Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 339
Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:38
Lượt xem: 50
“Lần này ra ngoài mẹ gặp phải mấy chuyện nguy hiểm, suýt chút nữa mẹ đã bị người ta bắt cóc! Sau đó còn cứu được hai người cũng bị bắt cóc!”
Còn bắt cóc ba người…
Khụ khụ, cái này chắc không nên nói với bọn nhỏ, không tốt cho tâm hồn trẻ con.
“Oa! Mẹ ơi! Nguy hiểm như vậy sao!” Thiên Kim kêu lên.
“Mau kể cho chúng con nghe một chút đi!” Thận Hành thúc giục: “Những người bắt cóc mẹ đâu? Giết tất cả sao?”
Hoa Chiêu không nói gì, nhìn cậu nhóc: “Đứa bé ngoan, đừng hở một tí là g.i.ế.c giết đánh đánh, con người không phải gà vịt, bắt lại là được, không thể giết.”
“Nhưng mà gà vịt đâu có bắt cóc người đâu.” Thận Hành bé nhỏ tỏ ý.
Hoa Chiêu…
“Cuối cùng những người đó thế nào? Giải quyết thế nào ạ?” Tiểu Thận Hành truy hỏi.
Hoa Chiêu: “… Giải quyết, không g.i.ế.c hết, lúc b.ắ.n nhau có c.h.ế.t mấy người, vệ sĩ của chúng ta cũng hy sinh, những người khác bắt lại giao cho pháp luật xử lý.”
Cô không có gạt bọn nhỏ, cuộc sống không phải màu hồng bình yên.
Thực tế chính là tàn khốc như vậy, chờ bọn nhỏ trưởng thành, tự lập, có lẽ cũng sẽ gặp phải chuyện như thế, cho nên từ nhỏ phải nói cho chúng biết, thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, nhưng mà cũng rất nguy hiểm.
“Oa! Ai hy sinh ạ?” Mấy đứa trẻ đồng thanh kêu lên, sau đó cùng chạy ra ngoài.
Ra trong sân nhìn mấy vệ sĩ.
Tâm hồn bọn trẻ trong sáng, đều xem những người thường bảo vệ bọn họ mấy ngày nay là người thân, dù là ai hy sinh cũng khó chịu c.h.ế.t đi được!
Nhưng đếm đủ chín người vệ sĩ cùng nhau rời đi cùng mẹ đều ở đây.
“Là một vệ sĩ của cô.” Diệp Thư nói.
“A.” Trên mặt mấy đứa bé lộ ra biểu cảm thở phào một chút, tiếp tục quay lại tìm Hoa Chiêu nghe kể chuyện.
Hoa Chiêu tiếp tục kể cho mấy đứa bé nghe chuyện cô trải qua mấy ngày nay ở Hồng Kông, mấy đứa bé liên tục kêu lên.
Bọn chúng đã lớn, không còn thích nghe truyện cổ tích.
Đó đều là giả, không có ý nghĩa.
Ngược lại còn mang đến cảm giác bị lừa gạt…
Vẫn nên nghe chuyện đã xảy ra với mẹ, như vậy mới có ý nghĩa.
…
Bước vào tháng chạp, sắp đến Tết Nguyên Đán.
Hoa Chiêu bắt đầu mua sắm đồ tết.
Chuyện này cô không làm một mình, mà kéo tất cả bọn trẻ tham gia vào.
Không chỉ mình cô, tất cả trẻ con nhà họ Diệp đều tham dự.
Trước tiên mọi người thương lượng một chút xem muốn mua cái gì, Hoa Chiêu kiểm tra thiếu sẽ bổ sung sau.
Sau khi đã quyết định xong đồ cần mua, mỗi người sẽ phụ trách mua món đó hoặc một vài món.
Mỗi một người sẽ chịu trách nhiệm với món đồ bản thân mua.
Đồ tốt, hỏng, ăn ngon hoặc cái gì ăn không ngon.
Chờ đến lúc sang năm khi mọi người dùng những món đồ, đồ ai mua được mọi người nhất trí khen ngợi, đứa bé đó sẽ được thưởng.
Hơn nữa bắt buộc bọn trẻ tham dự sẽ làm cho mỗi đứa bé đều sẽ thích năm mới.
Năm nay Thiên Kim phụ trách mua kẹo cho năm mới, mua loại nào, bao nhiêu cân, đều do con bé phụ trách.
Tu Viễn phụ trách mua pháo hoa, việc này sẽ giúp cậu quen với tập quán ăn tết của thủ đô, mấy giờ treo pháo, treo dây pháo dạng nào…v.v.
Vân Đằng phụ trách mua các câu đối tết cùng các loại chữ phúc, tiện thể học hỏi thêm kiến thức về câu đối tết.
Đứa nhỏ thì làm những việc nhỏ nhặt này, đứa lớn thì chịu trách nhiệm đón tiếp họ hàng tới thăm viếng.
Lưu Nguyệt Quế đứng ở bên cạnh Hoa Chiêu, nghe cô giải thích các mối quan hệ họ hàng giữa các nhà, ánh mắt vui vẻ bình tĩnh cũng có chút phức tạp.
Vương Ngạn là đứa con đầu của Diệp Đan.
Lúc Diệp Đan mới bị trục xuất khỏi dòng họ, mấy đứa trẻ có ý kiến rất lớn với cô.
Sau bao nhiêu năm dạy dỗ, cuối cùng chúng cũng hiểu ra chân tướng.
Biết rằng lúc đầu khi mẹ bị đuổi khỏi nhà là do bà ấy đã phạm phải sai lầm, không thể trách được ai.
Hơn nữa nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu không có mang theo tư thù cá nhân mà xa lánh mấy đứa con của Diệp Đan, đối xử với con cái của Diệp Đan giống y như cách đối xử với con cái nhà Diệp Anh...
Như vậy đã rất tốt rồi.
Bây giờ Vương Ngạn đã hai mươi tuổi, không chỉ vào đại học mà còn bắt đầu đi lại bên ngoài với danh nghĩa là con cháu của nhà họ Diệp, không bị Diệp Đan ảnh hưởng.
Bà ấy không có yêu cầu gì khác.
Hai đứa con trai của bà đều không sống được như mong đợi, bây giờ cũng chưa sinh con nên chỉ có thể coi cháu ngoại như cháu ruột của mình mà yêu thương.
Hoa Chiêu giao hết mọi chuyện cho người khác, thật sự buông tay.
Không có việc gì thì ra ngoài mua đồ, hoặc là tham gia các loại tiệc tùng.
Sắp đến tết rồi, bây giờ phổ biến tiệc đoàn viên, người nghỉ tết hôm nay đều về nhà rồi.
Người nhà họ Diệp khá đông đúc.
Diệp Đào tích góp ngày nghỉ, từ hôm nay bắt đầu nghỉ đông cũng trở về.
Diệp An nghĩ mấy năm nay Cát Hồng Miên coi như thức thời, im lặng làm bối cảnh, cô ta cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh cũng sẽ trở về.
Thật ra anh ta rất nhớ thủ đô, rất nhớ nhà...
Những người khác của nhà họ Diệp, ngoại trừ hai người bị trục xuất khỏi gia tộc, hai người ra nước ngoài, còn có Diệp Thâm, những người khác đều đông đủ.
Hoa Chiêu cũng cho người làm nghỉ một ngày.
Mấy ngày này nếu có việc nhà, thì mọi người cùng làm.
Ai nấy đều không phải là người không thể tự lo liệu cuộc sống, không ai hầu hạ thì không giặt được quần áo không ăn được cơm.
Hôm nay, Hoa Chiêu đi dạo phố sắm đồ và ăn uống với Diệp Anh, Diệp Thư nguyên một ngày.
Đến tối muộn Hoa Chiêu đưa Diệp Anh về nhà rồi mới quay về cùng Diệp Thư.
Mấy đứa nhỏ ở nhà đã rửa mặt và ngủ ngon giấc.
Lúc nãy Diệp Danh đã cùng tụi nó chơi một trò rất tốn thể lực, chơi ném tuyết!
Cả đám đều mệt đến mức không thể chạy nổi nữa mới ngừng chơi, rửa ráy sạch sẽ, vừa nằm lên giường đã ngủ ngay.
Hoa Chiêu nghe xong thì cười to.
Diệp Thư thì đau lòng, chạy nhanh về phòng xem Tiểu Mỹ của cô.
Bảo bối còn nhỏ như vậy mà cùng mọi người chơi ném tuyết? Có lẽ đã bị ném thành người tuyết luôn rồi!
"Làm sao có thể! Đương nhiên mấy đứa lớn đều nhường con bé, chỉ để con bé ném chứ không ném trả." Diệp Danh nói.
Nghe vậy, bước chân Diệp Thư mới không vội vàng như lúc nãy nữa nhưng vẫn quay về phòng.
Anh cả dỗ mấy đứa nhỏ xong vẫn không ngủ mà ngồi trong phòng khách chờ người. Chắc chắn không phải chờ cô ấy, có lẽ là có chuyện muốn tìm Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu đã thay đồ mặc ở nhà, bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Ông cụ Uông sắp không được rồi, em hãy chuẩn bị sẵn sàng."
"Hả? À." Hoa Chiêu nói.
Từ mấy tháng trước, ông cụ Uông đã không thể xuống giường nổi, hiện giờ cuối cùng cũng sắp không nhịn được nữa cũng là lẽ thường tình.
Nhưng mà làm sao Diệp Danh biết được?
Là nhà họ Diệp an bài cho nhà họ Uông?
"Chuyện này thật sự không có, cần tiêu hao quá nhiều tinh lực." Diệp Danh nói.
Dù là mua chuộc người nhà họ Uông để hắn làm phản, hay khai thác người giúp việc nhà họ Uông để biến họ thành người của mình. Cả hai loại việc này đều quá khó, không thể dễ dàng làm được ngay.
"Hôm trước dây điện của nhà họ Uông bị chuột cắn hỏng, người của anh tới nhà kiểm tra." Diệp Danh nói.
Lập tức, hai mắt Hoa Chiêu trừng lớn, sao con chuột đó lại nghe lời như vậy?
Diệp Danh cười: "Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi."
Anh dùng tay ra hiệu: "Chỉ là một cái mô hình chuột, di chuyển một chút, thật sự rất giống như bị chuột cắn."
Vậy nên người nhà họ Uông cũng không mang lòng phòng bị.
Mà những chuyện liên quan đến điện như thế này rất nguy hiểm. Người họ Uông đều tiếc mạng, dĩ nhiên sẽ không tự làm mà muốn tìm người có chuyên môn đến làm.
Vừa đúng lúc để anh thu được tin tức hữu dụng...
Diệp Danh liếc mắt nhìn Hoa Chiêu một cái, hiện giờ chỉ có thể nói như vậy với bên ngoài.
Còn những tin tức thật sự mà anh nhận được, chờ sau khi chuyện làm xong rồi thì để tự Diệp Thâm nói cho cô vậy.
Hoa Chiêu thật sự không biết nói gì, vẻ mặt giống như 'đã tiếp thu'.
"Anh cả, con chuột nhỏ đó anh còn không, cho em mấy cái." Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh hỏi: "Em muốn cái đó để làm gì? ... Cho em mười cái đủ dùng không?"
“Đủ rồi đủ rồi!” Hoa Chiêu nói.
Hai người nhìn nhau cười, không khí nhẹ nhàng vui vẻ.
Ngón tay Hoa Chiêu nhẹ nhàng đặt lên tay vịn sô pha, nói: "Vậy nên, ông cụ Uông sắp c.h.ế.t thì em phải chuẩn bị cái gì?"
Chắc chắn không phải chuẩn bị để tham dự lễ tang.
Nếu là vậy thì vốn dĩ không cần phải nói một cách trịnh trọng như vậy cho cô biết.
Diệp Danh càng không cần cho người đi dò hỏi.
Đôi mắt Diệp Danh hơi rũ xuống, nếu có điều gì đó không đúng thì đã bị bắt được rồi.
Anh nhướng mắt lên rồi cười: "Em chỉ cần chuẩn bị tốt, đề phòng người nhà họ Uông điên cuồng phản công lại."
"?" Hai mắt Hoa Chiêu hơi ngây ra một chút, sau đó từ từ mở to: "Có ý gì? Không thể nào, ông cụ Uông bị chúng ta g.i.ế.c c.h.ế.t à?"
"Đương nhiên không phải, nhưng mà anh sợ người nhà họ Uông cho rằng do chúng ta làm." Diệp Danh nói.
"Thật sao?" Hoa Chiêu có vẻ không tin.
Không có bằng chứng gì, chỉ dựa vào những ân oán trước đây mà người họ Uông sẽ nghi ngờ bọn họ sao? Ông cụ Uông c.h.ế.t nhưng vẫn không đến mức khiến bọn họ mất đi chỉ số thông minh!
Nhớ đến Diệp Thâm đã mất tích rất lâu rồi, Hoa Chiêu bỗng nhiên cảm thấy dường như Diệp Danh vẫn còn chuyện chưa nói hết.
"Anh cả... là do hiện giờ không thể nói cho em biết sao? Sợ em diễn không giống?" Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh và nói.
Diệp Danh còn chưa nói gì, vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ là nét cười từ trong đáy mắt có vẻ đậm hơn một chút.
Hoa Chiêu gật gật đầu: "Em biết rồi, chuyện nhà họ Uông có liên quan gì với chúng ta chứ? Một chút liên quan cũng không có!"
"Chuyện của những người khác em không cần phải xen vào, em trông coi bọn nhỏ cho tốt là được rồi." Diệp Danh nói.
"Được, em biết rồi." Hoa Chiêu nói.
Chuyện đã nói xong, Diệp Danh dứt khoát đứng dậy rời đi.
Để lại một mình Hoa Chiêu ngồi ngốc trong phòng khách.
Lần trước nhà họ Uông đi một đường vòng thật lớn để xuống tay với hoa của cô, lần này bọn họ lại tiếp tục giở trò cong vẹo để xuống tay với em trai cô.
Lần sau sẽ đến lượt cô hoặc con của cô đây?
Xem ra hai anh em nhà này thật sự tức giận, không thể nhịn nổi mà ra tay lớn một lần.
Hoa Chiêu cười cười, quay về phòng, vuốt ve hạt Tử Kim Đằng trong phòng.
Tử Kim Đằng này là loại ở trong góc ban công, nhìn có vẻ như chỉ lớn lên trong chậu hoa ở phòng nhưng thực tế bộ rễ của nó đã chui thật sâu xuống lòng đất, trải rộng ra khắp thủ đô...
Ở thủ đô có phố lớn ngõ nhỏ, có rất nhiều nơi mọc lên những dây leo nhỏ bé.
Có người nhìn thấy thích nên nuôi dưỡng nó.
Có người xem như giống cỏ dại.
khi không bị ai để ý nó sinh trưởng thoải mái.
Trong viện nhà họ Uông cũng có một gốc cây nho nhỏ, lớn lên ở góc tường. Vào mùa hè, cây nở ra những nụ hoa màu tím, vô cùng xinh đẹp.
Người phụ trách quét tước vườn không để ý đến nó.
Hiện giờ nó đã bị tuyết lớn che phủ.
Bỗng nhiên, nó giống như nhận được mệnh lệnh, một nhánh dây leo sinh trưởng nhanh chóng, bám lên tường để leo ra ngoài, bò vào nhà theo đường cửa sổ.
Trong phòng đang bật đèn, có nhiều người đang ngồi.
Đàn ông, phụ nữ và con cháu nhà họ Uông, nếu rảnh rỗi thì đều đang ở đây.
Có người nhàm chán ngồi ngây ra, có người ra vẻ ưu sầu, có người nhìn xa xăm, có người nói chuyện phiếm, có người thì thật sự đau buồn.
Mà ông cụ nằm trên giường không biết là đang ngủ hay đã hôn mê rồi.
Xem ra có vẻ thật sự không được nữa rồi nên người nhà nhà họ Uông đều đã chuẩn bị tốt, chờ sẵn ở nơi này.
Hoa Chiêu ra lệnh cho dây leo quay về.
Bỗng nhiên, cô khiến nó dừng lại, nhìn kỹ những người trong phòng.
Thiếu mấy nhân vật quan trọng của nhà họ Uông.
Những người chờ ở đây chỉ là mấy nhân vật râu ria?
Có thể những người quan trọng đang bận rộn nắm giữ nhân mạch tài nguyên mà cha bọn họ để lại nên không có thời gian tỏ vẻ có hiếu ở đây?
Không liên quan đến việc của cô.
Hoa Chiêu cho dây leo rút về, bản thân cô cũng chuẩn bị đi ngủ.
Ôi chao, vừa nãy Diệp Danh bỏ đi quá nhanh, quên hỏi anh cả, Diệp Thâm có thể trở về ăn Tết không.
Tết nhất rồi, người khác đều rải cơm chó khắp nơi, cô thì chỉ có thể ăn, cố gắng chịu đựng!
…
Qua ngày hai ba tháng chạp, những việc cần phải bận rộn mỗi ngày đều đã được định trước.
Ngày nào dọn dẹp vệ sinh, ngày nào giặt quần áo, ngày nào gói sủi cảo, ngày nào dán câu đối xuân. Chỉ trong chớp mắt, chỉ còn hai ngày nữa đã đến Tết.
Cuồi cùng Trương Quế Lan cũng kết thúc việc buôn bán ở Bằng Thành để về lại thủ đô, ngày hôm đó Hoa Chiêu ra ga đón bà ấy.
Trương Quế Lan cao hứng, theo Hoa Chiêu đến nhà cô ăn tết.
Vốn bọn họ luôn cùng nhau ăn tết, căn nhà này tuy rằng là của bà, thời gian bà ở đây thật ra không nhiều lắm.
Hai mươi chín tết rồi, hương vị tết đã tràn ngập mười phần.
Đặc biệt là bữa ăn tất niên vào ngày mai, hôm nay phải bắt đầu chuẩn bị.
Trương Quế Lan đến nhà Hoa Chiêu cũng không có gì đáng chú ý, rất nhiều món ăn phải làm.
Còn phải kéo bọn nhỏ lại đây, mấy cô gái đã lớn tuổi, phải bắt đầu dạy bọn chúng nấu ăn.
Đây cũng là một kỹ năng sống cần thiết, nấu ăn tốt, chất lượng cuộc sống sẽ rất cao.
Bởi vì luôn ăn mừng năm mới với nhau, hôm nay mọi người đến rất đông đúc.
Đàn ông Diệp gia đều đi ra ngoài xã giao, Lưu Nguyệt Quế và Đường Phương Hà đều tới.
Lưu Nguyệt Quế ở phòng bếp hỗ trợ, Đường Phương Hà tham gia một chút cho có lệ, đi một vòng, cuối cùng đến ngồi bên cạnh Hoa Chiêu cùng cô tán gẫu chuyện làm ăn.
Câu đối mùa xuân năm nay bán được bao nhiêu, sách bán được bao nhiêu.
Tóm lại việc buôn bán càng ngày càng tốt.
"Điều duy nhất không tốt là trên thị trường lại xuất hiện sách lậu! Giá chỉ bằng một nửa của chúng ta, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc buôn bán của chúng ta!” Đường Phương Hà nói.
"Không thể chứ? Lợi nhuận sách bài tập của chúng ta đã được ép giá xuống rất thấp, chất lượng tốt, còn có quan hệ với trường học, vậy mà những người khác có thể ép giá xuống một nửa? Vậy thì phải bù tiền vào sao.” Hoa Chiêu nói.
Bây giờ sách bài tập đều rẻ, một quyển hai ba đồng, bài thi thì một đồng một bộ mười mấy hai mươi tờ.
Lợi nhuận ép xuống một nửa, cho dù không phải bù tiền, vậy cũng không kiếm được bao nhiêu.
Ngay cả khi lợi nhuận thấp, học sinh trung học trong một thành phố đều mua, cũng không kiếm được vài ngàn đồng.
Mà hắn phải trả thêm chi phí thành phẩm, căn bản không hợp tính toán.
Hơn nữa, cô không tin ai đó có thể cướp đi việc buôn bán của cô.
Bọn họ thực sự có chất lượng tốt, cũng đã nói chuyện với trường học ...
Tất nhiên không phải là bắt buộc mua, chỉ là nếu mua, họ sẽ là sự lựa chọn đầu tiên.
Hoa Chiêu không cảm thấy mình làm như vậy là quá đáng, bởi vì cô dám đảm bảo sách bài tập trên thị trường này, chất lượng công ty cô là số một.
"Thím không nói sách bài tập, ý thím là câu đối mùa xuân!" Đường Phương Hà nói.
"À." Hoa Chiêu lại không ngạc nhiên.
Chi phí của câu đối xuân lậu khá thấp, và lợi nhuận giảm xuống một nửa đối phương vẫn có thể kiếm được.
Dù sao chi phí thành phẩm của câu đối mùa xuân thật sự rất thấp, vài phân tiền mà thôi, lại bán 1 đồng, 2 đồng một bộ.
"Còn có chữ Phúc." Đường Phương Hà nói.
Hoa Chiêu tiếp tục cắn hạt hướng dương.
"Cháu không đau lòng sao?" Đường Phương Hà kỳ quái hỏi.
"Đau lòng chứ, nhưng đau lòng cũng vô dụng." Hoa Chiêu nói.
Bây giờ vi phạm bản quyền cũng không phạm pháp, cô đau lòng vô dụng.
Cô cũng không có cách nào bắt, bắt không lại, cô đoán chừng người trộm bản quyền này mọc lên như nấm, ở đâu cũng có.
Đường Phương Hà gật đầu: "Đúng là như vậy, vốn thím cho rằng việc buôn bán câu đối xuân sẽ tiếp tục tăng lên, kết quả trì trệ không tiến, còn có chút lùi lại.... Năm nay in nhiều hơn!"
“Vậy thì giữ lại sang năm bán." Hoa Chiêu nói.
Hiện tại việc làm ăn của câu đối xuân, một năm kiếm được mấy trăm vạn, cô cảm thấy thật sự không ít, muốn độc bá thiên hạ, cũng không có khả năng.
Nhưng hiện tại bọn họ lại đóng cửa, trộm được cũng là chữ của Diệp Danh!
Hầu hết đều là chữ của Diệp Danh.
Chữ Diệp Danh mỗi khi tết đến sẽ xuất hiện trước cửa ngàn nhà vạn hộ, nó đã mang lại cho anh cả rất nhiều danh tiếng.
Ngay cả các lãnh đạo lớn phía trên cũng biết, tự mình gọi Diệp Danh qua hỏi, biết chuyện từ đầu đến cuối, còn khen hắn biết kiếm tiền....
Kiếm tiền được rất nhiều, còn quang minh chính đại.
Nhiều người lặng lẽ học.
Có người tự nhận thư pháp tốt, cũng viết câu đối xuân giao cho nhà xuất bản, để bọn họ lấy ra bán.
Có người vì chút phí nhuận bút kia, có người còn ký tên lên.
Đường Phương Hà lẩm bẩm một hồi, phát hiện Hoa Chiêu thật sự bình tĩnh, bà cũng bị ảnh hưởng, bình tĩnh lại.
Cũng đúng, bánh ngọt bị chia đi cướp không được, vậy thì nhìn thoáng một chút đi.
"Đợi thêm vài năm nữa." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Câu đối xuân và đồ trang trí cho tết nguyên đán này, một mình thành lập một công ty, lại tuyên truyền một chút, hình thành một thương hiệu, sau này chúng ta phải là người sản xuất câu đối xuân tốt nhất, mua ở chỗ chúng ta mới là chính hãng, mới có mặt mũi."
Mua hàng nhái, mất mặt!
Tổng cộng chỉ có mấy đồng, mười mấy đồng, không thể nói mấy trăm đồng.
Tết đến chính là lúc đi thăm người thân, bạn bè, ai không sĩ diện?
Thà bớt chút thức ăn ngon, cũng không thể thiếu chút tiền này!
Ánh mắt Đường Phương Hà sáng lên.
Bà cảm thấy chiếc bánh trở lại trong tay của mình một lần nữa!
Cho nên việc làm ăn có vấn đề gì, vẫn phải tới tìm Hoa Chiêu!
"Chờ mấy năm làm gì? Hãy bắt đầu vào năm tới!” Đường Phương Hà nói.
"Còn chưa phải lúc." Hoa Chiêu nói.
Chưa đến năm 90, đề cập đến chuyện thương hiệu còn quá sớm.
Chờ mọi người tự mình có ý thức về thương hiệu rồi ra tay, mới nước chảy thành sông.
"Thân thể Tiểu Đức Hạnh gần đây thế nào? Cháu nghe nói hôm nọ lại bị cảm lạnh?” Hoa Chiêu hỏi.
Hai người trò chuyện về chuyện gia đình.
......
Trong khách sạn, Điền Tín im lặng nhìn Diệp Đan: "Tết rồi, về nhà mẹ đẻ, em để bọn anh ở khách sạn?”
“Nhà mẹ em đông người, không có chỗ ở”.
Diệp Đan nói: “Hay anh muốn ôm chăn đệm ngủ dưới đất?”
Chuyện này không có khả năng.
Hắn làm ông chủ Điền mới được mấy năm an lành, chưa chịu khổ cực nào.
Nếu ai để hắn ngủ dưới đất, hắn nhất định bỏ đi.
“Được rồi, vậy thì ở khách sạn”. Điền Tín lấy quà tặng mang theo nói với Diệp Đan: “Đi thôi, đến thăm ba mẹ em.”
Diệp Đan xụ mặt ngồi trên giường không nhúc nhích.
Cô ta lấy đâu ra nhà mẹ đẻ?
Nếu cô ta dám đến, chỉ sợ bị đuổi ra khỏi cửa trước mặt mọi người, như vậy rất mất mặt, sau này không còn mặt mũi tôn nghiêm trước mặt Điền Tín nữa.
“Anh ở đây chờ, em về nhà nói cho ba mẹ trước một tiếng, nếu họ đồng ý gặp mặt thì em đưa anh về cùng, còn nếu không chúng ta cùng nhau về lại Thượng Hải, công việc sang năm cũng cần bắt đầu thu xếp”. Diệp Đan nói.
“Hả?” Điền Tín có chút ngớ người: “Ba mẹ em không biết chúng ta sẽ về ăn tết à?”
“Bọn họ còn không biết em đã gả cho anh!”. Diệp Đan liếc nhìn Điền Tín một vòng từ trên xuống dưới, nói: “Em không dám nói, sợ bọn họ không đồng ý sẽ đánh gãy chân em.”
Điền Tín lập tức chột dạ.
Diệp Đan bây giờ rất thời thượng, đồ đang mặc cũng là những mẫu đang lưu hành hiện nay.
Tuy rằng cô ta đã hơn 40 tuổi, cũng được xem như mỹ nữ lớn tuổi.
Đi với hắn như một ông già trung niên, mập mạp xấu xí đến cha vợ cũng chướng mắt.
Nhưng Điền Tín chỉ chột dạ trong phút chốc rồi hợp tình hợp lí nói: “Bây giờ bọn họ mới chướng mắt anh có phải chậm rồi không? Chúng ta đã có con cái! Hơn nữa anh có tiền!”
Diệp Đan trừng hắn một cái: “Nhà em cũng không nhìn vào tiền bạc của người ta! Nếu không lúc trước em đã không gả cho anh!”
Trước kia, còn có hai người đàn ông trung niên khác theo đuổi Diệp Đan, Điền Tín là nghèo nhất.
Diệp Đan lại chọn Điền Tín vì dễ nắm trong tay.
Nhưng Điền Tín không biết điều này, hắn còn tự tin cho rằng Diệp Đan coi trọng con người của hắn chứ không phải vì tiền.
Mấy năm nay, Diệp Đan thật sự toàn tâm toàn ý sống cùng hắn, sản nghiệp của bọn họ ngày càng lớn.
Nếu không phải lần này Diệp Đan bị người thân lấy mất 40 vạn thì bọn họ đã có nhiều tiền hơn.
“Phi”. Diệp Đan chửi anh ta không chút khách khí: “Nếu đó không phải nhờ người nhà mẹ đẻ em, hiện tại không biết anh đang xin ăn ở dưới gầm cầu nào rồi! Bây giờ còn trách em?”
“Anh không dám, anh nào dám trách chứ…” Điền Tín mở miệng chịu thua.
Hắn rất xem trọng năng lực của Hoa Chiêu, xem trọng năng lực của nhà mẹ đẻ Diệp Đan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-339.html.]
“Cứ chờ đi! Em đi thuyết phục bọn họ!” Diệp Đan nói xong liền rời đi.
Điền Kiệt đang bận chơi game, không muốn đi ra ngoài cùng mẹ mình.
Hắn lớn như vậy lần đầu tới phương bắc, lạnh muốn đông c.h.ế.t hắn!
Điền Lỗi ngập ngừng hai lần rồi mở cửa đuổi theo.
Điền Tín cũng không quan tâm, con trai đã lớn đang tuổi tò mò, tới thành phố lớn sao có thể ở mãi trong khách sạn?
“Đừng chạy xa! Lát nữa trở về, biết đâu dì Lý đi nhanh rồi quay lại sao?” Điên Tín hô lên.
Từ lúc rời nhà đi, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy nên Diệp Đan sửa tên thành Lý Đan.
Điền Lỗi không để ý đến ba mình, chạy vài bước đuổi theo Diệp Đan.
“Dì đã nghĩ giải thích thế nào với ba tôi về những đứa con trước của dì chưa?” Điền Lỗi nói.
“Không phải chuyện của cậu? Muốn nói rõ thì cậu cũng là do ba cậu cùng người trước sinh ra!” Diệp Đan nói.
Không phải người ngoài nên cô ta cũng không cần cấp mặt mũi cho ba con nhà họ Điền.
Điền Lỗi không giận, chỉ cười đùa nói: “Dì cho tôi chút chỗ tốt, tôi giúp dì gạt ba tôi”.
“Cần bao nhiêu tiền?”
“Không cần tiền”. Điền Lỗi liếc nhìn vòng eo của cô ta một cái, đè thấp giọng nói: “Chỉ cần một đêm…”
Điệp Đan sửng sốt, mặt trương đỏ, lập tức cầm túi xách đánh qua.
Hai người một người chạy trên đường một người đuổi đánh kéo tới nhiều ánh mắt xung quanh.
Vương Kiến dắt xe đạp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng của Diệp Đan.
Hắn nhíu mày.
Nhìn giống nhưng lại có chút không giống.
Chắc cô ta không dám trở lại thành phố đâu?
Nhưng không thể khẳng định được, cũng đã qua nhiều năm, dù gì cũng có quan hệ huyết thống, có lẽ nhà họ Diệp đã tha thứ cho cô ta.
Vương Kiến leo lên xe đạp đuổi theo.
Diệp Đan không muốn dây dưa cùng Điền Lỗi, nhìn thấy xe buýt chuẩn bị đi thì lập tức chạy lên.
Khi Điền Lỗi phản ứng lại thì xe đã đi xa rồi.
Hắn cũng không nản chí, nhược điểm của mẹ kế còn đang nằm trong tay hắn, không sớm thì muộn hắn cũng có được điều hắn muốn.
“Bạn học nhỏ, người phụ nữ vừa rồi là gì của cậu thế? Cô ấy tên gì thế?” Vương Kiến đuổi lại đây chỉ nhìn thấy mỗi Điền Lỗi.
Điền Lỗi liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ăn mặc thì rách nát, chiếc xe đạp chắc cũng dùng 50 năm rồi, tóc tai gọn gàng cũng che giấu không được bộ dạng nghèo kiết xác.
“Là vợ của tôi! Tên là mẹ mày!” Điền Lỗi nói xong lập tức quay đầu bỏ chạy.
Vương Kiến sửng sốt một chút mới phản ứng lại, tức giận đạp xe đuổi theo!
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị một tên oắt con khinh thường!
Nhưng vì xe đạp quá cũ không đủ lực nên chạy được mấy mét đã bị đứt xích, thiếu chút nữa làm Vương Kiến ngã xuống.
Còn Điền Lỗi đã chạy mất tăm hơi.
Vương Kiến đứng tại chỗ hạ hoả mất nửa ngày, cuối cùng kết luận, người kia chắc không phải Diệp Đan, sao cô ta có thể quen biết với loại lông bông này.
Hành động vừa rồi của hai người này có vẻ khá quen thuộc, Diệp Đan cũng không đánh mặt hắn, mà tên lông bông bị đánh cũng không thật sự tức giận.
Vương Kiến suy nghĩ, dắt xe đạp đến nhà của Hoa Chiêu.
......
Hoa Chiêu nghe bảo an nói Vướng Kiến đến thì sửng sốt, động tác đang làm cũng dừng lại.
Người xung quanh cũng dừng lại theo.
Khác với cô, những người này đang nghĩ Vương Kiến là ai, lướt nhanh người trong nhà một lần hình như không có tên người này…
Khoan đã!
Vương Kiến!
“A!!” Hai cô gái là Vương Nghệ và Vương Ngọc kinh ngạc hô lên.
Từ từ!
Các cô là con gái của Vương Kiến và Diệp Đan sinh ra, Vương Nghệ sang năm 15 tuổi, Vương Ngọc sang năm 14 tuổi, đều là những cô gái duyên dáng đáng yêu.
So với ba anh trai nhỏ hơn nhiều.
Nhưng đột nhiên nghe thấy tên Vương Kiến, Vương Ngạn hơn 20 tuổi cũng nhất thời im bặt.
“Hắn ra ngoài lúc nào? Mấy đứa không đi đón à?” Hoa Chiêu hỏi Vương Ngạn.
Cô chỉ biết trước kia Vương Kiến thay Diệp Đan ngồi tù, nhưng sau khi vào được giảm hình phạt thế nào hay khi nào mãn hạn tù, cô cũng không để ý.
Cô cho rằng bọn nhỏ sẽ lén để ý
Vương Ngạn khựng lại, có chút ngượng ngùng nói: “Được ra ngoài ngày 6 tháng trước, lúc ấy một mình cháu đi đón nhưng lại không thấy đâu, được báo lại là đã đi một giờ trước rồi”.
“Sau đó cháu không liên lạc được với ông ấy, cũng không biết ông ấy đi đâu”. Vương Ngạn nói.
Nhà họ Vương không ở thành phố, lúc trước do Vương Kiến đi theo Diệp Đan được điều vào đây, cứ nghĩ rằng có thể thăng chức nhanh, không ngờ kết quả lại vào tù.
Sự chênh lệch này đến bản thân hắn cũng không thể tiếp thu.
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Hắn nghĩ rằng, khi ra tù Diệp Đan sẽ đến đón hắn, làm hắn hơi khẩn trương, dựa vào biểu hiện tốt trong mấy năm nên được ra sớm hơn một giờ, tính trốn ở chỗ nào đó nhìn xem vợ mình xa cách nhiều năm.
Cuối cùng phát hiện vợ mình không thấy, chỉ có mỗi con trai đến.
Vương Ngạn lớn lên rất giống hắn khi còn trẻ nên chỉ cần nhìn một cái hắn liền nhận ra.
Hắn chợt cảm thấy trong lòng không ổn.
Vương Kiến không dám đi ra nhận mặt con trai.
Nhìn con trai dáng dấp thanh tao, nhìn lại bản thân với bộ dạng mặt mày đầy bụi đất, hắn muốn đi sửa soạn bề ngoài chỉnh chu một chút rồi mới đi tìm bọn chúng.
Thuận tiện hỏi thăm về chuyện Diệp Đan như thế nào…
Vương Kiến ở trong tù mấy năm cũng không phải ngồi không mà mỗi ngày đều phải làm việc.
Việc gì cũng làm, chỉ cần bên trên nhận công việc gì thì bọn họ sẽ làm công việc đó, cũng có tiền lương.
Nhưng rất ít, một ngày được 2 mao tiền, nhiều năm như vậy cũng không tích góp được bao nhiêu.
Hắn dùng tiền đó đi một tiệm cắt tóc, mua thêm một bộ quần áo, thay vì đi bộ hắn mua một cái xe đạp cũ, lại ở quán trọ hỏi thăm một chút.
Thời điểm hắn bị giam, nhà họ Diệp quyết định đuổi Diệp Đan ra khỏi nhà, hắn nghĩ rằng nhà họ Diệp sẽ không nhẫn tâm như vậy.
Cuối cùng vẫn đuổi đi, còn tuyên bố với bên ngoài rằng Diệp Đan phạm phải sai lầm, làm chuyện mất mặt, nhà họ Diệp không sợ bị mất mặt hay sao mà lại công bố với bên ngoài?
Nếu là hắn thì hắn sẽ che giấu chuyện này thật kĩ càng!
Diệp Đan có giải thích với hắn rằng người nhà muốn cô ta cùng hắn phân rõ giới hạn nên nhiều năm như vậy Diệp Đan mới không đi thăm hắn.
Nhưng trong lòng cô chỉ có mình hắn, vì không muốn trong nhà trở nên mâu thuẫn gay gắt, cho nên mặt ngoài cô ta chỉ có thể nghe theo.
Chờ hắn ra rồi, cô ta sẽ nhất định cùng hắn trải qua cuộc sống sau này, blah blah..
Vương Kiến tin những điều cô ta nói.
Nhưng hơn 10 ngày đi điều tra, hắn nhận ra mình đã bị lừa!
Diệp Đan đúng là bị đuổi khỏi nhà, sau đó bỏ đi.
Nhiều năm rồi cũng chưa từng liên hệ với người nhà!
Hắn đã không còn vợ!
Hắn và nhà họ Diệp không còn quan hệ gì.
Vậy hắn làm lại cuộc đời bằng cách nào?
Vương Kiến nhất thời lâm vào bế tắc.
Cũng may vừa rồi tên nhóc kia đã nhắc nhở hắn rằng mình còn có con trai nên Vương Kiến đã tìm đến đây.
Lưu Nguyệt Quế cùng mấy đứa con của Vương Kiến bị gọi lại gần.
“Mấy đứa muốn gặp ông ta không?” Hoa Chiêu hỏi.
Lưu Nguyệt Quế lập tức nói: “Không gặp!”
Bà thật sự giận chó đánh mèo, cảm thấy con gái mình đi lầm đường là do Vương Kiến khuyến khích! Nếu không, con bé đang ngoan như vậy lại dám làm chuyện đó.
Đều do Vương Kiến ở bên cạnh dụ dỗ ngon ngọt!
Vì vậy bà nghiêm cấm mấy đứa cháu ngoại liên lạc với Vương Kiến, không cho thăm hỏi cũng như không được viết thư.
Có một người ba ngồi tù, còn bị kì thị vì tội trạng tham ô công quỹ thật sự mất mặt.
Hiện tại mấy đứa trẻ đều lớn và hiểu chuyện rồi, biết ba vẫn mãi là ba, dù có mất mặt cũng là ba mình nếu không hôm đó Vương Ngạn đã không đi đón ông ấy.
Nhưng mấy đứa em trai và em gái lại không hiểu những chuyện cong cong vẹo vẹo này làm Vương Ngạn vừa thương vừa hận.
Ba đứa nhỏ tuổi thậm chí quên mất hình dáng của ba như thế nào.
Thấy Hoa Chiêu nhìn bọn họ liền cảm thấy cấu hổ mà cúi đầu.
Vương Ngạn nhìn bà ngoại rồi lại nhìn em trai em gái mình mới quay qua nói với Hoa Chiêu: “Cháu muốn tự mình đi gặp ông ấy, hỏi xem ông ấy muốn làm gì?”.
“Được, đi nhanh lên.” Em trai với em gái vội đẩy hắn ra ngoài.
Vương Ngạn sửa sang lại quần áo một chút rồi đi ra cửa lớn gặp được người ba nhiều năm chưa gặp của mình.
“Ba” Cậu ta bật thốt lên.
Hắn lớn tuổi nhất nên vẫn có ấn tượng khi còn nhỏ với ba, khi đó ba rất thương yêu mình.
“Tiểu Ngạn”. Vương Kiến nhìn thấy con trai cũng có chút cảm khái.
Con của mình tất nhiên mình phải đối xử tốt, bản thân hắn rất yêu thương mấy đứa nhỏ.
Kết quả ra gặp hắn cũng chỉ có mình Vương Ngạn.
Nếu năm đó hắn không gánh tội thay cho Diệp Đan….Hiện giờ người nên xấu hổ cảm khái phải là Diệp Đan!
“Mẹ con đâu?”. Vương Ngạn hỏi.
“Mẹ con? Bà ấy không liên lạc với ba sao?” Vương Ngạn tò mò hỏi.
Cậu ta còn tưởng rằng ba mẹ sẽ thư từ lui tới, thậm chí mẹ hắn còn lén đi thăm ba, vì trong ấn tượng của cậu mối quan hệ của hai người thật tốt.
Ba tình nguyện nhận tội thay mẹ, còn gì có thể so sánh với điều này?
“Mẹ không liên lạc với ba, cũng không liên lạc với bọn con sao?” Vương Kiến kinh ngạc nói.
Chồng có thể bỏ, sao con cái cũng bỏ được? Cô ta có phải là mẹ ruột không?
Hai người đứng trước cửa xác nhận một vài tin tức sau đó liền trợn tròn mắt nhìn nhau.
Diệp Đan thật sự đoạn tuyệt với nhà họ Diệp, qua nhiều năm cũng chưa từng liên lạc.
Vương Kiến nhíu chặt mày, hoàn cảnh hiện tại rất khó khăn.
Tuy rằng lúc trước không tiếp xúc nhiều với mẹ vợ nhưng hắn cũng quen thuộc với cách suy nghĩ của bà, chắc chắn bà ta không thích hắn.
Muốn xin mẹ vợ nhận vào cửa không dễ dàng.
Vậy thì chỉ có thể bắt đầu từ con trai.
Con ruột hắn, đã lớn như vậy cũng nên hiếu thảo với hắn.
Sinh con cái không phải vì điều này sao.
“Ba không có tiền”. Vương Kiến nói.
“À vâng”. Vương Ngạn lập tức moi hết tiền từ trên người đưa cho hắn.
Cũng được 200 đồng.
Thật sự rất có tiền.
Nhưng số tiền này ở nhà họ Diệp chỉ thuộc hạng trung bình.
Có tiền trên người việc gì cũng dễ làm, gia đình cũng không nghèo nên Hoa Chiêu yêu cầu bọn nhỏ nên mang theo bên người nhiều tiền một chút để phòng hờ cho bất cứ tính huống nào.
Ánh mắt Vương Kiến sáng lên, nhận lấy tiền liền hỏi: “Con vào đại học rồi sao? Con học ở đâu?”
…..
Hai người chưa nói chuyện xong thì mấy đứa nhỏ trong sân đã không ngồi yên được, muốn ra ngoài xem náo nhiệt.
Chính con của mình cũng không nhớ được mặt hắn huống chi những đứa nhỏ khác.
Mấy đứa nhỏ Hoa Chiêu sinh căn bản chưa thấy qua hắn.
Giờ nghe các anh chị giới thiệu liền tò mò, lén lút chạy tới trước sân.
Bị mấy đứa trẻ xem như khỉ mà vây xem khiến tim của Vương Kiến nháy mắt sụp đổ.
Hắn ngưng không hỏi nữa, xoay người đẩy xe đạp rời đi.
….
Diệp Đan ngồi xe buýt mấy trạm rồi xuống xe.
Sau đó rẽ trái rẽ phải mới đến được trước cửa nhà, gõ cửa vài cái.
Một phụ nữ hơn 40 tuổi mở ra mở cửa, nhìn thấy cô ta liền kinh ngạc kêu lên.
Sau đó nhanh chóng che miệng đi ra ngoài phòng, thuận tay đóng luôn cửa sợ người trong phòng thấy cô ta.
Diệp Đan cười châm chọc: “Làm gì phải sợ như vậy? Tôi cũng đâu ăn thịt người”.
“Chị Đan…” Đối phương nhỏ giọng gọi một tiếng rồi kéo Diệp Đan ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Chị Đan, chị về khi nào vậy? Sao không báo trước với em một tiếng để e đi đón, Chị Đan, hiện tại chắc đang phát tài đi? Nhìn bộ quần áo này, thật là xinh đẹp!”.
Diệp Đan về khoản ăn mặc cũng không tiết kiệm, nhìn rất thời thượng.
Tóc uốn sóng to, tay đeo vòng vàng còn cả hoa tai vàng sáng rực như thế vừa nhìn là biết rất có tiền.
Bằng không cô ta đã mặc kệ!
“Cái khác cô đừng quản tới, hiện tại tôi tìm cô có việc nhờ, nếu làm tốt thì chuyện năm đó tôi coi như quên đi, còn làm không tốt….tôi sẽ tố cáo cô!” Diệp Đan nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đừng mà, đừng như vậy! Chị Đan muốn em làm gì? Em nhất định sẽ hoàn thành không bao giờ từ chối!” Triệu Tiểu Huệ nói.
Trước kia cô ta và Diệp Đan là đồng nghiệp, làm việc dưới trướng của Diệp Đan.
Diệp Đan vận chuyển thuốc lá, không thể tự mình đi nên cần người hỗ trợ.
Khi Diệp Đam bị thẩm vấn cố ý không khai ra Triệu Tiểu Huệ.
Chính là chờ hôm nay có thể lợi dụng cơ hội này.
Diệp Đan vì mình chuẩn bị phương án dự phòng trước.
“Chị muốn em làm gì?” Triệu Hiểu Tuệ khẩn trương hỏi.
Nếu là chuyện phạm pháp…
“Cho tôi mượn ba mẹ cô một chút”. Diệp Đan nói.
“Hả?” Triệu Hiểu Tuệ ngơ ngác hỏi.
"Tôi đã kết hôn lần nữa, anh ấy không biết tình hình của tôi, tôi không muốn anh ấy biết." Diệp Đan kéo Triệu Hiểu Tuệ, nói suy nghĩ của mình.
Rất đơn giản, chỉ cần tìm một người nào đó giả vờ là cha mẹ cô ta.
"Thế nhưng, nhà chúng tôi qua năm mới một đống thân thích, tôi sợ bọn họ sẽ nói lỡ miệng." Triệu Hiểu Tuệ nói.
Cô ta có thể nói sự thật với cha mẹ mình để cho họ hợp tác, nhưng làm thế nào để giải thích với nhiều người thân khác?
Hơn nữa người nhiều miệng tạp, vạn nhất truyền ra ngoài, cô ta cùng Diệp Đan còn có qua lại, đối với thanh danh của cô ta cũng không tốt!
"Vậy thì không cho thân thích của cô đến." Diệp Đan cường thế nói: "Tôi mặc kệ, dù sao cũng phải cho mượn, bằng không, tôi sẽ đi báo cáo cô!"
“Ngày mai 8 giờ sáng, tôi dẫn người tới đây, cô xem mà làm đi." Diệp Đan nói xong xoay người rời đi.
Triệu Hiểu Tuệ dậm chân sau lưng nhưng không đuổi theo.
Cô ta cảm thấy Diệp Đan tuyệt đối có thể nói được làm được.
Người ta bây giờ đi chân trần, nhưng cô ta mang giày.
Triệu Hiểu Tuệ dậm chân, đẩy xe đạp đến nhà mẹ đẻ.
Loại chuyện này, cha mẹ ruột khẳng định đáng tin cậy hơn so với cha mẹ chồng.
30 tết, sáng sớm Hoa Chiêu đã tỉnh lại, sờ sờ bên người, vẫn trống rỗng.
Diệp Thâm còn chưa trở về.
Anh ấy đang bận cái quái gì vậy?
Thật sự là, nếu anh ấy không trở về, cô cũng phải đi Bằng Thành trấn tràng cho anh ấy.
Lão đại lâu không xuất hiện như vậy, tiểu đệ phía dưới sẽ thay lòng đổi dạ.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ, là loại pháo cho trẻ con chơi.
Bây giờ hương vị tết vẫn rất đầy đủ, vừa đến tết, mấy đứa nhóc đã rất hưng phấn, trời chưa sáng đã dậy.
Sau tiếng pháo nổ là một trận xì xào bàn tán, nghe như Vân Phi khuyên mấy em trai, không để cho bọn chúng chơi lúc này, sẽ đánh thức mẹ và ông cố sẽ không tốt.
Hoa Chiêu xoay người ngồi lên, tìm ra một bộ trang phục năm mới xinh đẹp, rửa mặt trang điểm, sau đó đi tìm Diệp Thư.
Mỗi buổi sáng việc đầu tiên chính là giải độc cho Diệp Thư.
Liều thuốc giải độc hiện tại đã không đến mấy ml, và được thực hiện theo từng đợt.
Hoa Chiêu cảm thấy nếu hôm nay thao tác tốt, độc của Diệp Thư có thể giải hết.
Diệp Thư cũng đã dậy, hơn nữa còn mặc đồ xong, lúc này lại đột nhiên thở dài.
"Có chuyện gì vậy? Căng thẳng?” Hoa Chiêu nói: "Yên tâm đi, bước cuối cùng, sẽ không có việc gì."
“Không phải." Diệp Thư nói: "Chị không khẩn trương, chỉ cảm thấy, phụ nữ nên đẹp vì mình, hai chúng ta ăn mặc đẹp như vậy, hai người đàn ông thối kia lại không biết ở đâu! Em nói có tức giận không!"
“Ha ha." Hoa Chiêu cười: "Chị đừng kéo em vào, em không tức giận, anh Thâm chắc chắn đang bận chính sự, em phàn nàn chính là làm trò.”
Về phần Diêu Khôn
"Chuyện của công ty còn chưa xử lý xong sao? Nội ứng vẫn chưa bắt được sao?” Diệp Thư hỏi.
Nói thế nào đây?
Hoa Chiêu tuy rằng biết sự thật, nhưng hiện tại không dễ nói, bằng không Diệp Thư sẽ càng tức giận.
"Gần đây em cũng không hỏi, giả bộ lãnh đạm với anh ấy, không nghe điện thoại của anh ấy." Hoa Chiêu nói.
"À."
Liều giải dược chọn xong, Hoa Chiêu đưa cho Diệp Thư, Diệp Thư nhận lấy tự làm.
Dùng ống kim xịt vào miệng, sau đó còn phải dùng nước xông một cái, cam đoan không lãng phí.
Hoa Chiêu cẩn thận bắt mạch cho Diệp Thư.
Bởi vì có mấy chục lần thí nghiệm trước đó, cô đã nắm bắt chuẩn xác liều lượng, một lần cuối cùng đã uống thuốc xong.
Chỉ dùng thêm vài phút, Hoa Chiêu đã thấy mạch Diệp Thư triệt để thông suốt, chỗ tắc nghẽn lúc trước không còn tồn tại nữa.
Lại đợi vài phút, không có chuyện gì mới phát sinh, Hoa Chiêu thả tay xuống cười nói: "Được rồi."
Diệp Thư cũng cười, căng thẳng vỗ ngực.
Có thực sự không căng thẳng chút nào không? Tất nhiên là có, rất căng thẳng.
"Đây thật đúng là khó lòng phòng bị, về sau chị không dám dùng sữa dưỡng thể nữa." Diệp Thư nói.
Không chỉ có điều này, hiện tại ngay cả đi ra ngoài ăn cơm cũng rất kháng cự, chỉ sợ có người hạ độc.
"Cái này chỉ có thể bình thường mình cẩn thận hơn một chút, sau này phòng ngủ thêm khóa đi, người giúp việc cũng không thể đi vào." Hoa Chiêu nói.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài náo nhiệt hẳn lên.
Dường như có một vị khách đến.
Giọng của Phương Hải Tinh rất kinh ngạc và vui mừng, một đường dẫn người tới.
"Cậu đến đây khi nào? Có máy bay sớm như vậy sao?” Phương Hải Tinh hỏi.
Diêu Khôn nói: "Tôi đi máy bay của bạn, lại chuyển máy bay tới.”
Chỉ vì vội vàng đến gặp Diệp Thư hôm nay.
Anh cảm thấy nhà họ Diệp có nhiều người ở đây như vậy, Diệp Thư sẽ cho anh chút mặt mũi, để anh có cơ hội nói chuyện với cô.
Diệp Thư nghe thấy giọng nói của anh, một giây sau, đã kinh ngạc vui mừng xông ra ngoài.
Hoa Chiêu cũng không giữ lại, giữa hai vợ chồng, tình cảm phải biểu đạt rõ ràng, rụt rè gì đó nên để lại cho người chưa lập gia đình.
Diêu Khôn bị Diệp Thư nhào vào lòng, ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo sẽ phản xạ có điều kiện chuẩn bị phòng hộ.
Diệp Thư giơ tay vỗ anh một cái: "Sao bây giờ anh mới tới!"
Bàn tay rơi vào vai anh rất nhẹ nhàng.
Cũng không giống lúc trước một cái tát đã đánh anh gãy xương.
Diêu Khôn thật sự ngẩn người, đây là bước ngoặt gì?
Cảnh tượng này anh chưa từng nghĩ đến.
Trong sự ngạc nhiên của mình, anh không thể tin được mà ôm Diệp Thư, nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Khóe mắt nhìn thấy Hoa Chiêu, lập tức ném đi một ánh mắt hỏi thăm.
Hoa Chiêu cự tuyệt ăn cẩu lương, nói với Diệp Thư: "Chị tự mình giải thích với anh ấy đi, em đi sắp xếp đểm tâm."
“Ồ." Diệp Thư kéo người về phòng.
Một đám nhỏ dậy sớm quay lại, Đại Bảo Tiểu Bảo cùng Tiểu Mỹ nhìn thấy Diêu Khôn, lập tức nhào tới.
"Ba ơi! Ba!”
“Ba, sao ba lại đến đây?”
“Ba, chúng con cho rằng ba không cần chúng con nữa!”
Ba đứa trẻ nói xong liền khóc.
Người nhà tuy rằng không đề cập đến chuyện Diêu Khôn và Diệp Thư ly hôn, nhưng bọn chúng có thể cảm nhận được.
Bọn chúng cũng bị hạn chế không được liên lạc với Diêu Khôn.
Nếu không phải mỗi lần Diệp Thư đều cật lực phủ nhận, bọn chúng đã sụp đổ.
Chúng thích ba, không muốn thay đổi ba khác.
Phương Hải Tinh nhìn mà lau nước mắt.
Cả đời này, tiếc nuối duy nhất của cô ấy, có lẽ là không có con.
"Đi thôi, chúng ta đi phòng bếp." Hoa Chiêu cười nói.
Phương Hải Tinh lập tức lau nước mắt đuổi theo, để lại không gian cho người nhà này.