Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 128:--- Sự Ăn Ý Giữa Cha Và Con Gái ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:23:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tiếng tranh cãi bên ngoài nổi lên ngừng, đại khái là đang bàn cãi về việc nhanh chóng chuẩn hậu sự cho Vĩnh Ninh Vương.

 

Lúc , tâm trạng Diệp Uyển Xu vô cùng nặng nề. Nàng vẫn tin Phó Minh Trì thật sự mất, rõ ràng còn chỉ là mệt, gì đáng ngại.

 

“Cha, cũng cho rằng Điện hạ thực sự băng hà ?”

 

Diệp Uyển Xu cầu xin: “Con đặt nhiều kỳ vọng Vĩnh Ninh Vương, ngay cả Bệ hạ cũng trông cậy để hưng phục tông thất. Các thể dễ dàng từ bỏ như .”

 

Quý Uyên đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Bệ hạ. Việc bố trí Tiểu Trương Thị và Mục Gia quân ở Bắc Cảnh là để trải đường cho Phó Minh Trì. Lần điều động Thần Uy quân, đội vệ duy nhất bên , rời khỏi Lâm An, ý nghĩa trong đó khó đoán, chính là để bảo vệ Phó Minh Trì nhập kinh.

 

Chỉ là trời chiều lòng , nào ngờ Phó Minh Trì tử trận sa trường.

 

“Uyển Uyển, cha con là trọng tình nghĩa, nhưng y thuật của Tiền Ngự y thì con cũng rõ. Người bó tay , đời còn ai thể cứu chữa Vĩnh Ninh Vương nữa?”

 

Quý Uyên cúi xuống, kiên nhẫn an ủi: “Hiện giờ tai họa biển cả giải trừ , các con đường nước ngập chặn , cả Việt Châu đang trong cảnh lòng hoang mang. Sớm ngày hộ tống linh cữu Vĩnh Ninh Vương trở về, cũng thể khiến Thái phi và yên lòng.”

 

“Cha, con từng cầu xin điều gì. Lần con cầu xin hãy với , tạm thời đừng đại lễ an táng cho Điện hạ.”

 

Diệp Uyển Xu kiên quyết cầu khẩn: “Hiện giờ yếu ớt, chịu nổi sự giày vò. Cứ để tạm thời ở Kỳ Châu tĩnh dưỡng . Con tin nhất định sẽ tỉnh .”

 

Đối với tính khí cố chấp của con gái, Quý Uyên tuy chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến những năm tháng thiếu thốn con bé, cũng đành thỏa hiệp.

 

Trải qua nhiều chuyện như , đối với y, giờ đây gì quan trọng hơn việc thấy nha đầu vui vẻ, thuận lợi.

 

“Uyển Uyển, cha thể con khuyên nhủ Vương phủ, nhưng con nghĩ cho kỹ, cứ kéo dài như cũng là cách.”

 

Quý Uyên thật: “Đợi khi mùa mưa qua , liền hạ. Di thể của Vĩnh Ninh Vương thể bảo quản lâu.”

 

“Nửa tháng, cha cho con nửa tháng thời gian.”

 

Diệp Uyển Xu mơ hồ nhớ kiếp Vũ Bình hầu Tạ Trạm từng trọng thương do tên bắn. Cố Thái hậu ban cho vài viên lão sâm trăm năm và một cây linh chi ngàn năm. Phu nhân Vũ Bình hầu mỗi ngày dùng canh sâm níu giữ tàn của Tạ Trạm, cứng rắn kéo từ quỷ môn quan trở về.

 

“Cầu cha sai tìm thêm chút lão sâm và linh chi. Thân thể Điện hạ chỉ là suy nhược lâu ngày, từ từ ôn dưỡng một thời gian nhất định sẽ bổ sung .”

 

Diệp Uyển Xu trịnh trọng : “Vừa Tiền Ngự y chẳng cũng Điện hạ chỉ khí nhược du ti, còn thở ?”

 

Nghe nàng lẽ, Quý Uyên hiếm khi đồng tình: “Được, cha sẽ ngay.”

Mèo con Kute

 

Đóng cửa phòng, Quý Uyên sải bước trở ngoại viện, trực tiếp lệnh cho tướng lĩnh Thần Uy quân: “Truyền lệnh, nghiêm mật canh giữ Kỳ Châu thành, để bất kỳ ai tiếp cận tòa trạch viện .”

 

“Cái gì?”

 

Chúc Văn Tài và Ngôn Cẩn , thẳng thắn tiến lên chất vấn: “Thủ phụ đại nhân đây là ý gì? Điện hạ băng hà, Thái phi, Tiểu Quận chúa và quyến Việt Châu đều đang khổ sở chờ chúng sớm ngày hộ tống linh cữu về Vương phủ. Chẳng lẽ Thủ phụ đại nhân và thiên kim của còn chiếm đoạt di thể của Điện hạ ?”

 

“Chúc tướng quân, lão hủ ngươi trung thành với Vĩnh Ninh Vương phủ, nhưng hiện giờ mới trải qua đại chiến, ngươi dù vì bản thì cũng nên nghĩ cho ba quân tướng sĩ, tổng cho họ nghỉ ngơi vài ngày chứ.”

 

Quý Uyên nghiêm giọng : “Chuyện cứ thế định đoạt. Còn về thời điểm cử hành đại lễ an táng cho Điện hạ, lão hủ sẽ tự quyết định. Nếu Thái phi oán trách, đến lúc đó lão hủ nhất định sẽ đích giải thích với Thái phi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-128-su-an-y-giua-cha-va-con-gai.html.]

 

Nói xong, y lập tức phân phó Đình Phong sai tìm d.ư.ợ.c liệu. Đợi Đình Phong rời , y cũng còn tâm trí tranh cãi với đám thô nhân nữa, trực tiếp về viện.

 

Ngôn Cẩn tuy Quý Uyên đang tính toán điều gì, nhưng y tin Thủ phụ đại nhân sẽ hãm hại Vĩnh Ninh Vương phủ.

 

, nếu y dẫn binh đến giải vây, e rằng y ngay cả mặt Điện hạ cuối cũng thấy , huống hồ là chuẩn an táng cho Điện hạ.

 

“Chúc tướng quân, lời Thủ phụ đại nhân lý. Hiện giờ đường sá ngập nước khó , chi bằng hoãn việc hộ tống linh cữu về vài ngày .”

 

Ngôn Cẩn cưỡng ép kéo Chúc Văn Tài , khuyên nhủ, bao nhiêu lời khuyên can khổ sở mới thuyết phục .

 

Và lúc trong thành, Cố Đình Sâm sai dọn dẹp xong nha môn châu phủ. Lợi dụng lúc quân đội Trấn Phủ sứ ty đang dọn dẹp t.h.i t.h.ể trong thành, cũng phái giám sát chặt chẽ trạch viện nơi an trí Phó Minh Trì.

 

Sau khi tin Quý Uyên và các tướng sĩ Vĩnh Ninh Vương phủ tạm ngừng việc hộ tống linh cữu về Việt Châu, sắc mặt Cố Đình Sâm trở nên vô cùng bất an.

 

“Chẳng lẽ Phó Minh Trì giả c.h.ế.t?”, Hắn Lưu Chương, nghi hoặc hỏi.

 

Lưu Chương mờ mịt lắc đầu: “Vừa mạt tướng cẩn thận kiểm tra khí sắc của Vĩnh Ninh Vương, thấy chút sinh khí nào. Hơn nữa, Kỳ Châu thành hiện giờ chẳng gì cả, cho dù Tiền Ngự y tài năng diệu thủ hồi xuân, nhưng lương d.ư.ợ.c cũng đành chịu thôi.”

 

Cố Đình Sâm trầm tư xoay chiếc ngọc bản chỉ ngón tay cái: “Thái độ của Uyển Uyển hôm nay đối với , e rằng nàng thật sự để ý đến cái thứ ch.ó má Phó Minh Trì . Tuyệt đối thể để Phó Minh Trì cơ hội sống .”

 

Suy nghĩ một lát, trầm giọng : “Phó Minh Trì tên b.ắ.n trọng thương, thêm mấy ngày bôn ba liên tục. Nếu bổ khí ích huyết, ngoài kim sang d.ư.ợ.c thượng hạng, còn cần lượng lớn t.h.u.ố.c bổ. Ngươi hãy bí mật sai đến các châu huyện lân cận, lùng sục tất cả các tiệm t.h.u.ố.c để tìm hết d.ư.ợ.c liệu.”

 

“Vẫn là Tiểu công gia cao minh.”

 

Lưu Chương đầy vẻ khâm phục giơ ngón cái lên: “Chỉ cần Phó Minh Trì c.h.ế.t , biểu cô nương sẽ lý do gì mà theo về Lâm An.”

 

Cố Đình Sâm lặng lẽ phất tay về phía , Lưu Chương vội vã rời , nắm chặt tay, khớp xương kêu răng rắc.

 

“Uyển Uyển, cái đồ tiện nhân Phó Minh Trì đó đáng để nàng đối xử như . Nàng giờ đây cả nhà Vĩnh Ninh Vương phủ mê hoặc quá sâu, cứ để biểu ca nàng một sự đoạn tuyệt triệt để .”

 

Kể từ khi Diệp Uyển Xu và Ngôn Cẩn dẫn quân rời khỏi Bách Hương huyện, bách tính trong thành Vĩnh Ninh Vương đang dẫn dắt Dinh Châu quân thề c.h.ế.t giữ Kỳ Châu, ai nấy đều vô cùng hổ thẹn.

 

Mọi bắt đầu tự phát quyên góp lương thảo, d.ư.ợ.c liệu, chuẩn gửi đến Kỳ Châu.

 

Trong hậu viện nha môn huyện, Mục Khanh Khanh cùng Xuân Hồng, Hạnh Đào đang chăm sóc Đào An Nhiên mới uống xong thang thuốc, thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vội vàng hỏi: “Bên ngoài xảy chuyện gì ?”

 

Xuân Hồng bẩm báo: “Là các hương trong thành đến nha môn huyện cầu xin tri huyện đại nhân sắp xếp vận chuyển lương thực và d.ư.ợ.c liệu đến Kỳ Châu.”

 

“Là sơ suất .”, Mục Khanh Khanh chợt nhận : “Uyển tỷ tỷ đây từng , đám Trấn Phủ sứ ty lòng quỷ quyệt, biểu ca và các tướng sĩ Dinh Châu đang khổ chiến chống địch ở Kỳ Châu, e rằng thứ thiếu thốn nhất chính là t.h.u.ố.c men.”

 

Lời nàng dứt, chợt thấy Đào An Nhiên từ giường dậy: “Mục cô nương đúng. Trước đây tại hạ hiểu lầm Vĩnh Ninh Vương. Hiện giờ đường sá khó , lương thực và d.ư.ợ.c liệu đều khó vận chuyển đến Kỳ Châu. Tại hạ nguyện đích hộ tống lương thảo, d.ư.ợ.c liệu qua đó.”

 

Nghe giọng thiếu khí, yếu ớt, Mục Khanh Khanh đầy vẻ áy náy : “Đào công tử, tỉnh ? Có chúng phiền ? Thân thể hiện giờ còn cần tĩnh dưỡng, nên vất vả nữa.”

 

“Không .”, Đào An Nhiên lắc đầu: “Cô nương nhà đến Kỳ Châu. Nàng là mà lão phu nhân khi còn sống luôn bận tâm nhất. Tại hạ thể trơ mắt nàng tự đến nơi hiểm địa ? Hơn nữa, Mục cô nương Trấn Phủ sứ ty và Vĩnh Ninh Vương bất hòa, nếu gửi lương thực và d.ư.ợ.c liệu qua đó, e rằng là chuyện dễ dàng.”

 

Mục Khanh Khanh cũng đang lo lắng về chuyện : “Vậy Đào công tử diệu kế gì ?”

 

 

Loading...