Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-07-21 17:12:29
Lượt xem: 246
Hoài vương vội vàng chạy tới trong cung Hoàng hậu, một năm một mười nói cho Hoàng hậu biết tình huống ngoài cung. Hoàng hậu đang uống trà sâm, vừa nghe liền dừng động tác, ngưng mày nói:
"Cái gì? Thất bại?”
Sau khi uống một ly nước, Hoài Vương nói: "Đúng vậy, thất bại! Vốn mọi chuyện đều rất tốt, Tống phu nhân tìm một lý do, dứt khoát xử trí Tống Ngọc Tịch, nhưng không ngờ, đúng lúc này Tống lão phu nhân lại tỉnh lại. Ngài nói có phải hay không chứ, một kế hoạch tốt như vậy, một nước cờ tuyệt như thế, cứ như vậy mà tan biến.”
Hoàng hậu loáng cái đã ném văng bát canh sâm trong tay ra ngoài, từ khi dính vào mặt hàng phủ Trấn Quốc công kia, thì không có được một ngày yên ổn! Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói:
"Phế vật! Tất cả đều là phế vật!”
Hoài Vương trong lòng cũng sốt ruột, nhưng chuyện này cũng không có cách nào, đành phải ngồi ở một bên vươn tay nói: "Chẳng phải thế sao, ngay cả chuyện nhỏ này mà cũng không làm tốt. Lúc trước ta để cho Tống Ngọc Thiền nói với vị Tống phu nhân kia, để cho bà ta trực tiếp độc c.h.ế.t Tần thị vào đúng ngày Tống Ngọc Tịch trực đêm, thì như vậy, Tống gia còn không phải do bà ta làm chủ sao? Nhưng bà ta lại không chịu, cứ khăng khăng muốn làm theo phương pháp. Lần này thì tốt rồi, không chỉ không làm xong chuyện, mà còn chôn vùi chính mình, cũng không suy nghĩ một chút, trên tay bà ta đã sớm dính m.á.u tươi, lúc này còn để ý xung quanh, thật sự là quá ngu xuẩn!”
"Không phải là ngu xuẩn sao? Phái nhiều người đi theo dõi vào, đừng để nàng ta khai ra chúng ta, chính mình muốn chết, thì để cho nàng ta tự mình đi c.h.ế.t đi!”
Hoàng hậu sợ nhất chính là chuyện này tra ra có liên quan đến trung cung của bà ta, lúc đó, có lý cũng biến thành không có lý, không thể giải thích rõ.
Chuyện này, Hoài vương đương nhiên biết phải làm thế nào, không cần Hoàng hậu phân phó, hắn ta nói: "Mẫu hậu yên tâm đi, ta đã sớm phái người theo dõi. Sẽ không để cho nàng ta nói ra bất cứ điều gì.”
Hoàng hậu lúc này mới yên tâm gật đầu.
Tống Ngọc Tịch đi tới viện của Tần thị. Tần thị vừa mới ngồi dậy từ trên giường, nằm suốt mấy tháng, thân thể thực sự cực kỳ yếu ớt, mặc dù nói có thể ngồi, nhưng ngồi hơi lâu một chút, đã cảm thấy có chút choáng váng, chứ đừng nói đến việc xuống đất đi bộ.
Quế ma ma nhìn thấy nàng, liền tiến lên hành lễ. Tống Ngọc Tịch đi tới trước giường Tần thị, sau khi hành lễ liền ngồi xuống, hỏi Tần thị:
"Tổ mẫu cảm thấy như thế nào?"
Tần thị nhìn tôn nữ luôn có thể làm cho bà kinh hỉ, cười cười, vươn tay ra với Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch liền đưa cả hai tay mình lên, lại ngồi gần Tần thị một chút. Tần thị khàn giọng nói:
"Mấy ngày nay, vất vả cho con. Quế ma ma đã nói cho ta biết tất cả mọi chuyện trong thời gian vừa qua, tổ mẫu còn chưa nói cảm ơn con đây này."
Tống Ngọc Tịch bật cười: "Tổ mẫu nói cái gì đấy! Con có cái gì mà phải cảm ơn, tất cả mọi chuyện đều do Quế ma ma làm, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều là noi theo cách của tổ mẫu. Mỗi ngày con cũng chỉ đối chiếu kiểm tra sổ sách mà thôi, không có gì quan trọng cả. Ngược lại là Quế ma ma, suốt ngày suốt đêm canh giữ bên người tổ mẫu, không ngại vất vả, bà ấy gầy đi mất mấy vòng đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-207.html.]
Tần thị nói đùa với nàng, bà nói: "Bà ấy đương nhiên cũng vất vả, ta sẽ cảm ơn sau. Dù sao thì, bà lão già khọm ta đây, nếu không phải có các con, thì chỉ sợ lúc này ta cũng không tỉnh lại được. Trong lúc ngủ mơ màng, ta vẫn luôn nghe thấy mấy người các con nói chuyện, nhưng chỉ là không tỉnh lại được, linh hồn giống như dần tan ra. May mắn con không từ bỏ, suốt ngày xoa bóp cho ta, ấn vào chỗ đó, mới để cho bà lão già này không đến mức bị tàn phế.”
Những lời này, Tần thị cũng không phải là muốn nói lời khách sáo với Tống Ngọc Tịch, mà là phản ứng chân thực. Lúc bà vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, thường xuyên có lúc lực bất tòng tâm, nếu không phải thường xuyên nghe thấy có người ở bên tai bà nói chút chuyện phiếm trong nhà, lại ấn tay ấn chân cho bà, thì chỉ sợ bà đã sớm cưỡi hạc quy thiên, làm sao còn có chuyện tỉnh lại ngày hôm nay chứ.
Đối với Tống Ngọc Tịch cháu gái này, hiện giờ Tần thị thật sự thấy cảm phục, thì ra có chút tình cảm bồi dưỡng thế nào cũng là vô dụng, mà có ít người cho dù không bồi dưỡng tình cảm, thì bản thân nàng ấy trời sinh đã biết tốt xấu, nghĩ tới đây, Tần thị không khỏi thở dài một hơi, rồi nói:
"Thật ra ta sớm nên thừa nhận mình đã già rồi. Hiếu thắng cả đời, cho rằng hài tử trong nhà do ta đích thân dạy dỗ, thì dạy ra sẽ đều là người giống như con vậy, nhưng không ngờ rằng, hiện thực lại cho ta một cái bạt tai. Đứa ta dốc lòng dạy bảo, trăm phương nghìn kế yêu thương, thì không chỉ không hề có tình cảm với ta, mà ngược lại còn muốn ra tay g.i.ế.c ta. Đứa khác mặc dù không đích thân ra tay, nhưng tự mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, lại cũng không dám nói điều gì, mặc cho nghiệt nữ kia ăn nói bừa bãi. Nhưng con từ nhỏ không ở trong phủ, ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ cực, ta không nói đến, nhưng cực khổ bên ngoài, không chỉ mài mòn sự độc ác của con, mà ngược lại còn kích thích tiềm lực của con. Hiện giờ chuyện phát triển như vậy cũng coi như là tốt, ít nhất, ta cũng không phải là hai bàn tay trắng, ta còn có con và Hàn tỷ nhi, hai cháu gái tốt, còn có Quế ma ma và những trung bộc này, thế là đủ rồi.”
Tống Ngọc Tịch không biết nên an ủi Tần thị như thế nào, dù sao chuyện bị tôn nữ ruột thịt của mình mưu hại, cho dù đối với ai thì cũng là một đả kích nặng nề. Sau khi Tần thị thở dài một lần nữa, Tống Ngọc Tịch mới hỏi bà:
"Đại tỷ tỷ sau này nên làm như thế nào?"
Trong mắt Tần thị hiện lên tinh quang, nói: "Nó muốn g.i.ế.c ta, nhưng ta lại không thể g.i.ế.c nó! Giống như hôm qua ta đã nói, chính là nó tự mình gây ra, vậy thì cứ giữ nó ở lại nhà, dù sao Tống gia cũng không phải không nuôi nổi nó, lập gia đình... Hừ, hiện tại chính là nhà người thường, ta cũng không yên tâm gả nó đi, tính tình tàn nhẫn này của nó thì có gả đến nhà ai, thì nhà đấy gặp xui xẻo!”
"Trong cung kia..."
"Trong cung ta đã viết tấu chương, lúc này hẳn là đã được đưa đến trung cung. Trong khoảng thời gian ta hôn mê này, thực sự đã phát sinh quá nhiều chuyện, mánh khóe của vị trung cung kia cũng không làm gì được ta. Kỳ thật lúc trước khi chúng ta bị tập kích ở Bạch Mã tự, ta đã phát hiện được, chuyện kia nhất định có liên quan tới trung cung. Tính tình của vị kia mười phần tàn nhẫn, thuận theo nàng ta thì sống, nghịch nàng ta thì chết. Ta vốn không muốn quản chuyện của nàng ta, nhưng hôm nay, nếu bà ta đã nhúng tay vào phủ chúng ta, thì ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.”
Tống Ngọc Tịch nghe Tần thị nói, thì dường như bà muốn động đến Hoàng hậu. Nàng không khỏi giật mình, nói:
"Tổ mẫu muốn làm gì? Đó chính là Hoàng hậu đấy.”
Tần thị cười không nói. Sau một lát trầm ngâm, lại chuyển ánh mắt lên trên người Tống Ngọc Tịch, rồi nói: "Chuyện tình của con, phụ thân con cũng đã nói với ta, con đã nghĩ kỹ chưa?”
Tống Ngọc Tịch sửng sốt: "Dạ? Cái gì?”
Tần thị không không vòng vo với nàng, mà hỏi thẳng: "Chính là chuyện làm Thái tử phi. Con đã nghĩ kỹ chưa. Thái tử là một đứa trẻ tốt, ta tin tưởng thằng bé đối với con cũng là thật lòng, lần trước hắn không quản vất chạy tới Bạch Mã tự, chính là vì cứu con một mạng, lúc đó ta đã biết, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ đến nói chuyện này với cha con.”
Tống Ngọc Tịch cúi đầu suy nghĩ một chút, mới hỏi Tần thị:
"Tổ mẫu cảm thấy con... Có thể làm được không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Không phải nàng không tự tin, mà là chuyện này nàng phải lấy được sự tán thành của Tống Dật và Tần thị mới có thể thực hiện được. Bằng không sẽ giống như chuyện Tống Ngọc Thiền muốn làm Định vương phi vậy, một quyển sổ con của Tần thị dâng vào trong cung, nói một câu đức hạnh nàng không tốt, cũng có thể ngăn cản được quyết định này của Tiêu Tề Dự, cho nên Tống Ngọc Tịch rất căng thẳng khi xin ý kiến của Tần thị.