Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-07-18 20:41:53
Lượt xem: 281
Có lẽ hầu hết những người sống ở kinh thành và khu vực xung quanh đó, cả đời đều chưa bao giờ gặp cảnh hỗn loạn và tuyệt vọng như ba tháng này. Các lão nhân ngày ngày cầu thần bái Phật, hi vọng Thiên gia có thể ban cho một ngày nắng ráo, hết lũ lụt.
Thế nhưng trong ba tháng mưa rơi xuống, đã cầu hết hai tháng, mà mưa vẫn không giảm, đợi đến khi sang tháng thứ ba, rất nhiều người liền cảm thấy tuyệt vọng. Trong kinh thành xảy ra không biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, trước cửa thành cũng tụ tập một đống người muốn xin vào thành.
Tất cả đều bị Ngũ Thành và thành phòng doanh (doanh trại bảo vệ thành) khống chế ở ngoài thành, bởi vì quan phủ xử lý kịp thời, quan dân hợp tác, dựng lên quân trướng tạm thời ở ngoài thành, an trí dân chạy nạn do lũ lụt ở quê nhà. Họ thường ở những vùng ngoại ô, nhưng giờ đây nơi đó về cơ bản đã trở thành đại dương mênh mông, thật sự không tìm được nơi để ở, nên chỉ có thể đến kinh thành, nhìn xem có thể tìm được một chỗ đặt chân hay không.
Cùng một lúc cho nhiều dân chạy nạn như vậy vào thành là việc không thực tế, cho nên cũng chỉ có thể an trí họ ở bên ngoài, may mắn là có lều vải, vì vậy tạm chưa xảy ra nhiễu loạn gì lớn.
Tống Ngọc Tịch đứng ở trên lầu hai của cửa hàng lương thực nhìn những giọt nước đọng trên mái hiên, nặng nề thở dài một hơi. Trận mưa to ở kinh thành này cuối cùng cũng trôi qua được một nửa rồi.
Cho dù nàng biết rõ, trận mưa này phải rơi liên tục ba tháng, nhưng mỗi ngày ở trong môi trường ẩm ướt, nàng thật sự không cảm nhận được một chút vui vẻ nào. Sau khi cửa hàng lương thực bán được một tháng, thì nàng bắt đầu không thu tiền, quy tắc vẫn như cũ, chỉ khác là mọi người tới lĩnh lương thực, mà không cần phải trả tiền nữa, dùng danh nghĩa của phủ Trấn Quốc công mà hành việc thiện, nhận được lời khen ngợi rợp trời. Thế nhưng cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa thì cũng không có cách nào chống lại được ảnh hưởng của thiên tai.
Trên đường ngày càng có nhiều người trôi dạt từ khắp nơi, may thay triều đình đã nhanh chóng xử lý dứt khoát, mở cửa sáu ngôi chùa miếu và tất cả nha môn trong nội thành để làm chỗ ở cho những dân chúng có nhà ở bị phá hủy không thể sống được nữa, còn cung cấp lửa than, chăn bông cùng lương thực, vấn đề lớn đã được giải quyết đến nơi đến chốn, vì vậy mà trong ba tháng qua cũng không hề xảy ra vấn đề gì lớn.
Nhớ lại tình hình ở kiếp trước, Tống Ngọc Tịch thật sự cảm thấy thật may mắn khi Tiêu Tề Dự trọng sinh trở về.
Bởi vì ở kiếp trước, nàng thực sự sống ở dân gian, tận mắt thấy mọi người trôi giạt khắp nơi, sau đó xảy ra xung đột, có rất nhiều người tập kết trước cửa quan phủ, bởi vì không đủ ăn đủ mặc không có nơi để ở, cho nên dứt khoát chiếm cứ công đường của quan phủ. Về sau triều đình xuất binh trấn áp, trong quá trình đó lại xuất hiện không ít hiểu lầm giữa quân và dân, cho nên về sau đã xảy ra không ít bạo loạn. Đến giai đoạn giữa và cuối, còn có dân chúng tụ tập cướp của người giàu, không ít gia đình giàu có phú quý đã phải trải qua việc bị lưu dân tụ tập xông vào cướp đoạt. Đoạn thời gian đó, bầu trời như bị đục thủng, nhân tâm cũng bị suy sụp, tình cảnh hỗn loạn đến mức quan phủ cũng không khống chế nổi.
Nhưng những chuyện này vẫn chỉ xảy ra trong kinh thành. Đợi đến khi mưa tạnh, dân chạy nạn từ Trực Cô, Hà Gian chạy tới ngày càng nhiều. Hiện tại một ít dân chúng vùng ngoại ô đã được an bài trong quân trướng dựng tạm, tuy nhiên, đợi đến khi dân chạy nạn từ Trực Cô, Hà Gian cũng tới, thì e rằng việc an trí ngoài thành sẽ trở nên khó khăn hơn, cũng không biết Tiêu Tề Dự sẽ làm gì để xử lý việc này.
Mưa tạnh, không phải là chấm dứt, mà là bắt đầu.
Tống Ngọc Tịch đi xuống từ trên lầu, Lai Phúc, thị vệ canh cổng của Tống gia lập tức tiến lên nghênh đón, nói với Tống Ngọc Tịch:
"Thất tiểu thư, tế điển (lễ cúng tế) trong nhà sắp bắt đầu. Lão phu nhân để tiểu nhân tới tìm tiểu thư trở về."
Ngay từ sáng, Tần thị đã dẫn mọi người chuẩn bị tế điển, để tạ ơn tổ tông phù hộ. Lần này, Tống Ngọc Tịch tích trữ và phân phát lương thực đã làm Tống gia nở mặt. Nàng có công, cho nên Tần thị càng thêm coi trọng nàng, trong nhà có chuyện gì, sẽ không quên phái người mời nàng về tham gia.
Mặc dù Tống Ngọc Tịch hiểu việc này còn chưa kết thúc, nhưng đã nhiều ngày liên tiếp chưa có ngày lành nào, mà người ở bên trong phủ Trấn Quốc công xác thực cũng cần được trấn an, cho nên tế tổ là phương pháp hữu hiệu nhất, có thể nhanh chóng ổn định nhân tâm. Tần thị thân là trủng phụ [1], cho nên chuyện này là điều cần phải làm.
[1] trủng phụ (冢妇): trủng ở đây là trưởng, chỉ người coi giữ mồ mả của dòng họ. Nên trủng phụ hiểu là vợ của con trai trưởng.
Lúc Tống Ngọc Tịch trở về, thì mọi người đã đi nhà thờ tổ. Lâm thị đỡ cái bụng to ngồi ở bên người Tần thị, thoạt nhìn cả người có vẻ đẫy đà lên không ít. Ba tháng này, bên trong hậu viện trôi qua trong mây mù ảm đạm, chỉ có bà là thoải mái, thân thể càng ngày càng nặng nề hơn, bụng tròn vo như trái bóng, nhưng chẳng những không bị xấu xí dị dạng, mà cả người còn toát ra vẻ châu tròn ngọc sáng [2] của phụ nữ có thai.
[2] châu tròn ngọc sáng: mượt mà rạng rỡ
Trông thấy Tống Ngọc Tịch, Quế ma ma lập tức tuyên bố điển lễ tế tổ bắt đầu. Tất cả mọi người đứng ở phía dưới bài vị của tổ tông, Tống Ngọc Tịch muốn đỡ Lâm thị đứng ở cuối cùng, bởi vì theo thứ tự sắp xếp vào phủ thì Lâm thị là Cửu di nương, vào phủ muộn nhất, nên xếp ở cuối cùng. Thế nhưng, hai người còn chưa quay người, thì đã nghe thấy Tần thị vừa tiếp nhận hương từ trong tay Quế ma ma, nói một câu:
"Cứ đứng ở nơi này đi. Lát nữa ta có chuyện muốn nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-119.html.]
Kỷ Lan nhìn lướt qua các nàng, rốt cuộc cũng không nói gì. Tống Ngọc Thiền đứng ở bên người bà ta, có vẻ gầy đi rất nhiều, cả người tiều tụy, chỉ nhìn cạnh bàn ở trước mặt mình không chớp mắt, giống như một con búp bê gỗ vô hồn.
Mọi người đi theo Tần thị quỳ lạy ba lần, rồi lần lượt tiến lên dâng hương. Lời Tần thị muốn nói đơn giản chính là lại khen ngợi hành động của Tống Ngọc Tịch lần nữa, bởi vì chuyện này đối với Tống gia mà nói, cũng coi như là một chuyện lớn.
Từ xưa cứu tế cứu người, phát cháo bắt mạch, tất cả đều là chuyện chính nghĩa cao cả, mặc dù có rất nhiều thế gia cũng nguyện ý làm những chuyện tốt này, nhưng trước đó không có chuẩn bị, cho nên cho dù muốn làm thì cũng không làm được. Mà lần này Tống Ngọc Tịch không chỉ làm được, mà còn làm vô cùng thành công, thậm chí thánh thượng còn nêu đích danh khen ngợi. Đây đối với Tống gia mà nói, đã là công tích có thể xếp vào sử sách, bởi vậy, để cho nàng đứng trước mặt người khác, nhận lấy tán dương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Thất tiểu thư thật là liệu sự như thần vậy! Chuyện như vậy mà còn có thể biết trước, vậy mà sao lại không nói cho chúng ta để mọi người cũng được dính chút thơm lây?"
Lần này Tứ di nương tiêu không ít tiền cho Tống Ngọc Tịch, tuy trước đây bà ta biết rõ, mình có mâu thuẫn với Tống Ngọc Tịch và Cửu di nương, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày phải dùng bạc để mua cơm ăn ở trong phủ Trấn Quốc công. Bà ta cũng không nghĩ tới Tống Ngọc Tịch thật sự sẽ làm được, nhưng... Tống Ngọc Tịch nói làm là làm! Hơn nữa còn làm vô cùng quang minh chính đại, còn nói vô cùng đường hoàng rằng những vật này là ta mua cho di nương của ta, trong bụng di nương ta còn hoài thai con cháu Tống gia, cho nên không thể qua loa, không có khả năng vì người bên ngoài lại để cho di nương của mình đang có thai phải chịu khổ.
Lý do này được giữ vững, mà Tần thị lại mặc kệ, cho nên mấy người Tứ di nương đành phải cắn răng, kiềm nén tức giận, bỏ bạc ra mua sự thoải mái! Nhưng các nàng lại không nghĩ rằng nếu không có Tống Ngọc Tịch thì các nàng sẽ bị đói, cho dù các nàng có bỏ bạc ra, thì cũng không mua được những thứ đó ở bên ngoài.
Con người phần lớn luôn không biết thỏa mãn, ngươi không cho nàng, thì nàng nói ngươi không nghĩ đến tình nghĩa, ngươi cho nàng, nàng còn nói ngươi sao không tặng không, nhưng đến cuối cùng cho dù ngươi có tặng không, thì có khi nàng còn có thể không hài lòng vì cho rằng đồ vật của ngươi đưa đến chưa đủ tốt. . . Cho nên, con người đa phần là được một tấc lại muốn tiến một thước, vì vậy Tống Ngọc Tịch không muốn bản thân bị thua lỗ còn bị uất ức!
Nghe Tứ di nương nói chuyện, Tống Ngọc Tịch cũng rất bình tĩnh trả lời:
"Ồ, biết trước sao? Tứ di nương nghĩ ta là Thần Tiên sao? Lúc trước chỉ đơn giản là ta muốn mở cửa hàng lương thực, cho nên mới sai người đi trữ một chút lương thực, nhưng thật không ngờ cửa hàng chưa khai trương, đã gặp phải thiên tai. Nơi ta có sẵn lương thực dự trữ, cho nên cũng không thể giương mắt nhìn gian thương muốn trục lợi mà tăng giá, như vậy lão bách tính sẽ không sống nổi, chẳng lẽ Tứ di nương cảm thấy ta đã làm sai rồi sao? Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, ta bất quá cũng chỉ là làm việc mình nên làm mà thôi."
Trong hơn hai năm qua, Tống Ngọc Tịch đã trang bị được cho mình sự sắc sảo và nhanh nhạy, chỉ dùng mấy câu đã có thể trào phúng Tứ di nương khiến bà ta mặt đỏ tới mang tai. Bà ta cũng không thể nói mình ghen ghét với những nạn dân kia, ít nhất Thất tiểu thư tặng không đồ cho bọn họ, nhưng lại ngửa tay đòi tiền với những người trong phủ.
"Ta nói ngươi làm sai từ khi nào? Ta nói ngươi làm rất tốt, thật sự là tuyệt vời! Hiện tại toàn bộ người trong kinh thành, không ai không biết năng lực của Thất tiểu thư Tống gia, là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Ta chẳng qua chỉ là cảm thấy bất bình cho những tiểu thư khác trong phủ, từ nay về sau, chỉ sợ ai cũng chỉ biết đến Tống Thất tiểu thư, những tiểu thư khác sợ rằng cuối cùng cũng chẳng bằng ngươi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Những lời này của bà ta khiến cho Tống Ngọc Tịch trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, đây là đang ngầm trách cứ nàng không có tình nghĩa tỷ muội.
Tống Ngọc Tịch còn chưa kịp mở miệng trả lời, thì lại thấy Kỷ Lan ở bên cạnh nói: "Tứ di nương nói không đúng, gia phong của Tống gia vốn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Thất tiểu thư lập nhiều đại công, cũng là vì tỷ muội trong nhà, lần này cứ coi như là các tỷ muội trong nhà cùng nhau đưa ra chủ ý, như thế mới khiến phương châm dạy dỗ của Lão phu nhân không bị uổng phí."
Kỷ Lan thì tốt rồi, so với lời nói chua lòm của Tứ di nương thì còn thêm một chút mặt dày. Lâm thị không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, ngược lại Tam di nương có chút tinh thần trọng nghĩa, đỡ lời: "Công tích là của Thất tiểu thư, tiền và lương thực đều do Thất tiểu thư chi trả. Một câu này của Đại phu nhân, làm sao lại có thể đem công tích biến thành của tất cả tiểu thư chứ?"
Tam di nương nhớ kỹ mặt tốt của Tống Ngọc Tịch, bởi vì lúc các viện khác trong phủ khó khăn, chỉ có viện của bà và Tống Ngọc Hàn là đồ đạc sung túc. Tống Ngọc Tịch vẫn nhớ đến Tống Ngọc Hàn, vị Nhị tỷ này, vì vậy Tam di nương tự nhiên sẽ có thiên vị đối với Tống Ngọc Tịch.
Kỷ Lan câu môi cười cười, có vẻ đã sớm nghĩ tới sẽ có người đưa ra lời dị nghị, bà ta nói: "Nếu Tam di nương đã nói như vậy, thì ta đây sẽ thay đại tiểu thư đưa cho Thất tiểu thư một ngàn lượng bạc là được. Ta chỉ nghĩ, các nàng đều là tỷ muội một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, Thất tiểu thư nhất định sẽ không so đo chuyện tiền bạc với tỷ muội trong nhà, thế nhưng nếu Thất tiểu thư để ý thì ta đây sẽ thay đại tiểu thư đưa cho nàng phần tiền đấy, cũng miễn cho người bên ngoài nói đại tiểu thư chúng ta là được thơm lây."
Thật sự là những lời nói trơ trẽn. Tống Ngọc Tịch khoanh hai tay trước ngực, nàng quả thực không biết nên hình dung nữ nhân Kỷ Lan này như thế nào. Đương nhiên nàng hiểu tại sao Kỷ Lan phải như vậy, còn không phải vì chuyện giữa Tống Ngọc Thiền và Định Vương không thành, bị mất hết mặt mũi, cho nên bà ta mới muốn mượn cơ hội này, đền bù một phen, mà lần này thực sự đúng là một cơ hội tốt, chăm sóc người bị thương, từ trước đến nay đều là hành vi cao thượng, chả trách một kẻ vô liêm sỉ như Kỷ Lan cũng muốn thay Tống Ngọc Thiền tranh được một phần công tích.
Tống Ngọc Tịch không có ý định đáp lời, mũi mắt xem tâm, mặt không biểu tình, mắt nhìn thẳng, cũng đủ để thể hiện thái độ của nàng rồi.
Kỷ Lan hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Thất tiểu thư uy phong thật lớn, lại có thể bày sắc mặt như vậy đối với mẹ cả là ta đây. Làm sao nào, ta nói sai cái gì rồi, ngươi có thể nói thẳng ra, chúng ta tranh luận tốt một phen, để cho mọi người cũng góp lời phân xử, để xem chuyện này ta nói có đúng hay không."
Nói xong liền trao đổi ánh mắt với Tứ di nương, Tứ di nương lập tức hiểu ý của Kỷ Lan, tiến lên nói: "Ta cảm thấy phu nhân nói những lời này quá đúng. Cô nương Tống gia chúng ta từ trước đến nay đều là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Thất tiểu thư làm chuyện tốt, đó chính là cùng các tỷ muội trong nhà chung tay làm ra. Ta, ta là người có địa vị thấp kém, trên người cũng không có nhiều tiền, nhưng cũng muốn thay Ngũ tiểu thư và Bát tiểu thư, ra một phần, ta trả năm trăm lượng là được rồi."
Tống Ngọc Tịch thở ra một hơi, thật sự là năm nào cũng có tiện nhân, nhưng năm nay đặc biệt, một người so với một người càng không biết liêm sỉ.