Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:46:10
Lượt xem: 59
"Cháu đã nghe nhầm? Vậy các người đang nói về cái gì vậy?” Hoa Chiêu nhìn chằm chằm Ngụy Phương cười nói.
Nhưng nụ cười kia có chút châm chọc, chứng tỏ cô cái gì cũng nghe thấy!
Mặt Ngụy Phương đỏ bừng, cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng, cũng may là bị Hoa Chiêu nghe thấy, không phải Miêu Lan Chi chính tai nghe thấy.
"Bà ta nói bậy! Dì không đồng ý! Chuyện của gia đình nhà dì, bà ta nói không tính!" Ngụy Phương nói xong đoạt lấy giấy chứng nhận bất động sản trong tay Vương Trân Hoa, còn đẩy bà ta một cái.
Quay đầu cười nói với người Lưu gia: "Các người đừng chấp nhặt với bà ta, bà ta kiến thức hạn hẹp, thấy tiền sáng mắt, lời nói không tính!”
"Lúc trước là tôi và các người đàm điều kiện, tôi là người từ trước đến nay luôn giữ chữ tín, nói lời giữ lời! Tôi nói giữ lại cho các người một căn phòng thì sẽ giữ lại, nói trả 3 vạn là trả 3 vạn.” Ngụy Phương cắn răng nói.
Người Lưu gia đều ngẩn ra nhìn bà ta.
Thực như vậy, vừa rồi đã làm gì? Cái rắm cũng không phóng!
Bọn họ lại quay đầu nhìn Hoa Chiêu, cô gái này bọn họ nhớ rõ, xinh đẹp ai có thể quên được? Nhưng cô ấy và Ngụy Phương không phải cùng một nhóm?
"Cô điên rồi?!" Vương Trân Hoa phản ứng lại hét lên với Ngụy Phương: "Được! Chính cô nói, cô muốn trả tiền thì tự mình ra! Chúng tôi không quan tâm!”
“Căn nhà này các người cũng có một phần, các người dựa vào cái gì mà mặc kệ?” Ngụy Phương tức giận nói.
“Tôi cứ mặc kệ!” Vương Trân Hoa đắc ý nhìn thoáng qua giấy chứng nhận bất động sản trong tay Ngụy Phương, dù sao phía trên cũng đã có tên người đàn ông nhà bà ta, căn nhà này có một phần của nhà bà ta!
Mọi chuyện đều làm xong, còn muốn để cho bọn họ bỏ tiền ra? Không có cửa!
Hoa Chiêu lạnh lùng cười.
Ngụy Cao lại đột nhiên hỏi Ngụy Phương: "Vị này là ai vậy?”
Ngụy Phương trừng mắt nhìn ông ta, hạ giọng nói: "Đây là con dâu thứ hai của Miêu Lan Chi! Nhà bà ta, hiện tại con dâu này định đoạt! Anh muốn Miêu Lan Chi biết chúng ta đang làm gì sao? Anh không phải là không hiểu bà ấy!”
"Nếu chúng ta thật sự dám nuốt lời, để cho Miêu Lan Chi biết, anh có tin bà ấy sẽ không bao giờ nhận người bạn là em nữa không? Chuyện người trong nhà trở về thủ đô còn chưa định đây này!
"Thậm chí, căn nhà vừa đến tay này cũng sẽ bị bà ấy thu hồi đi!"
Mấy câu này Vương Trân Hoa nghe thấy, đi dạo thủ đô vài ngày, bà ta đã thích nơi này, không muốn đi. Căn nhà lớn này không thể bị lấy lại.
"Bà ấy có bản lĩnh này không? Tất cả đều có giấy trắng mực đen, bà ấy có thể làm gì?” Bà ta do dự.
Chuyện này, Ngụy Phương cũng không biết, bà ta nói: "Vậy cả nhà đều đến thủ đô, không có công tác, rồi ở trong đại viện này c.h.ế.t đói sao?"
Đi ra ngoài làm kinh doanh để kiếm tiền? Toàn bộ Ngụy gia, ngoại trừ Ngụy Phương "không biết xấu hổ", những người khác đều đặc biệt thấy xấu hổ, mới không thể kéo mặt xuống bày hàng làm người bán hàng rong, làm hộ kinh doanh cá thể kiếm tiền, thật mất mặt!
Cho nên không có công tác thực sự không được.
Mà tìm việc làm ở thủ đô vẫn phải dựa vào Miêu Lan Chi.
Vương Trân Hoa thỏa hiệp, nhưng chỉ thỏa hiệp một nửa: "Tôi mặc kệ, để tôi lấy ra một vạn đồng là không có khả năng, chỉ có vậy, còn lại tự cô nghĩ biện pháp.”
Bà ta ném cái túi 300 đồng bạc của mình trước mặt Ngụy Phương.
Anh hai Ngụy gia cũng học tập, ném cái túi mình mang theo 100 đồng bạc qua.
Ngụy Phương đã biết bên trong là cái gì, tức giận muốn hộc máu.
“Các người!”
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi: "Đang nói trả tiền cho Lưu gia sao? 3 vạn nặng như vậy?”
"Ha ha ha" Ngụy Phương cố gắng chống đỡ.
Mặc kệ người trong nhà như thế nào, bà ta nhất định phải giữ được mặt mũi của mình! Bằng không trong mắt Miêu Lan Chi thật sự không chứa được một hạt cát!
"Đây chỉ là một phần." Ngụy Phương nén giận, xách túi đi tới trước mặt người Lưu gia, đặt lên bàn đá bên cạnh, mở ra.
"Ông xem, đây vốn là của ông" ở trước mặt Hoa Chiêu, bà ta cũng đành phải nói thật: "Đây là đồng bạc năm đó nhà các người dùng để mua căn nhà này, hiện tại đều trả lại cho các người.”
Bà ta cắn răng nói: "Không đủ, chúng tôi dùng tiền mặt để bù vào."
Một túi tiền đồng, từng bó từng bó, dùng giấy dầu bọc lại, hai bó bị rách ra rơi rải rác, đồng bạc trắng như tuyết lộ ra.
Được bảo quản khá nguyên vẹn.
Lưu Đông đột nhiên tiến lên, cầm lấy một cái, ánh mắt hoài niệm.
Đây thật sự là những đồng bạc năm đó ông dùng.
Năm đó ông đặc biệt thích sưu tầm những đồng bạc hiếm có, trong nhà có tiền, đây chính là một sở thích của ông.
Sau đó trong nhà không có tiền, cuối cùng bộ sưu tập này, đều bị ông đem ra mua nhà.
Kết quả hiện tại.
Hoa Chiêu cách ông ấy không xa, nhìn thấy rõ ràng, hô hấp lập tức trầm xuống.
Cô vừa thấy gì?
Là cái in trên sách, bán đấu giá mấy chục tỷ?
Cô đây là, tìm thấy kho báu sao?
Bây giờ đồng bạc không đáng giá, các cửa hàng di tích văn hóa không nhận, cũng không lưu thông trong dân chúng, cũng không ai thích thứ này, muốn đổi tiền bạc, đi đến ngân hàng, giá niêm yết rõ ràng, 5 đồng một đồng bạc.
Nhưng mấy chục năm sau thì không, đồng bạc đã trở thành một bộ sưu tập.
Mặc dù hầu hết đã được thu hồi bởi các ngân hàng và đúc lại thành bạc.
Nhưng trên thị trường vẫn tồn một lượng rất lớn, trong nhiều năm, giá trị của đồng bạc được duy trì khoảng 200 đồng một miếng.
Nhưng vật quý hiếm, số lượng tồn tại càng ít đương nhiên lại càng đắt.
Mấy cái trên tay Lưu Đông là tiền kỷ niệm mười lăm năm của dân quốc, năm đó được in trên sách, giá giao dịch mấy chục tỷ.
Hoa Chiêu tiến lại gần, nhìn tiền đồng trong túi kia, hô hấp càng nặng.
“Ông ơi, cháu có thể xem một chút được không?” Cô hỏi.
Lưu Đông cảm kích nhìn Hoa Chiêu, tuy rằng không biết cô và Ngụy Phương có quan hệ gì, nhưng nếu như không có Hoa Chiêu đến, những tiền đồng này Ngụy Phương cũng sẽ không trả cho ông!
Mà bởi vì Hoa Chiêu nói một câu, Ngụy Phương dường như còn tính toán thực hiện lời hứa trước đó, cho bọn họ một phòng cùng 3 vạn.
"Cứ thoải mái xem, nếu cháu thích, đều tặng cháu." Lưu Đông cầm lấy đồng tiền mẫu và cái túi, đưa cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cẩn thận tiếp nhận, nhìn dòng chữ phía trên, chính diện là chân dung nửa người của " Đại Nguyên Soái Lục Hải Quân ", mặt sau là dòng chữ "Mười lăm năm dân quốc", "Mười sáu năm dân quốc", "Mười bảy năm dân quốc".
Hai chữ "kỷ niệm" ở giữa mặt sau đặc biệt rõ ràng.
Đây là tiền kỷ niệm, những người trong thời đại đó, đã biết phát hành tiền xu kỷ niệm.
Tất cả các đồng tiền kỷ niệm đều đáng giá hơn tiền lưu thông bình thường.
Hoa Chiêu kiếp trước cơ duyên xảo hợp hiểu được bộ tiền mẫu này, "mười sáu năm" hiếm có nhất trân quý nhất, mười sáu, mười bảy, mười tám năm cộng lại trong truyền thuyết chỉ có tám đồng còn tồn tại.
Nghe nói gom đủ một bộ, trị giá hơn vài chục tỷ.
Cô cúi đầu nhìn vào tay mình, ba miếng mười lăm năm, hai miếng mười sáu năm, ba miếng mười bảy năm.
Ông trời ơi, có phải 8 miếng kia đều đang nằm trong tay cô không?
Phàm là hiếm đến trình độ này, đều có giá trị chục tỷ.
Theo thời gian, giá trị cũng tăng lên.
Thấy Hoa Chiêu nhìn rất nghiêm túc, Lưu Đông cười: "Cháu thích mấy thứ này?"
“A, rất thích, những thứ này đều là lịch sử, so với tiền giấy thú vị hơn." Hoa Chiêu nói.
Lưu Đông cười chân thành hơn: “Đúng, mỗi một bộ sưu tập, đều trình bày khách quan về lịch sử, chúng hiếm khi gặp được một người có duyên, cháu giữ lại chơi đi, rất hiếm, đừng mang đến ngân hàng bán.”
Vẻ mặt ông ấy đau lòng: “Vậy thì quá đáng tiếc.”
Hoa Chiêu nhướng mày, ông ấy cũng hiểu?
Thời này cũng không có mấy người coi tiền đồng là đồ sưu tầm, trong mắt mọi người, nó chỉ có giá trị 5 đồng.
Nhưng ông ấy cũng không hiểu lắm, bằng không lúc trước cũng sẽ không lấy đi mua nhà.
Nhưng cũng đúng, ngoại trừ cô đi trước lịch sử, ai có thể biết tương lai mấy đồng bạc này giá trị tăng lên mấy chục triệu lần? Nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được.
“Ông ơi, cháu đã gặp qua rất nhiều tiền đồng, mấy miếng này lại chưa từng thấy qua, ông làm sao có được chúng vậy?” Hoa Chiêu hỏi.
Lưu Đông cười: "Cha ông năm đó công tác ở ngân hàng.”Nhưng năm đó gia đình họ thuộc về phe bị đánh bại.
Lưu Đông cười không nổi, cúi đầu nhìn một túi đồng bạc.
Ngụy Phương cũng mang theo 100 đồng bạc năm đó của gia đình mình, 500 đồng bạc đựng trong một túi lớn.
Ông không tin người Ngụy gia, lần lượt mở ra xem xét.
Quả nhiên chính là tiền năm đó ông tiêu ra ngoài, nhiều năm như vậy hình như bọn họ chưa từng mở qua, bảo tồn rất tốt.
Hoa Chiêu ở bên cạnh thấy rõ ràng, tất cả đều là tiền đồng hiếm có.
Cô dám khẳng định, mỗi miếng giá trị tiền tỷ trở lên.
500, mấy trăm tỷ.
Trong tay còn có 10 đồng tiền đáng giá nhất vừa được tặng.
Cô quay đầu nhìn người Ngụy gia, không biết tương lai bọn họ biết giá trị của những đồng bạc này, có thể hộc m.á.u mà c.h.ế.t hay không.
Hoa Chiêu cẩn thận cất 10 đồng bạc vào túi.
Ngụy Phương từ xa nhìn chằm chằm vào cô nhíu mày, tham tiền như vậy? 50 đồng cũng muốn?
Lưu Đông đếm xong, nhìn Ngụy Phương: "Số tiền còn lại khi nào trả chúng tôi?”
Ông đưa cho Hoa Chiêu 10 đồng bạc kia, quả thật có ý hối lộ.
Thừa dịp cô ở đây, nhanh chóng ép Ngụy Phương đưa tiền cho ông! Bằng không Hoa Chiêu vừa đi, dù ông có đụng tường chết, người Ngụy gia cũng sẽ không trả tiền cho ông!
Nghĩ đến điều này, ông nghĩ rằng hối lộ 50 đồng là quá ít.
Ông Lưu là người quyết đoán, cắn răng một cái đem túi đẩy cho Hoa Chiêu: "Nếu cháu thích, đều tặng cháu! Lấy về chơi!"
“Không không không không, cái này không được." Hoa Chiêu vội vàng lắc tay.
Người Ngụy gia có đức hạnh gì cô đã nghe thấy, sau này tức c.h.ế.t thì tức chết.
Nhưng đây là số tiền mà Ngụy gia bồi thường cho Lưu gia, cô sẽ không cướp đoạt.
Cô từ chối, trong lòng Lưu Đông thấy thoải mái hơn, lại càng muốn đưa!
Nhìn sang một bên, tham lam không đáy! Không coi trọng chữ tín!
Lại nhìn Hoa Chiêu, cho cũng không cần.
Cao thấp rõ ràng.
Dù sao không có Hoa Chiêu, những thứ này ông cũng không lấy được, tặng! Phải tặng!
Hoa Chiêu không nhận, 2 vạn 750 đồng còn lại sợ là không lấy được.
Hoa Chiêu nhìn ra tâm tư của ông ấy, bối rối nói: "Cháu thật sự thích sưu tầm những thứ này, không bằng như vậy đi, cháu mua, 500 đồng bạc, đưa đến ngân hàng là 2500 đồng, cháu trả cho ông 3000.”
Cô quay đầu nói với Lưu Minh: "Đi lấy tiền."
Xe của cô luôn mang theo tiền mặt để chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào.
Lưu Minh nhanh chóng lấy 3 xấp tiền trở lại.
Không nghĩ tới cô thật sự trả tiền, Lưu Đông cười, trong lòng càng vui vẻ, thế đạo này, vẫn có người tốt.
Nhưng ông sống c.h.ế.t không thu thêm 500.
"2500 là 2500, đâu thể lấy thêm 500? Ông không phải là ăn mày, không cần sự bố thí của người khác." Ông cứng rắn nói.
Tuy rằng ông cũng cảm thấy tiền đồng hiếm có hẳn là đáng giá hơn một chút tiền, năm đó có mấy tiền đồng ông phải dùng hai hoặc là ba bốn năm tiền đồng đổi lấy, thế nhưng giá trị thứ này hoàn toàn nhìn thị trường.
Thị trường bây giờ là 5 đồng, bán 5 đồng 1 mao không ai muốn!
Thị trường đã như vậy trong mấy chục năm, cho nên ông cũng không cảm thấy mấy miếng tiền đồng hiếm có kia đáng giá nữa.
Hoa Chiêu đành phải nhận lại 500 đồng.
Nhưng từ trước đến nay cô đều ân oán rõ ràng, người khác đối tốt với cô, cô sẽ báo đáp.
Hoa Chiêu quay đầu nhìn Ngụy Phương: "Lúc trước dì đã đàm phan xong với với Lưu gia, 3 vạn để lấy lại căn nhà của ông ấy?”
Ngụy Phương rất muốn đánh vào miệng mình, lúc trước vì sao phải nói chuyện với Miêu Lan Chi? Bây giờ thì hay rồi, nó lại thành cái thóp bị người ta nắm.
"Đúng, đúng, nhiều như vậy bọn dì một nhà ra một vạn!" Ngụy Phương đột nhiên lấy 1 vạn của nhà mình ra, trừ đi 500 tiền đồng bạc, còn lại 9500 đồng.
Bà ta vội vàng thanh toán phần của mình.
Người khác không trả tiền, đó là chuyện của người khác!
Đến lúc đó Miêu Lan Chi cũng không trách được lên đầu bà ta.
Vương Trân Hoa trừng mắt nhìn Hoa Chiêu, trách cô xen vào việc của người khác, người ta mua nhà, cô xen vào cái gì!
Ngụy Phương đột nhiên nói: "Các người không muốn trả cũng được, vậy chuyển lại cho một mình tôi, hai vạn còn lại, tôi nghĩ biện pháp trả Lưu gia!”
Miêu Lan Chi có tiền như vậy, tình chị em cả đời của các bà, sao không đáng giá 2 vạn?
Càng nói càng cảm thấy chủ ý này rất tốt, Ngụy Phương đã lấy giấy chứng nhận bất động sản ra, muốn kéo bọn họ đi sang tên.
Ngụy Cao và anh hai Ngụy cũng không phải ngốc, 1 vạn, mua một phần ba đại viện này, ở quê nhà bọn họ còn được, nhưng đây chính là thủ đô!
Hơn nữa đây là nhà tổ Ngụy gia, làm sao có thể cho Ngụy Phương một người phụ nữ đã gả ra ngoài?
Ngụy Cao đột nhiên nói: "Vẫn là tôi bỏ ra 1 vạn, mua phần trong tay cô.”
“Dựa vào cái gì?” Ngụy Phương tức giận.
“Dựa vào đây là nhà tổ của Ngụy gia, ông ấy là con trai trưởng Ngụy gia!” Vương Trân Hoa nói.
Hiện tại bà ta đã cam lòng đưa tiền rồi, vội vàng lấy ra 9.500 đồng ném lên bàn trước mặt người Lưu gia.
Anh hai Ngụy từ trước đến nay theo chiều gió, anh cả và em gái đã đưa, hắn liền đưa.
3 vạn trong nháy mắt đã đủ.
Người Lưu gia quả thực cảm thấy như hai cực băng lửa vậy.
“Cầm tiền rồi đi đi!” Vương Trân Hoa nhìn tiền trước mặt bọn họ liền tức giận, vốn, bà ta có thể không phải trả.
Đều là Hoa Chiêu xen vào việc của người khác!
Lưu Đông lại không đi, nói với Ngụy Phương: "Cô còn nói, phòng hiện tại chúng tôi đang ở vẫn cho chúng tôi ở."
“Đúng, cho các ngươi ở, đi vào ở đi." Ngụy Phương nói.
Lưu Đông lại nói: "Vậy chúng ta đi sửa lại giấy chứng nhận bất động sản một chút đi, đem căn phòng kia phân ra dưới tên của tôi.”
Bởi vì lúc trước nói với bên ngoài phòng ở là người Lưu gia thuê, phòng ốc vẫn là của Ngụy gia, vậy bọn họ đương nhiên không có tư cách được đứng tên.
Thay đổi giấy chứng nhận bất động sản, Ngụy Phương cũng không làm.
"Ông yên tâm, tôi nói chuyện sẽ giữ lời, phòng của các người vẫn cho các người ở, nhưng hiện tại những người đó vừa mới chuyển đi, giấy chứng nhận bất động sản này của chúng ta vừa mới làm xong đã đi sửa lại, nếu bọn họ biết, lại làm loạn đòi trở về thì phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó sẽ gà bay trứng vỡ.” Ngụy Phương nói.
Cũng có chút đạo lý.
Một số người vì phòng ở, có thể làm bất cứ điều gì, không phải là náo loạn sao? Bọn hắn am hiểu nhất.
Nhưng Lưu Đông không ăn bộ dạng này của bà ta, bà ta nói chuyện giữ lời sao? Giữ lời cái rắm!
Hôm nay nếu không phải cô gái này tới đây, ông hiện tại cũng đã đ.â.m đầu chết!
Hai bên giằng co không dứt, lại muốn cãi nhau.
Lưu Đông nhìn Hoa Chiêu cầu cứu.
Hoa Chiêu hỏi: "Căn phòng kia của nhà ông mấy mét vông?"
“28 mét vuông." Lưu Đông nói.
"Tình huống hiện tại ông cũng nhìn thấy, nói thật, sau này mọi người ở chỗ này khẳng định cũng bất an, không bằng để cho bọn họ bỏ tiền ra mua lại căn phòng kia." Hoa Chiêu nói.
Kỳ thật Lưu Đông cũng nghĩ như vậy, hiện tại viện này không còn là tạp viện, ở đây đều là người Ngụy gia! Bọn hắn vẫn luôn chèn ép muốn đuổi ông ra bên ngoài, ông ở chỗ này cũng bị nghẹn khuất đến chết.
Hơn nữa ở chỗ này, nhìn bọn hắn chiếm mất nhà mình, ông cũng nghẹn khuất.
Tốt hơn là chuyển đi.
"Vậy phải xem bọn họ ra giá thế nào?" Lưu Đông nói: "Không được thấp hơn giá thị trường.”
Hoa Chiêu gật đầu, nói với Ngụy Phương: "Giá nhà ở cháu hiểu khá rõ, đại khái là 1300 đến1500 một mét vuông, Lưu gia vốn ở chính phòng hướng nam, thuộc loại đắt nhất 1500 một mét vuông, 28 mét vuông chính là 4 vạn 2, các người cảm thấy cái giá này thế nào?”
Lưu Đông nhướng mày, đè xuống ý cười, trầm mặt nói: “Tạm chấp nhận được.”
Người Ngụy gia lại không chịu, đồng loạt hô đắt.
"Vậy thì dựa theo ước định, tách riêng gian phòng kia của bọn họ ra ngoài, lập một giấy chứng nhận bất động sản mới, không phải là chuyện lớn gì, cháu có thể xử lý luôn bây giờ." Hoa Chiêu nói.
Người Ngụy gia lập tức tức giận, xem cô ta có thể!
"Có giấy chứng nhận bất động sản riêng rồi, mặc dù các người không ở được, cũng thuận tiện mua bán." Hoa Chiêu nói với Lưu Đông.
Lưu Đông cười gật đầu.
Người Ngụy gia lại không muốn như vậy, không muốn phân chia giấy chứng nhận bất động sản nữa, cũng không muốn trong viện này có người ngoài.
Đây là nhà tổ của Ngụy gia bọn họ!
"Vậy thì bỏ tiền ra." Hoa Chiêu nhíu mày nhìn Ngụy Phương: "Muốn mua nhà còn không ra tiền? Dì Ngụy thì ra dì Ngụy là người như vậy?”
Ngụy Phương run lên: “Vậy sao được, mua nhà trả tiền, chuyện kinh thiên nghĩa địa, chúng ta sao có thể không ra tiền?”
Bà ta vội vàng kéo hai anh trai chị dâu sang một bên thì thầm.
4 vạn 2 rất nhiều, nhưng 3 nhà gom góp lại với nhau, chưa hẳn là không được.
Bọn họ trước kia cũng không phải dân chúng bình thường, vẫn có chút gia sản.
Hơn nữa con cái đều trưởng thành bao nhiêu năm, trước khi lập gia đình đều giao lương về, sau đó cho bọn họ tiền dưỡng lão, bọn họ có tiền.
Cuối cùng mỗi nhà lại gom góp ra 1 vạn 4, giao cho người Lưu gia.
Người Lưu gia hài lòng rời đi.
Cuối cùng đến tay 7vạn 2, một sân lớn, mặc dù lỗ vốn một chút, nhưng tốt hơn nhiều so với dự kiến.
Trước khi người Ngụy gia đến, bọn họ không đuổi được những người hàng xóm cũ kia, sau khi người Ngụy gia đến, lại có thêm 4 vạn 2.
Căn phòng 28 mét vuông của gia đình họ hiện tại có giá trị 2 vạn 8, hơn nữa còn không dễ bán.
Người có tiền chướng mắt một gian phòng trong tạp viện, người không có tiền không mua nổi.
Với 7 vạn 2 này, họ có thể mua một sân nhỏ rồi.
Mặc dù nhỏ hơn, nhưng một gia đình sống cũng đủ, tốt hơn so với chen chúc trong một căn phòng 28 mét vuông!
Bởi vì điều này, thằng cả kết hôn ở nhà gái, đã giống như ở rể.
Thằng hai, thằng ba cùng đứa con gái đã ly hôn cùng bọn họ ở chung.
Già trẻ hơn mười người ban ngày đều không thể ở nhà, không thể xoay người, khi nào buổi tối đi ngủ mới trở về.
Nhưng tiểu viện cũng không dễ mua, người Lưu gia cũng có chút lo lắng, trước khi mua được phòng, trong khoảng thời gian này bọn họ biết ở đâu?
Đống đồ rách nát của nhà họ cứ để đó? Để ở nhà vợ thằng cả cũng không được, để quá lâu bọn họ sẽ đánh nhau.
Một chiếc xe jeep dừng lại bên cạnh.
Hoa Chiêu xuống hỏi: "Mọi người đã có chỗ dừng chân chưa?"
Cô cười lên rất đẹp.
Hiền lành như vậy.
Hơn nữa cũng là một người tốt, bằng không hôm nay một xu bọn họ cũng đừng nghĩ đến, không chừng còn phải bồi vào cái mạng già này của ông.
Lưu Đông nói thẳng: "Chưa có."
“Cháu có một căn nhà trống, có thể bán cho mọi người." Hoa Chiêu nói.
Thì ra là muốn bán nhà?
Chẳng lẽ thấy trong tay bọn họ có tiền? Buộc họ phải mua một căn nhà cũ nát không có giá trị?
7 vạn 2, là một số tiền lớn.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của Hoa Chiêu, Lưu Đông vẫn chọn tin tưởng Hoa Chiêu.
"Có thể xem trước không?" Ông hỏi.
"Đương nhiên có thể, mua hay không mua tùy mọi người, cháu không ép mua ép bán." Hoa Chiêu cười nói.
Hoa Chiêu đưa họ đến một căn nhà trệt ở phố bên cạnh, đây cũng là một căn nhà cũ đã lâu năm.
Cô thông cảm cho người Lưu gia, người già đều không muốn rời khỏi nơi sống quen thuộc của mình.
Mà ở đây cô có hai căn, một lớn một nhỏ.
Lớn hơn 400 mét vuông, là một tạp viện lớn đúng nghĩa, trước đây có gần 20 hộ gia đình ở, ngay cả giữa sân cũng xây đầy phòng ốc, toàn bộ tạp viện đã không còn sân, chỉ có một lối đi nhỏ hẹp.
Viện này mới vào tay được 2 tháng, Hoa Chiêu còn chưa có thời gian thiết kế phương án trang trí, cứ bỏ hoang như vậy.
Căn nhỏ thì nhỏ hơn căn nhà Lưu gia lúc trước, nhưng chủ yếu là do sân nhỏ, diện tích bên trong phòng ốc cũng hơn 100 mét vuông, chính phòng sương phòng tổng cộng tám gian.
Người Lưu gia liếc mắt một cái liền nhìn trúng chỗ này, chẳng những bởi vì nhỏ, tiện nghi, còn bởi vì viện này đã được lắp đặt thiết bị.
Gạch xanh ngói xám đều trải qua tu sửa, chỉnh tề, cửa ra vào và cửa sổ mới tinh, sơn màu nâu cổ kính, ngay cả nội thất cũng đã được trang trí xong, quét vôi trắng, lát gạch.
Thậm chí còn có một phòng tắm riêng biệt trong sân, thật quá tốt!
Căn nhà này Hoa Chiêu sửa sang cơ bản, không sang trọng.
Vốn không phải cho mình ở, cô cũng không phí tâm kia.
Nhưng "đơn giản" của cô, trong mắt mọi người bây giờ, đã rất hoàn mỹ hoặc thậm chí hào nhoáng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-300.html.]
Lưu Đông lập tức quyết định mua căn nhà này! Nếu như giá cả không quá đắt mà nói.
Ông nhìn Hoa Chiêu, cẩn thận hỏi: "Căn nhà này bao nhiêu tiền?”
Căn này chiếm diện tích 180 mét vuông, trong nhà 140 mét vuông, hơn nữa theo tình huống sửa chữa của căn nhà này, giá thị trường 1500 một mét vuông cũng không cao đúng không?" Hoa Chiêu hỏi.
“Không cao không cao!” Lưu Đông lập tức nói.
Căn tạp viện vốn là nhà của ông kia, giá mỗi phòng trong đó đã hơn 1000.
Nhưng đó là một tạp viện!
Giá cả của những căn nhà riêng từ trước đến nay luôn đắt hơn những tạp viện lớn.
Hơn nữa nhà kia đã cũ nát, nhà này mới biết bao.
Quan trọng nhất là, vị trí này so với nhà ban đầu của ông càng gần thành phố hơn, ra ngoài chính là đường cái, cách đó hơn mười mét chính là trạm xe buýt, đi đâu cũng thuận tiện.
1500 là giá thị trường.
Hơn nữa đây là căn nhà riêng, khó có được.
"Cháu nói đi, căn nhà này bán bao nhiêu tiền?" Lưu Đông hỏi.
"Căn này cho dù bán 1000 một mét vuông, toàn bộ cũng đã 25 vạn." Hoa Chiêu nói.
Người Lưu gia hít một hơi khí lạnh, 25 vạn cũng không tính là quá đắt, nhìn cái viện này, đáng giá!
Nhưng đối với họ, nó vẫn là cái giá trên trời, họ không đủ khả năng.
"Nhưng nói thật với mọi người, căn nhà này cháu mua từ nhà thân thích của một người bạn, bọn họ vội vàng xuất ngoại, bán gấp, nên được ưu đãi."
Hoa Chiêu nói: "Lúc ấy cháu mua vào với hía 15 vạn, sau đó trang trí lại tốn 8000, cho nên nếu các người muốn, cháu có thể bán giá gốc, 15 vạn 8."
Ngay lập tức rẻ hơn gần 10 vạn!
Người Lưu gia rất động tâm!
Nhưng cùng với động lòng còn có nghi hoặc.
Bọn họ và Hoa Chiêu không thân thiết, vì sao cô ấy lại giúp bọn họ như vậy? Cũng không thể bởi vì một túi đồng bạc.
Dù là vì mấy đồng bạc nà, giá trị 2500, hơn nữa cũng không phải cho không, Hoa Chiêu cho tiền.
"Nói ra có chút xấu hổ, Ngụy Phương có thể lấy nhà của ông như vậy, cũng có chút liên quan đến nhà cháu." Hoa Chiêu nói: "Không phải bà ta đã nói bà ta có bạn ở phía trên sao? Đó là nhà cháu.”
Nếu không phải vì Diệp gia, nếu như không phải cục quản lý nhà đất nghe ngóng được Diệp gia, Diệp gia cũng ngầm thừa nhận ủng hộ Ngụy Phương, vậy người trong viện làm sao có thể trong vòng vài ngày đã bị thanh lý?
Đối phương nhiều đơn vị như vậy làm sao có thể phối hợp gây áp lực cho bọn họ?
Đều là cho Diệp gia mặt mũi.
Kết quả Ngụy Phương lấy lại nà, đảo mắt đã chơi trò vô lại.
Nếu như Lưu gia làm loạn lên, hoặc là Lưu Đông hôm nay thật sự đ.â.m đầu c.h.ế.t ở trong viện, lập tức sẽ có người mượn chuyện này nhắm mũi nhọn về phía Diệp gia.
Nói bọn họ ỷ thế h.i.ế.p người, bức c.h.ế.t dân chúng cái gì đó.
Cho nên nói, không thể kết bạn loạn! Không thể làm chỗ dựa cho người ta bừa bãi! Tất cả đều phải chịu trách nhiệm!
"Chuyện này Ngụy gia quả thật không đúng, chúng cháu cũng thất trách, không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy, thiếu chút nữa hại mọi người, hiện tại vẫn hại mọi người không có chỗ ở ổn định, cho nên cháu muốn tận lực bồi thường, làm cho thương tổn của các người giảm xuống mức thấp nhất." Hoa Chiêu nói.
Đây quả thật là nguyên nhân cô giúp Lưu gia.
Vốn chỉ có một nguyên nhân này, vốn cô cũng không có ý định cho không 10 vạn này.
Nhưng hiện tại không phải đã có một túi 500 đồng bạc ở đây sao.
Cô hận không thể cho Lưu gia luôn căn nhà này.
Nhưng vậy thì không được.
Bây giờ đồng bạc có giá trị 5 đồng, không quan tâm đến việc nó hiếm thế nào, chỉ 5 đồng, nhiều hơn một xu cũng không có.
Mấy chục năm sau những đồng bạc này vì sao lại hiếm?
Vốn nó có rất nhiều nhưng đều đã bán cho ngân hàng, bị tiêu hủy đúc lại, cho nên mới trở nên hiếm có.
Cho nên hiện tại nói với người Lưu gia rằng những đồng bạc này tương lai sẽ rất đáng giá, cô không thể chiếm tiện nghi gì đó, quả thực giống như một người bị bệnh thần kinh.
Vẫn là lý do này tốt, nháy mắt đã được người Lưu gia tiếp nhận.
Lúc đoạt phòng Ngụy Phương luôn miệng treo ở trong miệng người bạn là "lãnh đạo" kia có thế lực thế nào,
Không có người bạn làm lãnh đạo này, những người trong tạp viện kia sẽ không chịu đi, bọn họ cũng thiếu chút nữa mất cả chì lẫn chài.
"Vốn căn nhà kia là của mọi người, kết quả hiện tại lại thành Ngụy gia, vậy thì trả lại cho mọi người một căn khác." Hoa Chiêu cười nói: "Nhưng căn nhà này tốt hơn căn nhà kia, cho nên mọi người phải bù thêm chút chênh lệch.”
“Được!” Lưu Đông lập tức nói.
Ông đưa cái túi chứa 7 vạn 2 cho Hoa Chiêu: "Còn thiếu 8 vạn 6, ông viết một tờ giấy nợ không biết có được không?”
Nếu như theo lời Hoa Chiêu nói, là đổi nhà, vậy 7 vạn 2 trong tay này chính là được cho không.
Mà bọn họ dùng một tạp viện đổi một căn nhà khác cũng gần như xấp xỉ căn nhà kia, không nhỏ hơn quá nhiều, vị trí tốt lại là nhà riêng, phí chênh lệch là 8 vạn 6 tuy rằng đắt hơn một chút, nhưng đáng giá!
Hơn nữa đây là chuyện tốt, miếng bánh từ trên trời rơi xuống, vẫn là Hoa Chiêu bên này chịu thiệt.
"Đương nhiên là được." Hoa Chiêu nói: "Chúng ta đi sang tên trước, sang tên xong mọi người lại viết giấy nợ." Hoa Chiêu đưa túi tiền cho Lưu Đông.
Điều này càng làm cho người Lưu gia yên tâm, đối phương hoàn toàn không có khả năng lừa tiền.
Đầu tiên sang tên, sau đó trả tiền, cực kỳ tin tưởng họ.
Người Lưu gia mờ mịt đi theo Hoa Chiêu đến cục quản lý nhà đất, thuận lợi sang tên.
Lưu Đông cầm giấy chứng nhận bất động sản mới cứng, lại đứng ở trong viện này, rốt cuộc cũng tin tưởng chuyện tốt này rơi xuống nhà họ.
Ông già 70 tuổi trong nháy mắt đã bật khóc.
Vừa rồi lúc người Ngụy gia trở mặt ông không khóc, lúc muốn đ.â.m đầu c.h.ế.t ông không khóc, nhưng giờ khắc này, ông khóc lớn.
Cuộc đời này, vẫn rất tốt.
Ngôi nhà thực sự đến tay, mấy người con cháu Lưu gia quả thực vui mừng như điên, vào trong nhà nhìn trong nhìn ngoài.
Bọn họ nằm mơ cũng ngóng trông có thể đuổi những người đó đi, đòi nhà về, cả nhà mình có thể giống như khi còn bé, ở trong một cái sân lớn.
Kết quả nhà được trả về, đảo mắt cái đã bị người cướp đi.
Nhưng giây tiếp theo, đã có lại một căn nhà khác, một căn nhà tốt hơn.
Ông Lưu khóc xong, lại lập tức gọi người nhà đang kích động đến viết giấy nợ.
Trên một tờ giấy nợ, nội dung chính chỉ có một câu, nhưng người nợ tiền lại có mười mấy người.
Ngay cả đứa nhóc mấy tuổi của Lưu gia, Lưu Đông cũng bảo thằng bé ấn dấu tay trên giấy.
Lưu gia lại đem tài sản ban đầu của mình, 6000 đồng lấy ra, gộp lại trả vào đó.
Bây giờ còn nợ Hoa Chiêu 8 vạn.
Một ông già như ông, đời này sẽ không trả nổi.
Con trai và con gái cũng đã hơn 40 tuổi, vài năm nữa cũng về hưu, không trả hết được.
Chỉ trông chờ vào những đứa nhỏ này trả.
Còn cả cuộc đời, rồi cũng sẽ trả hết.
Chỉ sợ Hoa Chiêu sốt ruột
"Không có việc gì, cháu không thiếu tiền, các người cũng đừng nóng vội, chậm rãi trả là được." Hoa Chiêu nói.
Người Lưu gia cảm kích muốn dập đầu cho cô hai cái, cũng chưa từng thấy qua chủ nợ nào tốt bụng như vậy!
Lưu Đông kích động không biết phải nói gì.
Hoa Chiêu xách theo hai cái túi ra về.
Một túi đựng 7 vạn 8, một túi đựng hàng tỷ đồng.
Chậc, ngày hôm nay, cô mới là người nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Cô không thiệt thòi chút nào.
Với tình huống hiện tại của người Lưu gia, những đồng bạc này nếu như không cho cô, quay đầu cũng sẽ bị đưa vào ngân hàng đổi tiền.
Còn không bằng cho cô.
Người trân trọng những đồng bạc này, cũng chỉ có một mình Lưu Đông.
Lúc trước ông lấy những đồng bạc này ra nhìn, những người con cháu kia tuy rằng ở bên cạnh, nhưng ánh mắt của bọn họ cũng không ở trên đồng bạc, mà là tiếp tục phẫn nộ nhìn chằm chằm người Ngụy gia.
Bọn họ không biết những đồng bạc này cụ thể là cái gì, lấy tuổi tác của bọn họ mà xem, cũng chưa từng được tiêu đồng bạc, chắc chắn không hiểu.
Tương lai lúc những đồng bạc này đáng giá, bọn họ cũng sẽ không biết.
Nhưng nếu lưu lại một nửa, thậm chí một vài miếng thì khác.
Người Lưu gia hiện tại cảm kích cô, nhưng nếu tương lai biết hôm nay cô lấy đi mấy tỷ của bọn họ.
Quay đầu lại còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Vì vậy, không để lại gì, g.i.ế.c c.h.ế.t nguy hiểm từ trong trứng nước.
Hoa Chiêu vui vẻ về nhà, đã nhìn thấy Diệp Danh mặt không chút biểu tình ôm Tiểu Thận đứng ở cửa.
Phía sau là Triệu Tuệ cách rất xa, mấy lần nhìn Diệp Danh, cũng không dám tới.
"Làm sao vậy anh cả? Không phải anh đang đợi em chứ?" Hoa Chiêu suy nghĩ một chút: "Hai ngày gần đây em không làm gì nha.”
"Không phải." Diệp Danh hỏi: "Chuyện của Lưu gia xử lý thế nào rồi?”
“Anh biết rồi sao?” Hoa Chiêu hỏi.
Cô còn chưa về đến nhà: "À, người Ngụy gia tới rồi sao?"
“Ừm." Diệp Danh đen mặt gật đầu.
"Ngụy Phương ở bên trong khóc lóc kể lể, nói anh trai chị dâu bà ta thấy tiền thì sáng mắt thiếu chút nữa hại bà ta mang thanh danh không giữ lời hứa." Anh cười lạnh nói.
Nhưng chân tướng như thế nào, tuy rằng anh không đến hiện trường, cũng có thể đoán được bảy tám phần.
“Mấy người chị dâu bà ta không đến chứ?” Hoa Chiêu vội vàng hỏi.
Cô một chút cũng không muốn nói chuyện với người càn quấy, cảm giác mình sẽ bị lệch lạc theo.
Ngụy Phương còn có chừng mực đấy, lúc trước có ý đồ dẫn anh trai chị dâu bà ta đến thăm Miêu Lan Chi, thậm chí còn muốn ở nhà Hoa Chiêu, kết quả lúc ở cửa chính tiểu khu đã bị ngăn lại, bà ta cũng không dẫn người vào nữa.
"Không có." Diệp Danh nói.
"Vậy là tốt rồi." Hoa Chiêu lại nói với anh về phương pháp xử trí của mình đối với người Lưu gia.
Sắc mặt Diệp Danh rốt cuộc cũng dịu lại, coi như phá tài tiêu tai.
Lần này thật sự là thiếu chút nữa bị đồng đội heo hại chết.
"Có tiền anh sẽ bù lại cho em." Diệp Danh nói.
Anh biết căn nhà kia thật sự dùng hơn 15 vạn mua được, là anh chỉ chỗ đấy.
"Không cần, đây là chuyện trong nhà, sao có thể dùng tiền của anh cả." Hoa Chiêu nói.
"Vậy càng không thể để cho em ra tiền." Diệp Danh nói.
"Vậy cũng được" Hoa Chiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì, mỉm cười: "Được, vậy hai chúng ta mỗi người một nửa, anh ra 4 vạn đi, em chia cho anh một nửa túi đồng bạc này.”
“Đồng bạc?” Diệp Danh hỏi.
Chuyện Ngụy Phương kể ra tất nhiên khác với Hoa Chiêu, góc độ khác nhau, nhưng hai người đều không đề cập đến đồng bạc gì.
Hoa Chiêu cười nói: "Đi vào đi, chúng ta đi chia tiền!”
Tiểu Thận đột nhiên vui vẻ vỗ tay: "Chia tiền, chia tiền! "
Diệp Danh bật cười: "Thằng nhóc này rất giống mẹ, thích tiền nhất."
“Không! Mẹ thích cháu nhất!" Tiểu Thận nói.
"Ha ha ha." Diệp Danh cười to.
Hoa Chiêu cũng mỉm cười, nhưng không trì hoãn việc cô chia tiền cho Diệp Danh.
Cô rẽ vào phòng Diệp Danh, mở túi ra, nói cho anh một chút về lai lịch của nó.
Sau đó cô vung tay lên, chia đôi mỗi người một nửa.
Về phần mấy đồng tiền kỷ niệm đáng giá nhất kia, vẫn luôn ở trong túi cô, không ở chỗ này
Diệp Danh tò mò nói: "Những đồng bạc này có gì đáng chú ý?”
“Vật càng hiếm càng quý đấy anh cả, hiện tại ngân hàng đang thu lại để tiêu hủy mấy đồng bạc cũ này, anh suy nghĩ một chút, những đồng bạc còn sót lại, không phải sẽ trở nên rất hiếm sao?”
"Đây sẽ là đồ cổ kỷ niệm một thời đại loại lạc! Thời đại đó đã kết thúc, thời đại phồn vinh sắp tới, đồ cổ sẽ rất đáng giá!”
“Những đồng bạc này tương lai giá trị không thể đo lường được, anh phải bảo tồn thật tốt, không thể mất, cũng không thể tặng người khác!” Hoa Chiêu nói.
Đạo lý rất đơn giản, chuyện như vậy là có thật, bằng không Diệp gia cũng sẽ không nhìn Hoa Chiêu dùng số tiền lớn thu thập nhiều đồ cổ như vậy.
Nhưng cũng không đúng, cho dù không đáng giá, tiêu tiền mình kiếm được, cô muốn tiêu như thế nào, Diệp gia cũng sẽ không ngăn cản.
"Vậy em cứ giữ lại đi." Diệp Danh nói.
"Cái này là cho anh! Tương lai có cơ hội, cách vài năm anh hãy để lộ nó trước mặt một số người, chứng minh những thứ này luôn ở trong tay anh, như vậy mới là qua đường sáng, tương lai cũng có thể lấy ra dễ dàng hơn.” Hoa Chiêu nói.
Hiện tại cô tìm cho Diệp Danh công việc viết câu đối xuân, anh cũng đã tích góp được mấy căn nhà.
Nhưng Hoa Chiêu còn ngại ít.
Nhà cũng không thể chi tiêu.
Hiện tại lại đưa cho Diệp Danh những thứ dễ dàng quy đổi ra tiền hơn. Tương lai bán đi một miếng đồng bạc trong tay sẽ dư dả hơn một chút, thật tốt.
Cô hoàn toàn coi Diệp Danh, Diệp Thư là người nhà mình, xem như là anh trai chị gái ruột thịt, đưa tiền không chút nương tay.
Diệp Danh cảm nhận được tâm ý của cô, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng.
"Mau đừng cười nữa, cất đi." Hoa Chiêu tiếp nhận Tiểu Thận đi ra ngoài, lưu lại không gian cho Diệp Danh giấu tiền.
Vẫn là giấu ở trong viện này cô mới yên tâm, nơi này cô có thể trông chừng mọi lúc.
Cô ôm Tiểu Thận đi hậu viện.
Còn chưa đi vào đã nghe thấy Ngụy Phương còn đang khóc.
"Chị dâu kia của tôi khiến người ta chán ghét đến mức nào, cũng không phải là bà chưa từng thấy qua, đó là người thấy tiền liền sáng mắt, giống như 8 đời chưa từng thấy tiền vậy! Muốn lấy ra một xu từ trong tay bà ta quả thực quá khó khăn.”
Ngụy Phương khóc nói: "Lần này thiếu chút nữa hại c.h.ế.t tôi! Cũng may Hoa Chiêu đến kịp thời, lấy được tiền từ bà ta, bằng không tôi sẽ liên lụy đến bà.”
Bà ta khóc đến ủy khuất còn làm bộ dạng may mắn thay.
Người không biết, thật đúng là cho rằng bà ta rất vô tội.
Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ tiến vào, không khách khí nói: "Chuyện này chỉ là vấn đề của một mình chị dâu dì sao? Muốn cháu nói, ngay từ khi bắt đầu nó đã là một vấn đề.”
"Căn nhà kia các người biết rõ năm đó đã được Lưu gia mua đi, kết quả hiện tại thì thế nào? Lưu gia bị đuổi ra ngoài, căn nhà kia thành của các người.”
"Lúc đầu là lừa gạt, sau đó là cướp! Dì và chị dâu dì đang hát đôi, phải không?”
Ngụy Phương muốn nói chuyện, Hoa Chiêu nói: "Không cần ngụy biện, đây là sự thật.”
Hiện tại cô một chút cũng không nể mặt Ngụy Phương, chuẩn bị trở mặt.
Hôm nay nếu không phải cô lo lắng, cũng muốn thuận đường nhìn xem tạp viện kia được trả lại sẽ thay đổi như thế nào thì Ngụy gia thật sự đã gây họa lớn cho các cô!”
Loại bạn bè này có thể kéo bọn họ đến địa ngục, phải tuyệt giao.
“Lời này không thể nói như vậy, cho tới bây giờ dì chưa từng nghĩ sẽ lừa gạt bọn họ!” Ngụy Phương kiên quyết không nhận, đứng lên lý luận với Hoa Chiêu, bộ dạng như đang chịu ủy khuất rất lớn.
"Bọn dì đều mang theo tiền đến! Chắc chắn muốn mua căn nhà đó!" Ngụy Phương nói: "Chẳng qua là sau đó bởi vì Vương Trân Hoa ma quỷ mê hoặc nên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng mọi người cũng bỏ tiền ra nha, căn nhà kia là bọn dì mua!”
“Một căn nhà giá hơn 20 vạn, bị các người dùng 7 vạn mua được, chuyện tốt này sao cháu không gặp được chứ?” Hoa Chiêu châm chọc nói.
"Nếu không có bọn dì, họ cũng không thể lấy lại nhà" Ngụy Phương nói.
"Nếu không có các người, bọn họ cũng sẽ không mất nhà." Hoa Chiêu cười lạnh: "Hiện tại cũng đừng nói dì vì Lưu gia mà đòi lại nhà cửa, dì chỉ muốn đòi lại nhà cho nhà dì!”
Chuyện bể ra, chính là như vậy, Ngụy Phương không nói nên lời.
Nhưng "Căn nhà kia vốn đứng tên chúng tôi" Ngụy Phương nói.
Miêu Lan Chi thật sự không nghe nổi nữa, tình chị em nhiều năm, giờ khắc này đã tiêu tán hầu như không còn.
"Ngụy Phương! Sao bà lại thành như thế này? Bà không nghĩ bây giờ bà giống như một kẻ vô lại sao?”
Miêu Lan Chi đứng lên, đau đớn nhìn bà ta: "Trên giấy chứng nhận bất động sản còn có tên của nhà các người, đó là chuyện ngoài ý muốn! Sự thật là gì, không phải bà rõ ràng nhất sao? Bà chiếm nhà người ta, còn có lương tâm không?"
“Thực sự không chiếm, chúng tôi đã trả tiền"
"Bà có thể đi rồi! Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa! Ngay cả khi gặp nhau trên đường phố, mong bà giả vờ như không quen biết tôi!” Miêu Lan Chi tức giận nói.
Ngụy Phương rốt cuộc cũng sợ hãi: "Được rồi được rồi, tôi biết sai rồi, đều trách anh trai chị dâu tôi thấy tiền mắt, tôi, chúng tôi sẽ đem giá tiền chênh lệch bổ sung cho Lưu gia, vậy có được không? Tôi sẽ trả lại cho họ, bà đừng tức giận!”
Ngụy Phương vội vàng dỗ dành.
Miêu Lan Chi quan trọng hơn một căn nhà rất nhiều, tương lai của cả gia đình họ đều dựa vào bà ta.
"Đó là chuyện của bà, không liên quan đến tôi." Miêu Lan Chi hướng ra ngoài cửa nói: "Tiễn khách!”
Lưu Minh lập tức tiến vào, nhìn Ngụy Phương.
Ngụy Phương tất nhiên không chịu đi, còn bám lấy Miêu Lan Chi không buông tay.
Hoa Chiêu nói với Lưu Minh: "Đi hậu viện gọi mấy người con cháu của bà ta tới, đi cùng luôn đi.”
Ngụy Phương đến "kể khổ", chuyện mất mặt như vậy làm sao có thể để cho con cháu nhìn thấy, cho nên trong phòng chỉ có Ngụy Phương, Đinh Lan cùng mấy người bà mang đến đều ở hậu viện.
Lưu Minh xoay người rời đi.
"Đừng!" Ngụy Phương muốn gọi lại, bà ta thật sự rất sợ mất mặt trước mặt Đinh Lan và con cháu.
So với Hoa Chiêu mắng bà ta một trận còn làm cho bà ta khó chịu hơn.
Nhưng Lưu Minh tất nhiên sẽ không nghe lời bà ta.
Hắn chẳng những đi gọi người tới, lúc ở hậu viện, hắn còn tự chủ trương đem chuyện Miêu Lan Chi tức giận, muốn tuyệt giao với Ngụy Phương, hiện tại muốn đuổi người đi nói ra.
Mấy cô gái đều thay đổi sắc mặt.
Đinh Lan không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy, vội vàng dẫn người đi qua xem tình huống thế nào.
Nếu như có thể khuyên giải, bà vẫn hy vọng sẽ hòa giải hai bên.
Một đời đã tới đây, còn lại bao nhiêu năm? Trên đời này bà cũng chỉ có hai chị em tốt này. Bỏ qua cho nhau mà sống không tốt sao?
Nhưng chờ bà nghe xong chuyện Hoa Chiêu nói, bà cũng cảm thấy không tốt.
Căn nhà kia bà chuyện gì đã xảy ra, ngày bán nhà năm đó, bà không biết, bà còn đi tìm Ngụy Phương chơi, lúc đó mới biết căn nhà kia đã bán.
Bà cũng đã gặp Lưu Đông, nghe nói đang làm việc trong một ngân hàng.
Kết quả Ngụy Phương hiện tại đã học được cách dỡ bỏ đá mài g.i.ế.c lừa, thừa dịp hỏa hoạn cướp bóc, cưỡng đoạt nhà dân? Còn thiếu chút nữa nháo ra mạng người?
Bà cũng không nhận ra Ngụy Phương nữa rồi.
"Bà bạn già, tôi đưa bà ra cửa." Đinh Lan kéo Ngụy Phương rời đi.
Một mình bà kéo không nổi, liền nháy mắt với Triệu Tuệ.
Triệu Tuệ lập tức tiến lên, cô còn trẻ có khí lực, cùng Đinh Lan kéo Ngụy Phương ra khỏi cửa.
Ngụy Phương nóng nảy, dùng móng tay dùng sức cào tay Triệu Tuệ: "Tiểu yêu tinh cô, cô lại dám bóp tôi! Tất cả các người đứng ngốc đó để làm gì? Còn không đánh trả sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy cô gái Ngụy Phương mang đến trợn tròn mắt nửa ngày, bị bà ta mắng một tiếng, lập tức xông tới đánh Triệu Tuệ.
Người Triệu gia cũng không thể nhìn Triệu Tuệ chịu thiệt, bảy cô gái vừa mới còn tương thân tương ái giống như chị em ruột thịt đã đánh thành một đoàn.
"Còn có bà, có phải bà cảm thấy đuổi được tôi đi, con nhà bà có hy vọng vào cửa nhà họ Diệp?" Ngụy Phương nhìn Đinh Lan châm chọc nói: "Tôi nói cho bà biết, nằm mơ! Ngưỡng cửa của người ta bây giờ rất cao, bà không thể bước qua nổi đâu!”
Kết quả của tôi hôm nay, chính là của bà ngày mai!
Bà ta còn biết khiêu khích ly gián.
Nhưng Đinh Lan căn bản không để ý.
"Bà bây giờ còn không cảm thấy mình sai, thật sự đã không cứu được." Đinh Lan nói: "Sau này cũng đừng đến nhà tôi nữa, hai chúng ta cũng dừng lại ở đây!”
Nói xong mang theo mấy đứa nhỏ xoay người trở về.
Ngụy Phương còn muốn xông vào giải thích với Miêu Lan Chi, nhưng Hoa Chiêu đứng ở cửa, bà ta biết mình làm như thế nào cũng không vượt qua được cửa ải này.
Con nhóc c.h.ế.t tiệt, dầu muối không vào!
"Đi thôi." Ngụy Phương không dám nói mấy lời khó nghe, gọi mấy đứa nhỏ cùng bà ta rời đi.
Bà ta mang theo 4 cô gái đến, bây giờ 3 người cúi đầu đỏ mặt, ngại nhìn Hoa Chiêu.
Chỉ có Chu Tình đi ở cuối cùng, ngẩng đầu áy náy cười với Hoa Chiêu, nước mắt rơi lã chã rời đi.
Hoa Chiêu cười cười, xoay người vào nhà dặn dò người gác cửa không bao giờ để mấy người này vào nữa.
Miêu Lan Chi đang ở trong phòng khóc lóc kể lể với Đinh Lan.
Đinh Lan cũng đau lòng rơi nước mắt.
Nhớ năm đó các bà cùng nhau trốn XX, Ngụy Phương đã lấy thân mình mạo hiểm, tự mình dẫn dụ kẻ địch, để cho các bà chạy trốn.
" Không đúng rồi." Hoa Chiêu nói: "Làm sao có thể gọi là dẫn kẻ địch đi? Nó được gọi là chia nhau chạy trốn, phải không? Hơn nữa hai người chạy cùng nhau, bà ta chạy một mình, nếu như con là kẻ địch, chắc chắn con sẽ đuổi theo hai cô gái, không đuổi theo một người.”
Miêu Lan Chi…
Đinh Lan…
"Con đừng nói nữa, con nói như vậy sẽ làm cho mẹ cảm thấy đã bị mù cả đời." Miêu Lan Chi im lặng nói.