Đường lầy lội khiến việc di chuyển khó khăn, nhưng khí trong xe trái ngược với sự khắc nghiệt bên ngoài, đầy ấm áp và bình yên.
Chỉ khi vợ và con gái bên cạnh, cha Tịnh mới chịu bật máy sưởi.
Tịnh Thù thì thoải mái ghế , thư giãn và bổ sung năng lượng.
Còn Gà Béo thì ngoan ngoãn trong ổ di động đặc chế, chân giò hun khói buộc lưng nó, trong khi nó tỉ mỉ chải chuốt lông để trông sạch sẽ, bóng bẩy hơn.
Đôi giày sạch tinh của Gà Béo cũng xếp gọn gàng, dám bẩn chiếc xe.
Hai chiếc vali lớn buộc chặt nóc xe.
Cuộc hành trình diễn suôn sẻ, nhưng đến nơi vẫn muộn hơn dự tính một chút.
Khi Tịnh Thù đến điểm hẹn, đội cứu hộ chờ sẵn tại lối đường cao tốc Nam Sơn.
Điểm tập trung dễ nhận , nhất là khi vùng Nam Sơn trơ trụi.
Ánh sáng từ đèn chiếu xa đến cả cây .
Khi cha Tịnh dừng xe, Dương Dương tiến đến đón họ.
Khi thấy Tịnh Thù, sững sờ vài giây:
"Cô quấn kín mít chỉ chừa mỗi mắt thế là ? Có cần phô trương đến mức ? Chỉ lạnh chút thôi mà."
"Đội trưởng đến từ sớm, nhưng vì chán nên dạo đó . Còn Hách Vận Lai đang ngủ trong xe."
Dương Dương thêm.
Tịnh Thù nghĩ bụng: Đi dạo trong bóng tối lạnh lẽo thế , quanh đây bùn đất thì gì mà dạo cơ chứ.
Cha Tịnh như một phụ đưa con nhập học, tích cực lo lắng.
Sau khi bắt tay Dương Dương, ông cố gắng kéo hành lý của con gái xuống xe. Mặc dù uống linh tuyền và sức mạnh tăng lên nhiều, nhưng hành lý của Tịnh Thù vẫn quá to và nặng.
Dương Dương thử nhấc một cái vali, nhưng chẳng động đậy , nên đành bỏ cuộc.
“Để đồ lên xe khách hả?”
Cha Tịnh hỏi, tay xách vali.
“Bỏ khoang hành lý . Đây là chỗ ngủ của Tịnh Thù.”
Dương Dương chỉ về phía giường.
Tịnh Thù ngoan ngoãn theo cha Tịnh, Gà Béo thì theo cô, cả ba cùng leo lên chiếc xe khách trông bình thường từ bên ngoài.
Nhìn Dương Dương, Tịnh Thù rùng .
Trời 0 độ , mà vẫn mặc chiếc áo da mỏng và đôi giày cổ cao.
Anh thấy lạnh ? Thật khó hiểu.
Bên trong xe khách là một gian ấm cúng, ánh sáng màu ấm và nhiệt độ dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-861.html.]
Cửa xe đóng kín, ngăn cách với cái lạnh bên ngoài.
Không gian thật sự khiến thư giãn và cảm thấy ấm áp.
Xe thiết kế đặc biệt.
Phía vẫn là buồng lái và cửa xe, nhưng thêm một gian rộng rãi phía với các giường tầng và tiện nghi.
Trên ghế lái là một thanh niên cơ bắp, vạm vỡ, nhưng vẻ mặt rụt rè. Dương Dương giới thiệu:
"Đây là Hồng Bân, một thành viên của đội chúng ."
Hồng Bân ngượng ngùng chào hỏi, giọng của nhỏ nhẹ, trái ngược với hình to lớn.
Đặc biệt, giọng của giống giọng trẻ con, khiến ai cũng bất ngờ.
Cha Tịnh, với kinh nghiệm của một phụ , lập tức đưa cho một quả trứng luộc:
“Làm phiền chăm sóc con bé nhà . Ăn trứng luộc cho ấm .”
Hồng Bân bẽn lẽn cầm trứng, như một đứa trẻ ngây thơ:
“Yên tâm ạ, chúng sẽ chăm sóc các nữ đồng đội.”
Giống như cảnh đầu năm học, khi phụ tìm cách nhờ vả các bạn cùng phòng.
Tịnh Thù mà ngớt.
Giữa xe, hai chiếc giường tầng lắp đặt, ở trung tâm là bàn và ghế thể gấp .
Trên trần xe còn lắp một màn hình LCD, thể dùng phòng họp di động.
“Cứ để hành lý ở khoang hành lý nối với xe nhé. Tịnh Thù ngủ ở giường bên , còn ngủ giường bên cạnh.”
Dương Dương chỉ dẫn.
Hành lý của chất đầy xe, chẳng còn chỗ, nên hành lý của Tịnh Thù đặt gần cửa xe vì cô đến muộn.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, cha Tịnh thở hổn hển và tiếp tục chuẩn giường cho con gái, bày chiếc lều riêng đầy đủ tiện nghi và ấm áp.
Tịnh Thù ông chuẩn , trông như một đứa bé ngoan ngoãn.
Hách Vận Lai ngủ giường tầng phía của Tịnh Thù, ngủ say như chết, chẳng để ý gì đến những âm thanh ồn ào xung quanh.
Thấy mơ ác mộng, Tịnh Thù đ.á.n.h thức.
Sau khi chuẩn xong, thấy con gái gian riêng tư, ấm áp, cha Tịnh mới hài lòng gật đầu.
“Xong , cha cứ yên tâm về thôi.”
Cha Tịnh tạm biệt Dương Dương nữa, mới luyến tiếc về.
Dương Dương tiếp tục giới thiệu về chiếc xe khách, vì mấy ngày tới họ sẽ sống chiếc xe .