệp cô nương nàng ngoài, dựa Thủ Phụ đại nhân chống lưng mà càn thì thôi , ngài vì cũng phân nặng nhẹ như ?”

 

“Chúc tướng quân, ngài thể oan uổng Uyển tỷ tỷ như ?”

 

Mục Khanh Khanh bĩu môi : “Nàng giữ khư khư t.h.i t.h.ể biểu ca lành lặn như để gì? Nhất định là cam lòng để biểu ca cứ thế rời xa . Chúc tướng quân một câu , Uyển tỷ tỷ nàng dù chỉ là ngoài mà còn nghĩ cách để cứu chữa biểu ca, đến giây phút cuối cùng tuyệt đối dễ dàng từ bỏ, các vị đều là những tâm phúc nhất của biểu ca, chỉ nghĩ đến việc nhập liệm cho biểu ca?”

 

Những lời như rót mật tai, khiến mà đều hổ thẹn.

 

Mục Khanh Khanh cũng nhận đều sợ di thể biểu ca cứ để mãi ở Kỳ Châu, khi hư hại sẽ dì ruột trách phạt, liền : “Mọi yên tâm , chuyện là do đồng ý đề nghị của Uyển tỷ tỷ, nếu bất kỳ sai sót nào, tự sẽ đến mặt dì mà xin tội.”

 

Nghe lời , Tiền Ngự Y và Chúc Văn Tài đều tiện khuyên nữa, lượt lui ngoài.

 

Nhìn Mục Khanh Khanh ngày thường chỉ một mặt cương quyết như , Diệp Uyển Xu trong lòng cảm động thôi, nắm lấy lòng bàn tay nàng : “Khanh Khanh, cảm ơn tin tưởng đến .”

 

“Uyển tỷ tỷ hà tất lời khách sáo như .”

 

Mục Khanh Khanh cảm thán: “Nếu tỷ gạt bỏ ý kiến trái chiều, vẫn luôn giữ biểu ca ở nơi đây, lòng về phía tỷ e rằng cũng còn cơ hội.”

 

Trước đây nàng còn lo biểu ca sẽ si tình sai , nay thấy nàng bằng lòng vì biểu ca mà dốc hết tâm huyết, một trái tim treo lơ lửng cũng coi như hạ xuống.

 

 

Loading...