Những con zombie bị đè dưới đống đổ nát vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, còn đang ngọ nguậy. Có lẽ đợi lửa cháy thêm, những quái vật này mới hoàn toàn im lặng.
Khoảng cách giữa các nhà xưởng rất gần, gió đêm thổi qua, chẳng mấy chốc đã cuốn tàn lửa sang những căn nhà khác.
Mùi khét lẹt xộc thẳng lên trời.
Nhan Ly nằm trên lưng Mục Tuyết Ca, hai tay bịt chặt mũi miệng.
"Hôi quá."
Mục Tuyết Ca liếc cô một cái, "Zombie đương nhiên là hôi rồi, chẳng lẽ lại thơm ngào ngạt sao?"
Cảm nhận được cô ấy vẫn còn giận mình, Nhan Ly sáp lại dỗ dành, cười hì hì nói: "Thôi mà Tuyết Ca tỷ tỷ, đừng giận nữa mà, em đây không phải vẫn ổn sao? Đợi lát nữa về khu an toàn ngủ một giấc, sáng mai là hồi phục hoàn toàn sức lực rồi."
Dù sao, chuyến đi này vẫn rất đáng giá.
Phía bên kia, Bùi Tư Dạ trực tiếp bị mấy chục con zombie bao vây.
Nhìn bầy zombie dần dần vây quanh, Bùi Tư Dạ tích tụ dòng điện trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn xung quanh, chậm rãi lùi về phía sau.
"Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lần đầu tiên hệ thống không trả lời ngay, mà im lặng hai ba giây mới đáp lại.
【Cái đó… Ký chủ, vẫn là mau chạy đi.】
Bùi Tư Dạ: "…"
Hóa ra khi cạn lời đến cực điểm, thực sự sẽ không nói nên lời.
Cho dù tình hình trước mắt không lạc quan, nhưng sự kiêu ngạo trong xương tủy của Bùi Tư Dạ không cho phép hắn chật vật bỏ chạy.
Hắn giơ cổ tay lên, đã 0 giờ rồi.
Nhìn đám zombie trước mặt, Bùi Tư Dạ chậm rãi nắm chặt tay, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên tia lạnh lẽo.
Ba bước thành hai bước, Bùi Tư Dạ lựa chọn trực tiếp liều mạng với đám zombie này.
Đêm nay, định sẵn là một đêm không yên bình.
Hai người ở phía bên kia không quay về đường cũ, mà dựa theo định vị đi con đường gần khu an toàn nhất.
Vận may của họ khá tốt, vừa rời khỏi nhà máy điện tử đã gặp được một chiếc xe máy điện.
Nhan Ly ngồi ở ghế sau, Mục Tuyết Ca lái xe phía trước.
Nhìn cảnh sắc hai bên đường hiện giờ, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thán.
Nơi đây từng là một khu phố thương mại, dù là ban ngày hay ban đêm đều vô cùng náo nhiệt, người qua kẻ lại.
Cuộc sống về đêm ở thành phố G cũng rất nổi tiếng, trước mạt thế, lang thang trên phố lúc nửa đêm vẫn là cảnh tượng huyên náo.
Mỗi thành phố đều có nét đặc trưng riêng, có nơi hoàn toàn không có cuộc sống về đêm, có nơi lại nổi tiếng với cuộc sống về đêm náo nhiệt.
Thành phố G từng là một trong những thành phố du lịch nổi tiếng, giờ đây lại rơi vào cảnh hoang tàn tiêu điều thế này.
Thực sự đáng tiếc.
Sau khi thành công trở về khu an toàn, họ không vội đi ngủ, mà vòng qua nhân viên trực ban đi vào phòng tắm, lấy nước tắm rửa trước.
Thời tiết sau mạt thế rất kỳ quái, trong vòng một tháng thậm chí có thể cảm nhận được cả bốn mùa.
Trước đây còn lạnh cóng người, bây giờ lại sắp nóng đến nổ tung.
Nhan Ly lấy ra mấy chai đồ dùng tắm gội từ trong không gian, đưa cho Mục Tuyết Ca.
"Không gian của cậu đúng là giống như túi thần kỳ của Doraemon, cái gì cũng có, không bao giờ thiếu vật tư." Mục Tuyết Ca cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-72-ky-chu-mau-chay-di-thoi.html.]
Sau khi tắm rửa xong, hai người mới rón rén trở về ngủ.
Ngày hôm sau.
Trên đường đến nhà ăn, Nhan Ly luôn chú ý quan sát xung quanh.
Vẫn không nhìn thấy Bùi Tư Dạ.
Hắn c.h.ế.t rồi sao?
Chắc là không.
Dù sao hệ thống cũng nói hắn sẽ không dễ dàng c.h.ế.t đi.
Nhưng nếu không nhìn thấy hắn, chứng tỏ tình hình của Bùi Tư Dạ lúc này cũng lành ít dữ nhiều, ít nhất là không dễ chịu gì.
Đúng như Nhan Ly dự đoán.
Tình trạng hiện tại của Bùi Tư Dạ thực sự rất tệ.
Hắn bị zombie cắn.
Trên cổ tay truyền đến từng cơn đau dữ dội, Bùi Tư Dạ cởi áo quấn chặt cổ tay.
Hắn đã từng thấy kết cục của những người bị zombie cắn, chắc chắn chỉ có một con đường là biến dị.
Nhưng hắn không muốn chết, càng không muốn biến thành zombie.
Cho dù bị nhiễm virus zombie, trở thành một phần của bầy zombie, hắn cũng muốn kéo cả khu an toàn xuống địa ngục cùng mình.
Lúc này, Bùi Tư Dạ đột nhiên nghĩ đến Dương Thanh Y trong đội có dị năng chữa lành, mặc dù hy vọng rất mong manh, hắn cũng phải thử xem sao.
Nếu…
Nếu không thể chữa khỏi, không thể khiến virus zombie này biến mất, vậy thì… hắn sẽ cắn Dương Thanh Y đầu tiên.
Người phụ nữ này không phải luôn miệng nói yêu hắn sâu đậm sao?
Cùng hắn bị nhiễm virus zombie, chắc hẳn cô ta cũng cam tâm tình nguyện thôi?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nếu không, đó còn gọi gì là yêu?
Sau khi Nhan Ly và mọi người ăn sáng xong, cậu bé duy nhất là Lạc Ninh đang ôm máy tính bảng xem bài giảng trực tuyến.
Ở độ tuổi của này, nhóc con vẫn là học sinh, dù là mạt thế, kiến thức cần học cũng không thể quên hết.
Bởi vì Nhan Ly hiểu rõ, thảm họa diệt vong đột ngột này của nhân loại sẽ kết thúc trong vòng mười lăm năm tới.
Đừng để đến lúc mọi thứ trở lại quỹ đạo, những đứa trẻ trưởng thành lại trở thành những người mù chữ.
Nhan Ly thực sự coi Lạc Ninh như em trai ruột của mình, đương nhiên cũng hy vọng cậu nhóc có thể trở nên tốt hơn.
Sự phát triển và tiến bộ của thời đại sẽ đào thải những người mù chữ, Nhan Ly hiểu rõ tầm quan trọng của việc xóa mù chữ.
Nhan Ly là người theo chủ nghĩa thực tế. Bình thường trông có vẻ vui vẻ, dường như không để tâm đến bất cứ điều gì, nhưng thực ra chỉ cần là người cô quan tâm, cô sẽ quan tâm và suy xét thấu đáo từng chi tiết nhỏ.
Có lẽ sự tái sinh của cô và Dương Thanh Y sẽ mang lại một số hiệu ứng cánh bướm, nhưng có những chuyện, dù thay đổi thế nào thì kết cục cũng sẽ không khác biệt quá nhiều.
Dù cô có cố gắng trở thành dị năng giả mạnh nhất, thì cũng chẳng thể thay đổi được hướng nghiên cứu của phía chính phủ đối với những thứ này.
Những đứa trẻ tự lập tự cường, sẽ không làm cá nằm trên thớt mặc người c.h.é.m giết.
Con đường dù có gian khổ đến đâu cũng sẽ vượt qua, mưa gió dù lớn đến đâu cũng có lúc ngừng. Bóng tối của thế giới này rồi sẽ có ngày bị nhân loại đồng tâm hiệp lực xé tan, cho đến khi nhìn thấy ánh sáng bình minh.
Cậu bé ngồi trước bàn, trước mặt là máy tính bảng, im lặng cúi đầu nhìn, thỉnh thoảng còn cầm bút viết vẽ lên cuốn sổ bên cạnh.
Không có sách giáo khoa cũng không ảnh hưởng đến cậu bé, chỉ cần kiến thức vào được đầu là được.