Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-07-20 14:05:23
Lượt xem: 242
Không thể không nói, trận chiến này đánh cũng quá đẹp. Tống Ngọc Tịch mặt mày hớn hở nói, vẻ vui sướng không chút che dấu.
Tiêu Tề Dự vui vẻ nghe nàng nói, cũng cảm thấy rất tự hào. Tống Ngọc Tịch ra tay lần này, hắn ngược lại cũng không đưa ra chủ ý gì, nhiều nhất là cho nàng mấy người, cũng âm thầm phái người ở phía sau theo dõi. Nếu Tống Ngọc Tịch có bất cứ chỗ nào suy nghĩ không chu đáo, thì người của hắn cũng ở sẵn gần đấy giải quyết, nhưng không ngờ rằng nha đầu này chỉ cần có đủ lực lượng phối hợp, một vở kịch lớn như vậy, đạo diễn xuống cũng không tốn chút sức lực nào, vô cùng trật tự rõ ràng, cho dù là chính bản thân hắn ra tay, cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn.
Nữ tử như vậy, vừa xinh đẹp, vừa có thủ đoạn, quan trọng nhất là đã xác định quan hệ với hắn. Tiêu Tề Dự cảm thấy rất vinh hạnh, nhướng mày gật đầu phối hợp với sự đắc chí của nàng. Đợi sau khi Tống Ngọc Tịch kể hết sự tình, hắn mới chỉ vào thứ mà Tống Ngọc Tịch xách vào lúc trước, hỏi đây là cái gì. Lúc này Tống Ngọc Tịch mới nhớ tới cái này, vốn chính là mang đến cho chàng ăn, cho nên thấy chàng có hứng thú, liền đặt đồ trước mặt chàng, mở hộp thức ăn ra, để lộ cơm lươn ở bên trong còn đang bốc lên hơi nóng, sau đó lấy hai tách trà, rót cho cả hai mỗi người một chén trái cây ngâm, nói:
"Cơm lươn của Quỳnh Thiện Cư là số một kinh thành. Lần này phủ Tướng quân có thể thiệt thòi c.h.ế.t mất, không chỉ bồi thường cơm, mà còn trả lại tất cả tiền lễ vật, chàng không thấy khuôn mặt của phu nhân Tướng quân lúc tiễn khách không khác gì cái đế giày.”
Tiêu Tề Dự ngược lại chưa từng ăn cơm này, ngửi thấy mùi rất thơm, lại thấy vẻ mặt tươi cười của nàng, tâm tình cũng bay bổng lên theo. Tống Ngọc Tịch thấy chàng chỉ nhìn chứ không ăn, lại cho rằng là do chàng xấu hổ, bèn dứt khoát cầm đũa lên, gắp một miếng thịt lươn được nướng chín hai mặt đến miệng chàng, nói: "Chàng ăn thử xem, thực sự rất ngon đấy, đoán chừng ở trong cung chàng cũng chưa được ăn thử cái này."
Tiêu Tề Dự ngược lại không quan tâm ăn cái gì, mà là để ý Tống Ngọc Tịch tự gắp đồ đút hắn, há miệng ngậm lấy miếng thịt kia, đưa vào trong miệng, quả nhiên là trơn mềm, hương vị tương đối ngon. Tống Ngọc Tịch thấy chàng ăn ngon, thì chính mình cũng có chút thèm ăn, bèn hỏi Tiêu Tề Dự: "Ta cũng ăn một miếng, chàng không ngại chứ?”
"Ừm?" Tiêu Tề Dự vừa ăn vừa nhìn Tống Ngọc Tịch, sau khi ý thức được nàng đang nói cái gì, thì quyết đoán gật đầu, nói: "Ta cảm thấy phiền gì chứ? Nàng ăn đi... Muốn ta đút nàng ăn không?”
Tống Ngọc Tịch liếc chàng một cái, dùng đũa gắp một miếng đưa vào trong miệng mình, lúc trước ăn cơm, tuy rằng đã lót dạ một chút đồ, nhưng căn bản là không ăn no, chỉ lo xem kịch, cơm lươn này thật sự là tuyệt vời, chả trách buôn bán mỗi ngày lại tốt như vậy. Tiêu Tề Dự thấy nàng lại gắp khối thứ hai, tưởng rằng cho mình, đang muốn há miệng, lại phát hiện nàng lại đưa vào miệng mình, đến miếng thứ ba, Tiêu Tề Dự dứt khoát nắm lấy tay Tống Ngọc Tịch, kéo đũa đến trước mặt mình, cắn lên.
Hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, lại có thể ăn sạch một hộp cơm, ngay cả bã cơm cũng không còn, cuối cùng lại uống cạn một chén trái cây ngâm, quả thật là hoàn hảo. Ngay cả Tiêu Tề Dự cũng không khỏi khen ngợi không dứt miệng đối với mấy món này.
Sau khi ăn xong, Tống Ngọc Tịch thu dọn hộp thức ăn sang một bên, sau đó lại vắt một cái khăn nóng cho Tiêu Tề Dự lau tay và mặt. Tiêu Tề Dự vừa lau, vừa nói:
"Chúng ta như vậy có chút giống phu thê già, phu thê nhà dân chúng ở chung thường không phải chỉ như vậy sao?"
Tống Ngọc Tịch nhận lấy khăn nóng trong tay chàng, lườm chàng một cái: "Ai là phu thê với chàng!”
Sau đó lau tay mình, rồi rửa mặt, ngồi xuống đối diện Tiêu Tề Dự, lấy ra sáp thơm và gương trong hà bao, bắt đầu trang điểm.
Tiêu Tề Dự bưng chén trái cây ngâm, tựa vào gối dựa, chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự quá nhàn nhã, hắn suốt ngày bận rộn quốc sự, nhưng suy cho cùng thì hắn thực sự nhận được gì chứ? Vất vả cả đời, nhưng ngay cả cuộc sống hạnh phúc của người bình thường cũng chưa từng thể nghiệm qua, thật không biết có nên nói đáng buồn hay không.
Tống Ngọc Tịch dùng sáp thơm bôi mặt và tay, thấy Tiêu Tề Dự nhìn mình chằm chằm, vội vàng dùng gương soi mặt một lần, xác định mình không có vấn đề gì, lúc này mới hỏi:
"Chàng nhìn ta làm gì?"
Tiêu Tề Dự vươn tay ra và nói: "Ta còn chưa bôi đâu.”
Tống Ngọc Tịch nghe giọng điệu làm nũng của chàng, không khỏi nở nụ cười, vỗ tay chàng, nói: "Chàng bôi cái gì chứ! Đường đường một đại nam nhân, trên người dính son phấn, không sợ người khác mắng chửi chàng [1] sao?”
[1] gốc là "đ- má mày" nhưng một tiểu thư như Tống Ngọc Tịch nói thì không phù hợp lắm nên đã sửa lại.
Tiêu Tề Dự nắm lấy tay Tống Ngọc Tịch, nói: "Ta không sợ, bôi cho ta. ”
Tống Ngọc Tịch giãy giụa: "Đừng náo.”
Nhưng hôm nay người nào đó đột nhiên giống như lên cơn ấu trĩ, mãi quấn lấy Tống Ngọc Tịch để nàng bôi sáp thơm cho mình... Tự mình bôi còn không xong, nhất định cứ phải là Tống Ngọc Tịch bôi cho mình. Tống Ngọc Tịch dở khóc dở cười, đành phải ngồi đến bên cạnh hắn, lấy sáp thơm có nhũ trắng và có màu chấm lên mặt và mu bàn tay hắn, sau đó dùng ngón tay xoa đều cho hắn. Tiêu Tề Dự cũng không nhúc nhích, tương đối phối hợp, chính là một đôi mắt đào hoa trời sinh hàm tình không chớp mắt nhìn Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch vốn còn không cảm thấy có gì ngượng ngùng, nhưng lại bị ánh mắt này của hắn nhìn chằm chằm đến mức ngượng ngùng. Sau khi qua loa bôi xong cho hắn, liền muốn rời đi, nhưng lại bị tên vô lại nào đó bắt lấy cổ tay, lập tức lôi kéo đè lên trên người hắn, sau đó xoay một cái, nàng liền bị giam cầm.
Hơi thở cường thế ập tới, Tống Ngọc Tịch ngay cả ngậm miệng cũng không kịp, hai tay áp ở bên hông. Qua một hồi lâu, hai người mới thở hồng hộc tách ra, Tiêu Tề Dự thấy mặt ngọc của nàng hồng nhuận như kiều hoa (bông hoa mong manh), ở bên tai nàng nói một câu:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thân thể tổ mẫu nhà nàng thế nào rồi? Nếu không ổn lắm, nếu không chúng ta cũng đính thân (đính thân) đi. Ta sắp không nhịn được rồi.”
Đầu Tống Ngọc Tịch đen ngòm, đương nhiên nàng hiểu được "không nhịn được" trong lời nói của chàng là có ý gì, mấu chốt là người nào đó còn giống như là để chứng minh, mà còn cố ý ma sát hai cái ở trên đùi nàng. Tống Ngọc Tịch cực kỳ lúng túng, vội vàng đẩy chàng ra, liếc chàng một cái, nói:
"Chàng nói vớ vẩn gì vậy? Tổ mẫu ta đã như vậy, ta làm gì có tâm tư nghĩ chuyện khác chứ! Thân phận hai chúng ta chênh lệch rất nhiều, chàng cũng không phải không biết, tương lai có thể thành hay không còn là một vấn đề, còn muốn đính thân? Thân vẫn còn bay trên mây ấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-174.html.]
Tống Ngọc Tịch tiếp tục lấy tấm gương nhỏ ra, soi lại bản thân, phát hiện son phấn vừa thoa đã bị người nào đó ăn, đành phải lấy hộp son ra, ai ngờ Tiêu Tề Dự lại không để cho nàng bôi lên, mà nhìn nàng nói:
"Nàng đổi ý rồi hả?"
Tống Ngọc Tịch nhíu mày: "Ta đổi ý cái gì chứ! Hai chúng ta như vậy không phải là rất tốt sao, nếu thật sự để cho người khác biết, nói không chừng hai chúng ta ngay cả cơ hội gặp mặt riêng tư như vậy cũng không có. Hoàng Thượng nhất định sẽ đuổi ta ra khỏi kinh thành, hoặc là trực tiếp giết, ta cũng không muốn oan uổng mà chết.”
Tiêu Tề Dự bóp cổ tay nàng thật chặt, giọng điệu nghe có chút nguy hiểm. Hắn vốn là một người cứng rắn và bướng bỉnh đối với chuyện tình cảm, cảm thấy nếu Tống Ngọc Tịch đã đáp ứng mình, như vậy chuyện này coi như là đã được định ra rồi, cho dù trên con đường này có bao nhiêu nguy hiểm và áp lực, hắn đều có thể một mình gánh vác, chỉ cần nàng kiên định không rời không bỏ là tốt rồi, nhưng bây giờ nàng lại có thể nói với hắn, không muốn c.h.ế.t oan.
Hắn trầm giọng nói: "Vậy chẳng lẽ nàng định cứ lén lén lút lút theo ta như vậy sao? Lúc trước không phải đã nói, muốn làm Thái tử phi, làm Hoàng hậu sao? Vì sao lại thay đổi?”
Tống Ngọc Tịch cảm thấy cổ tay có chút đau, sắc mặt Tiêu Tề Dự cũng biến thành có chút đáng sợ, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Chàng buông ta ra trước, đau tay.”
Tiêu Tề Dự nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, thấy nàng nhíu mày lại, lúc này mới buông lỏng kiềm hãm với nàng, lại thấy Tống Ngọc Tịch xoa cổ tay nói: "Ta cũng không nói thay đổi! Nhưng Thái tử phi và Hoàng hậu, cũng không phải ta nói muốn ngồi là có thể ngồi!”
Tổng Ngọc Tịch xoa cổ tay, đứng lên từ trên giường mềm. Tiêu Tề Dự cũng đứng lên, nắm lấy tay nàng, nhìn một chút, chỗ cổ tay quả thật bị hắn bóp đỏ lên, biết mình dùng sức quá mạnh, bèn nhẹ giọng nói:
"Chỉ cần nàng không thay đổi, chỉ cần nàng không muốn rời khỏi ta, thì tất cả những vấn đề này ta đều sẽ giải quyết, nàng không cần lo lắng."
Tống Ngọc Tịch nhìn hắn rất nghiêm túc, đột nhiên hỏi hắn một câu:
"Chàng thích ta như vậy sao?"
Tiêu Tề Dự ngước mắt lên nhìn nàng, Tống Ngọc Tịch rút tay về, vừa xoa, vừa nói: "Nếu chàng thật sự yêu thích ta như vậy, vậy tại sao kiếp trước không ở bên ta?”
Tiêu Tề Dự bị hỏi thì cứng người lại, rũ mắt nói: "Không phải ta đã nói rồi sao? Lúc đó ta hai mặt thụ địch..."
Không đợi hắn nói xong, Tống Ngọc Tịch liền ngắt lời hắn: "Viện cớ. Đây tất cả đều là viện cớ. Nếu một nam nhân thực sự yêu một nữ nhân, thì bất kể người ở chỗ nào, hắn cũng sẽ không đẩy nàng ấy vào vòng tay của một người nam nhân khác. Chàng luôn nói ta không được thay đổi, nhưng kỳ thật trong lòng ta sợ nhất là chàng thay đổi, cho nên, chuyện của hai chúng ta, chàng thật sự có thể suy nghĩ kĩ lại.”
"Ta không cần suy nghĩ, trước đó ta đã nói với nàng, kiếp trước ta đích xác có chỗ làm không đúng, chuyện đó đã trở thành tiếc nuối cả đời khó có thể bù đắp, vì vậy kiếp này, ta không muốn bỏ lỡ nữa, ta cũng sẽ không thay đổi, ta cũng hy vọng nàng không thay đổi, chúng ta cứ tiếp tục như thế này, bất kể chúng ta ở đâu, bất kể chúng ta làm gì, đều sẽ ở bên nhau, được không?”
Lời nói của Tiêu Tề Dự khiến Tống Ngọc Tịch có chút động lòng, kỳ thật nàng cũng luôn suy nghĩ về vấn đề này. Ví dụ như, hai người xứng đôi hay không xứng đôi, kiếp trước rốt cuộc lúc nào thì chàng thích mình. Những vấn đề này, không ngừng xâm chiếm suy nghĩ của Tống Ngọc Tịch, khiến cho nàng sinh ra nghi ngờ đối với thái độ của Tiêu Tề Dự ở kiếp này. Thế nhưng, nàng cũng hiểu được, chuyện kiếp trước đã đi qua, lúc đó, nàng cũng không phải là nàng của hiện tại, mà Tiêu Tề Dự cũng không phải là Tiêu Tề Dự của bây giờ, bọn họ đều là con người hoàn toàn mới, chưa từng trải qua sự phản bội vụn vặt, sự tròng trành khiến con người tuyệt vọng của kiếp trước.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Ngọc Tịch không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ nói:
"Nếu không có kiếp trước, chàng sẽ thích ta bây giờ chứ? Ý ta nói là chàng không phát hiện ra, kỳ thật ta đã sớm không còn là Kỷ Uyển Diễm của kiếp trước, ở kiếp này ta là Tống Ngọc Tịch, ta chưa từng trải qua chuyện kiếp trước, có thể sau này vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành Kỷ Diễm Diễm như trong ấn tượng của chàng. Nếu là như vậy, chàng vẫn sẽ thích ta chứ?”
Tiêu Tề Dự nhìn nàng, có vẻ có chút hiểu được ý tứ trong lời nói này của nàng, ngay cả bản thân hắn cũng có chút do dự, bản thân mình thích chính là Kỷ Uyển Diễm hay vẫn là Tống Ngọc Tịch.
Đang suy nghĩ về vấn đề này, thì đột nhiên Bùi Thao bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nói trong cung truyền lời đến, muốn hắn mau chóng trở về cung. Tiêu Tề Dự như có điều suy nghĩ đi đến bên cửa, rồi lại đột nhiên quay đầu lại nói với Tống Ngọc Tịch:
"Đừng làm ta hồ đồ. Từ đầu đến cuối ta thích chính là nàng, có liên quan gì đến tên của nàng chứ? Đừng nghỉ chuyển chủ đề với ta, ta đang hỏi nàng, nàng thì hay lắm, còn hỏi ngược lại ta. Hôm nay ta sẽ nói rõ cho nàng nghe, đời này nàng chỉ có thể ở bên ta, đừng suy nghĩ lung tung gì nữa. Nàng cũng đã nói nàng không phải là Kỷ Uyển Diễm của kiếp trước, vậy thì đã chứng minh kiếp trước cứ như vậy mà trôi qua, kiếp này nàng cứ đối tốt với ta, về phần các vấn đề khác, tự nhiên đã có ta ở đây. Ta sẽ không để cho nàng gặp phải nguy hiểm, cho nên, nàng thu hồi lại bộ dáng sợ sống sợ c.h.ế.t của nàng lại cho ta, có nghe thấy không?”
Tiêu Tề Dự cảm thấy mình thiếu chút nữa bị Tống Ngọc Tịch cho sập bẫy, may mà hắn đã phản ứng kịp.
Sau khi quẳng xuống một đống lời bá đạo này, thì lập tức mở cửa đi ra ngoài, để lại Tống Ngọc Tịch ở một mình trong phòng tiêu hóa những lời hắn vừa mới nói. Ấn vào trái tim đang đập thình thịch, Tống Ngọc Tịch cảm thấy kiếp này trái tim nàng tựa hồ càng thêm sống động, thỉnh thoảng có thể có loại cảm giác tim đập như trống bỏi...
Tử tế ngẫm lại lời tiêu Tề Dự nói, dường như cũng có lý. Nếu như nàng đã không phải Kỷ Uyển Diễm của kiếp trước, như vậy chuyện kiếp trước đích thật là đã trôi qua, kiếp này nàng là một nàng hoàn toàn mới, mà Tiêu Tề Dự cũng vậy, như vậy cứ mãi rối rắm chuyện kiếp trước như thế nào ra sao thì đúng thật là vô nghĩa.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tống Ngọc Tịch mới như cam chịu mà ngồi trở lại trên giường mềm. Nhìn hộp thức ăn rỗng đặt trên mặt đất, lại nhớ tới hình ảnh hài hòa lúc trước, ngươi một ngụm ta một ngụm ăn một miếng cơm, không phải là phương thức ở chung của vợ chồng bình thường trong miệng Tiêu Tề Dự sao...
Á, có vẻ nàng cũng bị dẫn dắt theo hướng lệch lạc rồi.
Chuyện của Tống Ngọc Hàn và Trương gia cứ như vậy mà tan vỡ, bởi vì Trương gia còn chưa đến phủ cầu thân, cho nên, Trương gia phát sinh biến cố, Tống Ngọc Hàn không bị chút ảnh hưởng nào. Ngược lại sính lễ Đỗ gia, cứ như vậy được đưa tới cửa.