Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:54:03
Lượt xem: 187
Diệp Thư lại càng hoảng sợ, nắm chặt cánh tay Hoa Chiêu: "Em đừng xằng bậy ah! Chị không đồng ý! Diệp Thâm cũng sẽ không đồng ý! Nó sẽ bóp c.h.ế.t em đấy!"
Diệp Thư bị dọa tới mức không nói không ngừng, cô ấy cho rằng Hoa Chiêu đột nhiên thánh mẫu rồi, bắt đầu đồng tình với Tử Mai, muốn hi sinh đứa nhỏ trong bụng mình thành toàn cho cô ta.
“Nghĩ cái gì vậy?" Hoa Chiêu ngạc nhiên mà nhìn cô ấy, hoá ra cô ấy thánh mẫu như thế này? Cũng chỉ có thánh mẫu mới nghĩ tới phương diện kia.
Tử Mai dài mặt.
Hoa Chiêu nói ra: "Chúng ta tìm một chỗ nói đi, cũng không thể đứng trên đường cái nói."
Vì vậy mấy người ngồi xe buýt, tìm một tiệm cơm đặc biệt cao cấp đi vào, chỉ có ở đây mới có phòng riêng, nói chuyện không sợ người khác nghe thấy.
Trước khi vào cửa, Hoa Chiêu liếc nhìn Khổng Kiệt một mực yên tĩnh nãy giờ.
Ở đây cũng không có chuyện gì của anh ta nữa.
Diệp Thư thế nhưng lại nói: "Để cho anh ta đi theo." Có Khổng Kiệt tại, cô sẽ không cần lo lắng Tử Mai đột nhiên lao tới đẩy Hoa Chiêu một cái, hoặc là đá lên bụng con bé.
Khổng Kiệt miệng toe toét, vì được giữ lại mà cao hứng.
Tử Mai lập tức hừ lạnh một tiếng, nếu không phải một ý tưởng điên rồ buộc cô ta ở lại, cô ta đã sớm quay đầu đi.
Sau khi vào phòng, Hoa Chiêu gọi một vài món ăn đặc trưng, khi các món ăn lên đầy đủ, cô mới bắt đầu nói.
"Tôi có thể cùng cô phối hợp một cảnh làm cho Hạ Lan Lan tưởng rằng tôi sẩy thai, nhà họ Diệp chán ghét mà vứt bỏ tôi, để cô thành công gả cho Phùng Long."Tử Mai lập tức hít một hơi thật sâu, ý tưởng điên rồ hóa ra lại thành sự thật, nhưng là. . .
"Vì cái gì? Cô vì sao lại giúp tôi?" Cô ta kinh ngạc hỏi.
Diệp Thư cùng Khổng Kiệt cũng kinh ngạc mà nhìn Hoa Chiêu, chờ cô giải thích.
"Đầu tiên, đây cũng là tôi đang tự giúp chính mình." Hoa Chiêu nói ra: "Cô nói đúng, không có cô, Hạ Lan Lan cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm người khác động thủ. Thay vì lại để cho cô ta tiếp tục rình mò, không bằng trực tiếp để cho cô ta nghĩ là mình thành công rồi, bỏ đi cái tâm tư này của cô ta."
Tử Mai gật đầu, lời giải thích này là hợp lý.
"Tiếp theo, tôi vẫn là đang tự giúp chính mình. Chuyện Phùng Long cùng Hạ Song Song muốn ly hôn, không phải cô tưởng đó là sự thật chứ?" Hoa Chiêu hỏi.
Tử Mai sắc mặt không tốt, bởi vì hiện tại cô ta vẫn nửa tin nửa ngờ đây là sự thật, nếu như không phải, lại chứng minh cô ta ngu xuẩn!
"Nếu như chuyện của Hạ Song Song là sự thật, vậy Phùng Long biết từ lúc nào? Trước khi kết hôn? Hắn trước khi kết hôn đã biết rõ, vẫn lựa chọn cùng Hạ Song Song kết hôn, vậy hắn hiện tại sẽ vì vậy mà ly hôn sao?”
"Sau khi kết hôn? Hắn có thể vì Hạ gia hứa hẹn mà bán đứng hôn nhân của mình để bảo trụ tiền đồ, hắn để ý Hạ gia ao nhiêu, để ý tiền đồ bao nhiêu, mà cô có thể cho hắn cái gì trong tương lai?"
Tử Mai tái mặt, bởi vì lời giải thích này cũng rất hợp lý.
"Thế nhưng mà, cô nói hắn để ý đến tương lai của mình, không có tôi cứu Hạ gia, hắn còn có tiền đồ gì nữa? Vì cứu Hạ gia, hắn chính là không có cách cũng phải nghĩ cách a..." Tử Mai giãy dụa nói.
Cô ta không muốn thừa nhận chính mình quá ngu xuẩn.
"Tôi biết rõ tôi nói như vậy cũng không đúng, cũng quá coi trọng bản thân rồi." Tử Mai còn nói thêm: "Có lẽ tôi căn bản cứu không được Hạ gia, nhưng là, tôi bây giờ là ngọn cỏ cứu mạng của bọn hắn đấy? Cô xem Hạ gia hiện tại, có thể làm chủ vậy mà chỉ có Hạ Lan Lan, cô ta cũng là ngu xuẩn, chỉ có thể nghĩ ra loại biện pháp này."
Hoa Chiêu gật gật đầu, Tử Mai này, có đôi khi thật sự rất tỉnh táo đấy.
"Nói như vậy, chuyện cô làm không cứu được Hạ gia, Hạ gia đã xong, Phùng Long có thể sẽ cùng Hạ Song Song ly hôn, nhưng về sau hắn sẽ lấy cô sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Tử Mai nghiêm mặt lắc đầu: "Hắn sẽ lấy một cô gái khác nhà cao cửa rộng."
"Nếu như chuyện cô làm thành công cứu được Hạ gia, Hạ gia lại đi lên, đến lúc đó…" Hoa Chiêu không khách khí nói: "Cô là cái vẹo gì?"
Tử Mai ngây dại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Những điều Hoa Chiêu nói đều đúng, hợp tình hợp lý, cô ta vậy mà không tìm được một điểm để phản bác.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, cô ta đều không lọt vào được mắt Phùng Long, lại để cho hắn tùy ý đùa bỡn!
Bọn hắn chính là xem cô như một trò chơi!
"Không chỉ là chơi đùa cô đơn giản như vậy, cô ta còn muốn mạng của cô." Hoa Chiêu giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đến cực điểm: "Lúc nãy cô có một câu nói rất đúng. Tôi gặp chuyện không may, Hạ Lan Lan sẽ lập tức mật báo cho Diệp gia, lợi dụng Diệp gia, g.i.ế.c người diệt khẩu. Nếu như Diệp Thâm xúc động làm chuyện bốc đồng. Cái kia thật đúng là, lập tức báo được thù hôm qua, một mũi tên trúng ba con chim rồi."
Cô cười: "Thực ra Hạ Lan Lan không ngốc chút nào, chỉ cần nói với cô vài câu, cô sẽ hy sinh thân mình như một quả bom, cho nổ tung nhà họ Diệp, bọn họ cũng không hề hấn gì, thật là một mưu kế thông minh."
Tử Mai tức giận đến toàn thân run rẩy, hận không thể lập tức xông về đào viên, đem Hạ Lan Lan nổ tung.
Nhưng là, cô ta nhìn Hoa Chiêu, cô ta cũng không thể trở thành quả b.o.m trong tay Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu này, cũng rất lợi hại, nói mấy câu liền làm cho cô ta đối với Hạ Lan Lan và Phùng Long hận thấu xương rồi! Tuy, cô ta đã sớm hận bọn hắn tận xương rồi.
Nhưng cô ta phải thừa nhận, lúc trước trong nháy mắt, cô ta d.a.o động, lúc nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Phùng Long, cô ta sinh ra ảo giác hắn vẫn còn yêu cô ta.
Diệp Thư cùng Khổng Kiệt đều sợ hãi thán phục mà nhìn Hoa Chiêu, không nghĩ tới cô sẽ đem sự tình nhìn đến thấu triệt như vậy! Bọn họ đều không thể tưởng được những điều này. Chỉ biết là Hạ Lan Lan có ý định xấu.
Thậm chí chuyện của Hạ Song Song, bọn hắn đều chỉ có một chút nghi ngờ mà thôi.
"Để tôi giải thích một chút chỗ này." Hoa Chiêu nhìn Tử Mai nói: "Phùng Long, cùng Hạ gia là châu chấu trên một sợi thừng, Hạ Lan Lan cùng Hạ Song Song, là chị em họ, Hạ gia nhân khẩu mỏng manh, quan hệ của bọn hắn lại càng đoàn kết chặt chẽ a."
Tử Mai còn đứng ì, làm sao cô ta biết quan hệ của người nhà họ Hạ đến đáy ngọn nguồn như thế này? Hạ Lan Lan trước kia ngược lại đã nói qua quan hệ rất tốt, thân như một nhà, nhưng là lời cô ta nói, cô hiện tại một câu cũng không tin rồi.
Diệp Thư gật đầu nói ra: "Nhà bọn hắn quan hệ xác thực rất hòa hợp, anh chị em họ sống chung hoà thuận như chị em ruột vậy."
"Như vậy cũng tốt." Hoa Chiêu nói với Từ Mai: "Phùng Long cùng Hạ Song Song kỳ thật cũng không muốn ly hôn, lại bị Hạ Lan Lan đưa ra chủ ý cùi bắp làm ly hôn rồi, còn truyền ra loại đồn đãi này, so với cô lúc trước cũng không kém bao nhiêu đâu. Cô nói cô ta có hận Hạ Lan Lan không?"
Chiêu châm ngòi ly gián này Hạ Kiến Ninh đã dùng với Diệp gia, hiện tại cô ăn miếng trả miếng, nhìn xem ai cắn được hung ác hơn.
Tử Mai hai mắt lóe sáng giống như đèn pha, những lời nói này của Hoa Chiêu đ.â.m thẳng vào trái tim cô ta.
Gả cho Phùng Long, lại để cho Hạ Song Song thể nghiệm một lần thống khổ lúc trước của cô ta? Quả thực không có chuyện gì có thể tốt hơn!
"Thế nhưng mà, thế nhưng mà. . ." Tử Mai vậy mà vẫn còn lý trí, hoặc là nói, cô ta đơn giản sẽ không tin tưởng bất cứ ai nữa, huống chi là Hoa Chiêu: "Cô nói nhiều như vậy, Phùng Long cũng sẽ không lấy tôi, vậy cô làm như thế nào lại để cho Phùng Long lấy tôi? Diệp gia cũng không thể cưỡng bách hắn a? Trừ phi các ngươi nguyện ý như Hạ gia hỗ trợ hắn…Các ngươi khẳng định không muốn đấy."
Tử Mai còn chưa điên, cô ta cũng không phải con gái Diệp gia, Diệp gia sao có thể hỗ trợ Phùng Long, con rể trước của Hạ gia? Không có đem hắn giẫm xuống bùn là may rồi.
Hoa Chiêu cười cười: "Tôi đương nhiên là có biện pháp rồi…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-85.html.]
"Biện pháp gì?" Tử Mai lập tức hỏi.
Hoa Chiêu nhưng lại cười cười: "Chúng ta trước tiên nói chuyện khác đã, sau khi chuyện thành công, cô cám ơn tôi như thế nào."
Từ Mai sững sờ: "Ngươi muốn cái gì? Ta không có tiền. . . . Nghe nói ngươi rất có tiền, một khỏa nhân sâm tựu bán đi 10 vạn."
Diệp gia bán nhân sâm cho Hạ Kiến Ninh chuyện này không phải là bí mật, hai nhà đều không có che giấu, nhưng là Hạ Kiến Ninh lần này vậy rất tốt bụng, không có nói bị Chu Lệ Hoa nuốt 5 vạn.
Bởi vì hắn cảm thấy rất mất mặt đấy, tính toán hắn nhìn lầm người rồi.
Tử Mai về sau nghe được, ghen ghét đến con mắt đều đỏ, nhưng hiện tại chính mình nói ra những lời này, lại rất tâm bình khí hòa, chỉ có một chút hâm mộ.
"Tôi không cần tiền, chỉ cần cô cùng Phùng Long sau khi kết hôn, đừng quay đầu cắn tôi một ngụm là tốt rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Cô tích cực trợ giúp Tử Mai như vậy, còn có nguyên nhân thứ ba cô chưa nói, cô muốn cùng Tử Mai biến chiến tranh thành tơ lụa, nhiều người bằng hữu so với nhiều cừu nhân sẽ tốt hơn.
Hoa Chiêu bất giác sờ lên cái bụng hơi phồng lên, cho dù không sợ bị người ta đánh hôn mê nhưng con của cô còn nhỏ, rất sợ hãi.
Cô dự định sau này sẽ vào đại học, các con sẽ phải có người chăm sóc, sau này sẽ phải đi học mẫu giáo và cấp 1, hiện tại cũng không có camera giám sát, con lạc mất, trên cơ bản chính là không tìm được nữa. Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, cô cảm thấy toàn thân khó chịu như bị kim châm. Vì vậy, cô muốn loại bỏ tất cả những nguy hiểm mà cô có thể nhìn thấy!
Tử Mai nhìn biểu cảm của Hoa Chiêu, xác định cô nói rất nghiêm túc, yêu cầu của cô đơn giản đến không ngờ. Thật là một người tốt.
Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Cô yên tâm, Tử Mai tôi ân oán rõ ràng, là kẻ thù, tôi sẽ không bỏ qua, là bạn, tôi tuyệt sẽ không bao giờ đ.â.m sau lưng người ấy." Tuy nhiên cô ta đã không có bạn bè.
"Nếu như cô thật sự làm cho Phùng Long cùng tôi kết hôn, chuyện quá khứ…Trước đây vẫn là tôi không đúng, là tôi giận chó đánh mèo cô rồi." Tử Mai nói ra: "Xong chuyện rồi, chúng ta về sau sẽ là bạn bè!"
Cô ta đột nhiên cười cười tự giễu: "Hoặc là cô không nhìn trúng loại bạn như tôi cũng không có sao, tóm lại, tôi về sau chắc chắn sẽ không hại cô nữa! Nếu như tôi biết Phùng Long, hay Hạ gia muốn hại cô, tôi còn có thể mật báo!"
Hoa Chiêu nở nụ cười, lập tức vươn tay ra: "Thành giao!"
Tử Mai bất động thanh sắc nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn trước mặt vài giây, chậm rãi đưa tay ra, lập tức bị cầm lấy mà lắc lắc. Trái tim cô ta như ấm lên vì hơi ấm của bàn tay này.
"Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết được không? Làm sao cô có thể để Phùng Long kết hôn với tôi?" Tử Mai hỏi.
“Cô nói xem, sau khi làm xong, bọn họ sẽ công nhận thỏa thuận hôm nay sao?” Hoa Chiêu hỏi: “Không phải bọn họ sẽ tôn trọng lời hứa, mà là bọn họ thừa nhận hôm nay có thỏa thuận sao?
"Không biết." Tử Mai lắc đầu.
“Vậy thì chúng ta sẽ khiến bọn họ phải thừa nhận.” Hoa Chiêu quay đầu lại hỏi Diệp Thư: “Chị, bây giờ có loại máy ghi âm cỡ nhỏ như vậy không? Cái có thể ghi âm.”
Trung Quốc đã có máy ghi âm của riêng mình vào những năm 1950, nhưng đến những năm 1970, những chiếc máy ghi âm được chế tạo đều đặc biệt lớn, nhưng Hoa Chiêu còn nhớ rõ vào những năm 1980, những chiếc máy nhỏ bắt đầu được ưa chuộng. Năm 1976 có phải sẽ có những chiếc thu nhỏ đầu tiên không?
Diệp Thư biết rõ cô muốn làm gì rồi, lập tức gật đầu: "Có có có, trong đoàn của chị có một cái cỡ nhỏ, thuận tiện mang theo, nhà của chị còn có một cái, đáng tiếc không đưa đến đât."
Về phần nhà mẹ đẻ ở thủ đô, hình như không có, chỉ có cái lớn đấy.
Nhưng nơi này là thủ đô đấy! Có tiền cái gì không thể mua? Đi xem cửa hàng hoa kiều một vòng, chỉ cần có ngoại hối, những thứ tốt trên thế giới, cơ bản đều có thể mua được.
"Chúng ta đi mua cái mới!" Diệp Thư nói ra.
Hoa Chiêu yên tâm, chỉ cần có là được.
Cô nói với Tử Mai đang còn hơi sững sờ: "Máy ghi âm, có thể ghi âm, cô biết không?"
"Đến lúc đó, cô lại đi tìm Hạ Lan Lan, còn có Phùng Long, ở trước mặt bọn họ xác nhận lại 'Nhiệm vụ " của mình một lần nữa, cô hiểu không?" Hoa Chiêu hỏi.
Tử Mai kịp phản ứng, gật đầu: "Tôi hiểu rồi!" Đã có cái kia ghi âm, đừng nói lúc này, chính là đời này, Hạ Lan Lan cùng Phùng Long cũng phải bị cô ta niết đến sít sao đấy!
Sau đó, Hoa Chiêu cẩn thận dạy cô ta dùng máy ghi âm như thế nào để không bị phát hiện, phải hỏi những câu trọng điểm nào, hỏi như thế nào mới khiến cho đối phương mất cảnh giác, như thế nào mới có thể dẫn đối phương nói ra đáp án mình muốn.
Những cái này cô biết rõ nhất rồi, dù sao trước đây cô cũng từng dùng trong công việc đấy.
Nghe xong Tử Mai cùng Diệp Thư đều sững sờ.
Chính là Khổng Kiệt, cũng hoài nghi Hoa Chiêu thật ra là tay chân của một đơn vị đặc công nào đó, lúc này mới cùng Diệp Thâm kết hôn… Cái gì nông thôn thân phận, đều là bảo vệ lớp áo bảo vệ bên ngoài của cô?
"Em làm sao mà biết những chuyện này?" Sự tình thảo luận xong, Diệp Thư nhịn không được mà hỏi.
Hoa Chiêu cười cười: "Ông nội em dạy đấy."
"Ah ah!" Diệp Thư bình thường trở lại, cô hiện tại cũng biết Hoa Cường rồi, nghe nói năm đó là người rất lợi hại, công nội còn nói nếu như Hoa Cường lúc trước lựa chọn lưu lại, hiện tại khẳng định cũng là lão đại một phương rồi.
Nhưng là người có chí riêng, năm đó ông ấy lựa chọn rời khỏi.
Mấy người trong tiệm cơm tách ra, hẹn thời gian địa điểm vào buổi tối, đem máy ghi âm cho Tử Mai.
Ra tiệm cơm, Hoa Chiêu cùng Diệp Thư vội vàng về nhà, Diệp Thư từ trong nhà lấy ra 200 đồng mẹ để ra không biết chuẩn bị mua cái gì, đi cửa hàng hoa kiều mua cái máy ghi âm kích thước như một hộp cơm trưa, còn có thêm vài bản băng trở về.
Hoa Chiêu đã thử xem, hiện tại hàng nhập khẩu tương đối tin tưởng, khi bắt đầu ghi âm quả thực có tiếng "cạch", nhưng khi ghi âm thì rất êm tai, nếu không đặc biệt chú ý thì khó có thể nghe được.
Buổi tối, Khổng Kiệt tự mình đem máy ghi âm giao cho Tử Mai, cũng dạy cô ta cách dùng như thế nào, sau đó quay trở lại Diệp gia báo cáo cho Diệp Thư cùng Hoa Chiêu.
"Được rồi, anh có thể đi nha." Diệp Thư rốt cục đối nói với Khổng Kiệt, những lời này cô đã nhẫn nhịn một ngày.
Khổng Kiệt có chút xấu hổ mà đứng dậy, đi ra cửa: "Tiểu Thư, lúc nào rảnh, chúng ta nói chuyện."
"Anh cũng nhìn thấy, nhà của chúng tôi hiện tại một đống sự tình, tôi gần đây đều không rảnh." Diệp Thư nói ra.
Khổng Kiệt gật gật đầu, trước kia anh ta chỉ biết là Diệp gia nhà cao cửa rộng, nhà giàu, danh gia vọng tộc, người khác vừa nghe nói cha vợ anh ta là ai, ánh mắt nhìn anh ta đều là trần trụi hâm mộ, còn có ghen ghét cùng khinh thường.
Điều này làm cho anh ta rất không thoải mái. Ở trong mắt người khác, nhãn hiệu đầu tiên, vĩnh viễn là " con rể Diệp gia", tất cả mọi thứ anh ta đạt được đều là nhờ công lao của Diệp gia.
Nhưng hôm nay, anh ta đã tận mắt chứng kiến bóng tối đằng sau ánh hào quang. Trực tiếp mà bị người ta tính toán tính mạng. Lần này họ đặt mục tiêu vào con dâu nhà họ Diệp, không biết lần sau có phải con gái nhà họ Diệp không ...
"Tiểu Thư, em theo anh về nhà đi!" Khổng Kiệt bật thốt lên nói.
Diệp Thư nhíu mày: "Tôi thấy anh vẫn là về nhà khách nhìn xem cô em gái kia có c.h.ế.t đói không a!"
Khổng Kiệt bị Diệp Thư đẩy ra cửa, đứng ở cửa lớn, Diệp Thư nhíu mày nhìn anh ta, nghĩ nghĩ liền nói: "Chuyện ngày hôm nay cám ơn anh, còn có, tuyệt đối không được nói ra ngoài một chữ! Bằng không thì. . ."
Cô nở nụ cười thoáng một phát: "Anh cũng nhìn thấy, anh trai, em trai, còn có em dâu, cũng không phải dễ bắt nạt đấy, đánh không c.h.ế.t anh cũng giày vò c.h.ế.t anh!"
Khổng Kiệt ngẫm lại cú đ.ấ.m của Diệp Thâm, ngẫm lại về khả năng đào hố của Hoa Chiêu hôm nay. . . Lập tức run rẩy.