Họ cố ý thứ lộ như , cũng thôi, chuyện gì thể .
Các nhận thức ăn, cũng nhận, càng giấu giếm càng khiến nghi ngờ cấp cao bí mật gì.
Phúc lợi đổi thức ăn chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận.
Muốn đổi cũng , chỉ chừng , đổi thì đổi ngay bây giờ .
“Lâu lắm thấy dưa chuột.”
“Cà chua của Bộ Nông nghiệp mà chính bên Bộ Nông nghiệp cũng hiếm khi ăn!”
“Im , ít nhất thì bên Bộ Nông nghiệp còn ăn.”
“Mọi cũng đừng ghen tị, rau của bốn , chỉ ngần , đủ ăn trong một ngày ?”
“Chúng cứ yên ăn đồ phát , chỉ no bụng, còn thể tích trữ. Cộng với thức ăn trong tay chúng , di cư chắc chắn sẽ hơn so với khác.”
Rất nhanh, những cái đầu nóng khuyên can.
Ghen tị ư? là ghen tị. cách nào khác, mạng của cả nhà quan trọng hơn.
“Ôi, đúng là nhà giàu, đúng là phú ông, còn ăn rau xanh.”
Đây là câu cảm thán nhiều nhất.
May mà trong bộ phận thực phẩm hiểu , chứ nếu chuyện xảy trong khu dân cư việc , dám mang như thế... lẽ tất cả đều thèm nhỏ dãi, đôi mắt khao khát thể rời.
Biết còn dẫn đến cướp bóc và xung đột dùng đến vũ lực để trấn áp.
Tịnh Thù ngờ rằng khi trở về vị trí 4, ông Tịnh dành cho cô một bất ngờ lớn.
“Này, cháu gái.”
“Đây là cái gì ạ?”
Tịnh Thù nhận lấy một chiếc bánh vàng thơm giòn, khổ.
Không xin ? Sao mang về đồ ăn ?
Chiếc bánh kẹp đầy ắp thịt và rau, tỏa một mùi thơm đặc biệt.
Phải công nhận, với cái mũi và miệng thử qua đủ loại mỹ thực của Tịnh Thù thì giờ cô từng ăn món .
Thơm.
Thật sự thơm.
Ông Tịnh mờ ám, vẻ thần bí :
“Cháu nếm thử một miếng , chậc chậc, mùi vị , đến thần tiên cũng đổi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-1204.html.]
Tịnh Thù ngạc nhiên, nhà cô cái gì cũng thiếu, từ loài bay trời, bơi biển, chạy đất, các loại thịt thông thường đều đủ.
Làm thế nào mà món ăn khiến ông Tịnh khen là "thần tiên cũng đổi" nhỉ?
Tịnh Thù c.ắ.n một miếng, chiếc bánh giòn tan vang lên "rắc" một tiếng, nước từ phần thịt bên trong tuôn .
Trước tiên, vị đậm đà của nước tương từ đậu nành xâm nhập vị giác, đó là mùi thơm của thịt đầy đặn mà khô, hương vị kéo dài, mềm mại miệng.
Chưa hết, dù kẹp bên trong chỉ là giá đỗ xào với hẹ, nhưng khi kết hợp với thịt, mùi thơm đặc trưng của giá đỗ và hương cay độc đáo của hẹ tạo nên một hương vị tuyệt vời khi nhai cùng .
Mùi vị , thật sự thể tin nổi!
Dù chút giống thịt kẹp trong bánh mì, nhưng thịt kẹp thường chú trọng đến nước sốt và sự đan xen giữa thịt mỡ và thịt nạc.
Bánh mì thì nướng vàng giòn, còn chiếc bánh trông giống như bánh áp chảo phồng lên với khí bên trong.
Hai loại sự khác biệt về hương vị.
Phần thịt cũng thịt heo hầm, mà cả gân, càng nhai càng ngon.
Nói chung, hương vị của chiếc bánh phong phú hơn nhiều, để dư vị lâu.
“Món ngon quá!”
Ông Tịnh gật đầu đồng ý, lau nước miếng bên khóe miệng, ông ăn hết năm chiếc bánh .
“Thế nào, ngon chứ? Ông lừa cháu mà.”
Tịnh Thù chỉ trong vài ba miếng ăn hết.
Cuối cùng, cô vẫn còn lưu luyến hỏi:
“Đây là thịt gì ạ?”
“Là bánh nướng thịt lừa nướng đó, bên ngoài gọi là bánh nướng từ ngô, còn thịt bên trong là thịt lừa.”
Người thịt rồng trời, thịt lừa đất.
Tịnh Thù ngạc nhiên:
“Đến thời tận thế mà vẫn thịt lừa ạ?”
Thật bất cẩn, nếu thịt lừa nướng ngon như , thì kiểu gì tận thế cô cũng nuôi một con.
Giờ ăn thử bánh nướng thịt lừa , Tịnh Thù thể quên món ăn , ngon thể tả nổi.
“Thì gì . Nhà 3 tận thế mở trang trại nuôi lừa, chuyên sữa lừa và a giao, tiện thể bán thêm bánh nướng thịt lừa, lẩu lừa các loại.”
“Trời ạ, cháu , trong xe của họ, khắp nơi đều là sản phẩm phụ của lừa.”
“Thịt lừa treo thành từng hàng... Còn cả một hàng rượu lừa, chậc chậc, ngửi thôi cũng thơm lắm. Ông nhà đó nhiệt tình lắm, rót cho ông một ly, mà ông dám uống...”