Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-07-18 21:04:45
Lượt xem: 278
Qua mấy ngày, Thuận Thiên phủ cũng không truyền ra tin tức gì, ngay cả nô tỳ Tống Ngọc Tịch đưa đi cũng đều bị thả về, ngay khi Tống Ngọc Tịch cùng Tống Dật đang tính toán có nên âm thầm tìm Cát đại nhân hay không, thì một tin tức kinh thiên động địa truyền tới.
Trữ thị... Chết rồi!
Cáo phó nhà họ Kỷ đưa tới trong đêm, Kỷ Lan khóc lóc chạy ra ngoài. Sáng sớm hôm sau, Tần thị cũng mang theo nữ quyến trong phủ đi phúng viếng Kỷ gia.
Ngoài cổng phủ Bình Dương hầu đã treo đèn lồng trắng, người hầu cũng thay quần áo tang, có người đón tiếp ở cửa ra vào. Kỷ Sóc, Kỷ Mang còn có Kỷ Triều không thường xuyên lộ diện, ở ngoài cửa nghênh đón khách nhân, rất nhiều người đều nhận được tin tức, sáng nay vội vàng mà đến. Tần thị mang theo nữ quyến cùng phu nhân Tín Quốc công cùng nhau tiến vào, Tống Ngọc Thiền đi theo Kỷ Lan khóc trước quan tài.
Bà tử hầu hạ bà ta thay quần áo nói: “Bộ dáng lão thái quân không dễ nhìn, là treo cổ mà chết.”
Tần thị tỏ vẻ bi thương, nói: “Làm sao lại nghĩ quẩn như vậy? Đang yên đang lành làm sao lại treo cổ? Những người hầu hạ đâu? Điều này làm sao có thể chấp nhận được? “
Diêm thị từ bên ngoài đi vào, trên người mặc áo tang bằng vải gai, vừa nói chuyện vừa khóc nức nở, nói hai câu còn muốn chấm chấm khóe mắt, thể hiện đủ dáng vẻ hiếu thuận, nói:
“Lão thái quân là đêm hôm qua sau khi ngủ, mới làm chuyện ra ngu ngốc. Từ lần trước Tống thất tiểu thư tới, tinh thần lão thái quân vẫn luôn không tốt, ta còn nghĩ qua hai ngày nữa sẽ làm sân khấu biểu diễn tại nhà để cho ngài ấy cao hứng một chút, lại không nghĩ tới hỉ sự biến thành tang sự.”
Tần thị nhìn Tống Ngọc Tịch một chút, mà Tống Ngọc Tịch rất thờ ơ với lý do của Diêm thị, người cũng đã c.h.ế.t rồi, còn muốn trách tội lên người nàng sao? Yên lặng đi đến bên phải quan tài Trữ thị, thò đầu nhìn một chút. Trong quan tài, Kỷ Trữ thị sớm đã lạnh như băng, mắt mở to miệng há hốc, dường như không khép lại được. Ngược lại Tống Ngọc Tịch đã từng gặp qua người treo cổ, Lý Trạm có tiểu thiếp, là bị phụ huynh (cha anh) bán vào trong phủ, Lý Trạm còn chưa kịp chạm vào nàng ta, nàng ta đã không chịu nổi chịu nhục nhã mà treo cổ, dáng vẻ treo lơ lửng trên xà nhà ấy, đời này Tống Ngọc Tịch cũng sẽ không quên, nhưng nàng luôn cảm thấy bộ dạng này của Trự thị có chút kỳ quái, tuy nhiên nếu hỏi chỗ nào kỳ quái, thì lại không nói ra được.
Người của Kỷ gia cũng không chịu để cho bọn họ cứ ở mãi nơi này để nhìn. Sau khi dập đầu, liền cho Diêm thị dẫn bọn họ đến trong sảnh tiếp khách đến viếng. Trong phòng đã có không ít nữ quyến, Diêm thị lần lượt chào hỏi, rồi mới dẫn Tần thị và nữ quyến Tống gia đi vào trong gian trong. Sau khi ngồi xuống, Diêm thị bắt đầu chấm khóe mắt, nói với Tần thị:
“Ầy, lão thái quân đi quá gấp gáp, mà chuyện trong Hầu phủ lại quá nhiều, ngày thường có lão thái quân ở đây, ta cũng cảm thấy nhẹ nhàng một chút, hiện giờ lão thái quân đi rồi, một mình ta còn không biết nên xử lý như thế nào đây!”
Tần thị vỗ vỗ tay nàng, nói: “Người mất thì cũng đã mất rồi, người còn sống đành phải gánh vác thôi.”
Tống Ngọc Hàn cùng Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Mộng liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều thầm trào phúng ở trong lòng. Ân oán của Diêm thị cùng Trự thị, cơ hồ hơn phân nửa người kinh thành đều biết, muốn nói trong kinh thành ai mong muốn Trữ thị c.h.ế.t nhất, đại khái nếu Diêm Thị nhận thứ hai, thì cũng không ai dám nhận thứ nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác còn muốn làm ra vẻ bi thương, thật sự là làm ra vẻ.
Tần thị và Diêm thị đang nói chuyện, thì chợt nghe bên ngoài vang lên một trận xôn xao, Tống Ngọc Thiền đỡ Kỷ Lan trực tiếp vọt vào phòng trong nơi bọn họ đang ngồi. Kỷ Lan cầm một ly trà nóng trong tay, sau khi đi vào, không chút suy nghĩ lập tức tìm tới Tống Ngọc Tịch, đi tới trước mặt nàng, một chén trà nóng liền hắt tới, may mắn Tống Ngọc Hàn tinh mắt, kéo Tống Ngọc Tịch về phía sau, trà nóng chỉ hắt lên làn váy Tống Ngọc Tịch, bằng không nếu hắt vào trước n.g.ự.c nàng, thì cũng xem như khó coi.
Tần thị cũng bị doạ sợ, nhưng trong nháy mắt đã kịp phản ứng lại, nói: “Ngươi nổi điên cái gì?”
Kỷ Lan giống như bị ai đó kích thích, chỉ vào Tống Ngọc Tịch bắt đầu mắng chửi, âm lượng lớn kinh người.
“Ta bị điên sao? Người còn nói ta bị điên rồi! Lão thái quân chính là bị tiểu tiện nhân này hại chết! Người còn nói ta bị điên rồi! Nếu không phải nó nhục nhã lão thái quân trước mặt mọi người, thì lão thái quân làm sao có thể nghĩ quẩn chứ? Chính là nó! Là nó hại c.h.ế.t lão thái quân! Ta muốn báo thù cho lão thái quân! Ta muốn g.i.ế.c tiểu tiện nhân này!”
Tiếng của Kỷ Lan truyền ra trong sảnh, ngữ điệu bén nhọn khiến màng nhĩ có chút nhói đau, mọi người nhao nhao châu đầu ghé tai, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tống Ngọc Tịch nhìn Kỷ Lan, hừ lạnh một tiếng: “Lời của mẫu thân thật không có lý lẽ gì, ta làm sao lại nhục nhã lão thái quân?”
Kỷ Lan nhìn nữ hài nhi có tám phần giống Lâm thị này, hận không thể đặt nàng dưới lưỡi đao phay, hung hăng nói: “Bản thân ngươi làm cái gì, thì trong lòng ngươi tự hiểu rõ! Ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy khiến cho lão thái quân khó xử, không phải không có người nhìn thấy, nhiều người như vậy nhìn thấy, ngươi còn muốn thoát khỏi liên quan sao? Ngươi mang theo phủ vệ phủ Trấn Quốc công tự tiện xông vào phủ Bình Dương hầu, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngươi mạnh mẽ xông vào, cưỡng ép bắt đi người hầu hạ bên cạnh lão thái quân, chuyện này ngươi dám nói ngươi không làm sao? Ta hôm nay sẽ thay lão thái quân báo thù!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-140.html.]
Kỷ Lan dáng vẻ điên cuồng, sau khi nói xong câu này, liền nhào về phía Tống Ngọc Tịch, Thu Đồng và Thu Vân lập tức chắn trước mặt Tống Ngọc Tịch, Kỷ Lan còn chưa đi tới trước mặt nàng, đã bị Quế ma ma ngăn lại, Tần thị đi qua, tát Kỷ Lan một cái, giận dữ nói:
“Hôm nay là ngày gì, có thể chấp nhận được ngươi ở đây mất mặt sao? Nếu ngươi thật sự là một người hiếu thuận, thì đi trước mặt lão thái quân dập đầu thêm vài cái, niệm thêm vài lần kinh đi!”
Kỷ Lan cảm xúc kích động, chân vốn là đứng không vững, nên sau khi bị Tần thị tát một cái, đã ngã lệch xuống mặt đất. Bà ta che mặt, ngẩng đầu nhìn Tần thị, Tống Ngọc Thiền đỡ Kỷ Lan ngồi dậy, bộ dạng kinh hãi thất sắc, quỳ gối trước mặt Tần thị, cầu tình cho Kỷ Lan:
“Tổ mẫu bớt giận, mẫu thân không phải cố ý, chỉ là vừa nãy nghe chuyện của người bên cạnh ngoại tổ mẫu, mới biết được chuyện mấy ngày trước Thất muội muội mang binh xông vào phủ Bình Dương hầu, mạnh mẽ bắt đi người hầu hạ bên người ngoại tổ mẫu. Lúc này mới biết lão thái quân khi còn sống bị Thất muội muội nhục nhã, mà vì bà không chịu nổi bị một vãn bối nhục nhã, lúc này mới nghĩ quẩn mà tự vẫn. Mẫu thân và ngoại tổ mẫu xưa nay có tình cảm thâm hậu, lúc này mới không nhịn được đi tìm Thất muội muội nói lý lẽ! Cầu tổ mẫu đừng trách tội mẫu thân, đừng nói chuyện này cho phụ thân, phụ thân vì Lâm di nương nhất định sẽ càng khiến mẫu thân khó xử, đến lúc đó, cuộc sống của mẫu thân sẽ càng thêm khổ sở.”
Lời nói của Tống Ngọc Thiền, làm cho tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ, sắc mặt Tần thị cũng tối sầm xuống, trầm giọng nói:
“Đứng dậy. Mất mặt còn chưa đủ sao? Thực sự đã phí công ta dạy bảo ngươi nhiều năm rồi!”
Tống Ngọc Thiền làm ra vẻ kinh ngạc, dập đầu bái lạy Tần thị: “Tổ mẫu bớt giận, ta biết miệng ta vụng về, không giống Thất muội muội biết làm cho tổ mẫu vui vẻ, tổ mẫu không thích ta, thì ta có thể đem tất cả mọi thứ của ta cho Thất muội muội, chỉ cầu tổ mẫu đừng giận ta, ta, ta, ta bảo đảm nhất định sẽ khuyên mẫu thân cho tốt, không nên đối nghịch với Lâm di nương, ta cũng sẽ không tranh cái gì với Thất muội muội, chỉ cầu tổ mẫu đừng ghét bỏ ta.”
Đây là đích trưởng nữ của Tống gia, rốt cuộc Tống gia đã xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến cho một đích trưởng nữ nói ra chuyện như vậy? Nghe lời của nàng ta, thì hoàn toàn đang chỉ trích Tần thị thiên vị, Tống Dật sủng thiếp diệt thê, còn nói Tần thị đưa tất cả mọi thứ của nàng ta cho một thứ nữ nửa đường trở về nhà?
Trong lòng mọi người đều dâng lên nghi vấn như vậy, trong lúc nhất thời, bầu không khí trong sảnh sục sôi. Càng là người không rõ nội tình thì càng vì mấy câu này mà hiểu lầm trầm trọng.
Tần thị nghe giọng điệu này của Tống Ngọc Thiền, thì liền hiểu ý đồ của nàng ta, nên nói với nàng ta:
“Ngươi đứng lên đi. Những lời này ta không biết là ai dạy ngươi nói, Tống gia có bạc đãi ngươi hay không, tự ngươi biết, ngoại tổ mẫu ngươi qua đời, ta cũng cảm thấy rất bất ngờ, rất đáng tiếc, nhưng mà mời người nhớ rõ thân phận của mình, những thứ khác ta cũng không muốn nói thêm. Đi trước mặt ngoại tổ mẫu ngươi dập đầu thêm vài cái đi.”
Giọng nói của Tần thị lãnh đạm, thần sắc nghiêm nghị, tuy bà không nói ra những lời đả kích Tống Ngọc Thiền, nhưng cũng có thể nghe ra bà không muốn nháo ra chuyện gì ở trong những trường hợp như thế này. Nếu Tống Ngọc Thiền chịu bỏ qua, thì chuyện này đến đây là chấm dứt, thậm chí nàng ta cũng sẽ không bị truy cứu, chỉ coi như nàng ta vì bị bất ngờ khi nghe bà ngoại qua đời mà không kiểm soát được tình cảm nên mới gây ra chuyện.
Tống Ngọc Thiền đã đoán trước được Tần thị sẽ không ở trước mặt nhiều người như thế này, mà vạch trần việc nàng ta đã làm, bởi vì nếu làm như vậy sẽ không chỉ khiến nàng ta mất mặt, mà còn liên lụy đến toàn bộ Tống gia. Thật ra, Tống Ngọc Thiền cũng hiểu được, mình không nên chọn náo loạn ngay tại lúc này, nhưng cơ hội khó có được, trước kia hai mẹ con nàng ta còn có ngoại tổ mẫu bày mưu tính kế cho, nhưng hiện giờ ngoại tổ mẫu lại đột nhiên c.h.ế.t đi. Nếu nàng ta không thể đè ép Tống Ngọc Tịch xuống một bậc, thì cuộc sống sau này chỉ sợ sẽ càng thêm khổ sở, mà vừa vặn, mấy ngày trước xác thực Tống Ngọc Tịch có đi tìm Trữ thị trước khi Trữ thị chết, hơn nữa ở ngay trước mặt mọi người khiến Trữ thị khó xử, cho nên, nàng ta mới muốn lợi dụng chuyện này, kéo thanh danh Tống Ngọc Tịch xuống nước. Bởi vì Tống Ngọc Tịch là thứ nữ Tống gia, mẹ cả của nàng là mẫu thân của mình. Như vậy từ một phương diện khác mà nói, thì Trữ thị cũng coi như là trưởng bối của nàng, hành vi tức c.h.ế.t trưởng bối đủ để hủy hoại thanh danh của một nữ hài tử, hủy đi tất cả mọi thứ của nàng ấy.
Cho nên, Tống Ngọc Thiền mới có thể lựa chọn đúng lúc tình cảm của Kỷ Lan bị sụp đổ, mà nói ra những lời này ngay sau đó.
Mà nếu đã nói ra, thì nàng ta tuyệt đối sẽ không có lý gì phải để cho mọi việc được dàn xếp yên ổn, dù sao tổ mẫu cũng đã hận nàng ta, cho nên nàng ta chỉ có thể kiên trì, khiến cho tội danh của Tống Ngọc Tịch đứng vững, thì mới không uổng công hôm nay nàng ta bị kích động mà làm ra hành vi như vậy.
“Tổ mẫu, ta vô tình oan uổng Thất muội muội, nhưng ta chỉ là muốn tìm nàng hỏi cho rõ ràng, ngoại tổ mẫu ta rốt cuộc là qua đời như thế nào. Nàng nói cái gì, mà khiến cho ngoại tổ mẫu của ta, lão nhân gia đã hơn sáu mươi tuổi, phải nghĩ quẩn đến mức treo cổ tự vẫn chứ? Tổ mẫu, ta chỉ muốn biết chân tướng, chẳng lẽ cái này cũng không nên sao? “Tống Ngọc Thiền rơi lệ, thấy Tần thị mặt mày xanh mét, thì dứt khoát quỳ bò tiến đến trước mặt Diêm thị, thật sự giống như người đã phải chịu ủy khuất gì quá lớn, mà khóc lóc nới với Diêm thị:
“Mợ, người nói một câu công bằng đi, ngày đó có phải Thất muội muội đã đến phủ Bình Dương hầu hay không, còn mang binh xông vào, mạnh mẽ bắt đi người hầu hạ bên cạnh ngoại tổ mẫu? Mợ, ta biết người xưa nay kính trọng ngoại tổ mẫu, ngài thay bà ấy nói một câu công bằng đi, có phải bà bị Thất muội muội làm cho tức c.h.ế.t hay không?”
Diêm thị cũng nức nở, đứng dậy đỡ Tống Ngọc Thiến đứng dậy, sau đó mới đi qua đỡ Kỷ Lan đã khóc đến mềm nhũn người không ngồi dậy nổi, ngồi xuống, lúc này bà ta mới nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mấy ngày trước, Tống Thất tiểu thư xác thực có mang theo phủ binh của phủ Trấn Quốc công xông vào phủ Bình Dương hầu ta, không thông báo, đã liền xông vào, khiến ta sợ tới mức không dám lên tiếng. Sau khi nàng bắt người xong thì rời đi, đám người ở phủ Bình Dương hầu đều bị nàng đánh không ra hình ra dạng. Đáng thương lão thái quân cả đời nhân từ, nhưng phút cuối lại vì chịu không nổi đả kích mà treo xà tự vận... Thật sự là oan uổng! “
Tống Ngọc Tịch không nói gì, hai tay khép lại ở trong ống tay áo rộng, lẳng lặng nhìn đám người bọn họ nói chuyện, nhưng trái lại Thu Đồng đứng bên cạnh nàng lại không nhịn nổi bước ra nói:
“Hầu phu nhân thật không có đạo lý, ngày đó tiểu thư nhà ta rõ ràng đã phái nô tỳ tiến vào xin chỉ thị của ngài, sau khi được ngài chấp thuận, chúng ta mới ra tay bắt người, sao giờ lại biến thành chúng ta tự ý đi bắt rồi? Điều này cũng quá oan uổng cho tiểu thư nhà chúng ta rồi.”