Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:49:55
Lượt xem: 60
"Cho nên đồ rẻ và dễ mua hơn sao?" Hoa Chiêu kích động hỏi.
"Đương nhiên rồi! Đó là mua đá thô đấy, mua theo tấn." Trương Lượng nói: "Nhưng tôi đã nhìn từng khối một, còn tìm mấy chuyên gia lâu năm giúp tôi kiểm tra, đều nói là đá thô có phỉ thúy.
"Tôi không yên tâm, còn cắt mấy khối ra xem, nghe nói là cắt trúng phỉ thúy, nhưng còn chưa bán được." Trương Lượng cười nói.
Như vậy hắn càng cảm thấy Hoa Chiêu là người ngốc tiền, khối đá hắn cắt ra, nghe nói không tệ, vậy mà không bán được!
Vậy mua nó để làm gì?
Mấy chục năm sau nó còn có giá trị?
Việc này chỉ có những ông chủ không thiếu tiền mới làm thôi.
"Hàng đâu? Đưa tôi đi xem.” Hoa Chiêu lập tức nói.
"Ăn cơm trước." Diệp Thâm đè cô lại.
"À." Hoa Chiêu lập tức thành thật.
Trương Lượng cũng thành thật, nhất thời kích động quên chào hỏi Diệp Thâm, vội vàng bổ sung, sau đó thành thật ăn cơm.
Ăn điểm tâm xong, Trương Lượng đưa Hoa Chiêu và Diệp Thâm ra khỏi thành phố, một đường đi tới biên giới.
"Tôi chưa làm xong thủ tục, cho nên không về được bằng đường bình thường, đồ vẫn còn ở biên giới, chờ người đến chuyển đi."
Kỳ thật đây cũng là điều Hoa Chiêu đã dặn dò, không nên giao dịch trong thành phố, mục tiêu lớn, nói hắn tìm một kho hàng ở biên giới có chỉ số an toàn cao làm địa điểm giao dịch.
Trương Lượng rất nghe lời, trực tiếp thuê một nhà dân, ít nhất căn nhà này là đá, hệ số an toàn cũng chấp nhận được rồi.
Một nhà kho chuyên dụng? Không thể tìm thấy ở một nơi như thế này.
Hơn nữa nhà dân này cách biên giới rất gần, ra cửa nhà mấy chục mét là đến.
Thôn nhỏ này, tổ tiên không nói là người đào đá thô, nhưng bởi vì thuận lợi về mặt địa lý nên thấy cũng thấy nhiều, chẳng qua mười mấy năm gần đây không gặp mà thôi.
Người có đôi mắt dài, cũng là người mà Trương Lượng tìm đến từ trong thôn này, trải qua một lần nghiệm chứng, phát hiện rất đáng tin cậy, Trương Lượng tính sau này sẽ mang theo bên cạnh.
Mở cửa viện ra, Hoa Chiêu phát hiện, trong sân lớn như vậy chất đầy đá.
“Nhiều như vậy!” Hoa Chiêu kinh ngạc nói.
Cô chỉ đưa cho Trương Lượng 10 vạn.
"Rẻ nhất 100 đồng một tấn, đắt nhất là 500 đồng một tấn, còn có mấy khối mua lẻ, cộng lại thành ra nhiều như vậy." Trương Lượng cười nói.
Bà chủ ngạc nhiên, nói lên hắn đã làm rất tốt!
Hoa Chiêu vừa vui vẻ vừa hối hận.
Cô bị nhà họ Kim lừa rồi!
Những khối đá thô trị giá 1 tỷ kia cộng lại cũng chỉ nhiều hơn gấp đôi.
Mà chỗ này chỉ tốn 10 vạn!
Mặc dù có thể có đá rỗng không có tinh thạch, nhưng sự thay đổi số lượng gây ra sự thay đổi chất lượng.
1 tỷ cô có thể đi qua đây mua lại cả một cái hầm đá thô nha!
Chuyện của Kim gia, không thể để yên.
"Bốc lên xe đi, về nhà xem." Diệp Thâm nhìn sắc trời nói.
Nếu không chất lên xe, trời tối cũng không thể quay về.
Họ phải rời đi lúc nửa đêm.
"Ừm, trở về rồi nhìn." Hoa Chiêu nói.
Nhưng dị năng của cô đã xẹt qua núi đá vài vòng, mạnh mạnh yếu yếu, có rất nhiều năng lượng đáp lại.
Rất tốt, tỷ lệ ra phỉ thúy rất cao.
Như vậy tâm tình của cô mới tốt hơn một chút.
Thấy bọn họ đang bốc đá lên xe, lập tức có dân làng đến xem.
Diệp Thâm còn nhờ người giúp đỡ bốc lên xe, thù lao không nhỏ.
Toàn bộ người trong thôn lập tức đều lại đây hỗ trợ.
Còn có người ôm một khối đá tìm Trương Lượng.
"Ông chủ, đây là khối đá tổ truyền của gia đình tôi, ông có nhận không?" Người đó nói.
Hoa Chiêu nhìn về phía tảng đá trong tay người tới, trông như một quả dưa hấu, lại đen nhánh, bề mặt bên ngoài đã bị mài đến sáng bóng.
Thoạt nhìn giống như bị người ta thường xuyên vuốt ve, cất giữ cẩn thận.
Hơn nữa một luồng năng lượng khổng lồ đang chạy về phía Hoa Chiêu, làm cho cô sảng khoái tinh thần, tiêu tan toàn bộ cái nóng của thời tiết.
Đồ tốt!
"Lý lão tam, sao anh lại lấy thứ này ra bán? Đây không phải là muốn mạng của cha anh sao?" Lập tức có người dân nói.
Mọi người quen biết nhau cả đời, nhà ai có thứ gì bọn họ đều quen thuộc.
Khối đá này được cha Lý lão tam ôm vào trong chăn ngủ cả đời, hiện tại biết bị hắn bán đi? Cha hắn có thể xách đao c.h.é.m hắn đấy!
Lý lão Tam cười: "Cha tôi đồng ý bán, nói là bán lấy tiền cưới vợ cho tôi! Đá có thể tiếp tục hương khói cho gia đình sao?”
Mọi người vừa nghe đã tin.
Nhà Lý lão tam này nghèo chỉ còn lại tảng đá này, cho nên Lý lão tam ngoài 30 tuổi vẫn chưa cưới được vợ.
Tuổi này không có vợ, đời này phỏng chừng cũng sẽ không có.
Lý lão đầu rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận rồi.
"Kỳ thật mấy năm trước cha tôi đã muốn bán, đáng tiếc không có người mua, có người mua cũng không cho giá hợp lý." Lý lão Tam cười nói với Trương Lượng: "Ông chủ, tôi thấy anh có vẻ là một người tốt, ra tay cũng hào phóng, ông chủ, khối đá này của tôi thật sự là đồ tổ truyền đời đời, không tin anh cứ hỏi bọn họ! Hơn nữa tuyệt đối là thứ tốt! Anh có mua không!"
"Bao nhiêu tiền?" Trương Lượng hỏi.
“10 vạn." Lý lão Tam mở miệng.
Mọi người xung quanh đều giật mình.
Không biết là cha Lý lão tam điên rồi, hay là Lý lão tam muốn cưới vợ đến phát điên.
10 vạn?
Trương Lượng cũng bật cười, chỉ vào phía sau nói: "Thấy chưa? Mấy khối đá chất đống như ngọn núi phía sau tôi, mới đáng giá 10 vạn, một khối này của anh có giá trị bằng tất cả chúng sao?”
“Khối đá này của tôi tuyệt đối là thứ tốt, ông nội tôi nói chắc chắn có thể cắt ra cực phẩm ngọc xanh đế vương!” Lý lão tam nói.
"Vậy anh cứ trực tiếp cắt ra mà bán, cực phẩm ngọc xanh đế vương, lại lớn như vậy, đừng nói 10 vạn, 100 vạn cũng đáng giá." Trương Lượng nói.
Kiến thức về ngọc phỉ thúy của hắn đã được bổ sung rất nhiều, hiện tại hiểu chút da lông.
Lý lão tam ngây ngô cười: "Không phải vì tôi không đánh cược nổi sao, tảng đá này đã truyền đến đời thứ 7 nhà tôi rồi, nhà tôi phàm là có người đánh cuộc được, cũng đã cắt.”
Hắn lấy lá gan của mình ra nói đến hùng hồn, ngược lại không đáng ghét.
Hoa Chiêu đứng ra mặc cả với hắn.
“5000” Cô nói.
Tầm mắt Lý lão tam dừng trên người cô một giây đồng hồ, rồi "vèo" một cái dời đi.
Cô gái này không thể nhìn, chói mắt! Sẽ tốn tiền!
Hắn sợ nhìn thêm hai lần, hắn liền nhịn không được mà đem gia bảo này đưa không cho cô ta.
"Không không không không, tôi không nói chuyện với cô, tôi nói chuyện với ông chủ Trương." Lý lão tam xoay người qua, làm cho khóe mắt cũng không nhìn thấy Hoa Chiêu.
“Ông chủ Trương, thấp nhất là 9 vạn, anh tuyệt đối sẽ kiếm lời!”
Trương Lượng quay đầu lại nhìn Hoa Chiêu một cái, Hoa Chiêu gật gật đầu với hắn.
Khối đá này cô muốn, giá cả tự mình đàm phán.
Trương Lượng hiểu rồi, đàm phán giá cả, chuyện này hắn am hiểu nhất.
Vốn mười vạn cũng không mua được nhiều khối đá như vậy, đều là công lao ba tấc lưỡi không nát của hắn.
Trương Lượng đi qua ôm bả vai Lý lão tam, kéo hắn vào trong phòng: “Đi, vào đây người anh em, chúng ta thương lượng thật tốt.”
Cuối cùng Lý lão tam ôm một cái áo phình lên rời đi.
Lập tức có người dân đuổi theo truy hỏi hắn bán được bao nhiêu tiền.
Lý lão tam không nói.
Nhưng độ dày đó, tất cả mọi người cũng đoán được, ít nhất là 1 vạn!
Ông trời ơi! Một khối đá được bán với giá 1 vạn!
Nhà Lý lão tam là gia đình nghèo nhất trong thôn, lập tức lắc mình biến thành nhà giàu nhất? Còn là trong phạm vi mười dặm!
Bọn hắn gặp được người coi tiền như rác rồi!
Lập tức có mấy người chạy về nhà, đem những thứ tổ truyền trong nhà mình mang tới.
Một số đang đè trên mái nhà, một số đang dằn vại dưa muối, một số đang kê bàn, và một số đang làm ghế trong sân.
Cả thành phố bọn họ năm đó đều được xưng là Ngọc Đô, rất nhiều nhà có tổ tiên làm việc liên quan đến đá thô, nhà ai mà không có mấy khối đá thô!
Hoa Chiêu cũng không từ chối, là đá thô thì đều mua.
Đương nhiên giá cả cũng phải ép, chuyện này giao cho Trương Lượng.
Trương Lượng nghe theo Hoa Chiêu phân phó, không quá tính toán với những người này, hơi ra vẻ người ngốc nhiều tiền.
"Người ngốc tiền nhiều" có đôi khi là bùa lấy mệnh, có đôi khi cũng là bùa hộ mệnh.
Sau này nếu cả thôn muốn phát tài, sẽ bảo vệ hắn như thần tài.
Hoa Chiêu sai người chuyển đá thô ra ngoài, sau đó lại đi dạo vài vòng xung quanh nhà, đánh giá chỗ này một chút, suy nghĩ lát nữa sẽ lấy ra bao nhiêu đồ.
Cũng tự hỏi làm thế nào để điều Diệp Thâm đi chỗ khác.
Cũng không thể làm mấy kỹ xảo nhỏ trước mặt Diệp Thâm được.
Hứa Tiên đã xúc động muốn diệt trừ Bạch Tố Trinh đấy.
Cô không muốn mạo hiểm.
Cuối cùng, Hoa Chiêu cũng tìm được cơ hội.
Các thôn dân bán đá thô đặc biệt nhiều, hơn nữa cả đám đều muốn chặt đẹp.
Trương Lượng lại trả giá không quá quyết liệt, mấy vạn Hoa Chiêu mang theo đã không đủ.
"Anh nghĩ biện pháp giúp em lấy chút tiền đi? Em muốn lấy tiền chuyển từ bên kia cũng cần một vài ngày." Hoa Chiêu nói với Diệp Thâm: "Chờ mấy ngày nữa sẽ trả lại.”
Diệp Thâm nhìn sắc trời, đã là giữa trưa.
"Hơn nữa lái xe chở đá này đi, trực tiếp lái vào ga xe lửa, đặt một toa tàu." Hoa Chiêu nói: “Rồi lại trở về kéo một chuyến nữa."
Như vậy, buổi tối họ có thể về nhà mà không bị trì hoãn.
"Em đi cùng anh." Diệp Thâm vẫn lo lắng.
“Em không muốn chịu tội một lần nữa!” Hoa Chiêu từ chối: " Quá mệt.”
Lý do này không cách nào phản bác.
"Hơn nữa nhiều người như vậy, không có việc gì." Hoa Chiêu nói.
Chẳng những Lưu Minh và Chu Binh ở đây, còn có mấy người bọn họ mang theo lần đi ra ngoài này nữa.
Diệp Thâm suy nghĩ một chút, gật đầu.
Thời gian hắn và Hoa Chiêu thực sự tách ra cũng không ít, cô cơ bản có thể bảo vệ mình.
Nhiều người ngoài như vậy, anh cũng không tiện làm gì Hoa Chiêu, chỉ nhìn thoáng qua thật sâu: "Em cẩn thận một chút, chờ anh trở về.”
“Ừm!” Hoa Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Không hiểu sao Diệp Thâm lại có loại cảm giác cô mong anh đi nhanh lên?
Nhất định là ảo giác!
Diệp Thâm rời đi, Hoa Chiêu bắt đầu điều những người còn lại đi.
"Buổi trưa, mọi người không ăn cơm sao?" Cô hỏi những người trong sân.
Một câu nói làm cho mọi người phản ứng lại, cũng đã giữa trưa, bọn họ lại không cảm thấy đói!
Kiếm tiền quá kích động rồi.
Những viên đá trong nhà vừa không bán được ra ngoài, ném đi lại cảm thấy đáng tiếc, hóa ra lại có thể biến thành vàng, chuyện tốt này đời này chỉ có một lần đúng không? Không bán còn chờ cái gì nữa? Bỏ lỡ lần này sợ là sẽ không còn lần sau.
Nhưng họ không biết là, mấy chục năm nữa, họ sẽ hối tiếc muốn chết.
"Tôi đã đói bụng, muốn ăn cơm." Hoa Chiêu nói.
Mọi người cũng biết, Hoa Chiêu mới là người coi tiền như rác đi ra ngoài mua đá, cho nên phải nâng đỡ dỗ dành.
Thôn trưởng lập tức mời Hoa Chiêu đến nhà hắn ăn cơm.
"Hôm nay mọi người cao hứng, tôi bỏ tiền ra, g.i.ế.c heo g.i.ế.c dê, làm một bữa tiệc nhỏ." Trưởng thôn nói.
Đống đá gia đình ông dùng để xây chuồng lợn đã lâu cũng bị lột xuống, bán được 1vạn2.
Ông ta cảm thấy như nhặt được tiền từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa lợn cũng không còn chỗ nuôi, vậy g.i.ế.c ăn thịt đi.
Cả thôn lập tức cao hứng lên, đều đi về phía nhà thôn trưởng.
Thôn nhỏ này, tổng cộng chỉ có hơn 20 hộ gia đình, ở trên một ngọn núi nối liền, mỗi nhà cách nhau một sườn núi.
Một gia đình một ngọn núi, hoặc một vài ngọn núi!
Nhà mình, đương nhiên là xây dựng trên ngọn đồi của nhà mình.
Điều này ngược lại thuận tiện cho Hoa Chiêu, trên ngọn núi nhỏ này, không có người ngoài.
"Tôi ở lại đây, bàn tiệc chuẩn bị xong xuôi anh cho người gọi tôi là được." Hoa Chiêu nói với Trương Lượng.
Trương Lượng gật đầu.
Rồi Hoa Chiêu đột nhiên tới gần hắn nhỏ giọng nói: "Người giao hàng lát nữa sẽ đến, tôi đặt ở nơi này, anh chặn người bên kia, trong vòng hai giờ đừng để bọn họ đến bên này.”
Ánh mắt Trương Lượng sáng lên, còn tưởng rằng lần này bà chủ không mang theo hàng.
Đường đi hắn cũng chuẩn bị rồi, hơn nữa đã nói với đối phương, lần sau dùng đồ đổi vật liệu, đối phương rất cao hứng, so với nhận được tiền mặt còn cao hứng hơn.
Trong tay Trương Lượng không có tiền Myanmar, càng không có khả năng đổi được, hiện tại ngoại tệ đều rất khan hiếm, nào có dư thừa cho hắn? Hơn nữa cho dù có ngoại tệ, có tiền Myanmar hay không hắn cũng không biết.
Cho nên hắn dùng tiền trong nước giao dịch, đối phương tự nghĩ biện pháp đi đổi.
Cũng may bên kia hiện tại cũng rất nghèo, thương mại chủ yếu dựa vào bên này, nhân dân tệ cũng không phải là giấy vụn, tiêu ra ngoài, đối phương vẫn cố gắng nhận.
Nhưng nếu Trương Lượng có thể dùng vật tư thanh toán, đương nhiên sẽ tốt hơn!
Bọn hắn lấy được tiền, cũng không mua được vật tư!
Đối phương thậm chí còn hứa hẹn, nếu Trương Lượng có thể dùng vật tư đổi, sẽ tính rẻ hơn cho hắn một chút!
Trương Lượng đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại, nói với Hoa Chiêu: "Kỳ thật bọn họ thiếu nhất chính là đồ ăn, lương thực, sản phẩm thịt"
Cũng không phải tv, máy ghi âm, đồng hồ gì đó.
Tv và radio không được chào đón ở đó.
Không có điện, không có tín hiệu!
"A, vậy sao, tôi biết rồi, lần sau, lần sau sẽ mang theo những thứ này tới đây." Hoa Chiêu bị nhắc nhở, vội vàng điều chỉnh một chút đồ vật sẽ lấy ra.
TV, băng ghi âm gì đó, chỉ lấy ra hai ba phần cho có lệ, còn lại toàn bộ đổi thành t.h.u.ố.c lá rượu.
Hoa Chiêu tìm lại, đem ô gấp, áo mưa, màn chống muỗi nylon đều tìm ra.
Đây cũng là những mặt hàng nhập lậu được ưa chuộng, hơn nữa bên kia cũng cần.
"Chúng ta đi nấu cơm dã ngoại." Hoa Chiêu nói với Lưu Minh và Chu Binh.
Hai người liếc nhau một cái, lại nhìn một ngọn núi khác, thôn trưởng bên kia đang hô hào g.i.ế.c heo mở tiệc lại không ăn còn đi nấu ăn dã ngoại?
"Tôi muốn ăn cá, chúng ta đi bắt cá." Hoa Chiêu nói.
"Được rồi." Hai người hoàn toàn không sao cả nói.
"Hai người đi bờ sông bắt cá trước, tôi đi vào trong nhà tìm nồi chảo trước, hình như tôi đã nhìn thấy." Hoa Chiêu chỉ huy mấy người khác nói.
Mấy người nhìn sân, bọn họ đã kiểm tra qua bên trong, hiện tại ngoại trừ đá thô cũng chỉ có đá thô.
Mà con sông Hoa Chiêu muốn bắt cá nằm ngay dưới chân núi, cách nơi này cũng chỉ có một trăm mét.
Từ đây hoàn toàn có thể nhìn thấy ở đó.
Không có vấn đề gì về an ninh.
Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoa Chiêu.
Cũng không thể để chị dâu bắt cá cho bọn họ, bọn họ ngồi chơi không.
Bọn họ đi rồi, Hoa Chiêu một mình vào phòng.
Ngôi nhà trên núi lấy vật liệu tại chỗ, không phải gỗ thì là đá.
Bởi vì dựa vào biên giới, còn tưởng rằng có động vật hoang dã lui tới, cho nên trong sân này đều là đá.
Cửa sổ nhà đá tối đen như mực, từ bên ngoài nhìn vào tựa như một cái lỗ đen, không nhìn thấy bất cứ chuyện gì bên trong.
Hiện tại ngược lại thuận tiện cho Hoa Chiêu.
Cô lấy ra tất cả những gì cô đã lên kế hoạch, khoảng 100 rương.
Quá nhiều Trương Lượng không dễ vận chuyển.
Cừu quá béo sẽ dễ bị giết, nên cứ từ từ.
Sau đó Hoa Chiêu lại lấy một bộ nồi chảo cũ từ không gian ra.
Những công cụ có thể cần sử dụng, bây giờ có rất nhiều trong không gian.
Nồi niêu xoong chảo đã hơn mười bộ, đều là đồ cũ, không bắt mắt.
Khăn trải giường có cả cũ và mới.
Thậm chí còn có mấy cái giường gỗ.
Nếu bị buộc phải ngủ trong tự nhiên, cũng không cần ngủ trên mặt đất nữa, cô sợ côn trùng.
Có một số thứ khác.
Không gian quá lớn, kích thích cô thu thập đồ, nhìn thấy cái gì cũng muốn bỏ vào, không chừng một ngày nào đó có thể dùng tới.
Hoa Chiêu xách đồ đi ra, rửa sạch ở bên bờ sông.
Ở đằng kia, năm sáu người đàn ông dường như tìm thấy niềm vui thời thơ ấu, đang chơi với nước.
Dòng suối rất nông, rộng vài mét, không sâu hơn đầu gối.
Nhưng không trì hoãn việc bắt cá.
Lưu Minh nhanh tay lẹ mắt, một tảng đá đập vào một con cá dài, nhanh chóng vớt lên.
Những người khác liên tiếp có thu hoạch, có dùng xiên gỗ, có người trực tiếp xuống tay bắt, còn có người lại lấy ra một cây kim, làm một cái móc câu đơn giản, bắt đầu câu cá.
Hoa Chiêu cũng hứng thú, thấy người nọ lấy ra móc câu, sau đó nhìn như tùy tiện kéo một quả dại nhỏ treo trên móc câu.
Không ngờ chỉ vài giây, đã có một con cá béo bở mắc câu.
Bên kia, Lưu Minh liên tiếp vung gạch lên: "Mau mau! Có một đàn cá!”
Bên kia không có lưới đánh cá thì dùng quần áo làm! Níu thành cái giỏ nhỏ, vớt lên từng con một!
Hoa Chiêu không câu nữa. Lần này cũng đủ ăn rồi.
"Ai, tại sao lại nhiều cá như vậy!" Chờ bầy cá đi qua, Lưu Minh tò mò nói.
"Ai biết được, bọn chúng vội vàng đi họp đấy." Chu Binh nói.
“Ha ha ha!”
"Tôi thấy là đi vào nồi canh họp, mau mau mau, hôm nay chúng ta ăn một bữa tiệc toàn cá, tôi thấy bộ đồ ăn kia của chị dâu rất đầy đủ." Có người nói.
Hoa Chiêu bên kia quả thật đều đã chuẩn bị xong, nguyên liệu và d.a.o đều có.
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, cô cũng có thể lấy ra từ nhà dân.
Chỉ là không nghĩ tới, nông dân trong núi sâu này có công cụ tinh xảo như vậy.
Hay đây là Trương Lượng mang đến?
Mọi người trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không ai hỏi ra.
Bọn họ đều chờ mong tay nghề của Hoa Chiêu, nghe nói trù nghệ của chị dâu rất siêu tuyệt.
Lưu Minh và Chu Binh rất đắc ý, bọn họ có thể thường xuyên được thưởng thức tay nghề siêu tuyệt này.
Hoa Chiêu không làm mọi người thất vọng, toàn bộ bữa ăn này ăn hơn hai tiếng đồng hồ, ăn đến khi Trương Lượng vụng trộm tìm tới.
Hắn nhìn Hoa Chiêu một cái, Hoa Chiêu gật gật đầu với hắn.
Trương Lượng lập tức lộ ra nụ cười thật lớn.
Thấy cá nướng, ngay lập tức mở to mắt.
"Ai nha mọi người ăn cá nướng lại không gọi tôi! Chúng ta là người một nhà được không?"
Mùi vị kia, quả thực thèm c.h.ế.t người.
"Bên kia g.i.ế.c heo còn chưa đủ anh ăn?" Lưu Minh nói.
"Đừng nói nữa, thôn trưởng nói thì hào phóng như vậy, đến cùng lại luyến tiếc, một con heo béo, chỉ cắt một cân thịt ra làm một nồi thức ăn, còn chưa đủ nhét kẽ răng đây này." Trương Lượng nói.
Lúc ấy có một số người cũng trợn trắng mắt, muốn đi.
Nhưng hắn đã xuất tất cả vốn liếng, đem người giữ lại ở nơi đó tiếp tục giao dịch, lại thỉnh giáo kỹ thuật chọn đá thô, mới có thể giữ người đến bây giờ.
"Nào, chưa ăn cơm, vậy bổ sung cho anh." Hoa Chiêu tiếp tục nướng cá.
Mấy con cá bắt được lúc nãy vậy mà không đủ ăn.
Tay nghề của Hoa Chiêu thật sự quá tốt, một cân cá, một người ăn bốn năm con cũng chưa no.
"Lại đi bắt thêm." Cô nói.
Ra lệnh một tiếng, mọi người nhao nhao xuống sông.
Trương Lượng ở lại, nhỏ giọng hỏi: "Hàng đến rồi sao?"
“Đã để ở trong phòng rồi, đừng để ai nhìn thấy." Hoa Chiêu nói.
“Yên tâm yên tâm, ai cũng đừng mong vào được nhà!” Trương Lượng nói.
Hắn không nhịn được mà tò mò nhìn xung quanh, vừa rồi lỗ tai hắn vẫn dựng thẳng, không nghe thấy tiếng xe tải "ầm ầm" vào thôn.
Vậy làm sao Hoa Chiêu có thể vận chuyển nhiều hàng lậu như vậy?
Bọn họ đang ở vùng nội địa thâm sơn.
"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi." Hoa Chiêu nói.
Trương Lượng lập tức thu hồi sự tò mò: “Đã biết."
“Tôi cho anh biết một chút về giá cả." Hoa Chiêu nói, cô không nói, Trương Lượng cũng không có chỗ mà hỏi thăm.
"Một chiếc ô gấp chúng ta bán 10 đồng, một cái màn chống muỗi đơn 5 đồng, nhưng tôi cảm thấy ở chỗ này có thể đắt hơn một chút." Hoa Chiêu nói.
Có muỗi quanh năm, không có gì đáng giá hơn màn chống muỗi.
Có một số người trong nhà nghèo không có gì, quần áo cũng không có, cũng phải bán m.á.u mua một cái màn chống muỗi, nếu không m.á.u cũng không giữ được, đều cho muỗi uống.
Hoa Chiêu không muốn hút máu, nhưng cô cũng không đến đây làm từ thiện, nếu không rất nguy hiểm.
Vì vậy, số tiền nên kiếm được vẫn phải kiếm.
"Đồng hồ đeo tay có loại 200 có loại 100, chuyện này có lẽ anh đã hiểu, tôi sẽ không nói nữa." Hoa Chiêu nói.
Ánh mắt Trương Lượng sáng ngời gật đầu: "Hiểu hiểu.”
Đàn ông bây giờ không biết xe hơi, nhưng họ biết giá của xe đạp và đồng hồ.
"Còn có vải sợi tổng hợp." Hoa Chiêu cũng nói cho Trương Lượng.
Đôi mắt Trương Lượng sáng như sao, chị dâu sao lại biết kiếm tiền như vậy! Đây đều là những mặt hàng bán chạy đấy.
Kỳ thật Hoa Chiêu cũng không biết lắm, nhưng nhiều người làm hàng lậu như vậy, bọn họ mới thật sự biết.
Hoa Chiêu nói xong, Trương Lượng đã khẩn cấp vọt về phòng xem hàng.
"Cá bắt tới, sao hắn lại chạy rồi?" Lưu Minh tò mò nhìn bóng lưng hắn.
"Người có ba chuyện cấp bách." Hoa Chiêu nói.
"À." Lưu Minh lập tức không hỏi nữa.
Diệp Thâm trở về vào chạng vạng tối.
Nhìn thấy Hoa Chiêu bình yên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trừng mắt nhìn anh trở về, trái tim anh cuối cùng cũng rơi xuống.
Xuống xe, anh cũng không đi lung tung, mà gọi người đem phần đá thô còn lại chuyển vào xe, nhanh xuất phát, bằng không hôm nay thật sự không về được.
Có một tình huống ở bên kia, anh phải trở lại ngay lập tức.
Cả làng lại được gọi đến để chất hàng lên tải xe, mọi người vội vã chất đồ lên xong, rồi lại vội vã rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-304.html.]
Không ai liếc mắt nhìn vào trong nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Lượng đứng trong đám người đánh giá người xung quanh, nhiều việc như vậy hắn làm một mình hắn sẽ mệt chết, hơn nữa một mình thế đơn lực đơn độc, rất nguy hiểm.
Hắn muốn phát triển nơi này thành căn cứ của mình.
Bên này phát triển một cái, bên kia phát triển một cái.
Lát nữa hắn phải thương lượng với dân làng bên kia một chút, mua một căn nhà, đem những thứ trong phòng này chuyển qua.
Như vậy mới có thể biến thành chuyện của nhà người khác, người trong nước không quản được.
Trương Lượng nói làm liền làm, tìm mấy cái màn chống muỗi bỏ vào trong túi liền đi ra ngoài.
Hoa Chiêu đi theo Diệp Thâm đến ga xe lửa, trong quá trình bốc lên xe, còn có người của bộ phận đặc thù đi theo, Hoa Chiêu hỏi mới biết được, Diệp Thâm còn báo quá trình xuất nhập khẩu bình thường cho những tảng đá này, phải nộp thuế, 20.
"Vẫn là anh nghĩ chu đáo." Hoa Chiêu lập tức nói.
Cô gần như quên điều đó.
Cô đã bán hàng hóa của thành phố Cảng cho Myanmar, thực sự không có vấn đề gì.
Nhưng tư nhân nhập nguyên liệu thô từ Myanmar, bị người ta biết thì không tốt.
"Đi thôi." Diệp Thâm nói xong liền lấy tảng đá "dưa hấu lớn" trong túi Hoa Chiêu ra bỏ vào trong xe lửa cùng nhau kéo đi.
Hoa Chiêu lại không cho.
"Em sẽ cầm, mùa hè ôm nó rất mát."
Một khối ngọc xanh đế vương lớn như vậy, tuyệt đối là bảo vật vô giá, cô cũng không nỡ buông tay.
Hơn nữa ngọc nuôi người nuôi ngọc, cô muốn thử xem cô có thể nuôi ngọc có chức năng đặc thù hay không.
Diệp Thâm nhớ tới thần lực của Hoa Chiêu, cũng không kiên trì.
Tảng đá lớn như vậy đối với người khác mà nói rất nặng nề, nhưng trong tay Hoa Chiêu lại rất nhẹ nhàng.
"Vậy thì đi thôi." Hai người lên xe buýt và ra sân bay.
"Chuyện gì mà vội vã trở về như vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Diệp Hưng, hắn lấy một thuyền xe hơi.”
"Một thuyền? Có bao nhiêu chiếc?” Hoa Chiêu hỏi.
"Ít nhất là 100 chiếc." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu hít sâu một hơi: "Hắn lấy đâu ra tiền?”
Lúc Diệp Hưng đi, nhưng thân không một xu, chút tiền tham ô đều bị Diệp Thâm phái người đoạt rồi.
Sau đó hắn đến phương nam, cũng có một thời gian làm việc đứng đắn, làm thuê, bày sạp, gần đây mới bắt đầu buôn hàng lậu.
Thời gian ngắn như vậy đã tích góp được trăm tám mươi vạn?
Xe hơi, ngay cả là hàng nhập lậu, chi phí cũng rất cao, tất nhiên, lợi nhuận sẽ cao hơn.
"Nghe nói là hùn vốn với người khác." Diệp Thâm nói.
Biểu tình của anh không tốt, tuy rằng là hùn vốn làm, nhưng người dẫn đầu chính là Diệp Hưng, đến lúc đó muốn bắt cũng sẽ bắt hắn, định tội cũng là định tội hắn.
"Không sao, chúng ta lại cướp hắn." Hoa Chiêu cười hì hì nói.
Lần này lại bồi thường, xem ai còn dám hợp tác với Diệp Hưng.
Diệp Thâm cong khóe miệng: "Cướp đương nhiên là phải cướp, nhưng lần này em đừng đi, giao dịch xe cũng không phải là vớt hàng nhập lậu, bọn họ giao dịch ở vùng biển quốc tế."
Trên vùng biển quốc tế, sử dụng thuyền lớn để giao dịch hàng hóa.
Chuyện ở vùng biển quốc tế không ai quản được.
"Hắn có thể lấy được thuyền, hắn có chỗ dựa rồi?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm gật đầu.
Diệp Hưng là một người rất "thích hợp", Diệp gia bỏ con, nhìn như vứt bỏ, cũng thật sự vứt bỏ, nhưng Diệp Hưng thật sự làm ra chuyện gì đó, nhà họ Diệp cũng chạy không thoát.
Có người nhìn trúng điểm này, đặc biệt dẫn dắt Diệp Hưng làm chuyện xấu.
Lúc trước có thể thấy hắn đã làm rất tốt không nhúng tay vào, bây giờ thấy Diệp Hưng thất bại, lập tức có người đi ra hỗ trợ.
"Ai?" Hoa Chiêu hỏi.
"Anh hoài nghi là Uông gia." Diệp Thâm nói: "Cụ thể còn phải điều tra lại.”
Người ra mặt chỉ là nhân vật nhỏ, trước mắt nhìn không ra người sau lưng là ai.
Hoa Chiêu biết đại khái phương hướng là tốt rồi, những chuyện này không phải cô cần quan tên, cô chỉ cần suy nghĩ làm thế nào thuyết phục được Diệp Thâm để anh ấy đưa cô đi cùng.
“Em chưa từng được ra biển khơi, chắc chắn rất kích thích, mang theo em đi!”
Diệp Thâm liếc xéo cô một cái.
Hoa Chiêu chịu không nổi ánh mắt này của anh, lập tức muốn làm chút gì đó, đáng tiếc hiện tại đang ở trên xe, trước sau đều là người.
Sau đó cô tiếp tục nhỏ giọng nói thầm với Diệp Thâm, nhõng nhẽo cứng rắn, chuẩn bị trước, còn lại, buổi tối rồi nói sau.
Đợi đến khi trở về Bằng Thành, Hoa Chiêu đã như nguyện được cùng Diệp Thâm ra biển.
Họ đang ở trên một chiếc tàu cao tốc đã chính thức bị đào thải, hiệu suất rất tốt.
Dù sao đồ đạc cũng phải vào hải quan, bọn họ bỏ tiền ra mua, cho nên nói cho cùng bọn họ đang làm việc cho hải quan.Bọn họ xuất lực cũng là chuyện nên làm.
Chẳng qua Diệp Thâm không dùng người của bọn họ, thứ nhất sợ những người đó không dễ chỉ huy, thứ hai, rốt cuộc cũng liên quan đến Diệp Hưng.
Anh không hy vọng thân phận của Diệp Hưng bị bại lộ.
Đến gần tuyến đường, bọn họ neo đậu từ xa, sợ bị radar đối phương quét tới.
Hoa Chiêu cũng rất bận rộn, cô đứng ở đuôi thuyền, thừa dịp trời tối không ngừng rắc hạt giống rong biển xuống nước.
Những hạt giống này, đều đã thành tinh.
Vì vậy, mặc dù vùng biển này rất sâu, những hạt giống này lại không cần phải đ.â.m xuống đáy biển để nảy mầm và phát triển.
Chúng chỉ cần có nước là được.
Trong biển không ai nhìn thấy, trong nháy mắt bị rong biển bao trùm, hơn nữa diện tích càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Đã sẵn sàng hành động trong giây lát.
Tuy rằng không cần dùng đến rong biển, cỏ biển để vớt rương, nhưng Hoa Chiêu luôn cảm thấy sẽ dùng đến chúng.
Đột nhiên, radar cho thấy một con tàu đi ngang qua ở phía xa.
Đối phương khẳng định cũng tra được bọn họ, dừng lại một chút, thế nhưng vẫn lái tới.
Diệp Thâm lập tức nói: "Bắt đầu giao dịch. "
Anh bên này điều động hai chiếc thuyền, bây giờ đang tập hợp một chỗ.
Anh vừa dứt lời, người trên thuyền lập tức bận rộn, chuyển rương.
Giống như bọn họ đang làm giao dịch gì đó không thể nói cho người khác biết.
Thuyền của đối phương đến rất nhanh, cũng là thuyền nhỏ, hơn nữa lại mạnh dạn đến rất gần.
Diệp Thâm bên này lập tức có người đi ra quát lớn: "Không liên quan thì đi xa một chút! Nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!” Nói xong b.ắ.n mấy phát s.ú.n.g ra biển.
Biển tuy rằng rất lớn, nhưng tuyến đường thì chỉ có mấy đường, một nửa thuyền trưởng đều không thích đi các tuyến đường khác, rất nguy hiểm.
Vì vậy, biển dù rất lớn, cũng có những vụ va chạm tàu.
Mà người đổ hàng nhập lậu, sẽ luôn gặp phải đồng nghiệp, rất bình thường.
Nhưng sau khi uy h.i.ế.p mà đi thì không sao cả, uy h.i.ế.p không đi, đó chính là muốn chia một chén, không tránh khỏi việc đánh nhau một trận.
Đèn của đối phương vẫn chiếu mấy vòng trên thuyền bọn họ, sau đó dứt khoát rời đi.
Chỉ chốc lát sau trên radar lại hiển thị, phía sau thuyền nhỏ, có một chiếc thuyền lớn chạy qua.
Hẳn là thuyền Diệp Hưng giao dịch trước đó, còn rất cẩn thận, biết tìm một chiếc thuyền nhỏ dò đường.
Hoa Chiêu lập tức ra lệnh cho rong biển dưới nước đi theo.
Nếu ai đó nhìn thấy sẽ bị hù chết.
Từng sợi rong biển bện lại giống như rắn nước, vặn vẹo thân thể bơi lội trên biển, tốc độ cũng không chậm hơn cá.
Cũng may không có khả năng có người nhìn thấy, bất quá một đường ngược lại dọa rất nhiều cá.
Đợi một giờ, Diệp Thâm sai người tắt AIS, tiếp cận vị trí tình báo.
Hôm nay thời tiết nắng đẹp, ban đêm trăng sáng sao thưa thớt, lại trúng ngày mười lăm, xa xa bọn họ đã nhìn thấy hai chiếc thuyền lớn tựa vào nhau.
Kính viễn vọng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, một chiếc xe đi từ thuyền này sang thuyền khác.
Đợi đến khi giao dịch hoàn thành hơn phân nửa, Diệp Thâm nói với Hoa Chiêu: "Em ở đây chờ, không được đi theo nữa.”
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Lúc này Diệp Thâm mới yên tâm, dẫn người lên xuồng cao su, tiến về phía thuyền lớn.
Anh không cần phái một cái thuyền khác tới kéo đồ đạc, anh chỉ cần khống chế thuyền của đối phương là được.
Nếu đối phương khó giải quyết nhiều người cũng không sao, đưa Diệp Hưng ra cũng được.
Trong bóng tối Hoa Chiêu nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ của nhóm Diệp Thâm áp sát vào dưới chiếc thuyền lớn, sau đó họ trèo lên lan can sắt trên tàu.
Rất thuận lợi lên thuyền, đối phương căn bản không nghĩ tới sẽ có người lên thuyền theo cách này, bọn họ đang ở vùng biển quốc tế, những người này từ đâu xuất hiện?
Trên thuyền Diệp Hưng có rất nhiều người, lần này hắn xuất động toàn bộ, hơn nữa thêm người của các đối tác khác, tổng cộng hơn 50 người, kỳ thật chính là vì phòng ngừa đen ăn đen, nhưng là đề phòng người một nhà đen ăn đen.
Diệp Thâm dẫn người lên thuyền, đột nhiên bắt đầu động thủ, mấy bên căn bản không quá quen thuộc nên đều cho rằng là người mình trở mặt.
Thẳng đến khi Diệp Hưng nhìn thấy Diệp Thâm, hắn nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhào tới ra sức phản kháng.
Hắn bị Diệp Thâm bắt được là chuyện nhỏ, mấu chốt là tàu hàng này không thể xảy ra chuyện, lần này hắn đã bỏ hết vốn gốc!
Thuyền của đối phương vừa thấy bên này đánh nhau, lập tức đình chỉ giao dịch, xe không chạy qua nữa.
Như vậy sao được?
Hoa Chiêu đã coi bọn chúng là vật trong túi.
Cô lập tức quấn lấy cánh quạt của hai chiếc thuyền, động cơ đốt cháy của bọn hắn đều không mở ra được!
Hai chiếc thuyền rất nhanh đều phát hiện ra điểm này, lập tức kêu thảm thiết một trận.
Tàu bị hỏng ở vùng biển quốc tế sẽ rất nguy hiểm! Dự báo thời tiết báo sẽ có một cơn bão trong hai ngày tới.
Trong tuyệt vọng, ai đó đã sử dụng súng.
Ngay lập tức có người bị thương ngã xuống đất, hơn nữa còn ngộ thương rất nhiều người khác.
Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hiểu được người đột nhiên xuất hiện này thuộc nhóm nào.
Hoa Chiêu nhìn thấy Diệp Thâm mang đến một người bị thương ở đùi, ngã trên mặt đất, mà cách đó không xa có hai người nhào tới muốn hạ tử thủ với anh.
Chuyện này sao được, tiểu đệ của mình, phải che chở.
Hoa Chiêu lập tức điều khiển rong biển bắt đầu đẩy thuyền.
Hai người kia liền nghiêng về phía trước, đập vào mạn thuyền, thiếu chút nữa rơi xuống biển.
Không chỉ nhóm này, những người chiến đấu ở nơi khác đều dừng lại, tiếng s.ú.n.g cũng ngừng, tất cả mọi người nhao nhao nắm lấy mạn thuyền cố định chính mình.
Hoa Chiêu hình như đã phát hiện chuyện thú vị, bắt đầu lắc thuyền.
Không ai ngạc nhiên, chỉ nghĩ biển đột nhiên nổi gió, đây là một điều rất bình thường, thời tiết của biển luôn vô thường như vậy.
Người khác không thể nhúc nhích, nhưng Diệp Thâm thì có.
Anh tìm được nhịp điệu lắc lư của con tàu, đã giải quyết từng kẻ thù một.
Đối phương chỉ có thể trơ mắt nhìn anh nhào tới, đánh bọn hắn ngất xỉu.
Bọn hắn ngược lại cũng đã quen với việc biển động, chỉ cần nắm vào thứ gì đó là có thể duy trì sự cân bằng, nhưng để cho bọn hắn đi như trên đất bằng đuổi g.i.ế.c kẻ địch giống như Diệp Thâm, bọn hắn phải luyện tập mười năm rồi nói sau.
"Diệp" Diệp Hưng vừa mới hô một chữ, đã bị Diệp Thâm ném tới cái gì đó, đập vào miệng, hắn lập tức cảm giác được mình rơi mất vài cái răng!
Một giây sau, Diệp Thâm nhào tới như một bóng đen, đầu hắn đau xót, hôn mê bất tỉnh.
Chờ anh đánh ngất tất cả mọi người, sự lắc lư của con tàu cũng dần dần giảm bớt, người của cũng chạy tới thu thập tàn cục.
Chẳng bao lâu, chiếc thuyền đã bị bọn họ chiếm lĩnh.
Những chiếc xe đã giao dịch xong được lái vào nhà kho, bọn họ lại nhắm về phía những chiếc khác.
"Đại ca, bên kia còn có rất nhiều xe chưa tới đây."
"Ngoại trừ xe, không chừng còn thứ tốt gì khác."
Bọn họ rục rịch, nghĩ đi tới bên kia.
Dường như phát hiện tâm tư của bọn họ, đối phương bắt đầu b.ắ.n về phía bọn họ.
Hoa Chiêu lập tức tức giận.
Nhưng tiếp tục lắc thuyền cũng không được, vậy thì có chút quá kỳ quái rồi.
Cô rút rong biển quấn trên cánh quạt, con tàu đối diện ngay lập tức hoan hô và rời đi.
Diệp Thâm lắc đầu: "Lần sau đi."
“Chúng ta cũng lái thuyền về nhà." Anh nói.
"Lão đại, những chiếc xe này là của chúng ta rồi, vậy người trên thuyền này anh định xử trí thế nào?” Có tiểu đệ hỏi.
Bọn họ đều biết, lão đại có quan hệ với cấp trên, bọn họ đi con đường nửa đen nửa trắng, những chiếc xe này lát nữa còn phải đi qua hải quan.
Những chiếc xe này đưa cho hải quan không thành vấn đề, nhưng con tàu này hắn đột nhiên có chút luyến tiếc.
"Gần đây hàng hóa ngoài khơi đều ít đi, bọn họ đều chạy ra vùng biển quốc tế này, mà chúng ta không có thuyền, ít nhiều có chút bất tiện." Tiểu đệ nói.
Giống như lần này, lại còn phải mượn thuyền từ nhà nước.
Diệp Thâm gật đầu: "Cậu nói đúng, con tàu này chúng ta giữ lại.”
Dặn dò xong mọi chuyện, để cho người trông coi rồi Diệp Thâm xách Diệp Hưng xuống thuyền tìm Hoa Chiêu.
Thấy Hoa Chiêu không có việc gì, anh mới yên lòng.
Hoa Chiêu đang cười tủm tỉm khống chế rong biển, quấn lấy con tàu vừa chạy kia.
Muốn chạy không? Không có cửa!
Trôi dạt ở đây, xem bọn hắn cuối cùng bị ai ăn tươi nuốt sống.
"Vui vẻ như vậy?" Diệp Thâm nhìn thấy nụ cười của cô liền mỉm cười.
“Anh không có việc gì đương nhiên vui vẻ!” Hoa Chiêu cười nói: "Hơn nữa, em đang muốn đổi xe mới đây!”
Vừa rồi cô đã chọn trúng mấy chiếc xe.
Những thứ từ hải quan đi ra, đều đã được tẩy trắng.
Chẳng qua hiện tại xe ô tô đều không cho phép sở hữu tư nhân, vẫn phải dựa vào đơn vị.
Cũng may hiện tại cô cũng có thể được xem như trực thuộc.
Diệp Thâm cười cười, ném Diệp Hưng lên boong tàu.
Hoa Chiêu cười càng vui vẻ.
Cám ơn vì đã đưa tiền cho cô.
Chờ trở về bờ, sắc trời đã sáng, thuyền cùng người đều bị hải quan mang đi, chỉ để lại Diệp Hưng.
Diệp Hưng lại tỉnh lại từ tầng hầm, nhìn thấy Diệp Thâm, cười lạnh một tiếng.
"Cậu còn cười được sao, còn lại bao nhiêu tiền?" Diệp Thâm hỏi.
Nụ cười của Diệp Hưng lập tức cứng đờ.
"Tiếp tục đi, tôi còn có thể bắt được cậu nhiều lần nữa, cậu kiếm được bao nhiêu tiền, đều là kiếm cho tôi." Diệp Thâm nói.
Diệp Hưng nhất thời sụp đổ.
"Vì sao anh lại không chịu buông tha cho tôi? Tại sao anh không chịu để tôi yên! Đã trục xuất tôi ra khỏi gia tộc còn chưa đủ sao? Anh chỉ đơn giản là muốn g.i.ế.c tôi!"
“Nhiều con đường sáng như vậy tại sao cậu không đi? Tại sao cậu lại đi theo tà đạo lệch lạc?” Diệp Thâm nói.
"Ha! Vậy bây giờ anh đang làm gì vậy? Sao anh lại có mặt mũi nói với tôi?! Diệp Hưng châm chọc nhìn Diệp Thâm.
Diệp Thâm cười: "Từ khi tôi đi con đường lệch lạc, 90 người ở đây không có đường đi, giao dịch hàng lậu trên biển giảm 70.”
Diệp Hưng lập tức cười không nổi.
Đây là đi con đường của bọn hắn lại để cho bọn hắn không đường có thể đi ah!
Người khác hắn không biết, dù sao hắn cũng không còn đường đi.
Hết tiền, làm thế nào đi?
Hoặc, không buôn bán nữa? Hắn cũng đi ăn đen à?
Sợ là bên này hắn vừa ăn xong, lại bị Diệp Thâm cướp mất!
Còn có thể làm gì? Giết người, cướp bóc?
Diệp Hưng chạm đến ánh mắt trêu tức không hề có nhiệt độ của Diệp Thâm, lập tức chuyển tầm mắt ra.
Hắn biết, hắn đi sai đường kiếm chút tiền tài Diệp Thâm có thể bắt hắn một lần thả hắn một lần, nhưng nếu hắn dám g.i.ế.c người, Diệp Thâm liền dám g.i.ế.c hắn, hắn không còn lần sau nữa.
Diệp Hưng suy sụp: "Các ngươi chỉ muốn nhìn tôi nghèo túng cả đời mới vui vẻ sao?"
“Tôi nói rồi, cậu chỉ có thể đi đường chính đạo, trở về nghiên cứu một chút, làm sao để đi đúng đường." Diệp Thâm cúi đầu nhìn người đã từng là em trai này.
Khi còn bé, hắn cũng có một chút tính tình xấu xa, nhưng phần lớn vẫn là em trai hoạt bát đáng yêu của anh, tay chân tình thâm.
Anh chưa từng nghĩ tới hôm nay hai người sẽ gặp nhau như vậy, một người đứng, một người quỳ.
"Cho cậu thêm một cơ hội, cố gắng sống thật tốt, cậu không hy vọng tương lai mọi người nói đến cậu, đều sẽ nói Diệp gia năm đó có mắt không tròng, đuổi cậu ra khỏi cửa, là quyết định sai lầm nhất sao?" Diệp Thâm nói.
Diệp Hưng sửng sốt, sau đó hốc mắt liền đỏ lên, mũi chua xót.
Hắn vội vàng cúi đầu, nhưng nước mắt lạch cạch rơi xuống đất.
Hắn biết Diệp Thâm đang kích thích hắn.
Nhưng anh ấy đang kích thích hắn sống thật tốt, sống như một con người, anh ấy tình nguyện đến lúc đó Diệp gia bị người ta cười nhạo, cũng hy vọng tương lai hắn có thể sống tốt.
Diệp Hưng giống như bị người ta gõ một búa mạnh trên đỉnh đầu, tỉnh táo lại, nhớ tới những chuyện mình đã làm trong suốt thời gian qua.
Nhận hối lộ, khuyến khích chị gái chiếm đoạt tài sản công, buôn bán tài sản nhà nước, hiện tại lại buôn lậu, hơn nữa càng làm càng lớn, phát triển theo hướng rớt đầu.
Loại chuyện này mặc kệ là đặt ở gia tộc nào, đều phải bị trục xuất ra ngoài.
Diệp gia đuổi hắn, không có vấn đề gì.
Bọn họ bây giờ còn muốn cho hắn một con đường sống, nước mắt Diệp Hưng càng ngày càng dữ dội.
Diệp Thâm xách hắn, ném ra ngoài thôn.
Không nói gì, vỗ vai hắn và rời đi.
Nếu cần thiết, quả thật anh có thể xuống tay chết, không chút do dự.
Nhưng anh không hy vọng nhìn thấy ngày đó, trong nhà còn có một Gia Khánh đấy, anh phải nói sao với hắn? Bác đã g.i.ế.c ba ba cháu?
Anh phải nói sao với chú ba, cháu đã g.i.ế.c con trai chú?
Làm thế nào để nói với ông nội của mình, cháu đã g.i.ế.c cháu trai ông?
Diệp Thâm thở dài.
Đêm khuya, tiếng thở dài này theo gió biển như có như không truyền đến lỗ tai Diệp Hưng, khiến cả người hắn run lên.
Ngay cả người có tâm địa sắt đá như Diệp Thâm cũng thở dài
Hắn lại đột nhiên nhớ tới lần trước, Diệp Thâm còn tự mình băng bó cho hắn.
Lúc trước chỉ nghĩ đến người Diệp gia không muốn để cho hắn chết, hiện tại suy nghĩ một chút: Trong này đều là tình huynh đệ ah!
Diệp Hưng chạy ra ngoài, chạy xa, đột nhiên há miệng oa oa khóc lớn, vừa chạy vừa khóc.
Nhưng tâm tình của hắn chỉ phát tiết trong chốc lát, sau đó khi đi ngang qua thôn hắn đã trộm một cái xe đạp
Dốc sức liều mạng đạp về chỗ ở hiện tại của mình.
Mọi người trong làng còn chưa biết bọn hắn đã bị bắt, hắn phải nhanh chóng chạy!
Nếu không sẽ không thể chạy.
Trong giấc ngủ, Khâu Mai bị người ta bịt miệng lại, hoảng sợ giãy dụa, Diệp Hưng nói ở bên tai cô ta: "Đừng kêu, là tôi.”
Lúc này Khâu Mai mới thở phào nhẹ nhõm, đ.ấ.m hắn "Đồ quỷ! Anh đang làm gì vậy?”
Hơn nửa đêm, muốn chơi trò kích thích?
"Xe đâu? Tất cả đã được sắp xếp xong xuôi?” Khâu Mai kích động hỏi.
"Đừng nói chuyện, nhỏ giọng một chút, thu dọn đồ đạc, chúng ta mau chạy." Diệp Hưng nói.
Khâu Mai không rõ nguyên nhân, nhưng cô ta vô cùng nghe lời, hơn nữa cô cảm giác được Diệp Hưng khẩn trương, lập tức đứng lên kéo một cái túi từ dưới gầm giường ra nói: "Không cần thu dọn, có thể chạy rồi.”
Từ lần trước sau khi bị chặn, cô ta có bóng ma tâm lý, thứ quan trọng vẫn để nguyên trong túi này.
Nhưng, hiện tại bọn họ cũng không có gì quan trọng, tiền đều bị Diệp Hưng móc sạch, trong túi này chỉ còn lại 500 đồng.
“Đi." Diệp Hưng kéo cô ta lên liền rời đi.
"Sao vậy? Chúng ta đi đâu vậy?” Khâu Mai sợ hãi, khẩn trương hỏi.
"Đừng hỏi." Diệp Hưng nói: "Hỏi thì chết.”
Khâu Mai lập tức câm miệng.
Lúc Diệp Hưng đi ngang qua phòng bên cạnh, đột nhiên dừng bước.
Khâu Mai lập tức biết hắn muốn làm gì, trong phòng này là Diệp Đan.
Khâu Mai lập tức điên cuồng lắc đầu, mặc kệ cô ta!
Lần trước cô ta thiếu chút nữa bị mười mấy nam nhân xử lý, Diệp Đan cũng mặc kệ cô ta! Dựa vào cái gì mà cô ta phải quan tâm Diệp Đan?
Tối nay cảm xúc của Diệp Hưng rất phập phồng, nhớ tới nguyên nhân mọi chuyện, đúng là hắn đã kéo Diệp Đan xuống con đường này.
Bằng không Diệp Đan hiện tại vẫn đang làm tiểu thư Diệp gia.
Sao cần phải cùng hắn ở làng chài hôi thối này chờ đợi trong lo lắng mà kiếm tiền bẩn?
Diệp Hưng buông Khưu Mai ra, lặng lẽ tới gõ cửa Diệp Đan.
Diệp Đan rất cảnh giác, lập tức đứng lên hỏi: "Ai?"
“Chị, lần này lại thất thủ, tôi muốn chạy, chị có chạy hay không tùy chị."
Diệp Hưng nói xong kéo Khưu Mai, lên xe máy bỏ chạy.
Diệp Đan hoảng sợ, vừa mới kịp phản ứng lại chạy ra ngoài đuổi theo hắn, nhưng làm sao đuổi kịp?
Cô ta còn không dám gọi, thoáng cái cô ta đã biết sự nghiêm trọng của chuyện này, sợ gọi người trong thôn ầm ĩ lên, như vậy cô ta cũng chạy không thoát.
Đừng thấy hiện tại trong thôn đều là người già yếu bệnh tàn, nhưng cô ta cũng sẽ bị đánh chết!
"Diệp Hưng đáng chết! Diệp Thâm đáng chết! Diệp gia đáng chết!" Diệp Đan vừa hung hăng mắng trong lòng, kéo một cái túi từ dưới gầm giường ra, vội vàng chạy đi.
Cô ta không có xe máy, cô ta cũng không thể đi, tốt xấu gì cô ta cũng có một chiếc xe đạp.
"Sau đó thì sao?" Hoa Chiêu hỏi: "Hai người bọn họ đi đâu vậy? Diệp Hưng đây là muốn bỏ Diệp Đan? Nhưng coi như hắn có lương tâm, không có ném Diệp Đan ở đó."
Nếu Diệp Hưng cũng bị bắt, Diệp Đan và Khâu Mai lại không có tiền, không biết mọi người sẽ làm gì hai người phụ nữ như họ.
Có lẽ chỉ bắt nạt một chút.
Được rồi, "bắt nạt" một chút cũng sẽ rất quá đáng, nhưng ít nhất cũng sẽ không lấy mạng hai người bọn họ.
Nhưng nếu chỉ có Diệp Hưng bỏ chạy, những người không rõ chân tướng kia sẽ nhắm mũi nhọn vào Khâu Mai và Diệp Đan, hai người này c.h.ế.t chắc.
Ngư dân vốn thành thật, cũng đã sắp thành thổ phỉ, buổi tối còn đi ra ngoài đánh giết.
Sự phất lên quá nhanh làm cho người ta điên cuồng, bọn hắn sẽ lại đi ra ngoài làm những chuyện điên cuồng khác.
"Chuyện đả kích hàng hóa nhập lậu phải tiếp tục." Hoa Chiêu đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: "Sau này em sẽ thường xuyên ở lại Bằng Thành với anh, khi nào Bằng Thành yên tĩnh, em lại trở về thủ đô.”
Diệp Thâm đương nhiên vui vẻ, anh không muốn tách ra khỏi Hoa Chiêu chút nào.
"Vậy bọn nhỏ làm sao bây giờ?" Anh hỏi.
"Trực tiếp để cho bọn chúng đến Bằng Thành, sau này ở đây đi học." Hoa Chiêu nhanh chóng quyết định.
Lông mày Diệp Thâm chỉ nhíu một cái liền chấp nhận.
Bằng Thành sẽ không loạn quá lâu nữa, anh không tin anh đả kích như vậy, còn có nhiều người dám làm như vậy.
Cho nên bọn nhỏ ở lại một năm lại trở về thủ đô, lại tiếp tục tiếp xúc với vòng tròn ở thủ đô cũng không thành vấn đề.
Hoa Chiêu lập tức đi gọi điện thoại cho Đường Phương Hà, bảo bà an bài cho những đứa nhỏ muốn đi học ở bên này tới.
Đường Phương Hà lập tức đi hỏi, rất nhanh gọi điện thoại trở lại, tất cả đều yêu cầu đến Bằng Thành đi học.
Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại cũng đúng, lớp học tại nhà của Diệp gia ngoại trừ mấy đứa nhỏ nhà cô, còn lại chính là con của Diệp Đan Diệp Hưng Diệp Anh, cộng thêm bốn đứa nhỏ của Trương Quế Lan.
Cô nói muốn đến Bằng Thành, ba đứa nhỏ nhà cô, hơn nữa mấy đứa nhỏ của Diệp Đan Diệp Hưng ở thủ đô cũng không có cha mẹ, đoán chừng đều muốn đến Bằng Thành.
Còn lại mấy đứa con của Diệp Anh.
Diệp Anh và ông xã là công nhân viên chức, con cái đều cho Lưu Nguyệt Quế và Hoa Chiêu quản lý, hiện tại mấy anh chị em đều tới bên này, bọn chúng đương nhiên cũng phải tới.
So với anh chị em cùng tuổi, ba mẹ một chút cũng không thơm.
Hoa Chiêu bận rộn xong chuyện trong tay, mới nhớ tới vấn đề vừa rồi Diệp Thâm còn chưa trả lời, lại hỏi: "Diệp Hưng Diệp Đan chạy đi đâu? Đừng để ai tìm thấy bọn họ.”