“200 gram bột củ sen, ít nhất dùng 10 cân củ sen mới . Giá trị cao ? Xong , ông, mang nhiều lửa thiêu về bữa trưa, cháu thích ăn lắm.”
Tịnh Thù luôn mong nhớ bánh nướng thịt lừa.
Trong lòng ngứa ngáy cùng ông Tịnh để xem tình hình, xem còn thứ gì hiếm lạ.
Kết quả kịp ăn trưa thì khách đến.
Hóa là giáo sư của Ngô Hữu Ái. Anh còn lái chiếc xe kéo tự chế của đến, rõ ràng là đến hẹn.
Ngay từ khi Tịnh Thù bắt đầu cải tạo nhà xe, cô bàn bạc điều kiện với thầy của Ngô Hữu Ái, và nhờ sự giúp đỡ tận tình của , hiện tại nhà họ Tịnh chiếc xe hai tầng cải tạo.
Hồi , Sở Chước Hoa còn , nếu chuyện lánh nạn, sẽ lái chiếc xe kéo cải tạo theo nhà xe của cô.
Và , đến thật.
“Hoa Tử, ăn gì ? Bà nội nấu cho cháu chút mì nhé? Ngoài trời lạnh thế , ăn mặc phong phanh thế .”
Bà Tịnh niềm nở hỏi.
Ngô Hữu Ái khẽ:
“Bà ngoại, đừng gọi là Hoa Tử, gọi là Chước Hoa thôi ạ.”
Cái tên “Hoa Tử” thật quê mùa.
Tịnh Thù mà lắc đầu, thầy của Ngô Hữu Ái quả nhiên chỉ quan tâm đến phong cách mà màng đến cái lạnh.
Mái tóc dài đen mượt như thác đổ xuống, chỉ mặc quần bó da và áo lông xù, đôi chân thon dài càng tôn lên phong thái của một nhân vật trong truyện tranh bước .
“Bà thích gọi thì cứ gọi ạ.”
Sở Chước Hoa mỉm hòa nhã, phủi sạch tuyết ngoài cửa bước xe, giày da, cởi găng tay da đen.
“ , dù gọi là Hoa Tử thì cũng vẫn cực kỳ phong độ.”
Bà Tịnh thiết , càng ngắm càng thấy hài lòng, còn tỉ mỉ thầy từ xuống trông thấy thứ mà cầm trong tay.
Sở Chước Hoa lấy một chiếc túi đựng kín :
“Hôm nay cháu đến là để đóng tiền ăn, những ngày di cư sắp tới cháu trông chờ bữa ăn của ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-1206.html.]
“Cháu chuyện gì kỳ .”
Nếu kết hôn với cháu gái của bà thì chẳng chuyện gì cả, nhưng thời thế loạn lạc thế , rằng thiếu miếng cơm cũng hẳn đúng, dù đủ ăn cũng dám .
Thời buổi , chỉ trong nhà mới dám đến ăn cơm trả phí, nếu thì cả dì ruột cũng dám nương tựa.
Sở Chước Hoa đưa hai con rùa nhỏ cỡ bàn tay, móng vuốt gầy guộc của chúng kháng cự mạnh mẽ.
Anh sang Tịnh Thù:
“Biết cô thích nuôi mấy con vật , kiếm từ nơi khác về một cặp rùa Hoa Hạ, chăm chút chúng lớn lên thì cô thể món canh rùa.”
“ hai con khó nuôi, cẩn thận chăm sóc cho kỹ, thì công lao kiếm về sẽ uổng phí đấy.”
Tịnh Thù kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên, trời ạ, năm năm kể từ khi tận thế xảy , cuối cùng cô thấy loài rùa là khi Tô Long bắt một con rùa lớn để cô ngâm rượu, từ đó cô từng thấy sinh vật nào thuộc họ rùa nữa.
Trời ơi, Tịnh Thù vẫn quên món canh rùa béo ngậy cho nuốt lưỡi .
Lần đó cô tiếc rằng con rùa nấu thành canh để giải tỏa cơn thèm ăn, mà dùng để ngâm rượu.
Cô cam đoan rằng, loại canh nào tươi ngon hơn canh rùa, và với nhiều nguyên liệu quý giá thêm , canh rùa còn tác dụng bồi bổ tuyệt vời.
Hồi đó, dường như cả nhà cần bồi bổ gì thêm.
Giờ đây, trong thế giới hoang vắng xuất hiện hai con rùa sống!
Đây chỉ là hai con rùa bình thường, mà là giống loài thể sinh sản, với linh tuyền của Tịnh Thù, việc nuôi chúng sẽ còn là vấn đề, đảm bảo sẽ duy trì nòi giống mà sợ tuyệt chủng.
Rùa sinh rùa, cả đời sinh sản.
Một bầy canh, một bầy ngâm rượu, thật mỹ mãn.
Tịnh Thù lập tức nhận lấy hai con vật bé nhỏ, vui mừng rời tay:
“Anh trả tiền ăn quá lớn , đừng là chuyến bao nuôi, mà b.a.o n.u.ô.i cả ba năm tới cũng thành vấn đề, cứ ăn thoải mái .”
Giá trị thực sự thể diễn tả bằng lời, với khác lẽ chỉ là một cặp rùa ăn xong là hết, nhưng với Tịnh Thù, cô thiếu các loại hạt giống, hải sản, thực phẩm.
Những nguyên liệu quý hiếm cũng thiếu.