Trọng Sinh Vãn Vãn: Không Làm Phu Nhân Của Các Ngươi Nữa! - Chương 10:--- Tự Mình Từ Hôn ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 00:21:27
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hắn dám."
Diệp Hoài Tố sắc mặt trầm xuống, ngay đó phản ứng kịp, cháu gái đang đào hố cho nàng nhảy đây.
"Uyển Uyển, con chẳng hiểu dượng con, ông chất phác vô cùng, cả ngày bận rộn công vụ, nào tâm trí mà nghĩ đến chuyện đó."
Để dỗ dành cháu gái, Diệp Hoài Tố đành lời trái với lòng: "Nếu ông thật sự ý đó, dì là chủ mẫu đương nhiên thể nhỏ nhen, nữ nhân mà, điều tối kỵ nhất chính là ghen tuông."
"Dì quả là rộng lượng."
Diệp Uyển Xu miệng thì khen ngợi, nhưng trong lòng bắt đầu tính toán, thử xem dì thực sự rộng lượng đến thế .
Dì hiện giờ một lòng một dồn hết tâm tư hôn sự của nàng và Cố Đình Châu, nếu tìm chuyện gì đó khiến dì thể rút chân , lẽ dì và dượng nghĩ những cách khác để tính kế nàng.
Nhớ đến hai đứa nhỏ gối của dì, Diệp Uyển Xu vẫn nhịn mà thăm dò hỏi một câu: "Dì ơi, Uyển Uyển đây thường ngoại tổ mẫu nhắc, dì và mẫu từ nhỏ thiết. Dì còn nhớ mẫu trông như thế nào ?"
"Làm nhớ chứ."
Diệp Hoài Tố mặt hiện lên ý : "Mẫu con lớn hơn dì vài tuổi, đối với dì là yêu thương nhất. Năm xưa nếu mẫu con tác hợp, dì cũng chẳng gả Quốc Công phủ ."
Diệp Uyển Xu mấp máy môi, ngờ dì vẫn còn nhớ những chuyện cũ từ năm xưa.
Năm đó mẫu trở về Diệp gia, đem tất cả của hồi môn quyên góp cho triều đình, giúp triều đình cống nạp cho Bắc quốc, nhờ đó Thái hậu ưu ái. Thái hậu hứa sẽ ban cho mẫu một mối hôn sự, nhưng mẫu nhường cơ hội đó cho dì.
Trùng hợp Vinh Quốc Công mất vợ, nên dì mới cơ hội Quốc Công phủ tục huyền.
Thái hậu thương xót Cố gia, nhớ đến tấm lòng hào hiệp của Diệp gia, nên vẫn cho phép dượng nạp , nếu dì cuộc sống thuận buồm xuôi gió như .
Nghĩ đến đây, Diệp Uyển Xu về phía Diệp Hoài Tố, giả bộ tò mò tiếp tục hỏi nàng: "Uyển Uyển nhớ khi A nương và ngoại tổ mẫu qua đời, dì ở bên cạnh các bà chuyện lâu. Dì còn nhớ các bà gì ?"
Cảm giác như lời hỏi của nha đầu do nhất thời hứng khởi, Diệp Hoài Tố bỗng nghẹn lời, dám tiếp chuyện.
Khi chị gái mất còn mẫu , nhưng khi mẫu qua đời, Uyển Uyển chỉ còn dì. Điều mẫu lo lắng nhất đương nhiên là hôn sự của nàng, sợ rằng sẽ vì kết giao quyền thế mà ép buộc Uyển Uyển.
những gì nàng đang đều là vì Uyển Uyển , cũng thể coi là ép buộc.
Suy ngẫm một lát, nàng mới chậm rãi mở lời: "Đã nhiều năm trôi qua, dì còn nhớ rõ. Uyển Uyển, con chỉ cần nhớ một điều, dì sẽ bao giờ hại con."
"Vâng, Uyển Uyển tin dì." Diệp Uyển Xu ngoan ngoãn đáp lời, nhưng trong lòng rõ ràng.
Xem dì dám nhắc lời thề hứa mặt mẫu và ngoại tổ mẫu.
Cái tính cố chấp của dì, nàng cũng lười thêm gì, đợi đến khi nếm trải đau khổ sẽ tỉnh ngộ.
Diệp Hoài Tố sợ nàng hỏi thêm gì, nhanh chóng dậy, chỉ tay những thứ đặt bàn trang điểm.
“Mấy năm nay Đồng Dương mùa màng thất bát, tiền thuê đất của Diệp gia mất mùa ít, ngoại tổ mẫu của con cũng chẳng để bao nhiêu bạc. Dì mang theo hai ngàn lượng ngân phiếu tới, con cứ dùng , còn mấy bộ xuân phục mới sắm trong phủ cho con nữa, con cứ thử cả . Ngày xuân tươi thế , đừng ru rú mãi trong phòng.”
Diệp Uyển Xu khẽ liếc xấp ngân phiếu bàn trang điểm, mỉm nhẹ gật đầu: “Đa tạ dì.”
Diệp Hoài Tố đang định bước , chợt nhận thấy điều gì, cau mày hỏi: “Uyển Xu, dì cảm thấy trong phòng con thiếu ít đồ đạc?”
“Chẳng qua là mấy món đồ dùng mùa đông, sang xuân dùng đến, Uyển Xu bảo Xuân Hồng, Hạnh Đào thu dọn cất ạ.”
Diệp Uyển Xu bất động thanh sắc dậy, tiễn dì khỏi phòng. Diệp Hoài Tố suy tư gật đầu, cũng hỏi thêm.
Hai dì cháu khỏi sân viện, liền thấy Tiểu Điệp vội vàng chạy tới, lau mồ hôi bẩm báo: “Phu nhân, Quốc Công đang cho đ.á.n.h trượng Thế tử, đ.á.n.h đến mức da tróc thịt nát , e là sẽ mất mạng, phu nhân mau đến xem ạ.”
Sắc mặt Diệp Hoài Tố trầm xuống, chút hoảng sợ sang ngoại nữ.
Diệp Uyển Xu vốn góp vui, nhưng nghĩ , nàng lúc qua, mới cơ hội thúc đẩy Cố Đình Châu lớn chuyện đến mặt Thái Hậu.
“Ôi chao, việc thật chẳng chút nào.”
Diệp Uyển Xu giả vờ đau lòng : “Châu ca ca bao giờ từng chịu nỗi đau da thịt như , nếu đ.á.n.h hỏng , dượng xót thì Thái Hậu cũng xót chứ ạ.”
Diệp Hoài Tố xong, sắc mặt tái mét, vội vàng cùng Diệp Uyển Xu dắt theo các nha đầu chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-van-van-khong-lam-phu-nhan-cua-cac-nguoi-nua/chuong-10-tu-minh-tu-hon.html.]
Vừa đến cửa chính viện, liền thấy tiếng đ.á.n.h trượng nặng nề vọng từ bên trong, xen lẫn với tiếng mắng nhiếc của Cố An.
“Đồ hỗn xược nhà ngươi, hôm nay đồng ý đến phủ nhạc phụ ngươi tự nhận , sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi.”
Diệp Uyển Xu và Diệp Hoài Tố bước nhanh sân, đúng lúc thấy Cố Đình Châu ấn sấp ghế dài, hai tên tiểu tư đang dùng cây gậy to bằng miệng bát đ.á.n.h mạnh lưng . Giang Nguyệt Linh sợ đến mức ngừng nức nở, còn Cố Đình Sâm thì bình thản quỳ một bên, cũng hề cầu xin tha cho .
Nhìn thấy ngoại bào của Thế tử gia đ.á.n.h nát, m.á.u thịt lẫn lộn, Diệp Hoài Tố sợ hãi nhẹ, vội vàng tiến lên đẩy tiểu tư .
“Lão gia, gì thì cứ chuyện tử tế, lão gia thể nhẫn tâm đến thế, đ.á.n.h Đình Châu thành nông nỗi .”
Diệp Hoài Tố đau lòng cúi xuống, Cố Đình Châu môi tái nhợt, vội vàng thúc giục: “Đình Châu, mau nhận với phụ con , ngày mai hãy đến Quý gia một chuyến.”
Vừa dứt lời, nàng cố ý liếc Giang Nguyệt Linh: “Nếu con thực sự yên lòng Nguyệt Linh cô nương, thì khi thành với Uyển Xu hãy nạp nàng , cũng chẳng gì là .”
Cố Đình Châu như một con heo c.h.ế.t, sấp ghế động đậy, lười biếng chẳng thèm để ý đến nàng.
Diệp Hoài Tố hết cách, đành ánh mắt cầu cứu sang Diệp Uyển Xu: “Uyển Xu, con mau khuyên nhủ đại biểu ca của con , đừng để dượng con tức giận nữa.”
Diệp Uyển Xu lòng chợt lạnh, nhưng vẫn chậm rãi bước tới.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng mà đầy oán giận của Cố Đình Châu và Cố Đình Sâm, nàng dù gì, gì lúc , trong mắt hai họ nhất định đều là ý đồ bất chính, chi bằng nhân lúc còn ở phủ mà cho hai thêm ghê tởm .
Nàng bình thản xổm xuống, lau những giọt mồ hôi trán Cố Đình Châu, chậm rãi mở miệng.
“Châu ca ca, Uyển Xu thương nhất mà, đ.á.n.h thì lòng cũng đau. Chẳng qua chỉ là một nữ tử tiện tịch, là dung . Chỉ cần cùng ngày mai gặp phụ , sẽ coi như thương hại một con mèo con chó, cầu xin dì dượng giữ nàng ở phủ là .”
“Cái trò diễn hai mặt , xem chơi cũng thông thạo đó nhỉ.”
Cố Đình Châu chỉ thấy vô cùng ghê tởm, lạnh lùng trừng mắt nàng: “Hai dì cháu các ngươi, càng ngày càng trơ trẽn. Năm xưa mù mắt mà lòng thương xót đối với .”
“Ôi chao, thì và Sâm ca ca bởi vì mù mắt nên mới thương xót , thì .”
Diệp Uyển Xu chẳng hề tức giận, ngược còn dùng giọng điệu nũng nịu cố ý trêu chọc hai : “Huynh xem hai kìa, gây hiểu lầm lớn đến , ngay cả Thái Hậu và dì dượng cũng kéo hiểu lầm. Hay là Châu ca ca cứ ủy khuất bản một chút, tiếp tục ‘mù mắt’ nữa ?”
“Muội!”
Cố Đình Châu bộ dạng hổ của nàng chọc tức đến nhẹ, đây còn giống biểu trong ký ức của bọn họ nữa.
Diệp Uyển Xu khẽ liếc Giang Nguyệt Linh đang chút kinh ngạc: “Châu ca ca thích Uyển Xu như ?”
Đàn ông chẳng đều thích phụ nữ yếu đuối mềm mại , nếu nàng thật sự thể nghĩ tại hai bao che Giang Nguyệt Linh đến .
Cố Đình Sâm thể nhịn nữa, đảo mắt một cái, chỉ nàng liền bắt đầu mắng mỏ: “Uyển Xu, gây sự đủ ? Muội xúi giục phụ mẫu , hại đại ca thành nông nỗi , thật sự vui lắm ?”
Mèo con Kute
Diệp Uyển Xu khinh thường mím môi.
Nàng đương nhiên vui , ghét nhất đánh, vui chứ.
Cố An tức đến thở hổn hển: “Đồ hỗn xược, rõ ràng là các ngươi hối cải, còn đổ cho Uyển Xu. Ta thấy các ngươi đúng là mỡ heo che mắt .”
Dứt lời, nghiêm giọng lệnh cho các tiểu tư: “Đánh , đ.á.n.h thật mạnh hai tên nghiệt chướng , đ.á.n.h cho đến khi nào chúng cầu xin tha mạng thì thôi.”
Cố Đình Sâm trung thực như , đợi gậy gộc giáng xuống, tức giận bật dậy, trực tiếp đạp ngã tiểu tư đang lao tới.
Cố An kinh hãi: “Ngươi đồ nghịch tử, ngươi gì?”
“Đâu cần phụ đại nhân bận tâm, cùng lắm thì rời khỏi Quốc Công phủ, đằng nào nơi đây cũng dung chúng con nữa , chúng con cầu xin, mơ .”
Tiến lên đỡ Cố Đình Châu dậy, Cố Đình Sâm vô cùng cứng rắn gọi Giang Nguyệt Linh: “Nguyệt Linh, chúng thôi.”
Giang Nguyệt Linh run rẩy dậy, cùng dìu Cố Đình Châu, ba bước nặng nề ngoài.
Khi ngang qua Diệp Uyển Xu, Cố Đình Châu chợt dừng bước.
Ánh mắt lạnh buốt xương về phía nàng, Cố Đình Châu trầm giọng : “Muội đừng mơ mộng hão huyền gì nữa, sẽ đích đến mặt Thái Hậu để từ hôn.”