Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 299

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:46:09
Lượt xem: 77

Lúc đầu mấy cô gái vẫn chưa cảm thấy gì, nói chuyện cười đùa, làm việc thoải mái.

Nhưng rất nhanh các cô cũng cảm giác được, tay chân bắt đầu không biết thả ở đâu.

"Mẹ chồng" tại thời điểm này, tất nhiên có uy lực.

Miêu Lan Chi lại nhìn càng nghiêm túc hơn, ánh mắt của bà là cái gì? Nếu như ngay cả ánh mắt của bà cũng không chống đỡ được, bên ngoài nhiều ánh mắt các phu nhân khác như vậy, làm sao có thể chịu được?

Con dâu của Diệp Danh, mặc dù không thể so được với Hoa Chiêu, cũng không thể kém Hoa Chiêu quá nhiều.

Bằng không đến lúc đó chị em dâu không hợp, lại giống như trước kia. Văn Tĩnh luôn là một cái gai trong lòng bà. Cũng không biết người phụ nữ kia, hiện tại rốt cuộc là c.h.ế.t hay còn sống.

Ngụy Phương đùa nghịch túi hương trong tay, đặt dưới mũi ngửi một cái, khen: "Thật thơm, trong này có những gì vậy?”

"Cây kim ngân, ngải cứu, tía tô, đinh hương" Hoa Chiêu nói ra.

Ngụy Phương vội vàng ngắt lời cô: "Dừng dừng dừng, cháu nói chậm một chút, dì không nhớ được.”

Bà ta nói xong thậm chí còn lấy giấy bút ra khỏi túi, nói: "Bây giờ cháu nói đi."

Nghiêm túc như vậy!

"Hoa kim ngân, ngải cứu, tía tô, đinh hương, hoắc hương, bạc hà, trần bì mỗi vị 8g, phơi khô cùng nhau là được, hoặc là mài phấn, sẽ đỡ chiếm diện tích một chút." Hoa Chiêu nói.

Ngụy Phương lần này đặc biệt hài lòng, nhưng còn có chút lo lắng hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao? Không còn gì khác sao?”

Những lời này có chút quá phận, giống như Hoa Chiêu giấu diếm vậy.

Nhưng dù người ta thật sự giấu diếm, bà ta hỏi như vậy càng quá phận.

Đinh Lan nhìn bà ta một cái.

Con người luôn sẽ thay đổi.

Chính mình cũng đã thay đổi, huống chi bà bạn già mấy chục năm không thường gặp.

Bộ dạng hiện tại của Ngụy Phương, làm cho bà có chút không thích, rốt cuộc đã không tìm được cảm giác năm đó nữa.

Nhưng cũng có thể được hiểu.

Ba người đàn ông mà các bà gả, người đàn ông của Ngụy Phương là kém nhất, hiện tại một tháng chỉ nhận được hơn 40 đồng tiền lương hưu, mấy thế hệ sống trong một căn nhà nhỏ, cũng đã giống như một người bình thường.

Nóng vội kinh doanh kiếm chút tiền cũng có thể hiểu được.

Nghe nói Ngụy Phương người già nhưng tâm không già, từ sau khi mở cửa, bà ta luôn tự mình nghiên cứu cái gì đó mua bán kiếm chút tiền, xoay người.

Đáng tiếc đều không thành công.

Bây giờ nhìn chằm chằm vào túi hương của Hoa Chiêu rồi hả?

Nhưng nó thật sự có tác dụng.

Từ khi mang theo túi hương này, cảm giác muỗi xung quanh cũng ít đi, cũng không bị cắn nữa.

Nếu lấy ra bán kiếm tiền, tuyệt đối có thể kiếm được.

Như vậy lại có chút ý tứ cướp việc làm ăn của Diệp gia?

Ngụy Phương trực tiếp nói ra, trên mặt bà ta mang theo chút cười khổ, nói với Miêu Lan Chi: "Không sợ bà chê cười, sau khi tôi kết hôn cuộc sống khá eo hẹp, hiện tại trong nhà còn có hai đứa con trai một đứa con gái đều chưa kết hôn!”

"Phía dưới còn có bốn đứa cháu trai, ba cháu gái, mấy đứa cháu ngoại đều chưa kết hôn, chỉ riêng mấy hôn lễ này, đã sầu c.h.ế.t tôi."

Ngụy Phương nói: "Tôi cũng muốn tự mình làm chút buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền trợ cấp gia đình, cũng không cầu nhiều, có thể sử lý được hôn sự cho mấy đứa nhỏ là được.”

Bà ta nhìn Hoa Chiêu nói: "Dì cảm thấy túi hương này của Hoa Chiêu thật sự có tác dụng, nếu như lấy ra bán kiếm tiền, khẳng định có người mua! Chỉ là không biết công thức này dì có thể dùng được không."

Bà ta cầu khẩn nhìn Hoa Chiêu và Miêu Lan Chi.

Miêu Lan Chi không nói gì, bà cũng nhìn Hoa Chiêu, bà cũng không biết phương thuốc này có thể bán, không dám nói chuyện.

"Phương thuốc tuyệt đối là phương thuốc thật, cháu tìm thấy trong sách cổ, những thứ này." Hoa Chiêu nói: "Dì muốn dùng cứ thoải mái.”

Chẳng qua, nguyện liệu đều là cực phẩm cô tự tay bồi dưỡng.

Ngụy Phương muốn dựa vào phương thuốc này kiếm tiền, sợ là phải thất vọng, hương liệu bên ngoài không có hiệu lực lớn như vậy.

"Vậy cảm ơn cháu! Chờ dì kiếm được tiền, không thể thiếu lễ tạ ơn của cháu!” Ngụy Phương cảm kích cười nói.

Hoa Chiêu thấy đây không phải là biện pháp, chờ bà ta quay đầu lại tự mình làm không tốt, nhất định sẽ cho rằng cô lừa gạt.

Hoa Chiêu lập tức đứng lên, tích cực nói: "Quyển sách đó ở trong phòng cháu, cháu lấy ra cho dì sao chép một chút. Thực hành cũng có một chút mẹo nhỏ, cháu sẽ chỉ cho dì.”

Hoa Chiêu bỏ nguyên liệu nấu ăn trong tay, đứng dậy đi lấy đồ cho bà ta.

Mang công thức tới, mấy nguyên liệu ra.

Hoa Chiêu dạy cho Ngụy Phương từng bước làm như thế nào.

Thực sự vừa nhiệt tình lại tốt bụng.

Diệp Danh ôm đứa nhỏ đi ra, nghe thấy chuyện gì xảy ra, liền kỳ quái nhìn Hoa Chiêu vài lần.

Chỉ có đối với mẹ ruột, Hoa Chiêu mới có thể tích cực như vậy, người khác, nằm mơ đi.

Không biết lại cất giấu chuyện gì bên trong.

Bên kia một đống đồ ăn đã chuẩn bị xong, Ngụy Phương cũng đã tự tay làm ra mấy túi hương.

Lớp vỏ bên ngoài của túi hương không có gì cầu kỳ, tùy tiện dùng vải hoa khâu vào thành túi nhỏ.

"Cháu đề nghị tất cả mọi người đổi dùng này, xem hiệu quả như thế nào, kiểm chứng xem dì Ngụy học thế nào." Hoa Chiêu nói.

“Được!” Ngụy Phương hiện tại nhìn Hoa Chiêu đặc biệt thuận mắt, lập tức nói.

Túi hương Miêu Lan Chi vừa mới tặng mấy người đã bị Hoa Chiêu thu về, bà cười nói với mọi người: "Cũng không phải tôi keo kiệt không nỡ tặng mọi người mấy thứ này, chờ các người nghiệm chứng vài ngày, lúc đi đừng quên lấy đi!"

Mọi người cười hi hi ha ha.

Hoa Chiêu mời bọn họ ăn một đống rau củ nhập khẩu này, tính ra phải mấy trăm đồng, mà mấy cái túi hương kia thì đáng giá bao nhiêu tiền.

Công thức các cô vừa rồi đều nhìn thấy.

Ngụy Phương đột nhiên nhìn Đinh Lan cùng mấy cô gái bà ta mang đến một cái, hỏng rồi, bí kíp này bọn họ cũng biết!

Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, bà ta lập tức mím miệng.

Đinh Lan nhìn hiểu được, vụng trộm liếc mắt nhìn bà ta một cái. Thật sự là, sớm biết bà ta như vậy đã không đi cùng rồi!

Miêu Lan Chi cười ha hả, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Hoa Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, cách làm cô đã dạy, nguyên liệu thật sự là mấy thứ này, Ngụy Phương cũng biết làm, tự tay làm ra cũng tốt.

Trở về làm không tốt thì sao? Vậy thì không liên quan gì đến cô.

Lý do? Cô cũng không biết, tự mình tìm đi!

Hoa Chiêu bận rộn ăn cơm tối.

Diệp Danh không phải vội vàng dỗ dành đứa nhỏ, thì là vội vàng thổi sáo, hoặc là bận rộn ăn, không rảnh để ý tới mấy cô gái.

Ăn xong, Cẩm Văn cùng tiểu Thận lại phải ngủ!

Đã lâu lắm rồi anh không cùng bọn nhỏ thân cận, hôm nay hai đứa nhóc đều ngủ với anh!

Ai cũng đừng làm phiền anh, mẹ anh cũng không được!

"Nhìn hắn đi, còn chưa thông suốt đâu." Miêu Lan Chi tức giận trước mặt mọi người.

"Điều này chứng tỏ tiểu Danh là người đứng đắn." Đinh Lan khen.

Một người đàn ông như vậy rất yên tâm!

Đinh Lan nháy mắt với con gái, mẹ không giúp được gì, con tự mình cố gắng đi.

Triệu Tuệ quả thật rất cố gắng, cô ta cười hì hì tiến đến bên cạnh Miêu Lan Chi, cầu xin nói: "Dì Miêu, cháu cầu xin dì giúp một việc được không?"

"Gấp cái gì? Cháu nói trước xem?" Miêu Lan Chi cười nói.

"Cháu muốn ở lại thủ đô làm việc, dì giúp cháu điều động một chút?" Triệu Tuệ nói.

"Cháu đang làm trong một hãng phim phía Nam? Muốn đến thủ đô?” Miêu Lan Chi hỏi.

Triệu Tuệ có việc làm, điều động công tác cùng ngành so với người thất nghiệp tìm việc làm sẽ đơn giản hơn một chút, đối với Diệp gia mà nói thật sự không phải chuyện lớn gì.

Hơn nữa diễn viên, điều chỉnh qua lại rất phổ biến, nếu không khán giả cũng cảm thấy mệt mỏi.

Yêu cầu của Triệu Tuệ không tính là quá đáng.

"Đúng vậy, cháu thật sự muốn đến thủ đô phát triển." Triệu Tuệ nói.

"Rất tốt rất tốt, có chí khí." Miêu Lan Chi khen: "Nhưng cháu đến thủ đô, vậy người nhà làm sao bây giờ?”

Dù sao cô ta cũng là một cô bé còn trẻ, ngàn dặm một mình ra ngoài làm việc, bây giờ còn chưa phổ biến như vậy.

“Tôi cũng tính trở về thủ đô!” Đinh Lan đột nhiên nói.

"Tuy rằng nguyên quán nhà chúng tôi ở Huy Châu, nhưng bà cũng biết, cha mẹ tôi đã đến thủ đô từ sớm, tôi cũng lớn lên ở thủ đô, chẳng qua năm đó bởi vì thời cuộc nên phải trở về quê hương, nhưng ở đó tôi thật sự không quen."

Đinh Lan thở dài: "Người già rồi, muốn lá rụng về cội nguồn, tôi lại cảm thấy nơi này mới là gốc rễ của tôi, cũng không biết nhà tôi năm đó còn ở đó hay không, tôi thật muốn trở về đó ở."

Nói đến đây Đinh Lan cũng bắt đầu lau nước mắt.

Cảm giác này Miêu Lan Chi hiểu, hiện tại thỉnh thoảng bà sẽ nhớ tới khi còn bé, chẳng qua không thể nhớ tới người nhà, bằng không lại hoảng hốt.

“Muốn trở về thì trở về, ngày mai chúng ta sẽ đến nhà cũ của bà xem một chút!” Miêu Lan Chi nói.

"Những đứa con khác của bà đang làm gì vậy? Có thể chuyển tôi sẽ chuyển.”

“Không cần không cần!” Đinh Lan lập tức nói: "Bọn chúng đã lớn tuổi như vậy, đã quen với bên kia, hơn nữa quan hệ nhân mạch đều ở bên kia, đến thủ đô ngược lại không quen.”

Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng vĩ, mấy đứa con trai của bà ở quê cũng xem như là một lãnh đạo nhỏ, đi đâu cũng có người kính trọng.

Đến thủ đô chỉ có thể cẩn thận cung kính người khác, bọn chúng khẳng định không quen, cũng không hướng tới thủ đô phồn hoa này.

Đinh Lan đưa tay sờ sờ Triệu Tuệ: "Tôi tự mình trở về, có đứa nhỏ này đi theo bên cạnh là được.”

Chồng của Đinh Lan mười mấy năm trước đã không còn, những đứa con gái khác đã thành gia lập nghiệp, chỉ còn lại một đứa con gái này, bà đi đâu sẽ luôn mang theo đó.

Nếu như có thể tác hợp chuyện của con gái và Diệp Danh, vậy cho dù ra đi ngay lập tức bà cũng có thể yên tâm.

Miêu Lan Chi nhìn Triệu Tuệ càng thêm nhu hòa.

"Bà đã về hưu rồi, muốn trở về thì trở về, ngày mai chúng ta sẽ đến nhà cũ của bà xem một chút, nếu như đang bán là tốt nhất, nếu như không phải" Bà nhìn Diệp Danh và Hoa Chiêu một cái: “Chúng ta lại nghĩ biện pháp.”

Nhà có bán hay không, mấu chốt là xem giá cả, giá cả hợp lý, đương nhiên có người tranh nhau bán.

Nhưng chuyên mua bán nhà bà không quen, Diệp Danh và Hoa Chiêu quen thuộc nhất, còn phải dựa vào bọn họ hỗ trợ.

Miêu Lan Chi thật sự muốn giúp Đinh Lan.

Tình chị em nhiều năm, sau khi gặp lại phát hiện bà ấy cũng không thay đổi nhiều, vẫn là bà bạn già với trái tim chân thành kia.

Về phần Ngụy Phương

Ngụy Phương đã nóng nảy: "Tôi cũng muốn trở về thủ đô! Cả gia đình tôi đều muốn trở lại!”

"Tôi và Lão Thái đều đã về hưu, không cần quản, hai đứa con trai của tôi ở cục nông nghiệp, hai đứa con trai còn lại đang là làm việc trong nhà máy, Tiểu Quyên ở một đoàn kịch nói, đều rất dễ điều động! Bà cũng thuận tay giúp đỡ, điều bọn họ đến thủ đô.” Ngụy Phương nói.

"Còn có nhà cũ nhà tôi" Ngụy Phương dừng lại một chút: "Quên đi, căn nhà kia quá cũ rồi, hiện tại cũng không ở được, tôi sẽ tìm một phòng khác ở thủ đô, đơn vị ở thủ đô có dễ được phân phòng không?”

Miêu Lan Chi tức giận đến không muốn nói, chuyện tuy rằng không khó, nhưng thái độ của bà ta thật sự khiến người ta không thích.

"Thủ đô muốn chia một căn nhà quá khó khăn, quá nhiều người, đất quá ít." Hoa Chiêu thay Miêu Lan Chi mở miệng.

Cô mở miệng tốt hơn mẹ chồng, để mẹ chồng có thể duy trì "tình chị em" trong nhiều năm.

Đã lớn tuổi như vậy, hãy để lại những kỷ niệm tốt, ngay cả khi đó là một ảo ảnh.

"Thủ đô lớn như vậy, đều là đơn vị tốt, còn có thể không có tiền xây nhà sao?" Ngụy Phương hiển nhiên không tin.

"Anh cả cháu cũng chưa được phân phòng, đơn vị tuy có phân, nhưng với cấp bậc của anh ấy chỉ cho một phòng đơn 30 mét vuông." Hoa Chiêu nói.

Cái này hơi khoa trương, đó là vì năm đó Diệp Danh mới vào bộ, nên cho anh một ký túc xá độc thân, Diệp Danh bây giờ, dù thế nào cũng có thể được phân ba phòng một sảnh.

Nhưng Diệp Danh không muốn, nhà anh đã trống rỗng đến hoảng hốt, Hoa Chiêu còn khuyến khích anh mua thêm mấy căn, cũng không ở đến, một năm chỉ đi qua xem vài lần, đối với phòng đơn vị anh thực sự không cần.

"Thật hay giả?" Ngụy Phương vẻ mặt hoài nghi.

Hoa Chiêu cười nói: "Ngày mai dì Ngụy đi ra ngoài có thể kéo bất cứ người qua đường nào hỏi một chút sẽ biết cháu nói thật hay giả.”

Lúc này Ngụy Phương mới phản ứng lại, xấu hổ cười: "Dì không phải không tin cháu, dì chỉ quá giật mình, Diệp Danh là cán bộ lớn mà chỉ được phân phòng nhỏ như vậy sao?”

“Thủ đô nhiều người, khắp nơi đều là cán bộ." Hoa Chiêu cười nói.

Ngụy Phương nói: "Cũng đúng.”

Như vậy sẽ khó cho bà ta rồi, điều con trai đến thủ đô, nếu không được phân phòng, con trai độc thân còn dễ nói, nhưng hai đứa con trai đã có gia đình cũng không được tốt lắm.

Mua nhà ở thủ đô?

"Hiện tại giá nhà ở thủ đô bao nhiêu? Có bán nhà không?” Ngụy Phương hỏi.

"Bán nhà thì ít, đổi phòng nhiều hơn, hơn nữa giá nhà không dễ nói, trong tạp viện lớn một gian phòng đã hơn 1000 một mét vuông, những căn nhà riêng lại càng đắt hơn, nhà lầu, cơ bản phải dựa vào phân phối." Hoa Chiêu nói.

“Đắt như vậy sao!” Ngụy Phương nhíu mày.

Hơn 1000 một mét vuông, tiền gửi ngân hàng của gia đình bà ta cộng lại cũng không mua được 20 mét vuông! Làm sao đủ cho một gia đình sống.

Bà ta nhiều cháu trai và cháu gái như vậy, đứa lớn nhất cũng không nhỏ nữa.

Về phần đổi phòng, nhà ở quê người ta cũng không cần.

Năm đó nhà bà ta có phòng ở thủ đô, nhưng ở vành đai hai, tuy rằng cũng không nhỏ, nhưng lúc đi đã bán đi.

Bà ta đột nhiên ngẩng đầu lên và liếc nhìn xung quanh.

Nhà Hoa Chiêu thật sự lớn, lớn như công viên.

Trong lòng Hoa Chiêu trợn trắng mắt.

Cũng may Ngụy Phương cuối cùng cũng không mở miệng.

Đại hội thịt nướng kết thúc, Hoa Chiêu ôm Cẩm Văn trở về, bảo Diệp Danh mang theo Tiểu Thận đi ngủ.

Tiểu Thận ngủ thiếp đi, Diệp Danh liền ôm đi, bằng không nếu thằng nhóc tỉnh, buổi tối chưa chắc sẽ ngủ với anh.

Tên nhóc này vừa đến buổi tối, chỉ nhận Hoa Chiêu hoặc Diệp Thâm, những người khác đều không được.

Thế nhưng hiện tại nó đã lớn, cũng có thể thương lượng một chút.

"Anh Diệp, ngày mai anh..."

Triệu Tuệ còn chưa nói xong, Diệp Danh liền thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện, ngàn vạn lần đừng đánh thức nó!”

Nói xong thật cẩn thận ôm Tiểu Thận đi.

Tiểu gia hỏa này, anh khó lắm mới được ôm một đêm, phải quý trọng!

Thơm thơm mềm mại, trắng trẻo, thằng nhóc xinh đẹp thật đúng là hiếm thấy.

Triệu Tuệ nhìn bóng lưng anh mặt đỏ tim đập, người đàn ông đối với đứa nhỏ tốt như vậy, thật sự hiếm thấy!

Sao anh Diệp cái gì cũng tốt chứ!

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người cùng nhau xuất phát.

Diệp Danh cũng không chạy trốn được nữa.

Sáng sớm Miêu Lan Chi đã chặn anh ở cửa, không cho anh đi nơi khác, bắt anh đi theo.

Diệp Danh biết cửa ải này trốn không thoát, nên ôm đứa nhỏ không buông tay.

Không phải chỉ là mấy cô nhóc sao? Anh sợ à?

Anh chỉ sợ rắc rối thôi.

Mấy người ngồi xe, đi tới bên ngoài nhà Đinh Lan, kết quả phát hiện nơi đó đã bị phá dỡ, xây thành một trường mẫu giáo.

Một chút hình dạng ban đầu cũng không tìm thấy.

"Thôi thôi." Đinh Lan nói: "Thời đại thay đổi, căn phòng cũ kia cũng không có cách nào ở được, quên đi, tôi có thể trở về thủ đô là được rồi.”

Bà xuống xe, đi dạo một vòng mới lên xe.

Ngụy Phương cũng xúc động sinh tình, đột nhiên cũng muốn trở về nhà cũ của mình xem một chút.

Đây không phải là chuyện lớn gì, Miêu Lan Chi cũng muốn trở về xem một chút.

Năm đó bà cũng thường xuyên đến nhà hai người chị em chơi.

Chiếc xe nhanh chóng đến nơi.

Kết quả ngôi nhà năm đó của Ngụy gia đã biến thành một tạp viện lớn.

"Tôi nhớ rõ năm đó đã bán cho một hộ gia đình họ Lưu, cũng không biết người nhà kia thế nào rồi." Ngụy Phương cảm thán nói.

Bà ta đang nói, một người phụ nữ hơn 40 tuổi đi ngang qua các bà, nghe được lời nói của bà ta đã nhìn bà ta một cái, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Dì, dì có ý gì? Căn nhà này trước đây là nhà dì sao? Sau đó các người bán cho một hộ gia đình họ Lưu?”

Ngụy Phương hoảng sợ, nhưng bà ta nói không có gì sai.

"Đúng vậy, là như vậy." Bà ta nói.

"Ai nha dì! Cuối cùng tôi đã tìm được dì!" Người phụ nữ đột nhiên nắm tay Ngụy Phương, chặt chẽ không buông tay.

Cô ta hét lên trong sân: "Cha ơi! Mẹ ơi! Đã tìm được người Ngụy gia! !”

Trong gian thứ ba của chính phòng đại viện, cửa đột nhiên bị hất ra, mấy người vọt ra.

Những người khác nghe thấy âm thanh cũng vây quanh để xem.

Ngụy Phương sợ tới mức rụt tay về phía sau.

"Không có việc gì dì, dì đừng sợ! Chúng tôi không làm gì, chỉ có một điều muốn làm phiền dì!” Người phụ nữ nói.

"Có chuyện gì vậy? Cô buông tay ra nói là được.” Ngụy Phương nói.

Làm sao có thể buông tay được, đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng xuất hiện, buông tay ra bà ta chạy mất thì làm sao bây giờ?

Hai người già tóc bạc trắng đã đứng trước mặt Ngụy Phương, nhìn chằm chằm bà ta.

Nhưng đã 40 năm rồi, bọn hắn căn bản nhận không ra nữa.

Chỉ có thể tự giới thiệu bản thân: " Tôi là Lưu Đông, năm đó chúng tôi mua nhà của nhà họ Ngụy, là cô sao?” Ông già hỏi.

Ngụy Phương cũng không có ấn tượng với ông già này, nhưng bà ta biết năm đó nhà mình quả thật đã bán cho một người tên là Lưu Đông.

Lưu Đông nhỏ hơn cha bà ta mười tuổi, nhà đông con nên phải chuyển nhà vì phòng ở ban đầu không đủ cho mọi người, mua căn nhà tương đối lớn này.

"Tôi là Ngụy Phương, cha tôi tên là Ngụy Hoa." Ngụy Phương nói.

"Ôi! Thật sự là người Ngụy gia! "Hai ông bà lão và mấy người đàn ông tuổi tác không nhỏ phía sau đều rất kích động.

Làm cho mọi người hoang mang.

Lưu Đông cũng không vòng vèo, trực tiếp hỏi: "Hợp đồng mua bán năm đó cô còn giữ không? Cô có thể ra ngoài làm chứng với tôi, ngôi nhà này là của tôi không?”

Ông ta khẩn trương nhìn Ngụy Phương.

Ngụy Phương sửng sốt, hợp đồng mua bán của bọn hắn không còn?

Bà ta còn chưa nói gì, người xem náo nhiệt bên cạnh đột nhiên không chịu.

"Cái gì mà của ông? Ngôi nhà này là của chúng ta! Tất cả chúng ta! Phía trên đã phân cho chúng tôi, tất cả chúng tôi đã sống ở đây vài chục năm rồi, chính là của chúng tôi!”

"Mà chúng tôi cũng không ở không! Chúng tôi đã trả tiền thuê nhà!”

Các người một tháng tự nhiên được mấy chục đồng, từ trên trời rơi xuống, ông còn muốn thế nào nữa?

"Sao lại tham lam như vậy! Chỉ nghĩ cho mình, mặc kệ sống c.h.ế.t của người khác!"

Người nhà họ Lưu đen mặt, không lên tiếng.

Người phụ nữ đang lôi kéo Ngụy Phương không nhịn được mà quay đầu lại mắng: "Còn nhắc đến tiền thuê nhà, nhà cô 10 năm nay chưa từng trả tiền thuê nhà! Chúng ta hãy tính toán một chút, 5 đồng một tháng, 10 năm 600 đồng, cô đưa tiền cho tôi ngay bây giờ, tôi sẽ cho phép cô ở!"

Người phụ nữ hét lên "dừng" một tiếng: "Cũng không phải một mình tôi không đưa tiền thuê nhà, họ cũng không đưa đấy! Nếu bọn hắn đưa tôi cũng đưa! Dựa vào cái gì mà chỉ đòi một mình tôi?”

Người phụ nữ Lưu gia liền xoay người nhìn một đám người hô: "Nhà các người bao lâu rồi không trả tiền thuê nhà, nhà tôi đều nhớ kỹ! Thiên hạ này có đạo lý ở nhà người khác sao? Hoặc là các người đưa tiền! Hoặc là làm theo mệnh lệnh ở trên, chuyển ra ngoài đi! Trả lại căn nhà cho chúng tôi! "

Đám đông không một ai lên tiếng, còn liếc cô ta trắng mắt.

Nếu mắng vài câu mà có tác dụng, viện này sớm trống không rồi.

Bọn họ sẽ không đi, chỗ mới quá xa, bọn họ không quen, bọn họ đã quen với cuộc sống ở chỗ này.

Hơn nữa bọn hắn muốn nhìn chằm chằm Ngụy Phương.

Bây giờ phía trên bắt đầu trả lại "nhà cho thuê" năm đó, xung quanh rất nhiều nhà đã trả lại.

Một nguyên nhân khác khiến bọn họ hợp tình hợp lý không đi, là Lưu gia không có biện pháp chứng minh căn nhà này là của bọn họ.

Giấy chứng nhận bất động sản chỉ là một mảnh giấy, đã mất.

Mà cục quản lý nhà đất lại viết tên, là Ngụy gia!

Bọn họ ở nhà Ngụy gia, dựa vào cái gì mà đưa tiền cho người Lưu gia? Trả tiền thuê nhà? Không đời nào!

Năm đó bởi vì đủ loại nguyên nhân, người Lưu gia cũng không kịp thời sang tên, về sau đã không kịp nữa.

Ngụy Phương trầm mặc, không lên tiếng.

Nhà họ Lưu và hàng xóm xung quanh đã cãi nhau.

Hoa Chiêu thường xuyên gặp phải loại tình huống này, hai năm gần đây cô mua nhà, đều là loại lúc trước bên trên cho thuê giờ trả lại.

Chủ nhà ban đầu cũng không muốn giữ ở trong tay nữa, những người thuê nhà luôn muốn ở lại, vì vậy dứt khoát bán đi, thay đổi nơi ở khác, hoặc để tiền trong túi mình mới an tâm.

Trận chiến trước mắt này, Hoa Chiêu đã đoán ra bảy tám phần.

"Chúng ta đi ra ngoài nói." Cô nói.

Người phụ nữ Lưu gia lập tức không ồn ào nữa, nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta đi ra ngoài nói, những người này đều không nói đạo lý, không để ý tới bọn hắn!"

“Không được đi! Các ngươi muốn thương lượng âm mưu quỷ kế gì? Ngôi nhà này được bên trên phân cho chúng tôi! Các người dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi ở?" Người phụ nữ đang hét rất cách Hoa Chiêu rất gần, mấy chấm nước bọt đã sắp phun lên mặt Hoa Chiêu.

Hơn nữa cô ta cũng hét to về phía Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu phẩy phẩy cái quạt trong tay, nói: "Nghe lời bên trên nói như vậy, phía trên nói các người chuyển, sao các người không chuyển?”

Người phụ nữ nghẹn họng và hét lên: "Ai cần cô lo! Cô là ai à? Dựa vào cái gì quản việc của chúng tôi!"

Diệp Danh nhíu mày, ngăn trước mặt Hoa Chiêu, nói: "Đi thôi, đừng để ý tới bọn họ."

Nói gì với những người này? Không thể nói được gì, nếu họ là người phân rõ phải trái thì đã sớm chuyển đi rồi.

Căn nhà này bất kể là của Lưu gia hay là Ngụy gia, tóm lại không phải của bọn họ! Lúc trước đã nói là cho bọn họ thuê, không phải cho bọn họ!

Bây giờ tiền thuê nhà không trả, nhà cũng không trả, sống lâu thì là của họ?

Ngụy Phương xoay người rời đi.

Người Lưu gia vội vàng đuổi theo.

Trong viện có mấy người muốn xông ra ngăn cản, luôn cảm giác bọn họ vừa đi, phòng ốc này sẽ không giữ được!

Nhưng Hoa Chiêu ra đường, bên cạnh luôn mang theo người.

Vừa rồi chẳng qua là ở bên ngoài đám người không lộ ra.

Lưu Minh và Chu Binh lập tức mang theo vài người tiến lên, khí thế vừa mở ra, vài người không nói lý lẽ trong đám người này liền chấn động.

Đoàn người cũng không đi xa, ra khỏi ngõ không xa có một tiệm cơm, Hoa Chiêu dẫn người đi vào.

Không phải giờ cơm, trong nhà hàng ngược lại thanh tĩnh, không có phòng riêng có thể nói chuyện.

Lưu Đông còn đang khẩn trương chờ đáp án: "Hợp đồng mua bán năm đó, các người còn giữ lại không? Có thể lấy ra cho tôi dùng không."

Ông ta hỏi có chút lo lắng đề phòng, nếu Ngụy Phương không cho, hiện tại lật lọng nói phòng này vẫn là nhà cô ta, vậy ngay cả phòng đơn hiện tại ông ta cũng không giữ được

Ngụy Phương vẻ mặt khó xử: "Đã nhiều năm rồi, lúc đó tôi còn nhỏ, căn bản không quan tâm đến chuyện gia đình, sau đó cũng không nghe cha mẹ nhắc tới nữa.”

“Hai cụ đã đi xa nhiều năm rồi, trong di vật, chúng tôi cũng không phát hiện giấy tờ mua bán gì.”

"Ai giữ thứ đó chứ?"

Bà ta có chút tiếc nuối nhìn Đinh Lan và Miêu Lan Chi, bọn họ đều biết chuyện năm đó nhà bà ta bán nhà, bằng không thì…

Người Lưu gia rất thất vọng, nhưng đây cũng là chuyện trong dự liệu, đã bán đi, phòng này cũng không liên quan đến Ngụy gia, ai còn lưu lại văn thư kia?

Cho dù là chính bọn họ, không phải cũng đã không coi trọng, không bảo quản tốt sao? Không biết đã mất từ lúc nào.

Vậy bây giờ thì sao? Để những người đó chiếm nhà của họ? Còn một chút cũng không biết cảm kích, làm như chuyện đương nhiên vậy.

Vừa nghĩ đã thấy nghẹn khuất.

Ngụy Phương đột nhiên nói: "Nếu không như vậy các ngươi xem có được hay không, phòng ốc kia không phải còn ở dưới danh nghĩa nhà tôi sao? Vậy tôi ra mặt đòi trở về, đến lúc đó chúng ta lại chia.”

Hoa Chiêu lập tức liếc mắt nhìn bà ta một cái, bà ta hỗ trợ đòi trở về, còn muốn chia lại?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-299.html.]

Nhưng cũng đúng, cũng không phải quan hệ tốt đẹp thế nào, không dưng lại vô duyên vô cớ hỗ trợ, đã biết đến lúc đó bà ta muốn chia như thế nào rồi.

Người Lưu gia cũng nghe ra ý tứ của Ngụy Phương, lại có chút bất mãn.

Căn nhà này năm đó bọn họ đã dùng vàng bạc thật mua! Chính là của bọn họ, Ngụy Phương có ý gì? Còn muốn nhúng tay vào?

Nhưng đề nghị của Ngụy Phương hình như là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề, bằng không bọn họ không làm gì được đám người kia, viện tử nhà mình lớn như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể chiếm một gian.

"Đến lúc đó chia như thế nào?" Lưu Đông hỏi.

"Có thể đòi trở về hay không còn chưa biết, đến lúc đó nói sau." Ngụy Phương nói.

Lưu Đông nghĩ cũng đúng, đám người kia khó chơi thế nào, ông ta ở cả đời, quá hiểu rõ.

Giấy tờ ở cục quản lý nhà đất viết căn nhà này là của Ngụy gia, nhưng Ngụy Hoa đã không còn, hiện tại nếu Ngụy Phương đòi trở về, đám người kia khẳng định sẽ nói căn nhà này là của Lưu gia bọn họ!

"Vậy đến lúc đó nói sau." Người Lưu gia không còn tinh thần, đứng dậy rời đi.

Dù sao Ngụy Phương cũng không có giấy tờ mua bán, bọn họ nói cái gì cũng vô ích.

Người Lưu gia đi rồi, những người khác cũng không lên tiếng, đều trở về nhà.

Ngụy Phương vẫn luôn có việc trong lòng, mấy lần muốn tìm Miêu Lan Chi nói chuyện.

Đinh Lan lôi kéo Miêu Lan Chi không buông, luôn có chuyện để nói với bà ấy, không thả người.

"Đúng rồi, ngày hôm qua nói chuyện điều chuyển công tác cho Triệu Tuệ, bà định điều con bé đi đâu?" Đinh Lan hỏi.

Không đợi Miêu Lan Chi nói chuyện, Đinh Lan liền nói: "Điều đến đơn vị hiện tại của bà đi, bà còn có thể chiếu cố con bé một chút.”

Miêu Lan Chi trước đây cũng nghĩ như vậy, nhưng bà nhìn Hoa Chiêu.

Bà biết Hoa Chiêu đang định chuẩn bị thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình tư nhân, đạo diễn, biên kịch cũng đã tìm xong, chỉ thiếu diễn viên.

Bà thấy Triệu Tuệ rất không tệ

Hoa Chiêu nhìn Miêu Lan Chi, tầm mắt xẹt qua mấy cô gái trong phòng, không nói gì.

Công ty còn chưa thấy bóng dáng, chuyện tuyển người còn chưa đưa vào lịch trình, phỏng chừng phải mấy tháng, mấy tháng nay Triệu Tuệ an bài như thế nào?

Hơn nữa chọn Triệu Tuệ hay không, còn phải để Dương Lập nhìn qua rồi nói sau, cô rất tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của Dương Lập.

Quan trọng nhất, có 6 cô gái bên cạnh!

Bây giờ cô mở miệng đồng ý, sáu người khác sắp xếp thế nào? Nhận hay không nhận?

Cô không muốn nhận tất cả, cô nhìn thấy mấy người không đáng tin cậy trong đó.

Hơn nữa nếu nhận hết, anh cả, anh cả đang trừng cô đây này!

Miêu Lan Chi phản ứng lại, lập tức nói với Đinh Lan: "Được, tôi trở về đơn vị nói một tiếng, xem gần đây có vị trí nào hay không.”

Đinh Lan mỉm cười ngay lập tức.

Miêu Lan Chi đã mở miệng, không có cũng phải chen ra cho bà một cái!

Chuyện đã định, Triệu Tuệ nói: "Cám ơn dì Miêu!”

Ngụy Phương lập tức nói: "Tôi còn có mấy cô gái, bà cũng an bài một chút.”

Hôm qua bà ta nói cả nhà đều chuyển về, sau đó vừa nghe giá nhà đắt đỏ, đơn vị còn chưa phân nhà, nên có chút lùi bước.

Trở về thủ đô, cũng không thể ngủ trên đường cái.

Nhưng bây giờ buồn ngủ lại gặp chiếu manh! Có vẻ như bà ta đã tìm được chỗ ở.

Những đứa trẻ trong nhà phải được an bài, người độc thân đến trước, bọn chúng ở ký túc xá là được.

Miêu Lan Chi nhìn bảy cô gái trong phòng, cười nói: "Nhìn xem ai nấy đều xinh đẹp, cự tuyệt người nào cũng không tốt.”

Ngụy Phương vừa muốn cười, Miêu Lan Chi lại nói: "Nhưng một lần an bài cho bảy người, tôi cũng không có mặt mũi to như vậy, bằng không sẽ có người nói xấu.”

"Không bằng như vậy đi, bảy cô gái tôi đều giới thiệu qua, có thể lưu lại mấy người, để cho lãnh đạo đơn vị sát hạch rồi tự mình quyết định, mấy người được giữ lại đều dựa vào bản lĩnh của mình, được không?"

Bà ấy nói vậy, ai có thể nói không tốt?

Không tốt, giống như mình không có bản lĩnh, nhất định phải dựa vào cửa sau mới có thể đi vào.

Trên mặt mấy cô gái lập tức vui buồn lẫn lộn.

Thời gian không còn sớm, Hoa Chiêu vội vàng đứng dậy nấu cơm.

Các cô gái lại đứng dậy giúp đỡ.

Nhưng lần này Triệu Tuệ không đi theo, mà kề sát Diệp Danh muốn nói chuyện.

Diệp Danh lập tức ôm Tiểu Thận đứng dậy, "Suỵt" nói: “Đừng nói gì! Thằng bé sắp đi ngủ, không thể ồn ào.”

Tiểu Thận chớp chớp đôi mắt to tròn, ngửa đầu nói với anh: "Bác cả, cháu không buồn ngủ."

Diệp Danh: " Không, cháu đang buồn ngủ."

“Cháu thật sự không buồn ngủ."

"Cháu sắp buồn ngủ rồi, không tin cháu nhắm mắt lại thử xem, cam đoan trong vòng 100 cái đếm sẽ ngủ." Diệp Danh nói.

Tên nhóc kia đặc biệt nghe lời khuyên, lập tức nhắm mắt lại: "Vậy cháu thử xem.”

Diệp Danh liền ôm nó vỗ vỗ, vừa vỗ vừa đếm.

Nhưng con số bị kẹt giữa 30 và 59, bất cứ khi nào anh đếm đến 59, anh sẽ trở lại 30 để tiếp tục đếm.

Hoa Chiêu ở trong phòng bếp nghe, cô muốn nhắc nhở anh cả, như vậy có thể dạy sai Tiểu Thận hay không? Sau này thằng bé không biết đếm thì làm sao bây giờ!

Cũng may anh chỉ lặp đi lặp lại vài lần, Tiểu Thận thật sự ngủ thiếp đi.

Quả thật đã đến giờ thằng bé phải chợp mắt.

Triệu Tuệ chưa đi, vẫn luôn nhìn Diệp Danh, một người cha dịu dàng như vậy, cô ta chưa từng thấy qua!

Đẹp trai quá!

Tiểu Thận đi ngủ, Diệp Danh liền ôm thằng bé trở về phòng ngủ.

Lần này Triệu Tuệ mới đi tới phòng bếp hỗ trợ.

Trong phòng chỉ còn lại Miêu Lan Chi, Đinh Lan và Ngụy Phương.

Ngụy Phương nhìn Đinh Lan một cái, thấy bà không có ý đi, chỉ có thể mở miệng nói với Miêu Lan Chi: "Chuyện Lưu gia lúc sáng, bà cũng đã nhìn thấy, bà xem có thể giúp đỡ hay không?”

Miêu Lan Chi trầm ngâm, không nói gì.

Ngụy Phương nói: "Cũng không phải chuyện phá hư nguyên tắc gì, phía trên cũng nói trả lại phòng cho thuê, những người đó không trả, còn không trả tiền thuê nhà, chính là vô lại, người Lưu gia quá đáng thương, chúng ta thay bọn họ đòi công đạo là việc tốt!”

Nói như vậy cũng không sai, chính sách chính là phải trả lại nhà, không trả chính là không nói lý.

"Nhưng mọi người đã mất hết giấy tờ" Miêu Lan Chi nói.

Những người được thuận lợi trả lại nhà, không phải là người thuê nhà có bao nhiêu lý do, mà là chủ nhà có đầy đủ thủ tục đầy đủ, lại có bộ phận chuyên môn làm công tác tư tưởng cho những người thuê nhà kia, cộng thêm đơn vị hoặc bộ phận liên quan sắp xếp nhà khác, nên mới lưu loát.

Điểm mấu chốt là thủ tục đầy đủ, quyền sở hữu rõ ràng.

"Quyền tài sản rất rõ ràng mà, ngay dưới danh nghĩa cha tôi!" Ngụy Phương nói.

Miêu Lan Chi không cười, vẻ mặt thản nhiên nói: "Ngôi nhà đó đòi trở về, bà định chia cho người nhà họ Lưu bao nhiêu?”

Không muốn nghe Ngụy Phương nói chuyện xỏ lá nữa, bà không muốn nghe, bà trực tiếp hỏi chia cho người Lưu gia bao nhiêu.

Ngụy Phương nhìn Miêu Lan Chi, nhìn nét mặt bà vài giây, lập tức cười nói: "Tôi nghĩ như vậy, cái nhà kia vốn là nhà tôi, tôi cũng sinh ra và lớn lên ở đó, khi chúng ta còn bé đã cùng nhau ở trong sân hóng mát, cùng nhau làm bài tập về nhà, tôi sẽ bỏ tiền ra mua căn nhà này từ người Lưu gia!”

Biểu cảm của Miêu Lan Chi dịu đi một chút, hỏi: "Bà định trả bao nhiêu? Căn nhà kia không nhỏ, giá thị trường không rẻ.”

Viện kia là tứ hợp viện tiêu chuẩn, là hai tiến, có đông tây sương phòng, chỉ riêng sân đã bảy tám mươi mét vuông, hơn nữa phòng ốc, tổng thể cũng chiếm hơn 200 mét vuông diện tích.

Đại tạp viện giá thị trường hơn 1000 một mét vuông, tính là diện tích trong nhà, toàn bộ viện phải hơn mười hai mươi vạn.

"Hơn mười hai mươi vạn tôi không có, nếu có tiền như vậy, tôi còn bán túi thơm làm gì." Ngụy Phương tỏ vẻ đau lòng nói.

"Tôi thấy Lưu gia hiện tại cũng chỉ chiếm một gian phòng, nhiều nhất là mười mấy mét vuông.

"Hơn nữa không có tôi, nhà hắn tuyệt đối không đòi được phòng, muốn đòi về, dù sao chia cho tôi một nửa mới hợp lý, hơn nữa phòng ốc kia cũng đã cũ, không đáng giá, tôi thấy cho nhà hắn hai ba vạn là được rồi." Ngụy Phương nói.

Dùng một phần mười giá muốn mua một căn nhà lớn như vậy? Quá bắt nạt người ta rồi!

Nhưng Ngụy Phương nói cũng đúng, căn phòng kia bà ta không ra mặt đòi, đoán chừng người Lưu gia sống c.h.ế.t cũng không thể đòi về, chỉ có thể nhìn những người khác ở nhà hắn còn không cảm kích.

"Tôi cảm thấy quá ít." Miêu Lan Chi nói: "Nhưng việc này tôi mặc kệ, bà tự mình đi nói chuyện với Lưu gia đi, đàm phán xong cũng không cần tôi ra mặt, tự mình tìm cách đòi nhà là được, đến lúc bọn họ không chịu rồi nói sau.”

Nếu Ngụy Phương có thể tự mình giải quyết, vậy việc này bà tuyệt đối không nhúng tay vào, miễn bị cho là bắt nạt người khác.

Nếu như bà ta không giải quyết được, việc này hoặc là Diệp Danh, hoặc là Hoa Chiêu ra mặt giúp đỡ, dù sao bà cũng không có bản lĩnh giúp người khác thu dọn cục diện.

Có những lời này của bà, Ngụy Phương liền yên tâm.

Bà ta cũng không phải là người phụ nữ vô dụng! Bà ta và ông bạn già ở địa phương cũng là người có uy tín danh dự, chẳng qua không thể so sánh với Diệp gia mà thôi.

So với dân chúng bình thường ở tạp viện lớn kia, bà ta không hề sợ hãi!

“Tôi cùng người trong nhà thương lượng một chút trước đã!” Ngụy Phương kích động chạy tới gọi điện thoại.

Trong phòng Miêu Lan Chi và Đinh Lan liếc nhau, hai người đồng thời thở dài.

Người và vật đã không còn.

Nhưng cuộc sống chính là như vậy, chính mình cũng đang thay đổi, làm sao có thể yêu cầu người khác vẫn như ban đầu.

Cách phòng, hai người đều có thể nghe thấy giọng nói kích động của Ngụy Phương.

Bên kia người Ngụy gia hình như cũng rất kích động, phòng bên kia vậy mà vẫn đứng tên Ngụy gia bọn họ, không biết đối phương nói gì với Ngụy Phương, nhưng Ngụy Phương mặt mày hồng hào mà trở về rồi.

"Tôi đi tìm bọn họ nói chuyện cho tốt." Ngụy Phương nói với Miêu Lan Chi: "Bà hãy cho người đưa tôi đi.”

Trời nóng bà ta muốn ngồi xe đi.

Đi xe có sức răn đe!

Một chút chuyện nhỏ, mặt mũi này Miêu Lan Chi sẽ cho, bà sai người lái xe Diệp Danh đưa Ngụy Phương đi ra ngoài.

Cơm cũng không ăn.

Đinh Lan đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Bà xem bộ dáng tích cực của bà ta, coi chừng cuối cùng lại vì người khác mà may quần áo cưới."

“Làm sao vậy?” Miêu Lan Chi không hiểu.

Đinh Lan nói: "Bà quên rồi sao? Ngụy Phương có hai anh trai và chị dâu đấy, đó là nhà của Ngụy gia, không phải Thái gia, muốn trở về cũng là Ngụy gia, chuyện tốt này, hai anh chị em của bà ta có thể không chiếm sao?”

Miêu Lan Chi đột nhiên nhớ tới anh trai chị dâu Ngụy Phương, lập tức nhíu mày.

Mấy người đó bà đều biết.

Năm đó anh cả bà ta còn theo đuổi bà, quấn quýt lấy giống như một tên vô lại.

May mà sau đó Diệp Mậu xuất hiện bức lui, hắn xoay người liền cưới người khác.

Anh trai thứ hai của bà ta cũng không khá hơn là bao.

Ừ, Đinh Lan nói rất đúng.

Bà đột nhiên hối hận vì đã dẫn Ngụy Phương trở về thăm nhà cũ, vừa nghĩ tới một đám người như vậy muốn trở về thủ đô, trong lòng bà liền thấy khó chịu.

"Hắc, bà sợ cái gì, chúng ta đã tuổi nào rồi, cũng không còn trẻ nữa." Đinh Lan liếc xéo bà.

Cũng đã là bà nội, còn sợ người ta quấy rầy?

“Ha ha ha, bà không nói tôi cũng đã quên!” Miêu Lan Chi cười.

Ngụy Phương bên kia đàm phán không được thuận lợi lắm, người Lưu gia cảm thấy 2 vạn quá ít.

Ngụy Phương cuối cùng đưa ra giá 3 vạn.

3 vạn cũng không được, căn nhà bọn hắn lớn như vậy, 3 vạn đó là giá của 10 năm trước rồi, bọn hắn cầm 3 vạn cũng không được căn nhà lớn như vậy nữa.

Nhưng vẫn là câu nói kia, không có Ngụy Phương, cái gì bọn họ cũng không chiếm được.

"Như vậy, gian phòng hiện tại các người đang ở, cho các người giữ lại, vẫn là của các người! Tôi sẽ cho thêm 3 vạn nữa! Không thể nhiều hơn được nữa!” Ngụy Phương nói.

"Nếu không đồng ý, cũng đừng trách tôi không khách khí, đuổi luôn các người đi! Dù sao phía trên cũng nhận định, đó chính là phòng Ngụy gia chúng tôi.”

Không có người ngoài, Ngụy Phương quang minh chính đại mà uy hiếp.

Người Lưu gia thỏa hiệp, có thể bảo trụ căn nhà hiện tại, còn được không 3 vạn, còn tốt hơn là cái gì cũng không có.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là vẫn hoảng hốt.

Thế đạo gì vậy!

Lúc trước là trực tiếp lấy nhà bọn họ cho người ta thuê, hiện tại đã trả lại cho bọn họ nhưng bọn họ lại không gặp may, tóm lại là vớt được 3 vạn, nên biết thỏa mãn đi!

“Nhanh lên, tôi chịu đủ những người đó rồi!” Con gái của Lưu Đông nói.

Hiện tại vừa nghĩ tới chỉ cần có thể đuổi những người đó đi, cô ta liền thoải mái hơn một chút.

“Được!” Ngụy Phương cũng rất gấp gáp, về nhà liền gọi điện thoại cho người nhà, bảo bọn họ gom góp tiền chuộc nhà.

"Tôi đã đàm phán xong, mỗi nhà một vạn, đến lúc đó một nhà một phần ba." Ngụy Phương nói.

"Được được được, cũng dễ nói, chúng ta đi thủ đô." Anh cả Ngụy Phương cao hứng nói.

Ông ta kích động không chỉ vì lấy được căn nhà cũ trở về, ông ta còn kích động vì hộ khẩu của ông ta có phải cũng có thể dời về thủ đô không?

Ông ta cũng thích thủ đô, đó là nhà của ông ta, hơn nữa lương hưu cũng cao.

"Cô nói với Miêu Lan Chi, để cô ta cũng đưa tôi và bọn nhỏ về thủ đô, sắp xếp công việc cho tôi." Ngụy Cao nói.

Ngụy Phương cúp điện thoại, cái gì có thể nói cái gì không thể nói bà ta vẫn biết.

Hơn nữa đưa người nhà anh cả đến thủ đô làm việc, vậy căn nhà kia sao ở đủ? Không phải lại thành tạp viện sao?

Vì vậy, mua lại căn nhà họ trả tiền thì được, nhưng đến đó sống, vẫn nên quên đi.

"Cắt! Em gái không đáng tin cậy, muốn ăn một mình!”

Đã cùng nhau lớn lên, trong bụng ai có tâm tư gì, mấy anh em đều rõ ràng.

"Mặc kệ, trước tiên đi qua xem một chút rồi nói sau." Anh hai Ngụy gia nói: "Thật sự không được, chúng ta sẽ bán phần của chúng ta đi! Không phải nói căn nhà kia ít nhất là 15 vạn sao? Bán một phần kiếm 4 vạn, cũng được."

“Đúng, đi xem một chút." Ngụy Cao nói với vợ: "Lấy 1 vạn ra, chúng ta sẽ xuất phát."

“Nhìn ông giống người có 1 vạn sao? Trong nhà nào có 1 vạn!” Vợ Ngụy Cao nói.

Ngụy Cao lập tức trợn tròn mắt không tin: "Tiền trong nhà đâu?”

Vương Trân Hoa lườm ông ta một cái: “Tiền trong nhà đều là cả đời làm lụng vất vả mới tích góp được, hiện tại lấy ra mua nhà cho em gái ông? Đầu óc ông có bệnh phải không?"

“Cái gì mà mua nhà cho nó? Là mua cho chúng ta nữa! Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ viết tên trên giấy chứng nhận bất động sản, đó là nhà của chúng ta, bà nhanh lấy tiền ra đây, đừng trì hoãn việc lớn!” Ngụy Cao nói.

Vương Trân Hoa từ trước đến nay luôn sống rất tiết kiện, tiền đã đến tay bà ta thì đừng nghĩ sẽ ra được, dù là mua đồ ăn, bà ta cũng không muốn tiêu tiền.

"1 vạn nhất định không có." Vương Trân Hoa nói: "Ngược lại trong nhà có chút đồng bạc, lấy nó đổi lấy tiền đi.”

Ánh mắt Ngụy Cao lại sáng lên: “Đúng đúng đúng, lấy những đồng bạc kia ra! Tôi nghe nói, năm đó Lưu gia đã lấy những đồng bạc kia mua nhà!”

Sau đó cha Ngụy lấy được số đồng bạc này, cũng không nỡ tiêu, đã để lại, thành di sản chia cho ba anh em.

Anh hai Ngụy gia vừa nhìn, nói: "Vậy em cũng lấy đồng bạc qua, dù sao đồng bạc cũng là tiền, không chừng ngân hàng ở thủ đô có thể đổi được nhiều tiền hơn.”

Hiện tại còn có rất nhiều đồng bạc trong dân chúng, ngân hàng sẽ thu hồi.

Trước năm 73, đồng bạc không phân biệt loại, 1 đồng đổi một đồng bạc.

Sau ngày 1 tháng 4 năm 73, 2 đồng 5 một đồng bạc.

Sau năm 80, 5 đồng đổi một.

Nhưng thực tế luôn có một chút khác biệt, một số ngân hàng địa phương chỉ thu mua có 3 đồng.

"Đúng, mau, đem những đồng bạc kia đi đổi tiền." Vương Trân Hoa nói: "Muốn tôi nói, năm đó Lưu gia tốn bao nhiêu tiền, hiện tại chúng ta trả hắn bấy nhiêu mua về là được, mời người ra ngoài, trong viện Ngụy gia sao có thể để người ngoài ở được.”

Anh hai Ngụy gia nói: "Không thể nói như vậy, giá năm đó cùng giá hiện tại có thể giống nhau sao?”

“Giá năm đó còn có thể cao hơn hiện tại sao!” Vương Trân hoa nói: "Thủ đô năm đó, phòng ốc đáng giá bao nhiêu?”

Lúc ấy rất rối loạn, trong mắt người đời thủ đô vẫn là nơi an toàn nhất, có vài người liều mạng chen vào.

Cũng có người có ánh mắt khác, muốn chạy trốn.

Mỗi người có ý nghĩa riêng.

Ngụy Cao không để ý tới hai người bọn họ, đã mấy đồng bạc nhà mình ra.

300 miếng.

Năm đó Lưu gia mua căn nhà kia tốn 500 đồng bạc.

Ngụy Cao là con trai cả, được chia 300, em trai cùng em gái mỗi người được 100 đồng.

"Thêm chút tiền nữa, những thứ này không đủ." Ngụy Cao nói.

Cho dù ở thủ đô trả giá bình thường, 5 đồng một đồng bạc, 300 đồng bạc cũng mới có 1500, còn thiếu rất nhiều.

Vương Trân Hoa không muốn đi, Ngụy Cao dựng râu trừng mắt ép bà ta đi.

Phụ nữ tóc dài kiến thức ngắn, thật vất vả mới có cơ hội trở về thủ đô, còn không nắm chặt! Chẳng lẽ bà ta muốn cho con cháu cả đời ở lại huyện thành nhỏ này?

Ông ta ở đủ rồi, ông ta muốn trở về thủ đô!

Vương Trân Hoa là người huyện thành, không biết cái tốt của thủ đô, nhưng bà ta cũng sợ Ngụy Cao, chỉ có thể không tình nguyện đi lấy.

Bên anh hai Ngụy gia thoải mái hơn nhiều, nói với vợ là có thể về thủ đô, vợ hắn hận không thể đem nhà bán đi lấy tiền.

Hai anh em Ngụy gia đều là người phái hành động, hôm đó đã mang theo tiền và đồ đạc vào thủ đô.

3 vạn đã có thể lấy lại căn nhà kia, bọn hắn biết đây là chiếm tiện nghi rồi.

Những chuyện chiếm tiện nghi, bọn hắn chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Trên tàu, bọn hắn gặp em rể, chồng của Ngụy Phương, Thái Vĩnh An, và hai cháu trai.

Thái Vĩnh An nhìn thấy hai anh vợ, lập tức siết chặt túi xách nhỏ trước người.

"Nhìn đức hạnh này của anh, tôi còn có thể cướp tiền của anh sao?" Ngụy Cao lập tức nói.

Thái Vĩnh An đã lớn tuổi, nhìn thấy Ngụy Cao, còn sợ hãi như một thiếu niên bị bắt nạt.

Hắn lấy lòng cười cười: "Không có, em chỉ sờ một chút, các anh cũng đi thủ đô sao?"

“Nói nhảm." Ngụy Cao liếc ông ta một cái, lại cùng hai cháu trai thân thiết tán gẫu.

Ông ta xem thường ông em rể này, nhưng đối với cháu ngoại rất tốt, cho nên mấy đứa nhỏ Thái gia đều thích người cậu này, làm cho Thái Vĩnh An càng mất bình tĩnh.

“Mẹ cháu thật sự quá lợi hại, đi thủ đô, lại có thể kiếm một căn phòng lớn trở về!" Thái Tiểu Cường, con trai thứ ba của Ngụy Phương nói.

“Đó là vì mẹ cháu có một người chị em tốt, hiện tại chính là lão phu nhân lãnh đạo ở thủ đô, rất khó lường!” Ngụy Cao giơ ngón tay cái lên: "Nhớ năm đó, cậu…"

Ông ta còn có chút đầu óc, lời sau không nói.

Thái Tiểu Cương, con trai thứ tư của Ngụy Phương, truy hỏi: "Sao vậy cậu?”

“Nhớ năm đó bọn cậu cùng nhau lớn lên, đều là bạn tốt! Lần này cậu đi, xem có thể để bà ấy đón tất cả mọi người nhà chúng ta trở về thủ đô hay không!” Ngụy Cao nói.

Đoàn người thoải mái đi tới thủ đô, xuống xe lửa, ra khỏi sân ga, đã nhìn thấy Ngụy Phương đón bọn họ.

Ngụy Cao tìm kiếm phía sau bà ta, hỏi: "Miêu Lan Chi đâu? Không đến à?”

Ngụy Phương lườm anh trai một cái, người ta có thể tới đón anh? Nghĩ mình là ai vậy?

"Mau đừng nói nhảm, sổ hộ khẩu cùng văn kiện mua bán năm đó đều cầm đến chứ?" Ngụy Phương hỏi.

Ngụy Cao lập tức nói: "Cầm cầm, nhưng lấy giấy tờ làm gì? Muốn tôi nói, hủy đi mới tốt.”

“Để đề phòng chẳng may những người đó lại nói chúng ta đã nhà bán thì làm sao bây giờ?” Ngụy Phương nói: "Phải chuẩn bị hai tay.”

Đến lúc đó cấp trên chấp nhận bọn họ là chủ nhà, bọn họ vừa vặn có thể lấy nhà về, không nhận thì nói là của Lưu gia, vậy bọn họ đem giấy tờ này "bán" cho Lưu gia, để cho bọn họ thuận lợi lấy lại căn nhà.

Bán bao nhiêu tiền? 3 vạn khẳng định không được, 15 vạn là ít nhất.

Không mua? Vậy thì xong, để cho bọn họ tiếp tục ở cái phòng nhỏ kia đi.

“Đi, chúng ta đi tìm bộ phận liên quan, lấy lại nhà!" Ngụy Phương mang mọi người đi.

Sổ hộ khẩu vừa bày ra, Ngụy Phương vừa mở miệng, liền có người đi tra hồ sơ cho bọn họ.

Nhưng cũng không cần điều tra, Lưu gia đã tới náo loạn rất nhiều lần, người của cục quản lý bất động sản đều biết căn nhà này có nguyên chủ, Ngụy Hoa.

Chỉ là không nghĩ tới, người Ngụy gia thế nhưng lại tìm tới.

“Không phải các người đã bán căn nhà này cho Lưu gia sao?” Người của cục quản lý bất động sản nhíu mày hỏi.

Tuy rằng Lưu gia không có thủ tục, nhưng chuyện này bọn họ tin, bằng không Ngụy gia sao phải đi nhiều năm như vậy?

"Không có! Chúng ta và Lưu gia là thân thích, chẳng qua năm đó muốn về quê, lại lo lắng phòng ốc ở thủ đô để trống, nên đã cho Lưu gia ở, thuận tiện giúp chúng tôi trông nhà, hiện tại chính sách tốt rồi, chúng ta lại trở về.” Ngụy Phương nói.

Nói như vậy cũng hợp lý

"Không tin các người có thể gọi người Lưu gia đến đối chất!" Ngụy Phương nói.

Bà ta và Lưu gia đã thương lượng xong, người Lưu gia hiện tại đang ở cửa, vừa kêu liền đến.

Quả nhiên, Lưu gia thừa nhận căn nhà này kỳ thật không phải của bọn họ, bọn họ chỉ trả tiền thuê nhà, phòng vẫn là của Ngụy gia, hiện tại phải trả lại cho Ngụy gia.

Việc xem như là "lộ chân tướng".

Phía trên vừa vặn ra nhiệm vụ, chỉ tiêu trả lại nhà tháng này còn chưa hoàn thành.

Lại có Ngụy Phương kéo Miêu Lan Chi ra, cục quản lý bất động sản đã mở giấy, Ngụy Phương cầm giấy tờ đi tìm khu phố, người ở khu phố cho người đi tạp viện Lưu gia phối hợp.

Người trong tạp viện kia lập tức bùng nổ, không chịu.

Nhưng luôn luôn có cách để đối phó với họ.

Trả lại nhà cho thuê là chính sách phía trên, trừ phi là người có bản lĩnh, người bình thường muốn giở trò xấu cũng không được.

Cấp trên sẽ gây áp lực cho đơn vị bọn họ, không chuyển nhà thì miễn nhiệm, điều chuyển công tác, họp phê bình, hạ lương.

Thao tác một trận, không đến mấy ngày, tạp viện Lưu gia đã trống rỗng.

Đây là lúc Ngụy gia và Lưu gia giao dịch.

Người Lưu gia nhìn sân trống rỗng, trong lòng vừa cao hứng vừa tức giận vừa thấp thỏm.

Đây vốn nên là nhà của bọn họ, vốn nên là lúc bọn họ vui vẻ nhất.

Kết quả, hiện tại lại phải nhìn người Ngụy gia ở bên cạnh vui mừng mà chúc mừng.

Bọn họ còn phải lo lắng, người Ngụy gia có thực hiện lời hứa hay không, trả bọn họ 3 vạn, thậm chí, để cho bọn họ tiếp tục ở lại.

Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới.

Đột nhiên quay đầu, nhìn người Lưu gia nói: "Sao các người còn chưa đi?”

Sắc mặt người Lưu gia lập tức thay đổi.

Con gái của Lưu Đông tính tình nóng nảy nhất, ngay sau khi kết hôn, chồng cô ta đã chết, bị đuổi về nhà mẹ đẻ.

40 tuổi vẫn độc thân, tính tình muốn tốt cũng không được.

"Ý bà là sao? Qua sông phá cầu?” Con gái của Lưu Đông hét lên.

"Ý bà là sao?" Vương Trân Hoa vẻ mặt mờ mịt: "Đây là nhà chúng tôi, đã qua tên rồi, lúc trước chỉ cho các người thuê, hiện tại hết hạn thuê nhà, các người có thể đi!"

“Các người! Quả thực là khinh người quá đáng! Tôi sẽ kiện cô!" Lưu Đông lớn tuổi, tức giận đến run rẩy.

Không nghĩ tới sống đến cuối đời, ngay cả một gian phòng cũng không giữ được!

"Ông đi kiện chúng tôi? Ông có bằng chứng gì không? A, vu cáo là phạm pháp đấy! Nhà chúng tôi có người, các người dám kiện, sẽ bắt hết các người lại!" Vương Trân Hoa không sợ hãi nói.

Bà ta không biết Miêu Lan Chi, không biết nhà họ Diệp, nhưng bà ta biết câu này có tác dụng.

Quả nhiên, sự tức giận trên mặt người Lưu gia lập tức biến thành nghẹn khuất, bọn họ quả thật không dám kiện, không có chứng cớ, kiên không thắng được!

"Tôi, tôi không muốn sống nữa! Rõ ràng là tôi đã bỏ ra vàng bạc mua một căn nhà! Bây giờ lại bị các người lấy đi! Đây là thế đạo gì! Còn có công lý nữa không!” Lưu Đông đột nhiên hét lớn một tiếng, người sắp đ.â.m vào tường.

Nhưng người nhà đều ở bên cạnh, ai có thể trơ mắt nhìn ông đập đầu vào tường? Liều mạng ngăn cản.

"Muốn c.h.ế.t thì ra ngoài chết, c.h.ế.t cũng vô ích, đây là nhà của chúng tôi, hiện tại đã có giấy trắng mực đen rõ ràng." Vương Trân Hoa đắc ý lắc giấy chứng nhận bất động sản mới làm trong tay.

Bà ta đắc ý nhìn người nhà, bà ta thông minh đúng không? Thoáng cái đã tiết kiệm 3 vạn đây này! Đến lúc đó, em hai em ba phải cho bà ta chỗ tốt! Vậy, một nhà 5000 đi.

Ngụy Cao cùng em trai tán thưởng nhìn Vương Trân Hoa, bà vợ này thật sự cưới đúng rồi!

Chỉ có Ngụy Phương có chút do dự.

Người Vương gia vừa tức vừa khóc.

Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Hoa Chiêu mang theo mấy người tiến vào, nhìn Ngụy Phương cười: "Dì Ngụy, đây là làm sao vậy? Cháu vừa nghe thấy.”

"Không! Cháu đã nghe nhầm rồi!” Ngụy Phương lập tức hô.

Loading...