Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-07-20 14:06:21
Lượt xem: 250
Những chuyện này đều là lúc Tống Ngọc Tịch đi tiễn Kỷ Hành tận mắt nhìn thấy. Quan hệ giữa Kỷ Hành và Đỗ Minh Thản có vẻ như cũng khá tốt, sau khi hai người gặp mặt chào hỏi nhau, thì liền cùng nhau giao thẻ trình đi vào cung.
Tống Ngọc Tịch chỉ đến tiễn Kỷ Hành, cũng không có ý định chờ ở cửa một ngày. Ngược lại Mẫn Lam lại rất nguyện ý chờ Kỷ Hành đến thiên hoang địa lão. Sau khi Kỷ Hành vào cửa Chính Dương, nàng ấy liền đứng ngồi không yên trong xe ngựa, khẩn trương đến mức muốn túm tóc của mình xuống, cuối cùng vẫn là Tống Ngọc Tịch mạnh mẽ kéo nàng ấy đi.
Trong xe ngựa, Mẫn Lam từ đầu đến cuối đều rất căng thẳng, hỏi đông hỏi tây với Tống Ngọc Tịch: "Công tử Đỗ gia kia, có phải chính là hội nguyên lần này không? Muội nói xem Kỷ Hành có thể thi tốt hơn hắn ta không?”
Tống Ngọc Tịch đang dành thời gian xem bản vẽ xây dựng đường phố mới mua của nàng, nghe Mẫn Lam hỏi vậy, liền nói:
"Ta làm sao mà biết được cái này chứ!"
Mẫn Lam lại tiếp tục tự an ủi mình: "Nhất định sẽ thi tốt hơn! Học vấn của Kỷ Hành đặc biệt tốt, tiên sinh trong thư viện đều nói như vậy, khẳng định là có thể làm được.”
Đối với việc tự thôi miên chính mình của Mẫn Lam, Tống Ngọc Tịch cũng không muốn bình luận gì nhiều. Kỳ thật Mẫn Lam cũng không phải muốn Tống Ngọc Tịch trả lời cái gì cả, chẳng qua là nàng đang tự mình tìm an ủi mà thôi. Xe ngựa thẳng một đường đi Phù Dung viên, Tống Ngọc Tịch và Phúc bá có việc muốn thảo luận với nhau, Mẫn Lam khẳng định hôm nay không làm được chuyện gì, nên ngồi chờ ở trong nhã gian của Tống Ngọc Tịch.
Hai mươi ba dự thi, hai mươi tám yết bảng.
Đến ngày yết bảng, lại truyền ra một tin tức khiến người ta bất ngờ, có vui có buồn.
Đỗ Minh Thản cũng không thi đỗ tam giáp, ngược lại là Kỷ Hành, khiến mọi người ngạc nhiên rớt cả tròng mắt, vậy mà lại có thể trở thành thám hoa lang được Hoàng thượng khâm điểm.
Tin tức này truyền đến Vũ Đồng viện, Lâm thị đang tắm, rồi thay quần áo cho An ca nhi, nghe thấy vậy, thì ngạc nhiên vui mừng ôm An ca nhi vào lòng, lại không nhịn không được véo mình, nói:
"Đây, đây không phải là ta đang nằm mơ chứ. Mấy ngày trước ta còn nói, chỉ cần Hành nhi có tên trên bảng, cho dù là đồng tiến sĩ cũng tốt, làm sao, làm sao lại thành thám hoa lang được khâm điểm đây?”
Tống Ngọc Tịch sợ bà kích động, làm An ca nhi bị thương, liền đón tiểu tử mập mạp kia qua, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, thì thầm nói với Lâm thị: "Chỗ nào là nằm mơ chứ ạ? Ca ca vốn có thiên phú. Con nghe nói, kỳ thật mấy người viện sĩ Hàn Lâm viện là có ý để ca ca làm bảng nhãn, thế nhưng ca ca tuổi còn trẻ, trạng nguyên và bảng nhãn phía trên đều là cống sinh ngoài bốn mươi tuổi, không thích hợp làm thám hoa lang, lúc này mới khâm điểm ca ca làm thám hoa đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy là nói như vậy, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không ngờ Kỷ Hành sẽ đột nhiên thay đổi mạnh như vậy, lúc thi hội sẽ vẫn chỉ là tiểu thí ngưu đao [2], không xuất toàn lực, đợi đến khi Điện thí, đột nhiên trổ tài, thành công đạt được công danh này.
[2] tiểu thí ngưu đao: thể hiện tài năng ở việc nhỏ
Lâm thị liên tục đi lại trong phòng, vẻ mừng rỡ thể hiện hết trên mặt: "Tốt, tốt. Hành nhi tiến bộ như vậy, ta đã không phụ lòng người cha đã khuất của nó.”
Tống Ngọc Tịch đang hôn An ca nhi chơi đùa, nghe Lâm thị nói như vậy, trong lòng cũng hiểu được tâm tình Lâm thị. Ngay từ đầu bà đến Tống gia làm thiếp cho Tống Dật, thực chất trong lòng là không cam lòng, bà chỉ vì muốn báo thù mới tới. Có lẽ lúc đó bà đã từng nghĩ qua, sau khi báo thù xong, lại an bài tốt cho Tống Ngọc Tịch, thì sẽ rời đi, chẳng qua sau này xảy ra chuyện, hiện giờ không chỉ ở lại, còn sinh cho Tống Dật một đứa con trai, cho nên, trong lòng bà vẫn ôm tâm tình vô cùng áy náy với Kỷ Châu. Kỷ Hành là con trai của Kỷ Châu, huynh ấy có bản lĩnh, có tiền đồ, chắc hẳn Kỷ Châu ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Lâm thị và Tống Ngọc Tịch ở đây cao hứng, nhưng người trong Nguyệt Quế viện trong phủ lại mất hứng.
Tứ di nương đến bây giờ còn cảm thấy mình đang nằm mơ, Tống Ngọc Mộng cũng cảm thấy vô cùng mất mát. Tứ di nương bưng chén trà, nhưng cũng không uống, tâm loạn như ma một hồi lâu mới buông chén trà xuống, nói với Tống Ngọc Mộng:
"Không phải, hắn, tại sao hắn lại không trúng? Không phải là hội nguyên sao? Tài hoa cao như vậy, chiếm được vị trí trạng nguyên không phải là vô cùng chắc chắn sao?”
Tống Ngọc Mộng cũng có chút buồn bực, nhìn thoáng qua Tứ di nương, bĩu môi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-176.html.]
"Người hỏi con, con sao biết được chứ! Con cũng hy vọng hắn trúng trạng nguyên mà.”
Nhưng hy vọng vẫn chỉ là hy vọng, loại chuyện này không phải là nàng ta hy vọng thì có thể trở thành sự thật!
Tứ di nương thở ra một hơi, đứng lên đi lại trong phòng: "Ôi, thật sự là gặp quỷ rồi! Cho dù không phải trạng nguyên, thì cũng nên là bảng nhãn, thám hoa, nhưng hắn lại rơi xuống Ất Bảng [3]. Cái này, cái này, đứa con trai kia của Lâm thị, vậy mà lại đỗ thám hoa, chuyện này cũng quá bực bội rồi.”
[3] Ất bảng: Bảng đứng thứ hai, sau Giáp bảng.
Kỳ thật, loại chuyện như khảo thí trạng nguyên này, có ai mà nắm chắc chứ, tuy nhiên lúc này nếu không phải là Kỷ Hành trúng thám hoa, thì Tứ di nương cũng sẽ không phản cảm sốt ruột như vậy, cũng bởi vì có so sánh, xưa nay bà ta cũng không thích Lâm thị, vốn tưởng rằng nữ nhi tìm được một Trạng Nguyên Lang tài học cường thịnh trở về, nhưng trong nháy mắt, Trạng Nguyên Lang này liền đổi thành người khác, nhi tử Lâm thị, cho tới bây giờ đều không có tiếng tăm gì, trong hội thi, đều là người giống như đồ trang trí treo cuối xe ngựa (tầm thường không nổi bật), vậy mà trong chớp mắt đã lại thi đậu.
Trước sau chênh lệch như vậy, Tứ di nương làm sao có thể thoải mái đây.
"Bực bội cũng vô dụng thôi! Lúc trước con nói phải đợi thi xong Điện thí rồi mới đính thân, nhưng ngài và mẫu thân lại không đợi được, lần này thì tốt rồi, một đồng tiến sĩ [4], tương lai có thể nhập quan hay không còn không biết, con còn phải chịu đựng bao nhiêu năm đó!”
[4] Đồng tiến sĩ xuất thân: Thời nhà Tống, khoa cử chia ra làm 5 giáp. Những người đỗ ở giáp thứ 5 gọi là đồng tiến sĩ xuất thân. Tới thời Minh-Thanh mới chia thành 3 giáp và những người đỗ ở giáp thứ 3 gọi là đồng tiến sĩ xuất thân. Lần lượt là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, Hoàng giáp, Đồng tiến sĩ xuất thân.
Lúc đầu khi Tống Ngọc Mộng biết Kỷ Lan tìm cho nàng ta là Đỗ gia, thì cũng có chút bài xích. Dù sao Đỗ gia này nhìn trúng Hàn tỷ nhi, mà Hàn tỷ nhi cũng vô cùng vừa ý đối với Đỗ gia, nàng ta hoành đao đoạt ái đã có chút ngượng ngùng. Nhưng Đỗ Minh Thản đột nhiên lại trúng hội nguyên, có đủ tài làm trạng nguyên, nàng ta mới động lòng, đồng ý với đề nghị của Kỷ Lan, im hơi lặng tiếng cướp đi nhân duyên của Tống Ngọc Hàn. Nhưng lần này thì tốt rồi, Đỗ Minh Thản tuột dây xích vào thời điểm mấu chốt, thi lệch, giấc mộng làm phu nhân trạng nguyên của nàng ta cứ như vậy mà tan thành mây khói. Nếu sớm biết sẽ là kết quả đáng xấu hổ như vậy, thì nàng sẽ không vót nhọn đầu [5] tranh đoạt với Tống Ngọc Hàn, nhưng bây giờ, hôn sự của nàng ta và Đỗ gia đều đã được định ra, cho dù trả lại cho Tống Ngọc Hàn, người ta cũng không cần nha!
[5] Vót nhọn đầu (削尖了脑袋): Chỉ một người ngụy trang, tô son trát phấn, liều mình luồn cúi.
Sự nhiệt tình của Tứ di nương cũng từ nóng chuyển thành lạnh, sự nhiệt tình đối với con rể tương lai này thoáng cái đã giảm một nửa, vốn tưởng rằng có thể uy phong một phen, lại không nghĩ tới con rể tương lai lại không biết tranh đấu như vậy.
Kỷ Hành trúng Thám Hoa Lang, Lâm thị cao hứng, Tống Dật cũng không ậm ờ, ngay sau hôm Kỷ Hành tham dự Quỳnh Lâm yến, ông liền bảo Lâm thị chuẩn bị một bàn tiệc rượu trong Vũ Đồng viện, mời Kỷ Hành đến phủ ăn cơm. Hành động này ngược lại khiến Tống Ngọc Tịch và Lâm thị kinh ngạc, Lâm thị đương nhiên là cảm động, còn Tống Ngọc Tịch thì bội phục, muốn so nhà ai độ lượng nhất, thì đương nhiên chính là Quốc công Tống Dật nha!
Đến buổi tối, Tống Dật đã sớm trở về, ôm An ca nhi chơi ở trong viện, Lâm thị đang thay xiêm y, Tống Ngọc Tịch cầm trái cây, đi đến bên cạnh Tống Dật, không nói một lời giơ ngón tay cái lên với Tống Dật. Tống Dật liếc nàng một cái, không để ý tới nàng, Tống Ngọc Tịch không ngừng cố gắng, vừa ăn trái cây, vừa đi qua trêu An ca nhi, đặt trái cây ở bên miệng An ca nhi, An ca nhi rất nhạy cảm đối với đồ ăn, ngửi thấy mùi vị sẽ tự động quay mặt qua, nó cảm thấy hứng thú, Tống Dật liền không thể rời đi.
Ông bất đắc dĩ nhìn Tống Ngọc Tịch hỏi:
"Rốt cuộc là con muốn nói gì?"
Tống Ngọc Tịch cười khì khì, nói: "Con chỉ muốn nói, cha là một nam nhân thực thụ nha!”
Tống Dật tức giận lườm nàng một cái, nói: "Ta không phải nam nhân, thì con từ đâu ra hả. Rồi rồi rồi, đừng cho thằng bé ăn nữa, nó lại quay đầu cắn xuống bây giờ.”
Tống Ngọc Tịch đang muốn lấy lại, An ca nhi đang vui vẻ liếm, đột nhiên đồ ngọt biến mất, thì lập tức chẹp miệng, ô ô nức nở. Tống Ngọc Tịch thấy thế, lại vội vàng đưa trái cây lại gần, may mắn là quả đào mềm có thể ăn được, cho dù cắn một miếng nhỏ vào trong miệng cũng không sao. Tống Dật sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền bảo v.ú nuôi ôm An ca nhi xuống, dùng thìa cạo thịt đào cho thằng bé ăn.
Sau đó lau tay, lúc này mới đi vào đình cùng với Tống Ngọc Tịch, nói: "Con cũng ngạc nhiên cái gì chứ, chẳng phải ta chỉ mời Kỷ Hành ăn một bữa cơm thôi sao, có gì kỳ lạ chứ? Nó là nhi tử của nương con, ta cũng không phải không biết, trước khi có con đã có nó rồi, ta có thể trốn tránh sao? Nương con để bụng nó còn nhiều hơn so với con đấy, ta mắng con một câu, nương con cũng chẳng làm gì ta, nhưng nếu ta tỏ thái độ với Kỷ Hành mà xem, con thử nhìn xem nương con có thể không thèm để ý đến ta nửa năm một năm hay không.”
Tống Ngọc Tịch bây giờ đã sớm bị Tống Dật đả kích đến mức da dày thịt béo, vì vậy cho dù nghe Tống Dật nói như vậy, trong lòng tuy có chút khó chịu, nhưng cho dù có khó chịu thì cũng chả còn cách nào khác, bởi vì lời Tống Dật nói chính là sự thật. Kỷ Hành là tâm can bảo bối của Lâm thị, phận lượng của nàng trong lòng Lâm thị khẳng định không thể bằng được với Kỷ Hành.
"Người làm tổn thương con quá, nương con cũng rất thương con đấy, không tin người mắng con thử xem."
Tống Dật không muốn tiếp tục đề tài nhàm chán này với nàng, Tống Ngọc Tịch lại nói: "Trong lòng người không khó chịu chút nào sao?”