Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:53:54
Lượt xem: 169
Diệp Thâm nói ra: "Cái gọi là tiền địch quốc, kỳ thật chính là một ít vàng thỏi cùng tiền, bất kể vùng miền, quốc gia nào cũng có."
Anh nói thêm: "Nhà họ Đường cũng thừa nhận những vật này quả thật là do bản thân che giấu, nhưng họ chưa bao giờ thừa nhận mình là người bán nước."
Hoa Chiêu gật đầu, dựa vào một ít tiền nước khác liền định tội, ở trong mắt cô xác thực là trò đùa rồi. Nhưng mười năm trước là một khoảng thời gian đặc biệt, quả thực có thể cho rằng đó là "Bằng chứng" .
"Anh định lập lại chiêu cũ?" Hoa Chiêu nhíu mày hỏi, cô cảm thấy có chút không ổn, mưu kế này, quá thô ráp.
"Đổi lại người đến làm, liền tinh xảo rồi." Diệp Thâm cười nói.
"Cái gì?" Hoa Chiêu không hiểu.
"Để làm cho chuyện của nhà họ Đường với kẻ địch trở nên chân thực hơn, Hạ Kiến Ninh đã kể cho mọi người nghe một câu chuyện về việc nhà Đường liên lạc với kẻ địch như thế nào, cách họ giao dịch và nơi giao dịch. Nó rất chi tiết." Diệp Thâm nói tiếp: “Bây giờ, lại có người muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện xưa. Một người nào đó của nhà Đường sẽ đứng lên và thừa nhận câu chuyện do Hạ Kiến Ninh kể, nhưng một số nhân vật đã được thêm vào câu chuyện. "
Hoa Chiêu con mắt sáng ngời: "Hạ gia?"
Diệp Thâm sửa tóc cho cô, nở nụ cười nhẹ: "Đúng."
Làm như vậy xác thực càng thỏa đáng, oan có đầu nợ có chủ, Đường gia đi ra cắn xé Hạ gia, hợp tình hợp lý, mà Diệp gia không biết chuyện gì xảy ra.
"Nhà của chúng ta tìm người Đường gia?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm ưa thích cái từ "Chúng ta" này, gật gật đầu: "Cô lớn tự mình đi đấy."
Không có một người có trọng lượng đảm bảo, người Đường gia sao có thể "Nhận tội"? Tư địch bán nước, là một tội lớn, đối với người Đường gia mà nói, khả năng cái này so tội c.h.ế.t còn đáng sợ.
Một khi vác trên lưng loại tội danh này, tổ tiên anh minh cùng trả giá, liền toàn bộ hủy. Mà con cháu cũng vĩnh viễn không thể ngẩng đầu được lên.
Diệp gia hứa hẹn với bọn hắn, nếu như chuyện lần này không thể giúp Đường gia sửa lại án xử sai, bọn họ cũng sẽ dọn dẹp chuyện nhận tội lần này.
Lúc này người Đường gia mới đứng ra buông tay đánh cược một lần.
Hơn nữa còn kèm theo đạo cụ.
Hiện tại đồ chôn ở trong sân Hạ gia, cùng đã từng chôn ở trong sân Đường gia chính là cùng một đám.
Năm đó Đường gia chôn giấu ở nhiều nơi, bị tìm được định tội chỉ là một chỗ.
Người nhà họ Diệp lần này đi đã thống nhất kế hoạch rất tốt nên người Đường gia liền quyết định xuất ra một chỗ khác giấu đồ, "Trả lại cho" Hạ Kiến Ninh.
Hoa Chiêu lại hỏi một đống chi tiết, một chút cũng không nằm xuống được.
“Ở bên kia, đã bắt đầu rồi phải không?” Cô hỏi.
Dựa theo lời Diệp Thâm nói, hiện tại có lẽ đã có người đi Hạ gia khai quật.
"Chúng ta đi xem náo nhiệt a? Cũng không biết có thích hợp hay không. . ." Khu nhà cũ của Hạ gia cùng nhà bọn họ một đông một tây, bọn họ không nhận được tin tức đã đi qua, liền có chút bại lộ.
Hoa Chiêu mở trừng hai mắt, mặc dù trong phòng tối om, Diệp Thâm vẫn có thể nhìn thấy ánh sao lấp lánh trong mắt cô, sáng ngời và quyến rũ.
Anh không kìm được mà cúi xuống mổ nhẹ một cái trên đôi lông mi rậm rạp của cô.
Hoa Chiêu lại chỉ muốn đi xem náo nhiệt….
"Anh nói chúng ta tìm cái gì lý do đi qua cho hợp lý? Còn có, dạng này không tính là chúng ta hủy ước định ba năm?"
Con cũng đã có, mấy ngày nay Diệp Thâm lại lớn gan rồi, đối với cô như vậy như vậy ~~ hôn nhẹ một thoáng lên mắt, đã để cô không thể thờ ơ.
“Tại sao lại thích tham gia náo nhiệt như vậy?” Diệp Thâm thở dài: “Anh đã sắp xếp người để bọn họ thông báo cho chúng ta, đến thời điểm sẽ có anh cùng cha và anh cả đi qua, em đừng đi. quá nhiều người và hỗn loạn. "
Nếu không có họ toạ trấn, người nhà họ Đường không biết có làm được không.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Về phần ước hẹn ba năm." Diệp Thâm cười nhạt một chút: "Mọi người chỉ là ước định không trực tiếp cùng c.h.ế.t mà thôi, như chuyện ấy là 'Việc nhỏ " không đáng nhắc đến."
Hoa Chiêu đã trầm mặc, việc này cũng chỉ là việc nhỏ, tầng trên đánh cờ quả nhiên kinh người. Ngẫm lại kết cục của Đường gia…Xác thực đáng sợ.
Đây là thế giới mà kiếp trước cô không thể chạm tới.
Nhưng bây giờ, khi cô kết hôn với Diệp Thâm, cô đã bước vào thế giới này. Trong tương lai, những đứa con của cô sẽ lớn lên trên thế giới này.
Hoa Chiêu lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Dẫn em cùng đi, em muốn nhìn quy tắc sinh tồn của cái thế giới này." Cô phải biết, hiểu và thậm chí kiểm soát những quy tắc này! Để bảo vệ những đứa con của mình.
Diệp Thâm nghe được lời nói của cô, nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, trong lòng không khỏi rung động. Cô gái nhỏ mềm mại của anh không ngờ lại có dũng khí cùng tham vọng này, hoài bão này là vì đứa con của anh mà trỗi dậy.
Diệp Thâm cầm c.h.ặ.t t.a.y Hoa Chiêu đang đặt ở trên bụng, giọng nói ẩn vui mừng nói: "Được."
Hai người vừa mặc quần áo tử tế, liền có hàng xóm đến gõ cửa, đánh thức người Diệp gia, mời Diệp Mậu cùng Diệp Thâm đi Hạ gia xem náo nhiệt.
Những người hàng xóm có thể sống ở đây không phải tầm thường, đều biết nhà họ Diệp mấy ngày trước bị đào bới, Hạ Kiến Ninh là người đứng sau.
Hiện tại, nhà Hạ gia đang bị người đào.
Hàng xóm nhìn Diệp Mậu ánh mắt mang theo nồng đậm bát quái, vẻ mặt biểu lộ "Có phải là ngươi làm hay không".
Diệp Mậu bất động thanh sắc, kỳ quái hỏi thăm: "Có người báo cáo người nhà họ Hạ? Ai? Báo cáo cái gì?"
Hàng xóm bất động, đều là người đạt đến cấp độ này rồi, bọn họ ai mà không che dấu một chút biểu cảm? Nếu anh có lòng ra tay, tôi sẽ đồng hành, cùng là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau.
Xuất phát từ loại "tình làng nghĩa xóm" này, hắn lúc nhận được tin tức trước tiên sẽ tới đây thông báo.
“Chuyện đó là do người nhà họ Đường năm đó báo cáo, nghe nói còn là sự kiện năm đó.” Người hàng xóm thì thào nói, khuôn mặt trong ánh đèn mờ ảo trở nên có chút đờ đẫn và khiếp sợ.
Những điều từ mười năm trước vẫn ở trong đầu anh ta, trong giây phút nhớ lại, nhắc nhở anh ta rằng thế giới này thật khủng khiếp, và phải cẩn thận khi làm mọi thứ.
Nếu chuyện hôm nay không phải là tiếp theo chuyện của Đường gia khi đó, hắn nhất định sẽ không tham gia náo nhiệt của Hạ Kiến Ninh.
"Đường gia. . ." Diệp Mậu đã trầm mặc, sắc mặt cũng lúng túng.
Chuyện Đường Hồng Tổ năm đó, đã dựng lên một tấm bảng ở trong nội tâm tất cả mọi người.
"Đi, đi xem." Diệp Mậu quay đầu lại vừa đúng lúc Diệp Thâm xuống lầu, kết quả sững sờ, Hoa Chiêu sao lại đi theo ra rồi? Còn một bộ muốn đi ra ngoài.
"Ẩu tả! Mang theo con bé làm gì?" Diệp Mậu lập tức giáo huấn.
Hoa Chiêu trước nay chưa từng bị ông mắng, theo phản xạ có điều kiện trốn ở phía sau Diệp Thâm.
Âm thanh này, giống như tiếng sấm, doạ cô nhảy dựng.
Diệp Mậu da mặt run rẩy, đã quên, đây cũng không phải là lính của ông, cũng không phải đám ông lớn tuổi da dày thịt béo, đây là một cô gái nhỏ mềm mại, còn mang thai trưởng tôn nhà họ Diệp, không được doạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-80.html.]
Khóe miệng ông giật giật, nhưng không biết nên nói như thế nào cho "dịu dàng". Cho tới bây giờ chưa từng nói qua, không hề.
Hoa Chiêu chứng kiến ông xấu hổ ngược lại nở nụ cười, từ sau lưng Diệp Thâm nghiêng đầu ra ngọt ngào cười cười: "Con mất ngủ, ngủ không được, muốn đi ra ngoài hóng gió, bên kia có đánh nhau sao?"
Diệp Mậu vội hỏi: "Sao lại mất ngủ? Có nghiêm trọng không? Bắt đầu từ khi nào vậy? Hay là kêu cô nhỏ tới khám cho!" Nói xong liền định gọi điện thoại.
Hoa Chiêu sững sờ một chút, nhưng ý cười trong mắt lập tức sáng ngời, chọc chọc Diệp Thâm một cái.
Diệp Thâm ngăn Diệp Mậu lại: "Cô ấy không sao, nhưng buổi tối ăn nhiều quá nên cứ đi dạo một vòng là được."
Anh đẩy cha mình ra, Hoa Chiêu ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Diệp Mậu quay đầu lại nhìn cô một cái, cau mày, không có lại ngăn cản, nhưng vẫn vượt qua Diệp Thâm đi phòng khách cầm lấy điện thoại: "Tiểu Lý, mang 10 người lái xe tới đón tôi."
Ông cũng là quan chức có cảnh vệ viên đấy, chỉ có điều ông không để cho người đó ở trong nhà.
Vốn hôm nay ông cũng không có ý định dẫn người đi, ông và Diệp Thâm hai người, ai còn dám động vào bọn họ? Ai có thể động được bọn họ?
Nhưng mang theo Hoa Chiêu, ông phải cẩn thận không một chút phân tâm.
10 người có phải hơi thiếu không. Nhưng nhiều hơn nữa, Hạ Kiến Ninh sẽ hiểu lầm.
Được rồi, lại để cho hắn hiểu lầm đi, vẫn là con dâu quan trọng hơn, lại gọi thêm 10 người để cho bọn hắn đi theo từ xa.
Hoa Chiêu nhìn Diệp Mậu gọi điện thoại, cảm thấy bố chồng thật đáng yêu.
Nửa giờ sau, nhóm người tới trước cửa nhà họ Hạ trên một chiếc xe jeep, theo sau họ không xa là một chiếc xe tải.
Trong bóng tối, 20 bóng người thoăn thoắt nhảy xuống, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Hạ gia cũng là một cái sân rộng độc lập, hai anh em Hạ Kiến Nghiệp và Hạ kiến Vĩ đều ở chỗ này, chỉ có Hạ Kiến Ninh không thích ở đây quá ồn, chuyển ra ngoài ở.
Bây giờ cửa lớn đang mở, có thể thấy bên trong đầy bóng người. Và ở ngoài cổng cũng tấp nập người xem náo nhiệt tứ phía.
Thậm chí còn có người tìm Hạ gia phiền toái? Loại chuyện này mấy năm trước thường xuyên phát sinh, nhưngtừ khi thanh danh Hạ Kiến Ninh càng lúc càng lớn về sau, gần như không thấy nữa.
Lần này, nghe nói Đường gia năm đó đã trở lại.
Nhưng Đường gia không phải đã đổ sao? Tại sao bây giờ đột nhiên trở về? Lại trực tiếp dẫn người đến chặn trong sân Hạ gia, vẫn là loại thủ đoạn này, bốn phía loạn đào?
Tất cả các dấu hiệu chỉ ra một điều ...
Cho nên khi Diệp Mậu mang theo Diệp Thâm tới cửa, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bọn họ.
Sau lưng có người bước nhanh tới, Hoa Chiêu quay đầu nhìn lại, phát hiện là Diệp Danh.
Diệp Danh cùng trao đổi Diệp Thâm ánh mắt, và vô hình gật đầu, sau đó đảo mắt trông thấy Hoa Chiêu, dọa anh lập tức trừng lớn mắt.
“Tại sao em lại mang theo con bé tới?” Diệp Danh thấp giọng quát em trai.
Hoa Chiêu chính mình nhỏ giọng nói: "Em chỉ xem một chút…"
Diệp Danh tiếp tục trừng mắt em trai, dù sao đều là lỗi của hắn! Bên tai quá mềm!
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm, bên trong trò chơi đã bắt đầu mở hát, bọn họ phải đi vào cổ vũ rồi.
Diệp Danh quay người đi đằng sau Hoa Chiêu, một đoàn người tiến vào sân nhỏ Hạ gia.
Tình cảnh trong sân rất giống với nhà họ Diệp lúc trước, hơn 20 người đàn ông với cái xẻng trên tay trông giống như đang chờ lệnh có thể hành động bất cứ lúc nào. Hai người như là chuyên gia đang nhìn xung quanh để tìm vị trí tốt nhất để hạ xẻng.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng giữa sân, đối diện với anh ta là ba anh em nhà họ Hạ đang đứng cùng nhau.
Hai bên lặng lẽ đối mặt nhau, không khí như muốn bùng cháy tại một điểm.
Cho đến khi nhà họ Diệp bước vào.
Hạ Kiến Ninh ngẩng đầu, lập tức nở nụ cười.
Hắn chậm rãi đi tới, lễ phép chào hỏi Diệp Mậu, sau đó đối với người đàn ông ở giữa sân nói: "Chỗ dựa của anh đến rồi, hiện tại có thể bắt đầu."
Nhà họ Diệp bất động thanh sắc, họ biết không thể giấu giếm Hạ Kiến Ninh, và họ cũng không muốn giấu giếm. Nhưng trước sự chứng kiến của rất nhiều người, họ sẽ không thừa nhận điều đó.
Diệp Danh từ phía sau đi tới, nhíu mày hỏi: "Cái gì chỗ dựa? Anh cùng người Đường gia ân oán liên quan gì đến chúng tôi? Chúng tôi là đến xem náo nhiệt đấy, náo nhiệt của Hạ Kiến Ninh anh, rất nhiều người đều thích xem, không được sao?"
Hạ Kiến Ninh mỉm cười, vừa định nói, đã nhìn thấy Hoa Chiêu sau lưng Diệp Thâm, liền sửng sốt.
Người khiêng xẻng trong sân nhận được chỉ thị lập tức hành động, quang cảnh đột nhiên sôi nổi hẳn lên.
Hoa Chiêu không nhìn về phía Hạ Kiến Ninh, cô thấy người Đường gia ở gữa.
Anh ta khoảng ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc bằng vải thô, có những mảnh vá, thoạt nhìn giống một chàng trai quê mùa ở nông thôn, nhưng tấm lưng thẳng tắp và khí chất trầm tĩnh cho thấy anh ta không tầm thường.
Thanh niên quay đầu nhìn về phía nhà họ Diệp.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể thấy rõ nét mặt của anh ta, gương mặt góc cạnh sắc bén có đôi mắt to xuyên thấu, đôi mắt này tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Kiến Ninh.
Hạ Kiến Ninh giống như có cảm giác, xoay người lại hướng hắn cười cười: "Cẩn Ninh, đã lâu không gặp, đã cao lớn khoẻ mạnh như vậy."
Hắn vẻ mặt cảm khái, cùng Đường Cẩn Ninh nói chuyện.
Thực tế, anh ta mới đến sân này không lâu.
Mà Đường Cẩn Ninh sau khi dẫn người đi vào, chỉ bày ra tư thế, nhưng lại không cùng Hạ gia người nói chuyện. Ra mặt cùng thương lượng với người Hạ gia chính là người tiếp nhận chức vị của Tôn Tiền, Lỗ Cường ,chủ nhiệm Lỗ.
Bây giờ anh ta có trách nhiệm tìm kiếm các vật phản động ở bất kỳ nơi nào.
Những lí do thoái thác mà Lỗ Cường nói với Hạ gia vậy mà giống như đúc lời Tôn Tiền nói với Diệp gia lúc trước, một chữ cũng không thiếu.
Người Hạ gia cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi.
Nhưng thái độ của bọn hắn rất cứng rắn, không để cho người của Lỗ Cường mang đến động thủ, bọn hắn phải đợi Hạ Kiến Ninh đến rồi, mới quyết định làm sao bây giờ.
Lỗ Cường cũng không gấp, hắn cũng đợi người Diệp gia…Vẫn là chỗ dựa đến rồi trong nội tâm an tâm hơn một ít, hắn cũng không muốn có cùng một kết cục vói Tôn Tiền, phải đến một cái huyện thành nhỏ cách xa ngàn dặm bên ngoài bảo vệ môi trường ở đó, hiện tại đang là một tiểu chủ nhiệm.
Đường Cẩn Ninh nhìn chằm chằm vào Hạ Kiến Ninh nhẹ nhẹ cười: "Anh vẫn như trước, một bộ dạng nửa c.h.ế.t nửa sống, sao còn chưa c.h.ế.t ah…" Trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối.
Hạ Kiến Ninh một chút cũng không để ý hắn nguyền rủa, thậm chí cười cười, hỏi: "Người Diệp gia đi tìm anh lúc nào? Cho anh chỗ tốt gì? Để anh đi ra vu hãm tôi."
Đường Cẩn Ninh ha ha cười cười: "Anh không cần dính líu người khác, tôi cũng không phải đến vu hãm anh đấy." Hắn nhe rang cười, chậm rãi nói ra: "Tôi là tới nhận tội đấy."
Hạ Kiến Ninh ánh mắt cứng lại, toàn thân lập tức nổi lên một cỗ lệ khí, hắn quay người chằm chằm vào người Diệp gia.