Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:57:57
Lượt xem: 260
“Cô là ai?” Bà Lưu lại hỏi, nhưng lần này giọng nói đã rất “ôn nhu” rồi.
“Tôi là Hoa Chiêu, con gái lớn của Trương Quế Lan.” Hoa Chiêu chính thức giới thiệu nói.
Bà Lưu cùng Lưu Hướng Tiền đều sửng sốt, bà Trương kia nói về Hoa Chiêu cũng không giống như thế này đấy. Bà ta rõ ràng nói là một con gấu đen mà.
Mà cô gái trước mắt, cho dù bọn họ không muốn thừa nhận, cũng phải nói một tiếng thật xinh đẹp.
Chính là cái tính tình này, giống như bà Trương nói, làm người ta ghét.
“Các người đến đây có chuyện gì, nói với tôi.” Hoa Chiêu nói.
Người Lưu gia khí thế đã không còn, có mấy lời chính là không tiện nói ra miệng. Cũng may bọn họ có lý do khác.
Bà Lưu chỉ tay vào Lưu Thông: “Cô xem cháu của tôi bị đánh thành như vậy! Ba ngón tay đều bị gãy, bác sỹ nói từ nay về sau cũng không thể làm việc nặng rồi! Cô phải chịu trách nhiệm.”
“Bà nói tôi đánh chính là tôi đánh sao? Bà thấy rồi hả?” Hoa Chiêu c.h.ế.t cũng không thừa nhận.
“Cô, chính cô hôm qua đã thừa nhận!” Bà Lưu nổi cáu nói.
Hoa Chiêu hỏi một bàn phụ nữ xung quanh: “Ngày hôm qua? Mọi người có ai nghe thấy được không?”
“Không có!” Mọi người lập tức cùng lắc đầu, có người vẻ mặt nghiêm túc, có người cười toe toét, không chút nào che giấu, chính mình đang nói dối.
“Các người, các người cũng quá bắt nạt người khác rồi.” Bà Lưu không nghĩ tới người trong thôn có thể đoàn kết như vậy.
Hoa Chiêu hiện tại cũng đặc biệt ưa thích cái không khí nông thôn này, chỉ cần có quan hệ tốt, lúc này đúng là một đại gia đình tương thân tương ái, đặc biệt ôn hoà.
Trong thành phố vài thập niên sau, sẽ không còn xuất hiện những tình huống như thế này, có người ở đối diện nhau hơn 10 năm, cũng không biết họ của nhau.
“Tôi sẽ đi báo cáo các người.” Bà Lưu hô: “Tôi cũng không tin người ở đồn công an cũng tin các người,”
“Bọn họ tin chứng cớ đấy, đáng tiếc bà không có.” Hoa Chiêu đứng một bên vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Hơn nữa bà đi ra ngoài hỏi thăm một chút, bộ trưởng bộ vũ trang quan hệ như thế nào với tôi? Sính lễ kết hôn của tôi, đều là ông ấy phái người lái xe đưa đến nhà tôi đấy.”
Về phần những đồ sính lễ kia đoạt ra từ nhà Hoa Sơn, đoạn này cũng quá dài dòng, không cần phải cùng bọn họ giải thích.
Hoa Chiêu có quan hệ này?
Người nhà họ Lưu nhất thời không thể nắm chắc ý định gây khó dễ, thật hay giả? Nhưng ngược lại trước kia cũng từng nghe bà Trương nói ông nội Hoa Chiêu cũng rất lợi hại, mỗi tháng có 50 đồng trợ cấp, ông ta rất có khả năng biết bộ trưởng bộ vũ trang.
Nhà họ Lưu thuần tuý chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, trong nhà tám gậy tre cũng đánh không tới người làm quan, trong nội tâm lập tức có chút sợ hãi, không dám lại nói tới công an.
Người ta có người quen, đến lúc đó lại cắn ngược lại bọn họ một ngụm, làm sao bây giờ?
Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới lại có thể doạ sợ bọn họ như vậy, xem ra thật sự là một cái ổ chó, năm đó nếu Trương Quế Lan lợi hại hơn một chút,cũng sẽ không bị bọn họ ức h.i.ế.p đến sít sao như vậy.
“Cái kia…” Bà Lưu chớm mắt, thay đổi cách nói: “Quế Lan à, tiểu Thông tốt xấu cũng gọi cô một tiếng mẹ, hiện tại nó bị thương nặng như vậy, không thể làm việc được rồi, bác sỹ nói cần tăng cường dinh dưỡng, cô xem có tiền không cho nó chút tiền, mua chút đồ ăn ngon.”
Hoa Chiêu lập tức hỏi Trương Quế Lan: “Lưu Thông từng gọi mẹ là mẹ sao?” Cô xem cái bộ dạng kia chắc có lẽ không gọi mới đúng.
Trương Quế Lan quả nhiên lắc đầu.
Bà Lưu lại nói: “Sao lại không gọi? Ngày cô gả đến, nó không phải đã kêu một tiếng sao?”
Hoa Chiêu: “….là như vậy gọi một tiếng ah.”
Bà Lưu không nhìn cô, chỉ nhìn Trương Quế Lan, vẻ mặt chờ lấy tiền.
Trương Quế Lan liếc nhìn Hoa Chiêu, thấy cô gật đầu, bà ấy mới móc trong túi quần một cái khăn tay, mở ra bên trong có 4 đồng tiền.
“Đây là tiền giá đỗ tôi ủ được trong 10 ngày qua.”
Bên ngoài Hoa Chiêu không đặc biệt chiếu cố cô, cô đã giao cho đội sản xuất hai lần giá tốt, một lần 10 cân, chính là chỉ kiếm được một chút tiền đó.
Mà mấy giỏ giá đỗ thất bại đều bị cô bán ở chợ đên rồi, cái phần kia thuộc về chính cô, chính là 30 đồng.
Không đến 10 ngày thu hoạch 30 đồng, Trương Quế Lan cực kỳ kích động.
Người nhà họ Lưu nhìn 4 đồng này, biểu cảm rất không tốt, 10 ngày chỉ được 4 đồng? Một tháng thì được bao nhiêu tiền? Cái đồ vô dụng!
“Tôi đã nhìn thấy bà đi bán rau củ cùng bán dưa rồi.” Lưu Thông không nhịn được nói ra.
“Đó là giúp tôi bán đấy?” Hoa Chiêu nói ra: “Anh xem cái vườn này của bà ấy, trụi lủi cái gì cũng không trồng, vẫn có rau củ cùng dưa để bán?”
Bà Lưu cầm hết 4 đồng tiền cho vào túi rồi nói với Trương Quế Lan: “Chính mình không có thì mượn một chút, Lưu Thông dù sao cũng là con của cô.” Bà ta nhanh chóng liếc nhìn Hoa Chiêu một cái rồi nói: “Cũng là anh trai của nó, anh gặp nạn, cũng không giúp đỡ một chút à.”
“Đừng ở đây nhận thân thích, anh trai như vậy tôi cũng không dám nhận.” Hoa Chiêu nói ra.
Lưu gia mất mặt, thật sự không nhịn được nữa, Lưu Hướng Tiền lôi Lưu Đại Vĩ, Lưu Tiểu Vĩ ra đẩy về phía Hoa Chiêu
“Hai thằng nhãi con này là mẹ mày sinh. Mày cũng đã biết đúng không? Nếu đã biết thì sẽ để lại đây cho mày rồi.”
“Mẹ, chúng ta đi” Lưu Hướng Tiền hô.
“Đi cái gì?” Bà Lưu cũng nổi giận, chỉ vào Đại Vĩ , Tiểu Vĩ và nói với Trương Quế Lan: “Tranh thủ thời gian lấy 500 đồng ra đây! Đem tay của Thông Thông chữa cho tốt! Nếu không Đại Vĩ, Tiểu Vĩ đừng nghĩ sẽ được quay về huyện thành đi học! Bọn nó vốn vẫn ở dưới danh nghĩa của cô, cô nuôi đi!”
“Bà nội!”
“Mẹ!”
Đại Vĩ ,Tiểu Vĩ thật sự sốt ruột rồi, tuy trong giây lát biết bà nội nhiều năm như vậy đã khích bác ly gián, nhưng ngăn cách giữa bọn chúng và Trương Quế Lan đã hình thành, không phải một sớm một chiều là có thể biến mất.
Bọn chúng không muốn ở lại nông thôn, chúng muốn trở về trong huyện, muốn đến trường.
Trương Quế Lan cũng gấp, quay đầu nhìn Hoa Chiêu, cô cũng không muốn hai đứa con trai đi theo mình. Bọn nhỏ mà không được đi học, không đến trường tương lại sẽ trở nên mờ mịt, trưởng thành làm sao tìm được công việc và đối tượng?.
“Trong đại đội của chúng ta cũng có trường tiểu học phải không?” Hoa Chiêu hỏi những người phụ nữ xung quanh.
“Có có có, ngay bên cạnh đội sản xuất, không xa, cách 5 dặm.” Thím Mã nói.
“Vậy thì trở về cũng vẫn được đến trường chứ sao.” Hoa Chiêu nói ra.
“Cái kia có thể giống sao? Tiểu học ở nông thôn làm sao so được với trong huyện thành?” Lưu Đại Vĩ khóc nói.
“Có cái gì không giống? Dù sao các ngươi cái gì cũng không giỏi, ở trong huyện thì xếp ngược từ dưới lên, trở về nông thôn có khi còn xếp từ trên xuống nữa nha, thật tốt.” Hoa Chiêu nói. Cô từng hỏi qua việc học của Đại Vĩ và Tiểu Vĩ, Trương Quế Lan ấp úng nói, một người xếp thứ 3 từ dưới lên, một người xếp thứ 5 từ dưới lên.”
Lưu Đại Vĩ tròn mắt, không biết nói tiếp như thế nào. Từ xếp hạng bét quay sang thành tốp đầu?
Hoa Chiêu đưa ra một trái dưa bở, mỗi người một nửa cho Đại Cần, Tiểu Cần, hai cô bé lập tức mặt mày hớn hở.
Cái hương vị kia thật là ngọt, Đại Vĩ Tiểu Vĩ chưa từng ngửi qua dưa thơm như vậy.
“Các người lần đầu tiên tới nông thôn phải không?” Hoa Chiêu hỏi hai đứa trẻ: “Có phải trước đây từng nghe người ta nói nông thôn không tốt? Kỳ thật các người đều bị lừa!”
Cô chỉ tay sang bên vườn nhà mình cách đây hơn 10m: “Nhìn xem một vườn rau quả kia, đều là của ta, ăn bao nhiêu cũng không hết, ta còn nuôi 4 đầu heo, hơn 10 con vịt, 10 con gà, thịt và trứng đều ăn mỗi ngày cũng không hết.”
Đại Vĩ Tiểu Vĩ đều đã quên khóc, cuộc sống tốt như vấy sao?
“Không tin các ngươi hỏi Đại Cần, Tiểu Cần?” Hoa Chiêu nói ra.
Đại Cần Tiểu Cần đứng sau lưng Hoa Chiêu liên tiếp gật đầu, mấy ngày hôm nay đồ ăn quả thực rất ngon.
Đại Vĩ Tiểu Vĩ nhìn em gái mới mấy ngày không gặp, mặt đã mập lên một vòng liền ngừng khóc.
Đối với hai đứa trẻ thành tích học tập đếm ngược mà nói, thì được ăn ngon còn hấp dẫn hơn đến trường vài lần.
Bà Lưu muốn nổi giận rồi, hai thằng nhãi con này, xem như tốn công nuôi rồi. Vì miếng ăn liền tuỳ tiện phản bội.
“Đi đi! Từ này về sau bọn mày cũng không phải là người trong huyện rồi! Cứ ở nông thôn với mẹ chúng mày rồi làm dân quê luôn đi” Bà Lưu chỉ tay vào Đại Vĩ, Tiểu Vĩ châm chọc nói.
Đại Vĩ, Tiểu Vĩ lại có chút do dự.
“Bà trước kia không phải cũng nói như vậy sao? Bà không phải là cứ mở miệng ngậm miệng liền gọi bọn chúng là dân quê sao? Từ lúc nào lại trở thành người trong huyện thành rồi hả?” Hoa Chiêu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-33.html.]
Cô ta đã biết!
Bà Lưu trừng mắt với Trương Quế Lan, xem ra vừa trở về vài ngày cũng nói bậy bọn họ không ít ah.
Trương Quế Lan mờ mịt lại uỷ khuất, cô cũng không nói những điều này. Những việc này cô đều xem là chuyện vụn vặt không đáng kể.
Đương nhiên tất cả đều là Hoa Chiêu phỏng đoán đấy, bất quá lại rất chuẩn.
“Hai đứa hộ khẩu nông thôn nên chính là dân quê, ở ngốc trong huyện lại bị người xem thường” Hoa Chiêu nói với Đại Vĩ, Tiểu Vĩ: “Ngược lại trở về nông thôn, các bạn nhỏ khẳng định sẽ hâm mộ hai đứa vì đã từng ở trong huyện, sẽ đặc biệt sùng bái hai đứa.”
Vẻ mặt của Đại Vĩ và Tiểu Vĩ sững lại, ánh mắt sáng lên, bọn họ sẽ được ngưỡng mộ? Không phải xem thường?
Nhưng chị gái này nói rất đúng, ở chỗ này, bọn họ là dân quê từng sống ở huyện thành, còn ở trong huyện, bọn họ chính là dân quê, cách đối xử chắc chắn không giống nhau!
Bà Lưu…Hoa Chiêu này thật biết nói chuyện! Cứ như vậy nói mấy câu, cháu trai bà ta nuôi 10 năm xem như nuôi không rồi hả?
Bà cũng không muốn nghĩ đến việc mình đối xử với hai đứa trẻ này như thế nào, tuy có ăn có uống, thỉnh thoảng sẽ chia thịt cho bọn hắn, nhưng là bà Lưu chướng mắt Trương Quế Lan, vì mấy đứa trẻ không có khẩu phần lương thực. Bà ta thường xuyên làm tổn thương chúng.
Không khí ở nhà luôn căng thẳng.
Đại Vĩ, Tiểu Vĩ ở nhà họ Lưu luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu, giống như bọn họ không phải là con Lưu Hướng Tiền sinh đấy, là con ghẻ Trương Quế Lan mang đến nhà người ta.
Những đứa trẻ lớn lên như thế này sao có thể gần gũi cô ấy được?
“Trả thù lao!” Bà Lưu đột nhiên hướng Trương Quế Lan hô: “Hai đứa con trai trả lại cho cô rồi.” Bà ta thay đổi lý do đòi tiền tự cho là hợp lý hơn: “Nhưng bọn chúng là ăn đồ của Lưu gia chúng ta mà lớn lên đấy, cô phải trả thù lao.”
“Cái bà lão độc ác này!” Những người xem náo nhiệt không chịu nổi nữa: “Hai đứa nhỏ này họ Lưu đấy? Không phải họ Trương hay họ người khác ? Là cháu của bà đấy? Ăn lương thực của Lưu gia còn phải trả tiền?”
“Chúng hộ khẩu ở nông thôn! Không có khẩu phần ăn! Từng hạt gạo, từng món ăn đều do ông nội chúng và tôi dành dụm cả!". Bà già Lưu rụt cổ nói: "Tiền bố mẹ kiếm được cũng không đủ cho bọn chúng ăn uống no say đấy! Hiện tại bọn chúng không theo cha chúng, vậy đem đồ đă ăn trả lại thì làm sao?”
Tất cả mọi người đều bị chặn, nếu mọi người không nói về tình cảm gia đình mà chỉ nói về tiền bạc thì không có gì sai với điều đó. Ông bà không có nghĩa vụ phải nuôi cháu, còn cha mẹ lại chưa c.h.ế.t đây này.
Về việc cha mẹ có còn tiền hay không, họ không biết, và họ không thể nói thay cho Trương Quế Lan.
“Bà muốn bao nhiêu tiền?” Hoa Chiêu hỏi.
“500!” Bà Lưu nói ngay lập tức.
Đây là khoản bồi thường ban đầu bà định đòi cho Lưu Thông, nhưng bây giờ trả cho hai đứa cháu này còn tốt hơn, lại tiết kiệm thêm 2 miệng ăn!
Trương Quế Lan năm nay xem chừng không kiếm được bao nhiêu tiền rồi, giá đỗ ủ không được, rau củ trong vườn còn chưa trồng, sắp đầu thu rồi, năm nay không có gì làm rồi, còn không có tiền để trả.
Còn về phần thân hay không thân ấy thì con trai mãi là con trai, cháu trai mãi là cháu trai, khi về già không động đậy được, hoặc cần tiền thì đến tìm chúng, bọn chúng còn có thể không quan tâm? Bất chấp pháp luật, nó cũng không được phép!
Hứa Chiêu tính ra, cũng không quá đắt. Đối với hai đứa trẻ, 10 năm mới có 500, một năm 50 đồng, hai đứa ăn dưới 5 đồng một tháng là hợp lý.
“Bà chờ đây, tôi sẽ lấy tiền.” Hoa Chiêu đứng dậy đi về.
Trương Quế Lan và những người phụ nữ trong làng nhìn Hoa Chiêu muốn nói lại thôi.
Họ không muốn cô ấy trả tiền này, không có chuyện như vậy! Cha mẹ đứa trẻ đã bao năm không phải không kiếm được tiền, nếu còn chưa kiếm đủ thì dùng tiền trợ cấp của ông bà nội là nên làm, làm sao đến lượt người em cùng cha khác mẹ của cô ấy lại đưa số tiền này.
Nhưng những thanh quan khó cắt bỏ việc nhà, nếu cô ấy có lòng cho thì họ cũng không cản được.
Hoa Chiêu nhanh chóng cầm lấy 500 đồng, cầm trong tay, mọi người đều có thể nhìn thấy.
Cô nhìn Trương Quế Lan và nói: "Mẹ, con cho mẹ vay số tiền này. Sau này có thể trả lại cho con khi mẹ có tiền."
Vẻ mặt của Trương Quốc Vinh lập tức giãn ra: “Trung Trung!” Hoa Chiêu nói như vậy trong lòng cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Mọi người cũng cảm thấy thoải mái, ít nhất Hoa Chiêu đã không bị lợi dụng, nếu nhà họ Lưu thực sự muốn số tiền này, Trương Quế Lan thực sự nên ra, ai bảo đứa trẻ cùng cô ấy có hộ khẩu nông thôn ...
Hoa Chiêu đưa tiền cho bà Lưu.
Bà Lưu đưa tay ra nhận.
Hoa Chiêu không có buông tay.
Bà Lưu ngẩng đầu nhìn cô, như thế nào, hối hận?
“Số tiền này là tiền ăn của bốn đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn.” Hoa Chiêu dùng tay chỉ vào Đại Cần Tiểu Cần, Đại Vĩ Tiểu Vĩ.
Đôi mắt bà già Lưu loé lên: "Không đúng. Đối với 4 đứa trẻ thì 500 là không đủ".
"Mẹ tôi kết hôn với nhà họ Lưu đã 11 năm, chưa một ngày nhàn rỗi. Lương bà ấy kiếm được bao nhiêu? Với 500 này, liệu có đủ cho 4 đứa con không?"
Bà Lưu cầm số tiền, chỉ muốn nó được an toàn.
"Đủ là đủ."
“Được rồi.” Hoa Chiêu nhìn bà cụ họ Lưu, gằn từng chữ: “Vậy thì những đứa trẻ này đều do mẹ tôi nuôi nấng, bọn chúng không nợ nhà họ Lưu một xu!
Ánh mắt của bốn đứa trẻ đột nhiên thay đổi, chúng không còn nợ nhà họ Lưu nữa sao?
Từ nhỏ đến khi trưởng thành, ông bà, chú bác và anh em luôn bảo rằng họ mang ơn nhà họ Lưu và ông bà nội.
Thời gian dài, bọn họ cũng cảm thấy như vậy, cũng không ngẩng đầu lên được nữa.
Nhưng bây giờ, họ đã trả hết?
Không còn mắc nợ nữa?
Bà Lưu trực giác cảm thấy không ổn: “Cái sổ sách này không thể tính toán như vậy…bọn chúng là tôi..”
Hoa Chiêu đánh gãy lời của bà ta: “Bọn hắn vốn nên do mẹ tôi tự mình chăm sóc, chính bà tham tiền tài, buộc mẹ tôi còn trong tháng phải ra ngoài kiếm tiền, cho nên đừng túm lấy việc chiếu cố bọn nhỏ mà nói, bà chiếu cố bọn hắn, là kiếm tiền đấy!”
Bà già Lưu nghẹn ngào định phản bác nhưng nhất thời không biết nên nói gì.
“Hãy nhớ rằng, sau khi nhận được số tiền này, bốn đứa trẻ này sẽ không nợ nhà họ Lưu bất cứ thứ gì.” Hoa Chiêu nói.
Bà Lưu biết như vậy là không ổn, nhưng không thu tiền thì có được không?
Không thể.
Hoa Chiêu buông tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà Lưu đem tiền cho vào trong túi.
“Đi thong thả, không tiễn.” Hoa Chiêu tiễn khách.
Bà Lưu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, không muốn rời đi, nhưng tiền cũng có trong tay, đồ đạc của Trương Quế Lan cũng không có gì, tại sao lại không rời đi?
Bà ta quay người bước ra ngoài, không sao đâu, bà sẽ quay lại khi rau trong vườn mọc hết.
Bà Lưu và Lưu Hướng Tiền đi không ngoảnh lại, chỉ có Lưu Thông quay đầu đi từng bước một, đều có chút miễn cưỡng không muốn bỏ cuộc, nhưng sau cùng bọn họ cũng rời đi.
Sân trong chốc lát trở nên yên tĩnh.
Hoa Chiêu đột nhiên quay lại, cười với bốn đứa trẻ: "Mừng các em về nhà, các bảo bối! Từ nay về sau, đây là nhà của các em! Có mẹ và chị gái ở đây, tất cả đều là những người thân tốt nhất trên thế giới này đối với các em!" "
Cô ấy cười rạng rỡ và xinh đẹp, và cả thế giới như bừng sáng hơn.
“Để kỷ niệm ngày đẹp trời này, trưa nay chúng ta tổ chức một bữa ăn thịnh soạn!” Hoa Chiêu vui vẻ nói.
Bốn đứa trẻ đều ngước nhìn chị gái, trên người giống như đang tỏa sáng khắp nơi, trên mặt nở một nụ cười ngượng ngùng còn có chút hoài nghi.
Bảo bối?
Lần đầu tiên chúng được gọi là bảo bối...
Cảm giác rất tuyệt...
Chị giỏi quá ...