Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:53:33
Lượt xem: 219
Trong hậu viện, Diệp Thâm đem Khổng Kiệt đang ngã trên mặt đất không dậy nổi kéo lên, thò tay vỗ vỗ bụi bẩn trên người hắn.
Đáng tiếc hôm qua trời mưa to, trong sân có chút lầy lội, một chút bụi đã vỗ xuống nhưng quần áo cũng đã bẩn.
"Xin lỗi." Diệp Thâm một chút thành ý cũng không có nói.
"Không có sao." Khổng Kiệt nhe răng trợn mắt mà nói ra một câu.
Đối với công phu của cậu em vợ này hắn chỉ nghe qua lời đồn, Binh Vương của liên tiếp rất nhiều cuộc thi, lợi hại như thế nào .
Trước khi trong lòng của hắn có chút không phục, cho rằng người khác là nhìn mặt mũi của Diệp gia nên thổi phồng hắn ta.
Mỗi người đều là quân nhân, cho dù vĩ đại đến đâu, cũng là một con người, còn có thể vĩ đại đến mức nào?
Giờ thì hắn đã biết.
Hắn cũng đã từng là Binh Vương trong đội của mình, cũng được công nhận lợi hại, kết quả vừa rồi đối phương ra tay như thế nào hắn đều không phát hiện! Hắn chỉ cảm thấy mình như một bao cát mặc người đánh, không hề có lực đánh trả.
Tại sao lại như vậy được? Tất cả mọi người rõ ràng đều là con người!
Khổng Kiệt có trong nháy mắt mờ mịt.
“Anh có biết vì sao tôi đánh anh?” Diệp Thâm đứng ở trước mặt hắn, cúi đầu lạnh lùng hỏi.
Khổng Kiệt cố gắng đứng thẳng người, xem nhẹ đau đớn, nói ra: "Là tôi không tốt, lại để cho chị gái cậu chịu ủy khuất."
"Uỷ khuất như thế nào?" Diệp Thâm hỏi.
Khổng Kiệt dừng một chút rồi nói ra: "Mẹ cùng em gái tôi xác thực quá mức, tôi không có ngăn cản họ, là tôi không đúng."
"Quá mức ở chỗ nào?" Diệp Thâm tiếp tục hỏi.
Khổng Kiệt lần này im lặng rất lâu, không biết nói như thế nào. Hoặc là, hắn căn bản cũng không biết nói cái gì.
Đều là một ít chuyện, lại quá mức vụn vặt, hắn nhớ không rõ nữa. Hoặc là nói, hắn kỳ thật cũng không biết những chuyện nhỏ nhặt kia mẹ cùng em gái hắn không đúng chỗ nào.
Cầm ít đồ trong nhà?
Bọn hắn lại không kém một ít đồ kia, mấy anh em của hắn thời gian này quả thực khá khó khăn, cơm cũng sắp không có mà ăn rồi, hắn giúp đỡ một chút đều là việc nên làm đấy? Nhà hắn cũng không phải không có năng lực này.
Em gái lấy đồ của chị dâu? Mấy bộ y phục một ít đồ trang điểm, hắn về sau không phải đã mua cho cô cái mới sao.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng ngời, nói ra: "Hai người họ nói chuyện thái độ làm việc khả năng không tốt lắm, làm gì trước tiên nên cùng tiểu Thư nói một tiếng, cũng không nên lớn tiếng như vậy mà làm loạn."
Mẹ hắn có đôi khi vừa khóc lại náo bộ dạng rất khó coi.
Diệp Thâm nhìn hắn, không nói gì, mà là đưa tay lại đánh một quyền.
Một quyền lại một quyền.
Hoa Chiêu thu hồi tay muốn mở cửa đi gọi bọn hắn ăn cơm.
Đối thoại vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi.
Vị anh rể này xem ra là thật sự có thể nghỉ việc rồi, hắn căn bản không cảm giác người nhà mình có gì sai. Lỗi của họ vậy mà chỉ sai ở thái độ không tốt?
Thật sự là cười c.h.ế.t người rồi.
Chẳng lẽ mẹ hắn quỳ xuống cầu Diệp Thư đem tiền chị ấy kiếm được đều cho anh em hắn, chỉ cần thái độ tốt, chính là không có sai sao?
“Thím hai, sau này thím có dùng tiền của con dâu để trợ cấp cho người con trai khác không?” Hoa Chiêu hỏi.
"Sao có thể! Thím không phải loại người như vậy!" Lưu Nguyệt Quế lập tức nói. Nhưng bà biết Hoa Chiêu muốn nói gì.
"Nhưng là nhà nào cũng có lúc trải qua khó khắn, anh em Khổng gia thời gian qua sống cũng không khá giả, Khổng Kiệt giúp đỡ một chút cũng là nên làm đấy, không thể chính mình uống rượu ăn thịt, lại nhìn anh em ruột một nhà c.h.ế.t đói." Lưu Nguyệt Quế nói.
"Giúp đỡ là nên đấy, nhưng cũng không thể quá phận?" Hoa Chiêu nói ra: "Chị nói những năm này bà Khổng lấy đi hơn 2000 tiền mặt từ chị ấy! Còn có các loại tài sản khác, TV mượn đi 2 cái, xe đạp máy may mỗi cái 3 cái. Về sau bà ấy còn mở miệng đòi vài cái đài! Chỉ có điều chị không cho, từ đó về sau, hai người mâu thuẫn mới trở nên gay gắt."
Hoa Chiêu la lớn, cố ý nói cho người trong sân nghe: "Khổng Kiệt chẳng phải có 2 người anh sao? Những số tiền này, những vật này còn chưa đủ cho bọn hắn cải thiện sinh hoạt sao? Bọn hắn vẫn ở nông thôn ăn uống khổ sở sao sao? Hiện tại hầu hết mọi người trong thành phố cũng không có cuộc sống tốt hơn họ!”
"Cháu còn nghe nói, bọn hắn hiện tại rất hào phóng, lại thiện lương, trong thôn ai muốn mua đồ hiếm mà không có phiếu vé, đều không là vấn đề, tìm bọn hắn là được! Đương nhiên bọn hắn quay đầu lại tự nhiên sẽ tìm ở trên đầu người khác, Khổng Kiệt những năm này phiếu vé được phát đều đi đâu? Dù sao chị cháu cũng chưa thấy qua một tờ!”
"Còn có vé do chị ấy cất riêng. Lần nào không phải do Khổng Ni lấy đi? Nó đã bị khóa trong ngăn kéo mà còn bị người ta phá khóa đây này!"
"Đã thế này, bọn họ còn chưa vừa lòng, lại bắt chị ấy giao hết tiền lương! Nghe hay đấy, là cất dành thay chị ấy, thím hai, thím có tin không? Thím cho rằng họ làm đúng sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Lưu Nguyệt Quế thì thào nói: "Người già làm gì có chỗ tiêu tiền…Các bà chính là ưa thích tiết kiệm…Tiểu Thư tình huống cũng đặc thù, kiếm được nhiều…Chỉ là ít đồ… Cũng không phải cấp không nổi…Làm sao phải vì ít tiền để tổn thương hòa khí?"
"Hàaa...!" Hoa chiêu tức giận mà nở nụ cười: "Cho nên sai chính là vì chị ấy có tiền sao~? Thím hai hoá ra cũng là người hào phóng như vậy! Cháu đã biết."
Cô liên tục gật đầu: "Thím hai, cháu cùng Diệp Thâm hiện tại rất nghèo, trong nhà chỉ có đồ dùng trong nhà, đến lúc đó TV, máy giặt, tủ lạnh gì đó liền phiền toái thím hai đặt mua rồi cho rồi!"
"Ngươi đứa nhỏ này." Lưu Nguyệt Quế lại thì tào nói: "Nghe nói cháu kết hôn tiểu Thâm cho cháu 2000 tiền lễ hỏi, đủ mua các loại đồ điện rồi, đến lúc đó nếu còn chưa đủ, cháu lại nói với thím hai, thím lấy cho cháu."
Hoa Chiêu lập tức như bị người ta nắm ở cổ, nghẹn ứ.
Cô trừng mắt nhìn người thím hai này, nghẹn ở ngực. Làm phiền thím làm ác nhân một cách triệt để được không! Như bây giờ, cô cũng mắng không nổi nữa.
Cuộc "nói chuyện" trong sân đã dừng lại.
Khổng Kiệt ngẩn người, có chút khiếp sợ.
Mẹ hắn vậy mà từ trong nhà cầm đi nhiều tiền như vậy sao? Hắn không biết.
Hắn chỉ biết là chiếc TV ban đầu ở nhà đã không còn, hắn hỏi một lần thì mẹ nói đã hỏng, vài ngày sau Diệp Thư lại mua một cái khác, lần nghỉ về tiếp theo thì phát hiện nó đã biến mất. Hỏi lại, và mẹ vẫn nói rằng nó đã bị hỏng.
Sau này ở nhà không có TV nữa, hắn cũng không quan tâm, chỉ cho là chất lượng TV quá tệ, luôn hỏng hóc, Diệp Thư không muốn lãng phí tiền ...
Ở nhà không có máy khâu, Diệp Thư không biết dùng, vậy mà mua ba cái cho hai anh em? Có xe đạp, có phiếu...
Hăn không biết điều này, không ai nói cho hắn biết.
"Tôi không biết .... Tại sao cô ấy không nói với tôi?" Khổng Kiệt lẩm bẩm.
Hoa Chiêu đi tới, đứng bên cạnh Diệp Thâm nhìn anh ta nói: "Vì cô ấy muốn trở thành một người vợ tốt, cô ấy sẽ không tạo áp lực từ mẹ chồng lên anh, làm cho anh tức giận cả hai bên! Nhiều năm như vậy, chị tôi đã bao giờ đứng trước mặt anh nói bậy về mẹ chồng chưa?”
Khổng Kiệt nghĩ nghĩ, chậm rãi lắc đầu.
Xác thực không có.
"Anh nhìn lại mẹ mình xem, bà ta đã lúc nào nói tốt cho chị ấy chưa? Chị tôi vì an hem của anh trả giá nhiều như vậy, bà ta đã từng đề cập qua đôi ba câu sao? Từng có nửa điểm cảm kích sao? Bà ta lần nào nhìn thấy anh mà không phải phàn nàn lại oán giận? Làm khó anh!" Hoa Chiêu lại hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thực ra cô chỉ nghe vài câu nói đơn giản về chuyện của Diệp Thư, còn những chi tiết này, cô suy đoán tại chỗ dựa trên phản ứng của Khổng Diệp.
“Lỗi của mẹ anh không phải là thái độ tồi tệ của bà ta, mà là lương tâm tồi tệ của bà ta!” Hoa Chiêu kết luận.
Khổng Kiệt nghĩ về những gì mẹ anh ta đã làm trong nhiều năm, đúng như lời Hoa Chiêu nói, giờ bị mắng là lương tâm không tốt, mặc dù tức giận nhưng anh lại không có gì để nói.
Diệp Thư đứng trong phòng khách, cố gắng che miệng để giữ mình không khóc, nhưng nước mắt đã rơi rất nhiều.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người nói ra lời bất bình của cô. Nhưng cô không ngờ người này hóa ra lại là Hoa Chiêu mới gặp vài lần.
Khi ba người từ ngoài sân bước vào nhà, Diệp Thư đã lau nước mắt rồi, còn giúp Lưu Nguyệt Quế dọn bàn ăn như không có chuyện gì khác.
"Ồ? Sao anh lại tới đây?" Diệp Thư kinh ngạc mà nhìn Khổng Kiệt, giống như vừa mới biết hắn đến.
Hoa Chiêu nhìn cô ấy vẻ mặt rất thật kinh ngạc, phi thường bội phục, đáy mắt kia nhàn nhạt hồng như là tối hôm qua ngủ không ngon, một chút cũng không giống đã khóc.
Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp.
Nếu vừa rồi cô không nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân của Diệp Thư, cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô ấy đã đứng nghe hết mọi chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-67.html.]
Diệp Thư mở cửa và bước vào đúng lúc cô nói chuyện với Khổng Kiệt.
Khổng Kiệt không nhìn ra Diệp Thư khác thường, hắn trông thấy Diệp Thư cũng rất kinh ngạc, lập tức đi che đi vết bẩn trên quần áo.
Nhưng là làm thế nào có thể che hết được? Hiện tại trên người hắn không có mấy chỗ sạch sẽ.
Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía hắn, suy đoán hắn đây là vô tình hay là cố ý? Muốn châm ngòi ly gián?
Ánh mắt Diệp Thư rơi vào trên người hắn. Mặt không có gì không ổn, nhưng quần áo lấm lem, tiểu Thâm là người rất biết điều đấy.
Cô nhíu mày hỏi: "Anh làm sao vậy? Ngã ở đâu rồi hả?"
Khổng Kiệt vội vàng để tay xuống, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, mặt đất trơn trượt, không cẩn thận ngã một phát."
"Lớn như vậy cũng không biết cẩn thận một chút." Diệp Thư mắt trắng không còn chút m.á.u quay người tiếp tục dọn cơm: "Nhanh rửa tay ăn cơm đi."
"Ha ha." Diệp Thâm đứng bên cạnh Khổng Kiệt, phát ra một tiếng cười lạnh.
Muốn cho chị đau lòng? Quay lại giáo huấn anh? Hắn suy nghĩ nhiều.
Khổng Kiệt cúi đầu, hắn khả năng xác thực suy nghĩ nhiều.
Anh không tin rằng Diệp Thư thông minh như vậy không thể nhìn ra rằng anh đã bị đánh ... nhưng cô ấy không hề biểu hiện một chút đau lòng nào cả, và cô ấy cũng không có ý dạy dỗ Diệp Thâm. Thay vào đó, cô ấy giả vờ như không biết.
Mối quan hệ của họ trở nên hờ hững như vậy từ khi nào?
Hoa Chiêu lặng lẽ cầm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thâm, cười vui vẻ cười. Vì loại người này mà bị chị ấy đ.â.m sau lưng vậy thì quá làm người ta thương tâm rồi, cũng may chị ấy không có, hoàn toàn đứng về phía bọn họ.
Diệp Thâm đáp lại cô bằng một nụ cười.
“Ôi, sao tay anh lại chảy máu?!” Hoa Chiêu đột nhiên kêu lên.
Nắm đ.ấ.m của Diệp Thâm có chút đỏ lên, có chút rách da ở khớp xương, chảy một chút máu.
"Đánh trên nút thắt rồi." Diệp Thâm nhỏ giọng nói ra.
Khổng Kiệt lập tức cúi đầu, phát hiện một nút kim loại của mình bị biến dạng rồi.
Đây là chất rắn!
Hắn nói sao ở đây lại đặc biệt đau như vậy!
"Đánh rất khá." Hoa Chiêu nghiêng đầu nhanh chóng liếc Khổng Kiệt: "Như vậy đều không có việc gì."
"Đó là đương nhiên rồi, anh chú ý từ đâu rồi, cũng không thể đánh chết." Diệp Thâm nhỏ giọng nói.
Hai người không coi ai ra gì mà thảo luận.
Người bị đánh chỉ có thể xấu hổ mà đứng ở một bên nghe.
Diệp Thư không biết từ lúc nào đã một hòm thuốc đưa cho Hoa Chiêu.
"Xử lý nhanh, đừng khinh thường vết thương nhỏ, cẩn thận uốn ván", cô nói.
Vì trong gia đình có một người cô là bác sĩ nên họ biết nhiều hơn về phương diện y học.
Nói xong cô tiếp tục dọn đồ ăn.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua bóng lưng của cô, lại nhìn thoáng qua Khổng Kiệt, nở nụ cười.
Khổng Kiệt càng thêm xấu hổ, bất quá hắn cũng xác định, Diệp Thư là cố ý mặc kệ hắn.
Hắn ngay lập tức mất mặt.
"Ồ? Khổng Kiệt đến rồi ah, con tới vào lúc nào? Như thế nào không có nói trước một tiếng?" Miêu Lan Chi từ trên lầu đi xuống, ngoài ý muốn hỏi.
Bà ấy là thật sự ngạc nhiên, vừa mới dậy, tắm rửa sạch, cái gì cũng không biết.
"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Khổng Kiệt thở phào, ngẩng đầu cười chào hỏi: "Con mới vừa vào cửa, đến thủ đô họp, thông báo khá gấp, con chưa kịp gọi điện thoại, lập tức xuất phát."
"Ồ? Con làm sao vậy?" Miêu Lan Chi tò mò nhìn y phục của hắn.
"Ah, trời mưa đường trơn trượt, ngã đấy, con đi đổi thân quần áo." Khổng Kiệt mang theo hành lễ vội vàng lên lầu, tiến vào phòng Diệp Thư.
Diệp Mậu gia là nhà hai tầng, tuy ba đứa bé đều đã kết hôn, nhưng là trong nhà vẫn giữ nguyên phòng của bọn hắn.
Khổng Kiệt nhiều năm như vậy tuy chỉ ghé qua ba lượt, nhưng vẫn nhớ rõ.
Miêu Lan Chi cũng không có để ý, thẳng đi đến bàn ăn cơm.
Nhà bọn họ cơ hồ không có thói quen đợi ai ăn cơm, tất cả mọi người đều là người bận rộn, đều là ăn xong một ngụm liền đi.
Nếu đợi người tới đông đủ mới ăn cơm, sẽ c.h.ế.t đói.
Khổng Kiệt biết nhà họ Diệp rất thích sạch sẽ, đi tàu 2 ngày cả người đều có mùi lạ, cố nhịn đau, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi mới xuống lầu.
Mọi người ở tầng dưới đã ăn xong, chỉ còn Diệp Thư ở lại đợi anh trên bàn ăn.
Trong lòng của hắn ấm áp, đi qua ngồi vào bên cạnh cô: "Em ăn chưa?"
"Không có, chờ anh ăn cơm, anh chưa đến, tôi làm sao dám ăn?" Diệp Thư đột nhiên nói xoáy.
Khổng gia có quy củ người đã đông đủ mới ăn cơm!
Khi Khổng Kiệt về nhà sau kỳ nghỉ, tất nhiên cô phải đợi hắn ngồi xuống và động đũa rồi cô mới có thể bắt đầu ăn.
Xét về mặt ăn h.i.ế.p phụ nữ thì mẹ chồng còn hơn cả thím hai.
Mà bình thường Khổng Kiệt không ở nhà, vậy thì phải đợi Khổng Ni đi chơi trở về, ba người các cô mới bắt đầu cơm.
Có đôi khi Khổng Ni cố ý làm chơi xấu, ở bên ngoài ăn cơm căn bản không trở về nhà, các cô lúc đó phải chờ tới hâm qua 2 lượt mới ăn cơm.
Trước đây, cô nhìn mẹ chồng chờ cô, cô cũng không phàn nàn gì, nhưng một lần cô tình cờ phát hiện ra là hai mẹ con kia thông đồng! Mẹ chồng đã lén ăn cơm trước rồi!
Cả hai đều cố tình bắt nạt cô!
Những chuyện này trước đây cô chưa từng cùng Khổng Kiệt đề cập qua, hiện tại Diệp Thư đột nhiên phi thường muốn nói.
Muốn nói liền nói.
Bởi vì cô vừa mới âm dương quái khí (*), sắc mặt Khổng Kiệt không tốt, nghe xong sắc mặt hắn lại càng không tốt rồi, đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Họ, không có nhiều như vậy, ý xấu …” Khổng Kiệt nói ra.
"A." Diệp Thư nhìn hắn, cười đến trào phúng: "Họ không có nhiều ý xấu như vậy, tôi có sao? Khổng Kiệt, tại trong lòng anh, tôi chính là người thích đặt điều sao?"
"Ngươi đương nhiên không phải!" Khổng Kiệt nhanh chóng nói ra.
Diệp Thư nhìn anh ta, trong mắt hiện lên sự bất bình và tức giận: "Anh có biết tại sao trước đây tôi không nói không? Bởi vì không đúng chỗ, đó đều là người nhà của anh, tôi nếu nói anh tất nhiên sẽ đến hỏi họ, sau đó mẹ anh sẽ lại làm loạn, huyên náo láng giềng đều biết, mất mặt xấu hổ! Cuối cùng mặc kệ đúng hay không, sai đều là tôi!"
"Éo tôi xin lỗi bà ta! Chuyện này không phải đã xảy ra vài lần khi bọn họ tới rồi sao? Không phải về sau không còn sao? Đó là bởi vì tôi còn mặt mũi! Tôi không muốn tức giận! Tôi muốn dàn xếp ổn thoả! Tôi đã không nói với anh!”Diệp Thư chán nản hét lên.
Khổng Kiệt mặt càng đỏ hơn, cúi đầu, không nói lời nào.
Lưu Nguyệt Quế đang nghe lén trên lầu liền nóng nảy: "Nói chuyện bình thường, làm sao còn rống lên? Cùng đàn ông cãi nhau phải xuống nước, ngàn vạn không thể hung ba ba (*trừng mắt) đấy, làm họ mất mặt, lạnh tâm, cuộc sống sau này như thế nào có thể trôi qua?"
Hoa Chiêu cảm thấy những lời này của bà ấy nói có chút đạo lý, nhưng là cũng không hoàn toàn đúng. Người có lương tâm, hắn có thể trông thấy người phụ nữ thực ủy khuất, phụ nữ xuống nước nói chuyện là thủ đoạn.
Nhưng một số đàn ông nhìn thấy phụ nữ chịu thua rồi, sợ hãi rồi, họ sẽ có thói quen bắt nạt phụ nữ trong tương lai!
Có ít người không thể nuông chiều!
Như Khổng gia, có lẽ sớm cho bọn hắn biết rõ Diệp Thư không dễ bắt nạt, Diệp gia không dễ bắt nạt, có lẽ bọn họ đã sớm yên tĩnh rồi.