Chỉ hội viên hoặc hội viên bảo lãnh mới thể chợ đen giao dịch.
Hơn nữa, hội viên còn phân thành nhiều cấp độ.
"Khụ khụ, cô Tịnh, xin giới thiệu, đây là ông Phạm Kiến Cường, hội viên bạc của chợ đen, thể bảo lãnh cho hai chợ đen giao dịch, đủ để chúng tham quan."
Tống Bân giới thiệu.
Anh mỉm với thanh niên trông vẻ kiêu ngạo:
"Chúng Quân thiếu gia giới thiệu đến."
Phạm Kiến Cường hất cằm, ngạo mạn :
"Biết . Lát nữa cứ lưng , tùy tiện trả giá trao đổi đồ đạc lung tung, cũng đừng đổi những thứ quá rẻ tiền. Nếu điểm tích lũy thấp, sẽ rớt xuống hạng đồng đấy.”
“Thật phiền phức, đến đây mà đủ mức tiêu dùng tối thiểu còn trừ điểm nữa. Các mua bao nhiêu đồ mới lên hạng bạc ? Nếu vì Quân thiếu gia, ..."
Phạm Kiến Cường kéo chặt áo bông dày, lảm nhảm nửa ngày, quấn kín khăn quàng cổ, ngáp một cái, thỉnh thoảng đầu nhắc nhở:
"Nhớ sát nhé."
Đừng lạc đấy.
Thật là, bọn họ mù mặt ?
Nếu quá xa, tìm thì .
Haiz, ngày nào cũng chuyện phiền phức, còn thể nắm tay mà nữa...
"Áo bông đen, áo bông đen."
Một nam, một nữ đều mặc áo bông đen.
Phạm Kiến Cường ghi nhớ đặc điểm của hai , đúng là gây thêm phiền phức cho .
Tống Bân ngượng ngùng , ở đế đô ai cũng như .
Tịnh Thù nhún vai, hiệu theo nhanh lên:
"Chỉ là cảm thấy yêu cầu của chợ đen vẻ nhiều quá nhỉ? Nghiêm ngặt như ? Hơn nữa, cứ cảm giác cái chế độ hội viên là để kích thích tiêu dùng. Còn nữa, dường như đều là trong cùng một nhóm thì ?"
Tống Bân lặng lẽ giơ ngón cái, đó nhỏ:
"Cô Tịnh đoán đúng . Hiện nay lương thực đang thiếu thốn, những còn rảnh rỗi trao đổi vật tư đều là trong cùng một giới.”
“Vì gọi là chợ đen, chẳng bằng đây là “giới quý tộc” mà ai cũng ngầm thừa nhận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-975.html.]
“Hơn nữa, quy tắc phân cấp đúng là để kích thích tiêu dùng, theo một nghĩa nào đó là đẩy nhanh tốc độ lưu thông."
Tịnh Thù "ồ" một tiếng, nhíu mày gì nữa, đang suy nghĩ điều gì.
Tất nhiên Tống Bân cũng thêm gì, hai bám sát theo Phạm Kiến Cường.
Sau khi xác nhận phận, họ tiến "chợ đen" của đế đô.
Gọi là chợ đêm ngầm thì chính xác hơn.
Nơi giống như một hầm mộ, xây bằng đá kiên cố.
Phạm Kiến Cường khom , cầm đèn pin trong đường hầm.
Con đường dốc xuống, ít nhất cũng cao bằng vài tầng lầu.
Thỉnh thoảng cúi , nhấc chân vượt qua bậc thang. Những phiến đá vòm bậc thang hoa văn rõ nét.
Đây là một ngôi mộ! Là mộ của một nhân vật quan trọng! Tịnh Thù chắc chắn như .
Dùng mộ địa chợ đen, đúng là một nhóm tài năng.
Tuy nhiên, trí tuệ của Hoa Hạ xưa thật sự cao.
Những ngôi mộ của quyền quý thường ở vị trí phong thủy , và nơi cũng ngoại lệ.
Đã là năm thứ tư của thời kỳ tận thế, nơi tránh động đất và lũ lụt nhờ ở vị trí cao, bên trong cũng ít nước bùn xâm nhập.
Đây thực sự là một mảnh đất quý.
Cho đến khi mùi thơm ngào ngạt của thịt nướng tỏa , ở chỗ rẽ xuất hiện ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn, ấm của đống lửa trại và tiếng chuyện khe khẽ, Tịnh Thù rằng họ đến nơi.
Trước mắt bỗng trở nên rộng rãi, vài xổm cổng, bày lò nướng, quạt nướng, ăn những xiên thịt ép .
Ngửi mùi thì khá hấp dẫn.
Hiếm nơi nào ở năm thứ tư của thời kỳ tận thế mà còn hương vị của ớt bột như ở đây.
Quả nhiên, đế đô vẫn nhiều thứ , khiến Tịnh Thù bắt đầu mong chờ phiên chợ đen hôm nay.
"Cường Tử, đến ? Ăn ? 30 giả thuyết tệ một xiên, ít nhất cũng thành mức tiêu dùng tối thiểu chứ."
Người đàn ông trung niên xổm lập tức dậy, cầm ba xiên thịt màu sắc sặc sỡ đưa .
Phạm Kiến Cường nhăn mặt lắc đầu:
"Không cháu , chú Lục, ai mà thịt mà chú dùng thành mấy miếng thịt lấy từ . Mùi vị thì ngon đấy, nhưng cháu còn ăn trúng một miếng đốt ngón tay, suýt thì nôn chết."