Vì , Tịnh Thù thấy bà đang băn khoăn về việc nấu một nồi hai nồi cơm.
Điều đầu tiên bà với Tịnh Thù là:
"Cháu , bây giờ nơi nào cũng ngập bùn, các chỗ khác trồng lương thực nữa, vườn nhà thì trồng rau, còn chỗ để trồng gạo lúa nữa.”
“Bên ngoài mua lương thực cũng chẳng mà mua. Cháu thật với bà , nhà còn bao nhiêu gạo và bột ?”
“Nếu còn nhiều, bà sẽ nấu ít , chúng ăn cái gì tự trồng , đói là , thể ăn mãi của cải ."
Không chủ gia đình thì giá củi, gạo, dầu, muối đắt đỏ thế nào.
Giờ tình hình ngày càng tồi tệ, đất cũng trồng , bà Tịnh bắt đầu lo lắng.
Thậm chí bà còn chuẩn sẵn sàng để nấu cháo loãng, bánh bột ngô để tiết kiệm lương thực mà vẫn no bụng.
"Bà đừng lo, hôm cháu , nhà cứ sinh hoạt bình thường thôi. Bà, bà theo cháu, cháu sẽ cho bà xem, nhưng đừng với ai nhé."
Vì chất lượng cuộc sống của và cả nhà, Tịnh Thù đành dẫn bà tới kho riêng để trấn an bà.
Nhân lúc ai ở nhà, Tịnh Thù dẫn bà tới kho riêng của .
Kho riêng nhiều gạo và bột, vì loại lương thực dễ mốc mọt.
Dù Tịnh Thù bỏ hoa tiêu khô để chống côn trùng, nhưng để lâu vẫn ngon.
Vì , cô chỉ để chúng trong gian của .
Lúc mở cửa kho, gió lạnh thổi tới cuốn theo chút bụi, bà Tịnh ho khan hai tiếng, tầng hầm lạnh!
Bật đèn lên, trong tầng hầm là vài hàng kệ ba tầng chất đủ thứ.
Đầu tiên là những bao bột, các loại gạo xếp cao, đầy ắp kệ.
Đi sâu hơn, là các thùng chứa hàng khô, như bột khoai lang, miến rong, mộc nhĩ khô, hoa kim châm khô...
Tiếp đến là những thùng đựng đường, muối, giấm và các loại gia vị khác.
Nổi bật nhất là các thùng dầu lạc 5 lít ép lạnh.
Dù dùng nhiều năm, nhưng vẫn còn gần nửa bức tường đầy.
Chưa kể Tịnh Thù còn mang về từ nước ngoài ít dầu ô liu và các loại dầu hạt cải.
Dưới đất cũng bừa bộn đặt nhiều vật tư, đó là những hàng hoá cô mang về từ nước ngoài thể bảo quản lâu dài.
Chỉ cần qua thấy thật hoành tráng, sắp xếp giống siêu thị mà giống một nhà kho, với đủ loại hàng hoá, mỗi loại đều tính bằng thùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-852.html.]
"Bà kỹ chứ? Yên tâm ?"
Tách, Tịnh Thù tắt đèn, kéo bà Tịnh ngoài, cạch một tiếng, khóa cửa , và lập tức cất hết gạo và bột gian của .
Bà Tịnh vẫn còn luyến tiếc, tấm tắc:
"Bà vẫn đủ... còn đếm xem nhà còn bao nhiêu bao lương thực nữa, cháu vội thế?"
Tịnh Thù lo rằng nếu để bà Tịnh quá nhiều, bà sẽ ghi nhớ sẽ khó mà lừa nữa.
Bà Tịnh hứng khởi, nhỏ:
"Nhìn qua cũng thấy mấy chục, thậm chí hàng trăm bao gạo, bột xếp cao như núi. Cháu gái , cháu mua nhiều lương thực thế?"
Tịnh Thù cong môi, lương thực họ ăn hơn một nửa , mới chỉ ba năm thôi mà.
Xem cô cần trồng thêm lúa trong gian, nhưng cũng vội, vì giờ cô hạt giống .
Cô vẫn ăn loại gạo Ngũ Thường của Đông Bắc, gạo nếp hồng của Ngự Điền, và gạo cống của Che Phóng.
Cô luôn yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống.
Ừm, liệu nên hối thúc gửi hạt giống nhỉ? Nửa năm mà vẫn thấy gì, chuyện gì xảy .
Cô cảm thấy sốt ruột! Đặc biệt là với đợt lở đất , nếu hạt giống vùi trong đất, chắc cô sẽ mất.
Hay là ngoài tìm thử xem.
"Lúc họ bảo ít nhất mua vài trăm bao thì mới bán sỉ, nên cháu cứ mơ hồ mua về cất hầm, tốn bao nhiêu tiền , cháu cũng dám với . Bà, bà đừng nhé."
Bà Tịnh gật đầu như gà mổ thóc, yên tâm:
"Lương thực để lâu dễ sinh mọt, cháu bảo quản đấy."
"Vâng, cháu đào kênh đây."
Tịnh Thù xỏ đôi ủng cao su, vác chiếc xẻng đặc chế đào đất.
Cuộc sống của nhà họ Tịnh trở như , ăn uống, việc, bận rộn đến nỗi đầu óc cuồng, chỉ điều bầu khí lắm.
Lở đất tuy xuất hiện thường xuyên như động đất và mức độ tàn phá cũng lớn, nhưng diễn liên tục.
Những nơi cuốn qua bởi đất sét dày như keo dính, thứ nó nuốt chửng đều biến mất vĩnh viễn.
Nhà họ Tịnh cũng là tái sinh, nên ai nấy đều lo lắng rằng lở đất sẽ nuốt chửng cả biệt thự thì .