Dương Thu Lan lúc đang ngay nền gạch men ở cửa, thấy cuộc họp kết thúc, Nhan Ly cũng , lập tức dậy, ngoài mạnh trong yếu : "Con nha đầu c.h.ế.t tiệt !"
Bà xông tới, định giơ tay lên dạy dỗ Nhan Ly, liền ánh mắt lạnh lùng của con gái dọa sợ.
Nhan Ly ngẩng đầu lạnh lùng bà , đôi mắt xinh như phủ một lớp băng sương, giống như đang một vật chết.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Mày..." Dương Thu Lan ngây một lúc lâu , đột nhiên hồn.
"Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, đồ đê tiện, mày lên trời hả!" Dương Thu Lan tức đến mức nhảy dựng, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên tại chỗ, nữa nhào tới nhe nanh múa vuốt xé xác Nhan Ly.
"Mày đúng là đồ lỗ vốn! Sao tao khổ thế ! Sinh cái thứ quỷ quái như mày, sớm ngày hôm nay, tao bóp c.h.ế.t mày từ lâu ! Cả đời tao đều mày hủy hoại ..."
"Bốp!"
Tiếng tát tai thanh thúy vang vọng khắp hành lang.
Bùi Tư Dạ trong phòng họp cứng đờ trong giây lát.
Chuyện gì xảy ở hành lang ngoài cửa, những bên trong đều rõ.
Cái tát khiến tất cả mặt đều kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng Nhan Ly, một con gái, thực sự tay.
Nhan Ly xoay xoay cổ tay, mặt biểu cảm cúi đầu Dương Thu Lan đang bẹp đất, " nữa."
" ."
Thất vọng là tích lũy từng chút một, thỏa hiệp cũng là từ từ chấp nhận.
Bài học đầu tiên của cuộc đời, dạy cho Nhan Ly một điều, khiến cô hiểu và chấp nhận rằng, cha thực sự thể yêu thương con cái của .
"Dương Thu Lan, bà thật giống một trò ." Cô chậm rãi , dường như để Dương Thu Lan mắt.
"Suốt ngày phát điên khắp nơi, bà luôn đứa con gái như khiến bà mất mặt, chê bai khắp nơi, cảm thấy bằng Dương Thanh Y về mặt. Dường như trong mắt bà, Dương Thanh Y là mây trời, còn là nước bẩn cống ngầm, thể thấy ánh sáng, hôi thối cực độ."
" Dương Thu Lan, bản bà thì đến ? Trong lúc cảm thấy mất mặt, chẳng lẽ cảm thấy như bà cũng mất mặt cực độ ? Bà xem , hèn kém ? Bà thích gặp ai cũng kể lể nỗi đau của , mặt khác hạ thấp , hết đến khác vạch vết thương cho khác xem, cho rằng như thể nhận sự đồng tình của khác, nhưng thực chỉ coi đó là một trò , một thú vui mà thôi."
"Sau khi Nhan Trấn Giang ruồng bỏ, bà tự oán trách bản , trút hết oán hận lên , xin hỏi... ban đầu ai khiến bà sinh ? Mẹ sinh con hỏi ý kiến của con, thể trách móc nỗi đau sinh nở lên con? Đây chẳng đều là do tự lựa chọn ?"
Nói khó một chút, dù cho hàng vạn giục sinh, trong đó cũng bao gồm bản đứa trẻ.
"Đã đến tuổi trung niên , mà vẫn còn mê chuyện yêu đương, bà cho rằng ? Bây giờ trong lòng bà vẫn còn nhớ tên đàn ông khốn nạn , thể buông bỏ ghen tị với phụ nữ bên cạnh , một mặt thì mắng chửi , một mặt trong lòng yêu thương , Dương Thu Lan, bà sống mệt mỏi ?"
"Câm miệng! Câm miệng! Mày câm miệng cho tao!" Dương Thu Lan gần như phát điên, bà dùng sức đập xuống đất, mặt đỏ bừng.
Nhan Ly chuyên những lời đ.â.m tim gan, khiến bà tức giận đến cực điểm.
"Chị, chị thể đối xử với dì như ?" Dương Thanh Y lóe lên một tia sáng trong mắt, nhanh chóng chạy tới, đỡ Dương Thu Lan dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-68-xe-rach-mat-nhau.html.]
" ." Nhan Ly liếc mắt, mặt biểu cảm một câu: "Nhan Trấn Giang vẫn luôn ở đằng quan sát, dáng vẻ phát điên của bà, ông cũng đều thấy ."
Giống hệt như Nhan Ly dự đoán, Dương Thu Lan lập tức giơ tay lau nước mắt mặt, ưỡn thẳng lưng.
Nhan Ly quá hiểu bà , trong đầu bà giống như đổ bê tông, đến giờ phút vẫn nghĩ cách níu kéo Nhan Trấn Giang.
Bộ dạng thảm hại, càng để cho cũ thấy.
Quả nhiên, Dương Thu Lan cũng thèm để ý đến nữa.
Chỉ là quanh bốn phía, đó ánh mắt chính xác dừng ở Nhan Trấn Giang, đôi mắt đầy vẻ từng trải và nếp nhăn đuôi mắt tràn ngập tình yêu thương.
Nhan Trấn Giang chỉ ghét bỏ liếc mắt chỗ khác.
Thấy ông thèm để ý đến , ánh mắt tràn đầy si tình và tình yêu nồng nàn của Dương Thu Lan dần dần chuyển thành oán hận.
"Dương Thu Lan, đừng tự dằn vặt nữa." Nhan Ly rũ mắt, hạ giọng , "Còn nữa, chúng đừng con nữa, bà hận , cũng ghét bà, từ nay về hãy buông tha cho ."
Cứ coi như xa lạ, đừng bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Cả đời cô sẽ gọi Dương Thu Lan một tiếng "" nữa.
Nhan Ly rời .
"Tiểu Ly..." Dương Thu Lan hồn, đưa tay về phía bóng lưng quyết tuyệt rời của Nhan Ly.
Bà sai ?
Cả đời , cha yêu thương em trai bà , chồng thì lăng nhăng yêu thương bà , ruồng bỏ bà .
Bà nhà đẻ chống lưng, chồng để dựa dẫm, bà dốc hết sức lực để nịnh bợ em trai và em dâu, vì cái gì?
Không gì cả, mất tất cả.
Nhìn mấy năm qua, dường như chỉ đứa con gái luôn ghét bỏ, căm hận là ở bên cạnh , cũng chỉ nó là giống như chồng, như nhà đẻ, ruồng bỏ bà .
bà mất Tiểu Ly.
Trên đời những thứ, một khi bỏ lỡ sẽ bao giờ trở .
Con , luôn đợi đến khi mất mới hiểu rõ điều gì là quan trọng nhất đối với .
Giây phút ký ức của Dương Thu Lan đang tua ngược, dường như bà nhớ những ký ức bà cố tình bỏ qua trong những năm qua.
Tiểu Ly yêu bà , .
Tiểu Ly khi đó còn nhỏ như , ban ngày bà đánh mắng, nhưng buổi tối khi bà sốt cao đến mê man, chính là Tiểu Ly ghế cơm, nấu nước.
Chính là Tiểu Ly sụt sịt mũi, khuôn mặt sưng đỏ, bưng nước tới từng chút một đút cho bà uống thuốc hạ sốt.