Ngoài trồng đất và thủy canh, chẳng lẽ còn cách nào khác? Có đáng tin ? Có an ?
Trong đó còn 2 phần sản lượng của cô nữa đó.
"Đến khi trồng thì nhất định gọi đấy. sẽ giúp các ngài xem qua."
Tịnh Thù yên tâm .
"Được, ."
Kim Thiên Tứ đáp qua loa, đầu tiếp tục sắp xếp nhiệm vụ liên quan.
Lúc , Tịnh Thù mới rằng, lô hạt giống liên quan đến nhiều bộ phận.
là "cấp mở miệng, thư ký chạy gãy chân".
Tịnh Thù tìm một tư thế thoải mái, nửa ghế sofa, định chờ bên bàn xong chuyện thì sẽ nhờ thư ký dẫn tìm Lý Đại Hữu.
Cô suy nghĩ thật kỹ, thế nào để đền đáp những .
Mấy ngày nữa họ sẽ rời khỏi Ô Thành, lẽ sẽ còn cơ hội gặp nữa.
Trước , thường rằng thưởng gì cũng bằng cho tiền, để mua gì thì mua.
"Hay là cho họ một ít giả thuyết tệ nhỉ?"
Tịnh Thù lắc đầu, bản cô cũng chẳng nhiều giả thuyết tệ.
Trong tận thế , thưởng gì cũng bằng cho gạo đến thực tế hơn.
"Hay là cho họ gạo?"
Tịnh Thù lắc đầu, ân tình lớn như , cho bao nhiêu gạo mới thể hiện hết lòng cảm kích của cô đây? Lên máy bay cũng mang theo nhiều .
Quan trọng nhất là, gạo nhà cô cũng chỉ ngần bao, cho thì nhà cô sẽ đủ dùng nữa.
"Vậy thì nên cho cái gì đây?"
Tịnh Thù suy nghĩ mãi, chợt mắt sáng lên, vỗ đùi đ.á.n.h đét một cái:
"Dạy cách câu cá chứ chỉ cho con cá! Ở tận thế , cho nhiều lương thực đến cũng sẽ lúc ăn hết."
lúc , cửa lớn "rầm" một tiếng mở , gió lạnh thổi , "rầm" một tiếng đóng .
Tiếp theo, Tịnh Thù thấy một giọng quen thuộc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-927.html.]
"Chị dâu, mau rót cho chén nóng, lạnh c.h.ế.t ."
Chu Bát Bì với hàm răng vàng chóe xuất hiện tiên, Kim phu nhân ở phòng bên cạnh bĩu môi, lầm bầm vài câu rót thêm sữa.
Giờ đây, sữa trở thành mặt hàng quý hiếm, ở Ô Thành hiếm ai hổ đến ăn chực uống chực.
Hôm nay , từng một đến bàn chuyện, uống hết bốn bình sữa!
Ai dà, vốn định để bồi bổ sức khỏe cho lão Kim đấy.
"Nhà lão Kim tiếp đãi khách quả thật hào phóng, còn cho thêm sữa tươi nguyên chất. Giá như cho thêm tí muối nữa thì , trời lạnh thế mà."
Chu Bát Bì phịch một cái xuống sofa, lúc mới phát hiện Tịnh Thù cũng ở đây.
Suýt nữa thì ông phun hết sữa uống , nhưng nhờ bản lĩnh ghê gớm, gắng nuốt xuống, tuy chút khó chịu, nhưng dù cũng lãng phí.
"Tịnh Thù , cuối cùng cô cũng về ? Về từ khi nào thế?"
Khuôn mặt Chu Bát Bì lúc thì hưng phấn, lúc mừng rỡ, sữa cũng thèm uống nữa, sang Tịnh Thù, nghẹn ngào :
"Đồ của ơi, cô về thật quá. Cô xem chuyện , mà khéo thế nhỉ? Cô , cô mất liên lạc hơn một tháng, điện thoại gọi đến nổ máy.”
“Phải từ lão Kim đây mới cô sâu trong núi, lúc nào mới về. Vốn hy vọng gì ."
"Về một tiếng? tìm cô khổ lắm đấy!"
Trông Chu Bát Bì vô cùng chua xót, như thể chịu đựng ít khổ sở.
Tịnh Thù á khẩu một hồi:
"Có chuyện gì mà gấp ? nhớ sắp xếp bên phía Hiệp hội Dược Liệu đấy cả . Muốn phân gà thì cứ tìm bà nội . Còn chuyện gì gấp ?"
Tịnh Thù thực sự thành thạo việc phủi tay sếp lớn, nhiệm vụ hàng tháng hiện nay đều dùng phân gà thế, còn thành vượt mức.
Như cần đến Hiệp Hội Dược Liệu " việc".
Ai bảo ở Hiệp Hội Dược Liệu của Ô Thành, ngoài viện trưởng luôn thần bí vắng mặt , một phó hội trưởng chính là sư phụ Chu Bát Bì của cô, còn thì chẳng quản cô.
"Cô quên , cuộc thi trồng d.ư.ợ.c liệu ở Đế Đô năm ngoái hủy đấy. Bây giờ định ngày , sẽ bắt đầu năm ngày nữa.”
“Đến lúc đó, Hiệp hội Dược Liệu ở hai mươi sáu khu vực cả nước sẽ mang tác phẩm đến tham gia thi đấu, qua đó quyết định đợt phân phối d.ư.ợ.c liệu mới.”
“Lão Kim thiết quân lệnh, hiện giờ nhiều già yếu bệnh tật ở Ô Thành đang chờ thuốc. Nếu mang về nhiều tài nguyên d.ư.ợ.c liệu... khụ khụ, Hiệp Hội Dược Liệu sẽ còn nhiều đặc quyền và phúc lợi như bây giờ nữa."