Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 106:--- Con Tin ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:23:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị vây khốn liên tiếp năm ngày ở Trấn Phủ Sứ Ty, khi Tề Vân Sanh và Liễu Nhu nhi c.h.ế.t, Diệp Uyển Xu cuối cùng cũng trút nỗi lo trong lòng.
Tiếp theo, tìm cách thoát khỏi nơi thôi.
Đang định cùng Thải Cúc, Thu Lê ngoài tiếp tục quan sát địa hình gần trạch viện, bỗng thấy Cố Đình Sâm dẫn Lưu Chương bước .
"Uyển Uyển, nàng ở Trấn Phủ Sứ Ty yên ? Lại ngoài?"
Cố Đình Sâm hướng về nàng dịu dàng : "Sắp thể về Lâm An , nàng ráng nhẫn nại vài ngày nữa."
"Sao, Nhị biểu ca nhanh như đối phó xong Vĩnh Ninh Vương ?" Diệp Uyển Xu lạnh lùng y.
Mèo con Kute
Cố Đình Sâm khinh thường mím môi: "Bất quá chỉ là một tông thất ít tiếng tăm mà thôi, thu thập y há chẳng chuyện dễ như trở bàn tay."
Lời dứt, bỗng thấy một ám vệ đầu tử xuất hiện ở cửa viện.
Cố Đình Sâm mỉm với Diệp Uyển Xu, đó lặng lẽ bước ngoài.
Có Lưu Chương gác ở cửa, Diệp Uyển Xu chỉ thể nguyên tại chỗ, lặng lẽ cuộc đối thoại bên ngoài.
Tuy nhiên, từ sự đổi thần sắc của họ, Diệp Uyển Xu mơ hồ đoán , xem Phó Minh Trì quả nhiên là một con d.a.o sắc bén.
“Tiểu công gia, để Vĩnh Ninh Vương trốn thoát ạ.”, ám vệ bẩm báo vẻ bực bội.
Cố Đình Sâm đang định nổi giận, khóe mắt liếc thấy Diệp Uyển Xu trong viện, ánh mắt chỉ trầm xuống một chút: “ là một lũ phế vật, năm trăm tử sĩ mà đối phó nổi mấy chục hộ vệ, còn để trốn về.”
Ám vệ run rẩy liếc Cố Đình Sâm, : “Thám tử của chúng báo về, rằng ở biên giới Du Châu và Doanh Châu phát hiện đại quân Việt Châu đang tập kết về phía Kê Khang huyện.”
“Cái gì?”
Cố Đình Sâm mặt đầy giận dữ: “Phó Minh Trì đúng là ăn gan hùm mật báo, dám tự tiện điều động quân đội, tạo phản ?”
Hắn đầu liếc Diệp Uyển Xu, trấn định mỉm với nàng, Cố Đình Sâm vội vàng phân phó ám vệ: “Tiếp tục dò la, điều tra rõ quân Việt Châu điều động bao nhiêu binh mã.”
Nói xong, sải bước trong.
Thế nhưng trong lòng lúc chất chứa đầy lửa giận, Phó Minh Trì ở tận Đông Hải, thể hành thích thành công thì thôi , nhưng cách nào thể lặng lẽ điều động binh mã Doanh Châu nhanh như đến Du Châu?
Trên đường đến đây, ám thám cũng dò la động tĩnh .
Nhìn thứ đồ ch.ó má chau mày ủ dột, nhưng cố vẻ trấn định, Diệp Uyển Xu cố ý mỉm với .
“Uyển Uyển, biểu ca thích Vũ Hoa Trấn, ngày mai chúng cứ ở đây thành hôn .”
Cố Đình Sâm đổi sắc mặt, nghiêm túc với nàng: “Nghe ngoại tổ mẫu cũng thích nơi , nếu ở trời linh, nhất định sẽ thấy chúng thành hôn ở Vũ Hoa Trấn.”
Hắn như , Diệp Uyển Xu liền tin chắc, là mũi d.a.o sắc bén mà nàng chọn g.i.ế.c trở .
“Sao , Cố Đình Sâm, ngươi sợ ?”, nàng đầy hứng thú khiêu khích.
“Nực , sợ cái gì.”
Cố Đình Sâm nhếch môi: “Uyển Uyển, biểu ca chỉ bất kỳ sai sót nào, đợi ngày mai thành hôn xong, ngày chúng sẽ về Lâm An, biểu ca nhất định sẽ đối xử với , hãy chuẩn thật .”
Nói xong, liền dẫn Lưu Chương vội vàng rời .
“Tiểu công gia, mạt tướng khi đón biểu cô nương thì phát hiện vị tiểu quận chúa của Vĩnh Ninh Vương phủ đang ở Đào Ổ.”
Lưu Chương kiến nghị: “Hiện giờ Tiết Cửu và đại bộ phận binh mã của Trấn Phủ Sứ ty đều biển, để đề phòng vạn nhất, chi bằng cũng đón tiểu quận chúa đến Trấn Phủ Sứ ty .”
“Nghe Uyển Uyển thích vị Gia Hòa quận chúa , thứ mà Uyển Uyển thích đương nhiên ở bên cạnh nàng.”
Cố Đình Sâm phất tay: “Mau đón tiểu quận chúa về đây, đường về Lâm An thể ở bên Uyển Uyển giải sầu.”
“Vâng.”
Lưu Chương đáp lời rời .
Năm ngày trôi qua, vẫn thấy Diệp Uyển Xu trở về, tất cả trong Đào Ổ đều chút lo lắng.
“Đại nương, tìm Diệp tỷ tỷ.”
Phó Vân Nghê kéo Trương Thái phi, ngừng cầu xin: “Người mau sai đưa tìm Diệp tỷ tỷ.”
Trương Thái phi từ miệng Ngôn Cẩn mà , nhi tử của bí mật điều động quân Doanh Châu, Cố Đình Sâm mang con dâu của sợ rằng cũng dễ dàng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-106-con-tin.html.]
“A Nghê ngoan nào, Diệp tỷ tỷ của con mấy ngày nhất định sẽ trở về thôi.”
Trương Thái phi ôm tiểu gia hỏa lòng, quét mắt tất cả , kiên nhẫn khuyên nhủ: “Hiện giờ cứ yên tâm ở Đào Ổ, đừng nghĩ linh tinh nữa.”
“Đại nương đúng, Uyển Uyển dù cũng là biểu của Cố tiểu công gia, bọn họ hề thù oán, tiểu công gia sẽ hại Uyển Uyển .”
Điểm , Sở Ân vẫn tin tưởng Cố Đình Sâm.
Mặc dù rõ khi Uyển Uyển đến Quốc Công phủ, ba rốt cuộc xảy chuyện gì, nhưng ở Đồng Dương, sự quan tâm và yêu thương của Cố gia đối với Uyển Uyển tuyệt đối giả dối.
Nhìn Nghiêm ma ma và các nữ tỳ đang bồn chồn lo lắng, nàng cũng theo đó khuyên nhủ: “Chẳng hai ngày Điền thúc về bẩm báo , rằng Cố tiểu công gia đối xử với Uyển Uyển , còn xử lý cả nhà họ Tề nữa.”
Lời Sở Ân dứt, bỗng một trận tiếng vó ngựa vang trời động đất từ bốn phía truyền đến, ngay đó, trong viện vang lên tiếng binh đao giao chiến kịch liệt.
Khi Trương Thái phi dẫn xông ngoài, chỉ thấy Xích Phong doanh và Tuần Phòng doanh của Lưu Chương rút đao đối đầu .
“Lưu thống lĩnh, ngươi mấy hôm đưa Diệp cô nương , hôm nay đến đây vì chuyện gì?”, Trương Thái phi bất mãn trừng mắt Lưu Chương.
Nhìn về phía Phó Vân Nghê đang bà ôm, Lưu Chương nhếch môi : “Chư vị cần hoảng sợ, tại hạ ác ý, chỉ là biểu cô nương nhà nhớ Gia Hòa quận chúa, đặc biệt sai tại hạ đến đây đón tiểu quận chúa .”
“Nực .”, Trương Thái phi ánh mắt trầm xuống: “Lưu thống lĩnh coi Việt Châu là Vinh Quốc Công phủ của ngươi ? Quận chúa của Vĩnh Ninh Vương phủ mặc cho ngươi tùy ý sai bảo?”
Lưu Chương lộ vẻ kiên nhẫn: “Ta lão bà tử ngươi, ở đây phần cho ngươi chuyện.”
Trương Thái phi đang định bác bỏ, Phó Vân Nghê bỗng nhiên ghé sát tai bà thì thầm nhỏ giọng: “Mẫu phi, đại ca còn về, thể để bọn họ phận của , nếu Diệp tỷ tỷ sẽ thật sự gặp đại ca nữa .”
Lời lập tức nhắc nhở Trương Thái phi, nhi tử hiện giờ vẫn bặt vô âm tín, Việt Châu thành thể chủ trì.
Nếu bản và con gái đều bắt con tin, nhi tử e rằng sẽ Cố gia nắm thóp.
Nghĩ đến đây, bà chỉ đành đặt con gái xuống.
Chưa đợi bà mở miệng dặn dò, Phó Vân Nghê thẳng đến bên cạnh Lưu Chương.
“Đại râu, ngươi thật sự đưa tìm Diệp tỷ tỷ ư?”, chớp chớp đôi mắt nhỏ trong veo, Phó Vân Nghê hề sợ hãi hỏi.
Lưu Chương gật đầu mỉm : “Quận chúa, biểu cô nương nhà nhớ , cứ theo mạt tướng thành .”
“Được thôi.”, Phó Vân Nghê chỉ đỉnh đầu : “Vậy cưỡi đầu ngươi tìm Diệp tỷ tỷ.”
Lưu Chương chợt thấy khó xử: “Cái …”
Phó Vân Nghê bĩu môi: “Vậy thì ngươi thật lòng mời gặp Diệp tỷ tỷ .”
Lưu Chương thở dài một , vội vàng cúi xuống: “Mời quận chúa lên .”
Thấy tình cảnh , Tần Sở Lâm và Tề Sương Sương đều lo lắng chạy lên phía , sốt ruột ngăn cản.
“Quận chúa , thể .”, Tần Sở Lâm khuyên nhủ.
“Các ngươi đừng lo lắng, sẽ cùng Diệp tỷ tỷ trở về mà.”
Phó Vân Nghê cưỡi đầu Lưu Chương, đắc ý nháy mắt với , Lưu Chương nhích bước ngoài, liền cảm thấy đỉnh đầu một dòng nước ấm áp chảy xuống.
Trong chớp mắt, lưng Lưu Chương ướt đẫm một mảng lớn.
“Lưu thống lĩnh.”
Các tướng sĩ nhận thấy , nhao nhao vây , Lưu Chương một ánh mắt quát lui.
“Hộ tống Gia Hòa quận chúa đến Trấn Phủ Sứ ty.”
Một tiếng lệnh hạ xuống, Tuần Phòng doanh bắt đầu rút lui trật tự.
Các tướng sĩ Xích Phong doanh đang lúc , nhận ánh mắt hiệu của Trương Thái phi, lúc mới nhao nhao thu kiếm .
Nghiêm ma ma sốt ruột đến mức bồn chồn yên: “Tiểu quận chúa là do cô nương nhà Vĩnh Ninh Vương chăm sóc ở Đào Ổ, quận chúa nếu mệnh hệ gì, Vĩnh Ninh Vương trở về tha cho cô nương nhà .”
Trong lòng Trương Thái phi cũng chút bất an, nhưng thời điểm mấu chốt , vì đại cục của Việt Châu, bà chỉ thể để mặc Tuần Phòng doanh mang con gái .
“Chuyện đến nước , nhiều nhiều cũng vô ích, cứ kiên nhẫn chờ đợi .”
Dặn dò một câu, Trương Thái phi kìm nén nỗi đau và bất an trong lòng, như chuyện gì xảy mà thẳng nhà .
Những còn vây quanh ồn ào lo lắng một hồi, cũng đành theo đó trở về Đào Ổ.