Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 341
Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:41
Lượt xem: 63
"Bà ngoại?"
Người nói chuyện không phải Điền Kiệt, mà là Điền Lỗi.
Bà ngoại gọi thật thân thiết, giống như bà ngoại hắn vậy.
Giọng điệu kia làm Lưu Nguyệt Quế nổi da gà, bà rất không thích cậu thiếu niên này.
“Ngày hôm qua đã nói với các người, Diệp Đan đã bị trục xuất khỏi nhà, các người và chúng tôi càng không có quan hệ gì!” Lưu Nguyệt Quế nói.
"Mẹ~" Điền Tín hô.
Lưu Nguyệt Quế lập tức nói: "Đừng đừng đừng! Đừng gọi tôi như vậy, tôi không xứng!”
Thật sự là cha con, giọng điệu nói chuyện sao cũng ghê tởm như nhau vậy?
"Các người đi nhanh đi, nếu không tôi gọi bảo vệ." Lưu Nguyệt Quế nói.
Điền Tín vụng trộm véo Điền Kiệt một cái, Điền Kiệt lập tức khóc lớn: "Bà ngoại, bà ngoại! Bà giữ cháu lại được không? Cha và anh trai luôn đánh cháu!”
Điền Tín ???
Điền Lỗi…
Hai vợ chồng Lưu Nguyệt Quế tức giận.
Họ không nghĩ rằng một đứa trẻ 3 tuổi có thể nói dối, đó là thực sự bị đánh đập!
Diệp Đan này lại tìm loại người gì vậy! Sao một người lại tồi tệ hơn một người!
Những lời này thật đúng là có tác dụng.
Đứa nhỏ ba tuổi khóc đến tê tâm liệt phế, hai người từ trước đến nay luôn thích trẻ nhỏ thật sự không chịu nổi, trực tiếp giữ nó lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ cũng không yên tâm để đứa nhỏ tiếp tục đi theo hai cha con này!
Sau đó gọi bảo vệ vào đưa hai người ra khỏi khu dân cư.
Thẳng đến khi ra khỏi tiểu khu, Điền Tín còn rất bối rối, hỏi Điền Lỗi: "Con dạy nó?”
“Không có, con dạy nó cái này làm gì!” Điền Lỗi nói.
"Vậy là dì con dạy nó?" Điền Tín nói.
"Không biết." Điền Lỗi nói.
Không có câu trả lời.
Ngày tết lại lạnh, hai người miền Nam chưa từng trải qua mùa đông phương Bắc lại chuẩn bị không đầy đủ, quần áo không đủ dày, đứng một lát rồi vội vàng trở về khách sạn.
Diệp Đan vẫn chưa về.
Cô ta thực sự đang nói chuyện ly hôn với Vương Kiến.
"Tôi biết là tôi có lỗi với anh, anh bảo tôi và Điền Tín ly hôn, có thể." Diệp Đan nói.
Vương Kiến muốn nặn ra một nụ cười, Diệp Đan lại nói: "Nhưng chúng ta đi tới bước này ngày hôm nay, đã không trở về được.”
"Anh không có khả năng thật sự tha thứ cho tôi, trong lòng anh vĩnh viễn có chướng ngại, tôi cũng không có khả năng tiếp nhận anh, là tôi có lỗi với anh, tôi không dám đối mặt với anh nữa." Diệp Đan nói.
Nói đúng câu tiếng người, hơn nữa còn nói ra lời trong lòng Vương Kiến.
Anh ta ngậm miệng lại.
Vợ chồng hơn mười năm, hắn là ai cô ta cũng hiểu, hiện tại hắn muốn nói những lời hay để lừa cô ta tái hôn, không dễ dàng thành công.
"Nếu đã không về được, vậy thì hãy nhìn về phía trước, tôi sẽ ly hôn với Điền Tín, và bồi thường cho anh một ít, anh muốn bao nhiêu tiền?" Diệp Đan hỏi.
Vương Kiến không lên tiếng.
Số tiền này, tất nhiên anh ta muốn, nhưng muốn bao nhiêu, anh ta không chắc.
"Mấy năm nay cô sống thế nào?" Hắn hỏi.
Xem như là câu nói ôn nhu nhất từ lúc hai người gặp mặt tới nay.
Thế nhưng Diệp Đan lại lộ ra một nụ cười châm chọc, rất nhanh đã biến mất.
Vương Kiến chỉ muốn hỏi thăm gia tài của cô ta mà thôi.
Cô ta hiểu người đàn ông này, vì vậy lập tức không còn luyến tiếc.
Mấy năm nay cô ta cũng không chỉ có một người đàn ông là Điền Tín.
Nếu lúc ấy người vào tù chính là cô ta, Vương Kiến ở bên ngoài, Vương Kiến cũng có thể tìm mười tám nữ nhân, sinh sáu bảy đứa con, nếu như hắn có bản lĩnh mà nói.
Hắn sẽ không vì cô ta mà giữ dìn.
Tất nhiên là cô ta cũng vậy.
"Điền Tín là một ông chủ nhỏ, có chút tiền, nhưng không nhiều lắm, năm trước còn bởi vì nhập hàng bị người quen lừa gạt, nếu như không phải trùng hợp gặp Hoa Chiêu, tôi lại quỳ xuống cầu xin Hoa Chiêu, hai chúng tôi hiện tại không biết đang ở đâu xin cơm.”
"Nhưng ngay cả khi có Hoa Chiêu giúp đỡ, hàng cũng chỉ thu hồi được một phần nhỏ, còn chia cho Hoa Chiêu rất nhiều lợi ích, người ta mới không uổng công giúp đỡ, cho nên trong tay chúng tôi không có bao nhiêu tiền, bán những hàng còn lại, có 10 vạn.”
"Tôi ly hôn với anh ta, nhiều nhất có thể chia 5 vạn, còn phải dựa vào nhà họ Diệp ra mặt mới được, bằng không anh ta sẽ không cho tôi một phần, tôi chia 5 vạn, cho anh 3 vạn." Diệp Đan nói.
Cô ta lừa dối.
Biểu tình lại rất thành khẩn.
Không có vấn đề về mặt logic.
Vương Kiến cũng hiểu cô ta, cảm thấy cô ta có thể đã chơi một chút trên con số, nhưng cũng không nhiều lắm.
"3 vạn" Hắn ngại ít.
"Làm người phải biết đủ, không nên luôn so sánh với nhà họ Diệp, so với Hoa Chiêu, so với bọn họ 3 vạn không phải là tiền, nhưng anh phóng mắt nhìn xung quanh, 3 vạn có phải là tiền hay không? Không nhiều? Chỉ cần nhìn vào chính mình, 3 vạn có thể giúp anh giải quyết bao nhiêu vấn đề?” Diệp Đan nói.
Cô ta thực sự rất giỏi nói chuyện.
Vương Kiến lại bị nói đến mềm ra rồi.
"Hiện tại bên ngoài khắp nơi là vàng, anh nên đi phương nam xem một chút, có 3 vạn làm vốn, anh làm tốt, một năm tăng gấp mấy lần, vài năm có thể biến thành 30 vạn, 1 triệu, kiếm tiền, vẫn phải dựa vào chính mình." Diệp Đan nói.
Vương Kiến hoàn toàn động tâm.
Diệp Đan lại mài hắn một lát, Vương Kiến thế nhưng đồng ý ly hôn.
Trước kia ở nhà, cũng là Diệp Đan định đoạt.
Mấy năm nay, hắn vào tù làm việc không nói lời nào, miệng cũng ngu ngốc.
Diệp Đan lại càng ngày càng giỏi ăn nói, bắt được hắn không thành vấn đề.
Nhưng Vương Kiến còn có lý trí, không thấy tiền không ly hôn.
Hơn nữa cô ta phải ly hôn với Điền Tín trước, hắn mới ly hôn với cô ta.
Diệp Đan lại trở về lừa Điền Tín.
"Anh ta không đồng ý ly hôn, 10 vạn cũng không được, anh ta muốn 20 vạn." Diệp Đan nói: "Bằng không sẽ đi tố cáo chúng ta tội trùng hôn.”
"Cái gì? 20 vạn? Vậy hãy để anh ta kiện đi!” Điền Tín đau lòng nói.
"Tôi cũng nói như vậy, hắn đi rồi, không chừng thật sự đi tố cáo, hiện tại làm sao bây giờ?" Diệp Đan hỏi.
"Cái gì?" Điền Tín càng nóng nảy, quay đầu lại tìm hành lý, bộ dáng muốn chạy.
Trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, cái gì mà hắn vô tội, đều là bị Diệp Đan lừa gạt, Diệp Đan chính là sao chổi, hại thảm hắn.
Diệp Đan khóe miệng châm chọc, đàn ông, quả nhiên không có một người tốt!
Không, tất cả những người tốt là của nhà người khác!
"Chạy đến đâu cũng vô dụng, trên đường trở về tôi ngược lại nghĩ ra một chủ ý, không bằng chúng ta ly hôn trước, không có chuyện kết hôn, lấy đâu ra trùng hôn." Diệp Đan nói.
Đây là một ý tưởng, Điền Tín cũng không phải là người hiểu các quy định pháp lý nên cảm thấy chiêu này có thể khả thi.
Thế nhưng lại có chỗ nào đó không đúng.
"Không phải cô đến đây để lừa tôi ly hôn chứ? Quay lại với anh ta?"
“Làm sao có thể, lúc trước hắn luôn đánh tôi mắng tôi, tôi căn bản không dám đi theo hắn, bằng không hắn đã thay tôi ngồi tù sao tôi có thể lập gia đình, hơn nữa hắn thay tôi ngồi tù, cũng là muốn nhà tôi báo đáp chỗ tốt lớn hơn, ai biết trong nhà tôi cương chính, trực tiếp đuổi tiiu ra ngoài."
Diệp Đan nói: "Hắn hiện tại không cần gì nữa, chỉ muốn tiền, không cho tiền sẽ làm khó tôi."
“Nhanh lên đi, nếu anh ta thật sự khởi kiện, hiện tại đã đến tòa án rồi, chúng ta phải thụ lý trước khi ly hôn."
Điền Tín cứ mơ mơ màng màng ký đơn ly hôn với cô ta.
Hai người lĩnh chứng ở nơi khác quá xa, hiện tại không đi được.
Bất kể là hộ tịch của Điền Tín hay là hộ tịch của "Lý Đan", đều không phải thủ đô, thủ đô không để ý đến việc ly hôn của bọn họ.
Cho nên trước tiên ký thỏa thuận, có hiệp ước, sau đó tìm người, giấy chứng nhận ly hôn có thể lấy xuống.
Kỳ thật giấy chứng nhận kết hôn của hai người vốn không hợp pháp, nhưng Diệp Đan lại muốn đi lại bình thường hơn một chút.
"Cái gì? Tài sản một người một nửa? Dựa vào cái gì?” Điền Tín hỏi: “Đúng rồi, chúng ta đây là ly hôn giả đúng không? Khi anh ta ly hôn với cô, chúng ta sẽ kết hôn lại?”
"Đương nhiên." Diệp Đan nói: "Cho nên tài sản tùy tiện phân chia, thoạt nhìn hợp lý một chút, bằng không lúc ly hôn đối phương hỏi tới hỏi lui, rồi không để cho chúng ta ly thân thì làm sao bây giờ?”
Điền Tín gật đầu, lúc ấy hắn và vợ cũ đi ly hôn, bởi vì thỏa thuận với vợ cũ không hợp lý, nhân viên cũng đã khuyên nhủ một trận.
Hiện tại nếu Diệp Đan đã nói là giả ly hôn, hắn liền tin.
Viết tên trong thỏa thuận.
Diệp Đan cất kỹ hiệp ước, đưa cho Điền Tín mấy tờ sổ tiết kiệm: "Còn lại tôi giữ, ngày mai lấy tiền đưa cho hắn, những thứ này anh cất đi, để chỗ tôi sợ sẽ mất.”
Tiền của gia đình vẫn luôn do cô ta cất giữ, hơn nữa gửi ở vài ngân hàng, hiện tại cũng chia cũng xong.
Điền Tín mở sổ tiết kiệm tính toán, vừa vặn là một nửa tiền tiết kiệm trong nhà.
Làm sao có loại cảm giác cô ta đã sớm chuẩn bị tốt?
Hơn nữa lúc trước đều là cô ta quản tiền, sao cô ta không sợ mất?
“Tôi sợ Vương Kiến lục soát từ trên người tôi rồi cướp đi!” Diệp Đan nói.
"À đúng." Điền Tín vội vàng cất sổ tiết kiệm trên người mình, trong lòng cũng yên tâm, Diệp Đan thật sự toàn tâm toàn ý muốn cùng hắn sống qua ngày, nếu không cô ta cũng không sợ bị Vương Kiến lục soát cướp đi.
Thậm chí trực tiếp mang theo tiền cùng Vương Kiến bỏ trốn!
Diệp Đan liếc hắn một cái, cô ta thật sự rất luyến tiếc người đàn ông dễ nắm bắt như vậy.
Nhưng Hoa Chiêu nói đúng, Điền Lỗi quá ghê tởm, chẳng may thật sự có ngày đó cô ta sẽ mất mặt chết.
Nhân tiện, còn đứa nhỏ thì sao?
Diệp Đan nhìn một vòng, Điền Kiệt không ở trong phòng, nhíu mày hỏi: "Ở phòng Điền Lỗi? Điền Lỗi luôn đánh nó, anh không biết sao?”
Nói xong liền muốn đi tìm.
Điền Tín nói: "Không có, ở nhà mẹ cô.”
Hắn nói lại chuyện ban ngày, còn khen Diệp Đan dạy tốt, nó dễ dàng được giữ lại như vậy.
Diệp Đan im lặng một lúc lâu.
Như vậy cũng tốt, dù sao cô ta cũng luyến tiếc đứa con này, để cho nó tách ra với Điền Tín như vậy, có thể là thiên ý.
"Ngủ đi, ngày mai còn có việc phải làm.”
“Vậy mẹ cô thì sao, ngày mai chúng ta còn đến sao?”
"Đừng đi nữa, chờ hai ngày, bọn họ vừa mới nói xong, các người lại đến, bảo vệ thật sự sẽ đánh người." Diệp Đan nói: "Chờ Tiểu Kiệt la hét tìm ba mẹ, bọn họ sẽ cho chúng ta tới cửa.”
“Đúng đúng đúng, vẫn là con trai út của tôi thông minh!” Điền Tín cao hứng nói.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đan mang theo thỏa thuận ly hôn và sổ tiết kiệm ra ngoài.
3 vạn, đuổi Vương Kiến đi.
Vương Kiến vốn không dễ đuổi đi như vậy, nhưng mấy năm sau song sắt cửa sổ đã mài mòn xương cốt của hắn.
Một xu áp đảo anh hùng.
Mà đồng ý ly hôn với Diệp Đan, lấy chút bồi thường, là biện pháp nhanh nhất hắn có thể nhận được một khoản tiền lớn.
Nếu không, hắn phải đi ra ngoài để tìm một công việc, tiết kiệm từng chút một.
Như vậy cả đời cũng không xoay người được.
Huống chi loại người có thân phận như hắn căn bản không tìm được việc làm.
"Tôi đề nghị anh đi Bằng Thành." Diệp Đan nói: "Nơi đó thật sự khắp nơi là vàng, nhưng kẻ lừa đảo cũng rất nhiều, anh đừng nói như rồng leo làm như mèo mửa, một hơi đã muốn ăn thành một gã mập, anh nên làm từng chút một, có thể từ bày sạp mò mẫm trước."
Diệp Đan bắt đầu giảng kinh nghiệm làm ăn cho Vương Kiến.
Vừa nói chính là một buổi sáng, nói rõ những khó khăn mà cô ta gặp phải trong mấy năm làm ăn.
Vương Kiến nghe giống như đang nghe sách trời vậy.
Cũng làm cho Vương Kiến hoàn toàn tiêu trừ hận thù với cô ta.
Cô ta cũng không dễ dàng, lúc trước cùng Diệp Hưng vớt hàng, kết quả Diệp Hưng cùng vợ bỏ chạy, ném một mình cô ta bị nhiều kẻ thù đuổi g.i.ế.c như vậy, một mình cô ta còn có biện pháp gì?
Có thể tìm một người đàn ông che chở đã là may mắn.
Bây giờ cô ta thực sự hy vọng hắn tốt.
"Tiểu Đan, chúng ta cùng đi Bằng Thành đi!” Vương Kiến nói: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu!”
Diệp Đan cười, nhìn ra Vương Kiến có vài phần thật lòng.
Nhưng cô ta vẫn lắc đầu: "Bên ngoài có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, chờ anh có tiền, tìm được một người 18 tuổi, đến lúc đó còn phải ly hôn với tôi, tôi không muốn bị giày vò."
“Không thể, tôi không phải loại người đó." Vương Kiến nói.
Thế nhưng cũng chỉ nói một câu này, sau đó không đề cập đến kết hôn, và đi cùng Diệp Đan nữa.
Cô nói đúng, có tiền rồi, loại phụ nữ nào không có
3 vạn trong túi, lại học thêm một bụng kinh doanh, Vương Kiến có ảo giác hắn đã có một gia tài trăm vạn.
Tiễn Vương Kiến đi, Diệp Đan lại đi tìm Triệu Hiểu Tuệ.
Đi lên đã cho Triệu Hiểu Tuệ một cái tát.
"Làm sao hắn biết nhà ba mẹ tôi ở đâu?!" Diệp Đan chất vấn.
Chắc chắn là cô ta đã nói rồi!
"Tình huống lúc đó, tôi thấy anh ta tức giận đến không chịu nổi, tôi muốn ba mẹ cô đè ép anh ta, tránh cho anh ta sau này đánh cô." Triệu Hiểu Tuệ giảo biện.
"Không cần nói với tôi những điều này, tôi không muốn nghe, hiện tại cho cô một cơ hội chuộc tội." Diệp Đan nói.
Cô ta lấy ra thỏa thuận ly hôn đưa cho Triệu Hiểu Tuệ: "Cô tự mình đi thành phố X, đến đó mang giấy chứng nhận ly hôn về cho tôi.”
Giấy ly hôn đến tay, cô ta và Điền Tín hoàn toàn không liên quan gì nữa.
Hắn sẽ làm ầm ĩ à? Vậy hắn cứ tự mình kiện trùng hôn đi.
Với sự hiểu biết của cô ta đối với Điền Tín, hắn nhát gan như chuột, không dám.
Hơn nữa, ở thủ đô, hắn nháo không nổi.
"Giúp xong việc này, hai chúng ta cũng thanh toán xong." Diệp Đan nói.
"Thật sao?" Triệu Hiểu Tuệ vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
"Mau đi." Diệp Đan thúc giục.
Triệu Hiểu Tuệ lập tức rời đi.
Diệp Đan đứng tại chỗ một hồi, sửa sang lại tóc một chút, rồi trở về "Nhà mình".
Người gác cổng không biết cô ta, gọi điện thoại, người nhà đi ra nhận.
Người tới là Vương Ngạn.
Vương Ngạn nhìn thấy cô ta, càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy tới, sau đó đứng trước mặt cô ta.
Hốc mắt Diệp Đan có chút đỏ lên, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, nghẹn ngào nói: "Lớn như vậy, thành một thanh niên cao lớn rồi."
Đối với chuyện năm đó, cô ta không hối hận.
Chiếm đoạt công quỹ cũng tốt, ghen tị với Hoa Chiêu cũng được, chuyện đã làm cô ta không hối hận.
Nhưng tại thời điểm này, cô ta hối hận.
Hối hận đến xanh ruột.
Năm đó cô ta đã làm cái gì vậy!
Vì chút tiền hại mình mất mặt, không có việc làm thì thôi, hại cha mẹ mất mặt cũng coi như xong, bị đuổi ra khỏi nhà cũng nhận.
Nhưng cô ta đã bỏ lỡ sự phát triển của mấy đứa trẻ.
Cô ta làm cho chúng không có mẹ, không thể ngẩng đầu lên.
Nước mắt Diệp Đan càng rơi càng dữ dội.
Vương Ngạn vốn còn có thể nhịn xuống, hiện tại cũng nhịn không được, ôm mẹ nghẹn ngào lên tiếng.
Hàng xóm lui tới đều nhìn qua, tiếng nghị luận ong ong đánh thức Diệp Đan.
Cô ta không thể để đứa trẻ này mất mặt nữa.
"Đi, về nhà nói." Diệp Đan kéo Vương Ngạn về nhà.
Trong nhà, cả nhà Diệp Thượng đều ở đây.
Buổi sáng nghe nói Lưu Nguyệt Quế giữ đứa nhỏ lại, mấy anh chị em đều tới đây, nhìn đứa em trai nhỏ này.
Bộ dạng không bằng mấy người Vương Ngạn, khẳng định là theo gen của cha ruột.
Thế nhưng mập mạp rất đáng yêu, cũng rất biết nhìn ánh mắt, biết nơi này chỉ có một mình Lưu Nguyệt Quế thật lòng thích hắn, nên rụt vào trong n.g.ự.c bà ấy không ra.
Ai nhìn thì hắn cười lấy lòng người đó, vừa hiểu chuyện vừa đáng thương.
Lưu Nguyệt Quế lại bắt đầu chào hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-341.html.]
"Tiểu An, không bằng, con nuôi đứa nhỏ này?"
Diệp An lập tức lườm mẹ một cái, mẹ hắn thật sự nghiện nuôi trẻ con.
"Người ta có cha có mẹ, liên quan gì đến con." Diệp An nói: "Mẹ đừng lo lắng cho nó nữa."
“Cha nó cũng không đáng tin cậy, vậy mà đánh con." Lưu Nguyệt Quế ôm Điền Kiệt.
Người già không có sức đề kháng với trẻ con.
Diệp An cách già còn xa, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Điền Kiệt, bộ dạng tinh quái giả đáng thương.
Đôi mắt nhỏ kia xoay tròn, vừa nhìn đã biết tâm nhãn nhiều.
Hơn nữa trên người hắn căn bản không có vết thương, nói là bị đánh, không chừng chính là lúc nghịch ngợm bị tát hai cái.
Vương Ngạn dẫn Diệp Đan tiến vào.
Trong phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Diệp Đan nói chuyện với mấy đứa nhỏ một lúc, rồi chen chúc qua đám người, quỳ xuống dập đầu với Diệp Thượng và Lưu Nguyệt Quế.
Nước mắt Lưu Nguyệt Quế lập tức rơi xuống, lúc trước Diệp Đan bị đuổi đi, nó chưa từng quỳ, một bộ không chịu thua.
Bây giờ cuối cùng cũng biết sai?
"Đứng lên đi, không cần quỳ chúng tôi, cô xuất hiện ở đây cũng không tiện, mang theo bọn họ đi ra ngoài đi." Diệp Thượng nói.
"Ông xã." Lưu Nguyệt Quế lặng lẽ đẩy ông ta.
Tuy rằng muốn một lần nữa nhận lại Diệp Đan là chuyện không có khả năng, thế nhưng mượn chuyện này hòa hoãn một chút quan hệ, khôi phục một chút qua lại cũng được chứ?
“Tôi để cho bọn chúng lui tới đã rất tốt rồi!” Diệp Thượng nghiêm mặt nói.
Nhưng ông nhớ ra, mình còn có việc chưa hỏi.
"Nghe nói cô muốn ly hôn với Vương Kiến?" Diệp Thượng hỏi.
"Đã ly hôn rồi, thỏa thuận ly hôn đã ký rồi." Diệp Đan nói.
Diệp Thượng có chút ngoài ý muốn, động tác rất nhanh.
"Vậy sau này cô định sống thế nào." Diệp Thượng nói.
Diệp Đan dừng một chút nói: "Con cũng đã ly hôn với Điền Tín, cũng đã ký vào thỏa thuận ly hôn."
Ồ?
Mọi người đều nhìn cô ta một cách kỳ lạ.
Hai người đàn ông này đều không muốn?
"Không cần, một mình con cũng sống được." Diệp Đan nói.
Đây không phải là trước kia, trước kia hai mắt mờ mịt, một người phụ nữ muốn làm cái gì cũng khó, phải có đàn ông chống đỡ.
Mấy năm nay xã hội càng ngày càng tốt, tuy rằng kẻ lừa đảo cũng không ít, nhưng con đường buôn bán trang phục này cô ta đã quen thuộc, cảm thấy mình cũng có thể làm.
Hơn nữa hiện tại, cô ta không cần dựa vào đàn ông, cô ta còn có anh em có thể dựa vào.
Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn Diệp An.
Diệp An bây giờ cũng là một ông chủ lớn rồi, nếu mình có khó khăn gì, tìm hắn, hắn nhất định sẽ giúp đỡ, Hoa Chiêu cũng đã giúp cô ta, tuy rằng cũng trả thù lao.
Cùng lắm thì cô ta cũng đưa tiền!
"Không có đàn ông nào có thể làm được." Lưu Nguyệt Quế thì thầm.
Hơn nữa bà đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ đang ôm trong tay, sửng sốt vội vàng hô: "Vậy đứa nhỏ này làm sao bây giờ? Nó không có cha?”
Diệp Đan cắn răng nói: "Mấy đứa Vương Ngạn không có, nó cũng không có, công bằng.”
“Đây là lời nói gì vậy!” Lưu Nguyệt Quế không nói gì được.
Thế nhưng mấy đứa nhỏ phía sau Diệp Đan lại cảm thấy rất đúng, bọn chúng đã không còn cảm thấy ghen tị với đứa nhỏ kia nữa!
Diệp Thượng chỉ cảm thấy đầu đau, sao lại không có lúc nào khiến người ta bớt lo lắng!
Lớn tuổi như vậy, thế nhưng lại ly hôn.
Cũng may nó đã giải quyết được hai người kia, không sợ bị người ta tố cáo tội trùng hôn.
"Đi một chút, các người đi ra ngoài ôn chuyện đi." Diệp Thượng đuổi người.
Diệp Đan do dự nói: "Con lừa Điền Tín nói ly hôn, sau đó lại cùng hắn tái hôn, kỳ thật con không muốn tái hôn, chuyện này."
Còn phải nhờ người nhà giúp cô ta đuổi Điền Tín đi.
Diệp Thượng phiền não phất tay: "Đi dạo đi.”
Diệp Đan đứng lên, ôm lấy Điền Kiệt từ trong n.g.ự.c Lưu Nguyệt Quế, rời đi với năm đứa con khác.
Trên đường đi rất nhiều người nhìn thấy.
Những người này nhìn Diệp Đan với ánh mắt ngạc nhiên, lại không tiến lên chào hỏi.
Diệp Đan đi ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng lại lo lắng vô cùng.
Cô ta đánh giá biểu tình của mấy đứa nhỏ, cũng cố gắng chống đỡ kiên cường.
Cô ta thật sự làm cho bọn chúng mất mặt,
Chờ cô ta kiếm được rất nhiều tiền! Cô ta phải nhặt lại mặt mũi bị mất của họ ngày hôm nay!
Diệp Đan đi rồi, Diệp An Diệp Đào cũng rút lui, mỗi người đều bận rộn.
Lưu Nguyệt Quế ở nhà khó chịu, suy nghĩ một chút vẫn đi đến chỗ Hoa Chiêu.
Bà rất muốn tìm người nói chuyện phiếm.
"Cháu nói xem, con bé lại giày vò cái gì, từng đó tuổi rồi còn ly hôn, nó muốn lên trời chắc? Hay là muốn tìm một người khác? Con bé còn muốn cái mặt kia của mình nữa không!” Lưu Nguyệt Quế oán giận không dứt.
Diệp Thư nói: "Hai người đầu tiên đều không được tốt lắm, người thứ ba nếu có thể tìm được một người tốt, cũng không có gì không được mà.”
Cô ấy ở nước ngoài lâu, thật sự không cảm thấy kết hôn nhiều lần có vấn đề gì.
Hơn nữa Điền Tín thật sự không ra sao, bỏ thì bỏ đi.
Loại tư tưởng này với Lưu Nguyệt Quế có xung đột khoảng cách, hai người rất nhanh đã cãi nhau.
Hoa Chiêu vội vàng tìm cơ hội rút lui.
Lúc cơm tối, mấy người Vương Ngạn đều trở về.
"Mẹ con đâu?" Lưu Nguyệt Quế hỏi.
"Đi rồi, mẹ con nói trực tiếp đi phương nam." Vương Ngạn nói.
"Cái gì?" Lưu Nguyệt Quế cả kinh: "Nó đi thế nào? Với đứa bé đó?"
“Dạ."
"Một người phụ nữ với một đứa trẻ 3 tuổi thì làm sao mà kiếm được tiền!" Lưu Nguyệt Quế nóng nảy.
"Thím hai, còn có một thứ gọi là trường mẫu giáo, hoặc là bảo mẫu." Hoa Chiêu thật sự không nhìn được, đi tới nói: "Thím yên tâm, Diệp Đan hiện tại không phải là người một nghèo hai trắng, mời được bảo mẫu.”
Tuy rằng cô không biết Diệp Đan lừa gạt được bao nhiêu tiền, nhưng khẳng định sẽ không quá ít, cô ta không phải là người chịu thiệt.
Có tiền có thể giải quyết hầu hết các vấn đề.
Lưu Nguyệt Quế lập tức thành thật.
Buổi tối hôm đó, không đợi Diệp Đan trở về, Điền Tín đã nóng nảy chạy đến nhà Diệp Thượng tìm, kết quả đến cửa lớn cũng không vào được.
Nghe nói hắn muốn hỏi thăm Diệp Đan, người trông cửa hảo tâm nói cho hắn biết hôm nay đã nhìn thấy Diệp Đan, hắn liền cho rằng Diệp Đan được nhà mẹ đẻ giữ lại.
Hắn lại quay về khách sạn.
Sau đó, ngày hôm sau, ngày thứ ba, vẫn không gặp ai.
Điền Tín chờ không được, lại tới tìm người, không cho vào, muốn nháo, lập tức bị s.ú.n.g vác vai, đạn lên nòng bức lui, không dám náo loạn.
Diệp Đan nói không sai, đây là hàng thật giá thật.
Trở về khách sạn, hai cha con tương đối im lặng.
Điền Lỗi đột nhiên nói: "Ba, ba sẽ không bị lừa chứ, cô ta vốn muốn ly hôn với ba, bỏ rơi ba.”
“Cô ta dám!” Điền Tín hô.
"Cô ta dựa vào cái gì mà không dám? Nhìn người ta có điều kiện gì, có cái gì không dám?” Điền Lỗi nói.
Hắn cũng không nghĩ tới nhà Diệp Đan lại là loại tình huống này, sớm biết, hắn cũng không dám
Hoa Chiêu đoán chừng thời gian không sai biệt lắm, để Diệp An tới cửa đuổi người.
Đỡ cho Điền Tín náo loạn, người mất mặt chính là Diệp gia.
Về phần đuổi thế nào, cô căn bản không dặn dò, những chuyện nhỏ này Diệp An tự mình phát huy là tốt rồi.
Cha con Điền Tín rời đi vào tối hôm đó bằng tàu hỏa chuyến gần nhất.
Mấy ngày sau Diệp Danh đến, vừa hay cô có chuyện muốn hỏi anh cả.
"Khụ, anh cả nói ai sắp không được, đã lâu như vậy cũng không thấy tin tức của Diệp Thâm, có phải phải chờ hắn không được mới có thể trở về không?" Hoa Chiêu hỏi.
Trong phòng còn có Diệp Thư và Diêu Khôn, cho nên cô nói tương đối mơ hồ.
Diệp Danh nói: "Không nghĩ tới bọn họ bỏ ra một số tiền lớn thu rất nhiều rượu thuốc năm đó chúng ta đưa ra ngoài, cho nên hắn chống đỡ được lâu như vậy."
“Giá tiền lớn" này không chỉ là tiền bạc.
"Có đáng không?" Hoa Chiêu kỳ quái nói: "Bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
Tuy rằng ông cụ Uông sống đối với gia tộc bọn hắn rất có lực, nhưng ông ta còn sống căn bản cái gì cũng không làm được, chỉ là còn sống mà thôi.
Lúc này phải đối mặt với hiện thực, dùng năng lượng trong nhà trên người hậu bối, mà không phải là trên người một người sắp chết.
"Ai biết bọn hắn đang suy nghĩ cái gì." Diệp Danh nhíu mày.
Hành động của Uông gia có chút ngoài dự liệu của hắn, ông cụ Uông kia kéo một hơi, Diệp Thâm bên kia cũng không tiện có động tác.
"Hai người đang nói cái gì vậy?" Diệp Thư tò mò hỏi.
"Không có gì." Diệp Danh nói.
Đây là không thể nói cho cô biết, Diệp Thư cũng không tò mò nữa, nói với hai người: "Em chuẩn bị trở về, bọn nhỏ sắp khai giảng rồi.”
“Làm lành rồi hả?” Diệp Danh liếc nhìn Diêu Khôn một cái rồi nói.
Diêu Khôn lập tức ngoan ngoãn nói: "Làm lành rồi! Sau này tuyệt đối không cãi nhau! Em có rất nhiều điều làm không tốt, em đã thay đổi!”
“Sau này em sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Thư, tuyệt đối không để chuyện trúng độc phát sinh lần nữa!”
Biểu tình của Diệp Danh vẫn không hài lòng.
Diêu Khôn moi hết ruột gan, lại hứa hẹn một đống lớn, mới đổi lấy một khuôn mặt tươi cười của anh vợ.
Diệp Thư ở bên cạnh cười đến híp mắt.
Có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cảm giác thật tốt.
Diệp Thư nói đi là đi, ngày hôm sau đã rời đi với Diêu Khôn.
Hoa Chiêu cũng thanh nhàn, đang chuẩn bị ăn cơm thì có người tìm tới cửa.
Người tới là Uông Vĩ.
"Cha tôi bây giờ bệnh nặng, không biết Diệp phu nhân có nghe nói không." Uông Vĩ hỏi.
"Có nghe thấy." Hoa Chiêu nói.
Ông cụ Uông đã nằm trên giường mấy tháng, tuy rằng Uông gia không công bố ra bên ngoài, nhưng mọi người trong giới đều đoán được.
"Nghe nói Diệp phu nhân là chân truyền của ông Tôn, tôi muốn mời Diệp phu nhân đi thăm bệnh cho cha tôi." Uông Vĩ nói.
"Tôi chỉ mới học được một chút của thầy Tôn, tôi đề nghị ông trực tiếp đi tìm thầy tôi, y thuật của ông ấy cao hơn." Hoa Chiêu nói.
Nghĩ cô là một kẻ ngốc? Người sắp c.h.ế.t rồi mới tìm cô tới khám bệnh.
Ông ta muốn cô vác nồi, phải không?
"Đối với việc kéo dài tuổi thọ, vẫn là Diệp phu nhân có kinh nghiệm hơn." Uông Vĩ nói rõ.
"Tôi không có, ông cậu tôi hơn tám tuổi đã qua đời." Hoa Chiêu nói.
Uông Vĩ dừng lại, cũng không bỏ cuộc: "Phí khám bệnh dễ nói, chỉ cần cha tôi có thể tỉnh táo, chúng tôi có thể để Diệp Đào tiến thêm một bước, chỉ cần cha tôi có thể sống thêm một năm, chúng ta có thể để Diệp Thần tiến thêm một bước, chỉ cần cha tôi có thể sống thêm 5 năm, chúng ta có thể để Diệp Danh tiến thêm 2 bước!”
Những thứ khác đều dễ nói, Diệp Thần và Diệp Đào vốn chức vị cũng không cao.
Chính là Diệp Danh tiến thêm hai bước nữa, lời hứa này không thể nói là không nặng.
Nhưng Hoa Chiêu căn bản không tin, tin cũng sẽ không đáp ứng.
"Không cần thiết, các người có năng lực thì giữ lại cho người khác sử dụng đi." Hoa Chiêu nói: "Người nhà chúng tôi không cần ông quan tâm."
“Diệp phu nhân vẫn nên suy nghĩ lại." Uông Vĩ nói.
"Không có gì cần phải suy nghĩ, bởi vì khởi tử hồi sinh, tôi căn bản không làm được." Hoa Chiêu nói.
"Diệp phu nhân." Uông Vĩ nhẹ nhàng khom lưng, tư thái đột nhiên kéo rất thấp: "Ngài hãy suy nghĩ lại, cha tôi chinh chiến cả đời, càng vất vả công lao càng lớn, làm con trai, thật không đành lòng nhìn ông cứ như vậy mà đi.”
Thật sự là một đứa con hiếu thảo.
"Thực xin lỗi, không ai có thể giúp." Hoa Chiêu cự tuyệt dứt khoát.
"Được rồi." Uông Vĩ dứt khoát đứng lên, cho Hoa Chiêu một ánh mắt: "Cô đừng hối hận.”
Đây là mềm không được nên cứng rắn?
"Ông có năng lực làm cho tôi hối hận sao?" Hoa Chiêu nói.
"Hừ." Uông Vĩ hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Hoa Chiêu một cái, rời đi.
Buổi chiều hôm đó, cô đã nhìn thấy năng lực của Uông gia.
Diệp Thần bị đuổi việc về nhà.
Bởi vì vợ hắn bị phát hiện mang thai lần hai, bên kia nói cô ta phá thai cô ta không chịu, còn bỏ chạy, không hợp tác với chính sách của nhà nước.
Bên này lập tức tìm Diệp Thần, hỏi hắn chuyện gì xảy ra.
Diệp Thần hoang mang.
Lãnh đạo đơn vị nói hắn về nhà làm công tác tư tưởng cho Tôn Diễm, nếu làm không tốt, hắn cũng đừng trở về.
Việc này, ngoại trừ Tôn Diễm ai cũng không biết, kết quả người Uông gia lại biết, có thể thấy được năng lực của Uông gia.
Diệp Thần về nhà liền cùng Tôn Diễm cãi nhau, ầm ĩ rất lớn, dọa đến đứa nhỏ Gia Khánh của Diệp Hưng, Gia Khánh vụng trộm chạy tìm Hoa Chiêu, để cô cứu viện.
Hoa Chiêu vốn muốn giả bộ không biết, hiện tại cũng không thể giả bộ, đành phải đi nhà Diệp Thần.
Đến cửa, nghe thấy Chu Lệ Hoa đang mắng con dâu.
"Người ta đều sinh một đứa, chỉ có cô sinh hai, cô có thể sinh?" Chu Lệ Hoa hét: "Nếu cô thật sự có thể sinh thì một lần sinh con trai, sinh không ra là mình không có bản lĩnh, dứt khoát nhận mệnh!”
"Nếu cô lại sinh một đứa con gái khác thì sao? Lại sinh? Tiếp tục sinh?”
“Làm cho người ta chê cười c.h.ế.t rồi!” Chu Lệ Hoa nói.
"Mẹ! Cùng lắm thì công việc này chúng con không cần nữa! Chúng con ra ngoài làm kinh doanh, chắc chắn kiếm được nhiều hơn bây giờ!” Tôn Diễm nói.
"Kiếm được nhiều hơn nữa cũng chỉ là một người bán hàng rong, là một hộ cá thể, nói ra rất mất mặt! Nào có bằng công việc đàng hoàng hiện tại của Diệp Thần?”
Chu Lệ Hoa nói: "Tôi đặt lời nói ở đây, cô ra ngoài làm buôn bán, cô chính là ông chủ lớn, 10 năm sau cô gặp đồng nghiệp hiện tại, cô cũng phải gật đầu khom lưng châm thuốc cho người ta!"
“Không thể như vậy, đến lúc đó chúng con có tiền, lại không cầu bọn họ, châm thuốc cho bọn họ làm gì. Hơn nữa, Diệp Thần họ Diệp, ai dám xem thường hắn." Tôn Diễm nói.
Hộ gia đình cá thể bình thường bị người ta xem thường, nhưng bọn họ không phải người thường, bọn họ họ Diệp!
Cho nên thân phận địa vị chênh lệch cái gì, cô ta không sợ.
Chu Lệ Hoa tức giận đến mức giơ ngón tay lên: "Rèn sắt còn phải tự cứng! Chính cô cái gì cũng không phải, còn trông cậy vào người khác xem trọng liếc cô một cái?”
Tôn Diễm lập tức ngạc nhiên nhìn mẹ chồng, bà ta còn biết đạo lý này? Bà ta biết đạo lý lớn này thì lúc trước đừng tham tiền, nếu bà ta không tham chút tiền kia, sao bây giờ phải làm phụ nữ bị bỏ rơi!
Chu Lệ Hoa nhìn hiểu ánh mắt của cô ta, tức giận đến mặt đỏ bừng.
Có đôi khi bà ta cũng cảm thấy mình bị mỡ heo bịt lòng, nhất thời bị tiền bạc che mắt.
Chờ tuổi tác lớn hơn nữa mới phát hiện, tiền cũng không quá quan trọng, bởi vì tiền mà mất đi những thứ quan trọng.
Nhưng hối hận cũng đã muộn.
Bây giờ nói gì cũng không thể để cho con trai đi lệch đường!
"Tôi nói, cô dám sinh con, con trai tôi sẽ dám ly hôn với cô! Cô cứ nhìn mà làm đi!” Chu Lệ Hoa nói.
"Cái gì? Diệp Thần! Anh sẽ ly hôn tôi à?” Tôn Diễm chất vấn nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần sắp phiền chết.
"Chúng ta đã có Tiểu Tuyết, vậy là được rồi, tôi cảm thấy con gái rất tốt, tôi không muốn sinh con trai, cô náo loạn cái gì?" Diệp Thần nói.
"Con gái tốt cái gì mà tốt! Tương lai kết hôn chính là con nhà người khác, ai dưỡng lão cho hai chúng ta? Anh già rồi, sống với ai? Một mình cô đơn sống một mình? Lúc anh bị bệnh thì sao? Ai phục vụ?”
"Bên cạnh không có con cái, anh c.h.ế.t trong phòng cũng không ai biết!”
"Hơn nữa, anh không sợ già đi một mình, còn tôi sợ, tôi thích náo nhiệt, tôi thích dỗ cháu trai, tôi không muốn ở một mình." Tôn Diễm nói.
Cô ta nói như vậy, Chu Lệ Hoa không lên tiếng nữa.
Bà ta là người có con trai, cháu trai, có cháu gái, lại nghĩ đến hai đứa con gái của mình, đều ở nước ngoài.
Đứa thứ hai có lương tâm, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại cho bà ta, đứa đầu cũng giống như không có.
Nếu như bà ta thật sự chỉ sinh ra hai đứa con gái như vậy, hiện tại thật sự là c.h.ế.t trong nhà cũng không ai biết.
Hoa Chiêu đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy cô, Chu Lệ Hoa lấy lại tinh thần chào hỏi.
Nhìn thấy Diệp Gia Khánh bên cạnh Hoa Chiêu, Chu Lệ Hoa cười một chút, vẫn là cháu trai có nhãn lực, biết gọi cứu binh.
Có Hoa Chiêu ở đây, đứa nhỏ của Tôn Diễm sẽ không sinh được.