Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 189

Cập nhật lúc: 2024-07-20 14:12:29
Lượt xem: 212

Đơn giản chính là mấy chữ "ức h.i.ế.p người quá đáng", Hoàng hậu sửng sốt không nói thành lời, nhưng lại cảm giác trong lòng tức giận khó có thể bình tĩnh lại, lại bắt đầu đập đồ vật ở bên cạnh.

Thời điểm Hoài vương tới, nghe thấy bên trong có tiếng đồ sứ vỡ vụn, thì vội vàng xông vào, liền nhìn thấy Hoàng hậu đang trong trạng thái điên cuồng. Hắn ta chạy qua kéo Hoàng hậu lại, Hoàng hậu quay đầu nhìn thấy đứa con trai nhỏ, thì nước mắt lập tức trào ra, Hoài Vương thấy thế, làm sao còn nhịn được, vội đi qua hỏi:

"Mẫu hậu, ngài làm sao vậy? Ai làm ngài tức giận, nói cho ta biết, nhi tử thay ngài trút giận.”

Lời nói của đứa con trai út khiến Hoàng hậu im lặng, ngồi sang một bên yên lặng lau nước mắt, thở dài nói: "Con có năng lực gì mà thay ta trút giận chứ? Ca ca con, con có thể quản được nó không? Chỉ biết nói những lời tốt đẹp để lừa dối ta, các ngươi đều không phải là thứ gì tốt, tất cả đều ức h.i.ế.p ta!”

Hoài vương vừa nghe liền biết là Thái tử ca ca chọc mẫu hậu tức giận, sờ sờ mũi, cũng không thực sự dám tiếp tục nói ra mấy câu như trút giận thay nữa, đừng để đến lúc đó, không những không trút giận được, mà còn phải bồi cả chính mình vào, đành phải cho qua mà hỏi:

"Mẫu hậu nói cái gì, nhi tử thương ngài còn không kịp, làm sao có thể ức h.i.ế.p ngài chứ. Dương ma ma, ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Thái tử ca ca làm sao mà chọc mẫu hậu tức giận rồi?”

Hoài vương dứt khoát chuyển sự chú ý sang ma ma đang ở bên, Dương ma ma sau khi quỳ xuống liền bẩm báo với Hoài vương: "Là Đại tổng quản Vương Tân bên người Hoàng Thượng hôm nay đến nói một chuyện với nương nương, nói là Thái tử điện hạ sáng nay đi tìm Hoàng Thượng, nói bản thân đã xác định Thái tử phi, nghe như là muốn thỉnh chỉ sắc phong, nhưng chuyện lớn như vậy, Thái tử điện hạ cũng không đến hỏi Hoàng hậu nương nương một tiếng, còn muốn Vương Tân đến nói. Nương nương cảm thấy Thái tử điện hạ không tôn trọng người, cho nên mới..."

Hoài Vương cũng kinh hãi, trừng mắt hỏi: "Cái gì? Thái tử ca ca tự mình xác định Thái tử phi? Ai vậy? Sao cho tới bây giờ chưa từng nghe huynh ấy nói vậy?”

"Là Tống gia Thất tiểu thư, đừng nói điện hạ ngài chưa từng nghe nói qua, ngay cả chúng ta ở trong cung, nương nương ở đây cũng chưa từng nghe nói qua." Dương ma ma là lão nhân bên cạnh Hoàng hậu, biết Hoàng hậu đối với vị Hoài vương điện hạ này mới thực sự là yêu thích, cho nên khi nói chuyện với Hoài vương, bà ta cũng không giấu giếm điều gì.

"Tống, Tống Thất tiểu thư... Đó không phải là... Tống Ngọc Tịch sao?”

Hoài vương thật sự chấn động, trong đầu nhớ tới dung nhan như hoa như ngọc kia, chỉ cảm thấy Thái tử ca ca nhà mình thật sự là điên rồi, Tống Ngọc Tịch loại nữ nhân có thân phận như vậy, làm sao có thể làm Thái tử phi? Ngoại trừ một khuôn mặt đẹp ra, thì có thể nói là hoàn toàn vô dụng.

Hoàng hậu nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách này của hắn, thì cho là hắn cũng trúng độc của tiểu hồ ly tinh Tống Ngọc Tịch, vỗ bàn nói: "Nghe thấy là ả ta, con cũng hồ đồ rồi hay sao? Còn muốn nạp người ta làm thiếp, Thái tử ca ca ngươi muốn cho người ta làm Thái tử phi kia kìa. Con vẫn còn ở đây nằm mơ không thể phân biệt được đâu là thực tế! Quả thực là hồ đồ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoài vương nghe Hoàng hậu nói mình như vậy, thì cảm thấy oan uổng, hắn ta chẳng qua là thất thần một lát, làm sao lại nghiêm trọng như lời mẫu hậu nói chứ. Thế nhưng hắn biết xưa nay hoàng hậu mắng hắn ta chẳng qua chỉ là ngoài miệng mà thôi, căn bản không phải là thật sự chán ghét hắn, nên tiến lại gần, nói:

"Mẫu hậu, ngài nghĩ cái gì thế? Làm sao con có thể hồ đồ được chứ? Tống Ngọc Tịch có thân phận gì? Con nói muốn nạp nàng làm thiếp, đó là thấy nàng xinh đẹp, muốn mang về chơi đùa thôi, sẽ không vì một nữ nhân mà mất chừng mực, nhưng quyết định này của Thái tử ca ca cũng làm người ta quá ngạc nhiên đấy. Chuyện này, phụ hoàng sẽ không ngăn cản sao?”

Bởi vì Vương Tân tới bẩm báo, cho nên, Hoài vương xác định phụ hoàng nhất định đã biết việc này. Mặc dù Thái tử ca ca của hắn ta không muốn gặp mẫu hậu và hắn ta, nhưng đối với phụ hoàng ít nhiều vẫn rất tôn kính.

Hoàng hậu cười lạnh trả lời: "Phụ hoàng ngươi ngăn cản cái gì chứ? Phụ hoàng ngươi hận không thể ngay bây giờ giao giang sơn vào trong tay nó, chính mình vui vẻ thăng tiên, còn quản nó cưới người nào sao? Nó cũng càng ngày càng không đặt chúng ta vào mắt, chuyện lớn như thế này mà ngay cả nói cũng không nói một tiếng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-189.html.]

Hoài vương nghe Hoàng hậu nói xong, thì đảo quanh tròng mắt, tiến lại nói:

"Ài, Thái tử ca ca đối với ta như vậy thì cũng thôi đi, nhưng huynh ấy lại cũng như vậy với mẫu hậu, thực sự làm cho người ta lạnh lòng. Phụ hoàng mấy năm nay càng ngày càng không để ý gì tới chính sự, vạn sự đều giao cho Thái tử ca ca, mà Thái tử ca ca xưa nay đối với con cũng là đề phòng, cũng không biết huynh ấy đang phòng bị con cái gì, bất kỳ chuyện gì cũng không cho con dính tay. Thế cho nên con đến cái tuổi này rồi, mà trên người cũng không nhậm một chức vụ gì, ngay cả lão Tứ ở trong mắt huynh ấy cũng thân cận hơn so với con, thật không biết huynh ấy nghĩ như thế nào. Suy cho cùng, con với huynh ấy mới là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra mà.”

Lúc này Hoài vương nói đến chuyện này, đối với Hoàng hậu mà nói, lại là một sự kích thích, sau khi bà ta liều mạng nhịn lại lửa giận, mới cắn răng nói:

"Tuyệt đối không thể để cho nó thực hiện được, nó cũng không nên động tâm với nữ tử đê tiện kia."

"Mẫu hậu muốn làm gì? Thái tử ca ca hiện giờ cũng không qua lại với ngài, cho dù ngài muốn nói cũng không có cơ hội nói nha! Chuyện này náo loạn lên... Chả phải sẽ khiến cho người ta chê cười đến c.h.ế.t sao.”

Lời Hoài vương nói, từng câu từng chữ đều giống như đao găm vào trong lòng Hoàng hậu, ngẫm lại bản thân mình thật sự là đáng thương, thì nghẹn ngào nói:

"Nó sao có thể như vậy chứ, nói như thế nào ta cũng là mẫu thân của nó, vậy mà nó lại không tôn trọng ta như vậy, thiệt thòi cho ta lúc trước còn phí tâm sức như vậy để chọn Thái tử phi cho nó. Cho dù mỗi một người nó đều liệt kê tật xấu, ta vẫn không phiền chán để cho nó chọn, chỉ mong nó có thể gật đầu, chọn một người có thể vừa lòng để hầu hạ ở bên người. Nhiều quý nữ thiên kim như vậy nó lại không cần, hết lần này tới lần khác muốn chọn một nữ tử quê mùa không rõ lai lịch, đây không phải là muốn làm cho ta khó chịu, muốn đánh vào mặt ta sao? Để ta phải giải thích thế nào với những quý phu nhân kia? Chẳng lẽ muốn các nàng phải thừa nhận, Thái tử chọn tiểu hồ ly tinh này, so với đích nữ quý nữ nhà bọn họ còn tốt hơn? Hừ, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người..."

Hoài vương nghe Hoàng hậu nói đến đây, đã biết lửa châm không sai biệt lắm, có thể tiến đến hồi kết, vì thế lại tiếp tục nói:

"Mẫu hậu tuyệt đối phải bình tĩnh. Thái tử ca ca huynh ấy dù sao cũng là Thái tử, còn ngài là Hoàng hậu, nếu ý kiến của hai người đối lập nhau, thì âm thầm nói là được rồi, ngàn vạn lần đừng vì quá xung động mà gây ra chuyện gì.”

Hoàng hậu quả nhiên trừng mắt: "Con rốt cuộc là đứng ở bên nào? Bây giờ trong mắt nó căn bản không có Hoàng hậu như ta, không có mẫu hậu như ta! Nó muốn cưới một hồ ly tinh vào cửa, để cho ta bị người ta trêu chọc chửi rủa, hừ, cũng phải nhìn xem ta có chịu hay không!”

"Vậy..." Hoài vương thật cẩn thận đi đến bên cạnh Hoàng hậu, giương mắt hỏi: "Mẫu hậu muốn làm như thế nào?”

Hoàng hậu híp mắt, hung hăng nhìn chằm chằm phía ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Nếu nó đã không tự mình đến nói với ta chuyện này, vậy thì đừng trách ta không biết, không phải con thích ả hồ ly tinh nhỏ đó sao? Vậy ta sẽ ban ả ta cho con làm thiếp, ý chỉ tứ hôn của ta nhanh hơn thái tử lệnh của nó, để ta xem nó còn có cách nào vãn hồi!”

Hoài vương vừa nghe ý tưởng của Hoàng hậu, đôi mắt cũng sáng lên, nhịn cười nói:

"Mẫu hậu... Thật sao? Thật sự muốn ban Tống Ngọc Tịch cho ta? Nhưng nếu là vậy, con thật sự sẽ bị Thái tử ca ca ghen ghét, huynh ấy có thể đối với ta..."

Hoài vương không nói ra câu nói kế tiếp, nhưng Hoàng hậu làm sao không đoán được hắn ta muốn nói cái gì, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, con không cướp người trong lòng của nó, thì nó sẽ không ghen ghét con sao? Nó sẽ đối xử tốt với con hả? Chẳng lẽ con đã quên chuyện lần trước con khóc lóc kể lể với ta rồi sao? Nó có thể ở trước mặt người ngoài để cho người khác đánh hèo con, thì ở trong lòng nó, có từng coi con như đệ đệ ruột của mình mà đối đãi không? Con nói không sai, ngay cả Định vương người cách hắn một cái bụng còn muốn thân thiết hơn đệ đệ ruột cùng một mẹ sinh ra, nếu đã như vậy, thì con còn khách khí cái gì? Dù sao nó cũng không dám g.i.ế.c con, huống chi, vạn sự còn có ta ở đây, con sợ cái gì?”

Hoài vương chỉ chờ Hoàng hậu nói câu này, phải biết rằng, mấy năm nay hắn ta thật sự là bị kìm nén đến ngột ngạt. Cho dù ngẫu nhiên làm chút chuyện gì, cũng chỉ có thể âm thầm vụng trộm mà làm, trong tay không có quyền hành danh chính ngôn thuận, có một số việc biết là tốt, nhưng muốn làm cũng không thể làm, những oan ức này hắn ta cũng chịu đủ rồi. Hiện giờ Thái tử nhìn trúng Tống Ngọc Tịch, mà mẫu hậu lại trùng hợp không thích Tống Ngọc Tịch. Nếu mẫu hậu tứ hôn Tống Ngọc Tịch cho hắn ta, Thái tử sao lại có thể không tức giận đến xì lỗ khói chứ?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này có thể làm cho vị Thái tử điện hạ kia chịu một phần thiệt thòi không nhỏ, là Hoài vương liền cảm thấy trong lòng sảng khoái vui vẻ.

Loading...