Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 29

Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:57:51
Lượt xem: 223

Nhưng một lần thất bại cũng không đả kích đến nhiệt tình của mọi người, mỗi người đều từng thất bại, ngày mai sẽ tốt hơn thôi!

Bảy tám người phụ nữ ngồi ở dưới dàn nho nhà Hoa Chiêu ăn dưa hấu, thảo luận về cuộc sống tốt đẹp sau này.

“Hoa à, dưa hấu nhà em làm thế nào mà ngọt hơn của nhà chị vậy?” Chị dâu Lưu đột nhiên nói ra.

Theo lý thì khôngg đúng, bởi vì hạt giống dưa hấu của toàn bộ thôn đều giống nhau, trồng lên có thể ra hai loại khác nhau sao?

“Chị chính là không hiểu, việc tưới nước cho dưa hấu rất quan trọng, buổi sáng tưới, buổi tối tưới, trời râm tưới, trời nắng cũng tưới, tưới bao nhiêu cũng phải chú ý, thiếu một ít liền trồng ra loại không giống với rồi.” Hoa Chiêu bắt đầu giải thích cho các cô.

Nghe xong một đám chị dâu đều nhìn cô với ánh mắt sùng bái.

Hoa Chiêu trong lòng cười thầm, những điều này là do kiếp trước mình tự học làm vườn cho vui, không nghĩ tới có thể sử dụng vào lúc này để lừa dối người khác. Còn chưa có nói dối xong, đã thấy từ xa đám đàn ông đã kết thúc công việc rồi.

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!” Thím Mã lập tức mời mọi người đến rồi bày cơm. Bà ngược lại cảm thấy dưa hấu này không có gì đặc biệt, bởi vì năm nay dưa hấu nhà bà cũng ngọt đấy.

Đó là do Hoa Chiêu đặc biệt chiếu cố, còn có những nhà khác cô cũng chiếu cố, bằng không thì cùng một giống mà chỉ có của nhà cô là ngon nhất, cũng dễ khiến cho người ta nghi ngờ.

Một nhóm đàn ông tiến vào trong sân, rửa tay ăn cơm. Vừa ăn vừa khen ngợi, tay nghề của Hoa Chiêu thật tốt. Người cũng tốt, cam lòng hấp bánh bao bằng bột mì tinh chiêu đãi mọi người. Đồ ăn cũng tốt, khẩu phần phong phú, còn có thịt.

Diện mạo cũng tốt…Bất quá chuyện này đều được mọi người tán thưởng trong mắt, không ai dám nói ra.

Bọn hắn nói không nên lời, một là không phù hợp, thứ hai là bọn họ cảm giác có chút kỳ quái ở đây, bọn họ vậy mà cảm thấy Hoa Chiêu có dáng dấp tốt??? Mấy tháng trước kia hình như không phải là dạng này mà.

Khi đó bọn hắn ngẫu nhiên gặp Hoa Chiêu một lần, đều quay đầu lại nhìn vài lần đấy, dù sao người béo như vậy, trăm dặm xung quanh đoán chừng không tìm được người thứ hai. Nhưng hiện tại, người ta thực sự đẹp mắt.

Nhiều thanh niên chưa vợ hoặc thậm chí mới lập gia đình đều liếc trộm Hoa Chiêu, nhất là những người chưa lập gia đình hiện tại hối hận đến xanh ruột rồi.

Lúc trước Hoa Cường trông mong cháu rể đều mong mỏi thành cái dạng gì rồi hả? Nhưng ngược lại khi đó bọn họ đều trốn tránh đi nhà Hoa Cường, kết quả hiện tại, bọn hắn muốn ghé vào cửa nhà người ta đi cũng không được rồi…Đàn ông nhà người ta trở về sẽ đem bọn họ “đào” đi rồi.

Nhóm phụ nữ thím Mã bên này cũng đang thảo luận về sự thay đổi của Hoa Chiêu, các bà còn tìm ra nguyên nhân lớn của sự thay đổi đó.

“Đừng ngại thím nói chuyện không dễ nghe, cháu nhất định là mang thai con gái!”

“Đúng, tôi cũng thấy vậy!”

“Vâng, sinh con gái mới “Zagu” mẹ, nhất định là con gái, chạy không được!”

(*Sinh con gái sẽ làm cho người mẹ ngày càng đẹp hơn.)

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc mọi người nói xong đều nhìn Hoa Chiêu, thấy cô không tức giận, còn cười hì hì đấy, mới yên tâm. Có một số người khi nói họ mang thai con gái, họ có thể rất tức giận.

“Con trai con gái cháu đều thích.” Hoa Chiêu vuốt vuốt bụng đang bắt đầu lộ ra, nói: “Nếu cả hai cùng một lúc, vậy thì cảng tốt hơn!”.

“Ha ha ha, xem chuyện tốt của cháu kìa! Còn muốn sinh đôi long phượng thai?” Tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Thím Mã lại cực kỳ cho Hoa Chiêu mặt mũi, nói ra: “Các ngươi cũng đừng cười, Hoa Chiêu là đứa có phúc đấy, nói không chừng lại có thể sinh đôi long phượng thai đấy!”

“Vậy thì tốt! Nếu cháu sinh đôi long phượng thai, thím liền tặng 2, không, tặng cháu 4 cái móng heo!”

“Ta tặng cháu 8 cái!” Một người phụ nữ khác nói.

Hoa Chiêu đã dạy cho các cô con đường kiếm tiền, lại là cách kiếm tiền lớn như vậy, 8 cái móng heo mới mấy tiền, không đáng nhắc tới.

“Thím đưa cháu mấy con gà!”

“Chị đưa em 10 con cá!”

Mọi người, người trước tiếp bước người sau nói.

Nhìn thấy không khí ấm áp như vậy, Trương Quế Lan vừa khổ sở lại cao hứng. Người mẹ như cô còn không đối tốt với con bé bằng người ngoài…

Trước kia cô không có năng lực, cũng may hiện tại đã có, đợi kiếm được tiền, về sau Hoa Chiêu cùng cháu ngoại của cô, cô sẽ nuôi.

Hoa Chiêu cao hứng mà cười ngây ngô, không nghĩ tới sự thay đổi đột ngột như vậy, người khác vậy mà đã tìm xong lý do cho cô, lại còn rất hợp lý.

Cô không biết là, mọi người dễ dàng tiếp nhận sự thay đổi của cô như vậy, cũng cùng nguyên chủ không thích ra khỏi nhà có quan hệ. Cô ấy thật sự quá mập, chẳng muốn động, lại không ra công, lại không đi tản bộ, khoảng cách xa nhất thường đi là nhà vệ sinh phía sau nhà. Lúc người trong thôn gặp qua cô ấy đều là “liếc”, “nhìn thoáng một cái”, chính là người đã vào nhà rồi, ấn tượng thật sự rất nhạt. Nếu cô không béo đến kinh động quỷ thần như vậy, đi ra ngoài có lẽ người trong thôn cũng không nhận ra cô.

Hiện tại, mỗi ngày cô đều đi ra ngoài với gương mặt xinh đẹp sáng ngời, vài ngày liền đem tất cả ấn tượng đều đổi mới rồi. Nhắc đến quá khứ của Hoa Chiêu, mọi người chỉ nghĩ là trước đây đen nhẻm, mập mạp.

……

Bảy ngày sau nhà của Trương Quế Lan đã được đắp xong rồi, để khô hai ngày là có thể ở. Cô mấy ngày này cũng không có rảnh rỗi, mỗi ngày đều đi đến chợ đen trong huyện bán giá đỗ.

Một giỏ giá đỗ trong nháy mắt liền hết.

Cô cũng gặp được vài người đồng hành, biểu cảm của mỗi người đều là kích động lại khổ sở.

Mấy ngày gần đây nhất, giá đỗ một ngày lại không bằng một ngày, hết hôm nay, toàn bộ thôn vậy mà chỉ giao được 150 cân giá đỗ đạt tiêu chuẩn. Còn lại đều vừa mỏng lại yếu, không thể nào ăn ngon.

Ngay từ đầu bọn họ đều ủ trong giỏ đấy, dù nhỏ bé lại yếu ớt cũng không nỡ ném đi, liền nghĩ đến cùng một biện pháp, đó là đem đi bán.

Về sau bọn họ sợ lãng phí đậu xanh, làm ít đi so với ngày thường, một nhà chỉ ủ một hai cân đậu xanh, lúc này ngược lại đại đa số mọi người đều thành công. Xem ra không phải do đậu xanh, cũng không phải do nước, cũng không phải phương pháp có vấn đề, vấn đề là do thời tiết, một giỏ quá nhiều, cùng ủ thì nhiệt độ sẽ quá cao. Người thông minh lập tức đổi dụng cụ, dùng chậu ủ, mỗi lần ủ 10 chậu.

Như một phần thưởng cho người thông minh đầu tiên nghĩ ra, Hoa Chiêu đã giúp cô ấy thành công, người thứ hai hoặc lần thứ hai, sẽ vẫn như cũ không thành công.

Về phần nguyên nhân, chính bọn họ tự bổ não đi thôi.

Trương Quế Lan hôm nay lại gặp người đồng hành, nhưng không phải người trong thôn. Bọn họ đều ở nhà tự nghiên cứu nguyên nhân không ủ được giá đỗ. Lại để cho bọn họ buông tha 2 mao tiền một cân giá lại còn được quang minh chính đại bán đi, chính mình ủ 1 mao tiền 1 cân còn phải vụng trộm bán đi, bọn họ chính là không cam lòng.

Họ nghiên cứu giá đỗ đã lấu rồi, ủ ra giá đỗ bình thường ăn không hết, cũng không muốn ném đi, chỉ có thể đem bán.

Sau đó bọn họ phát hiện ra thị trường. Rất nhiều người muốn dừng mà không được, và bắt đầu bán giá đỗ một cách chuyên nghiệp.

“Haiz” Hôm nay Trương Quế Lan trở về nhà liền thở dài.

Hoa Chiêu nhìn chiếc giỏ trống trơn của bà, kỳ quái hỏi: “Mẹ làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?”

“Không có.” Trương Quế Lan nói: “Mẹ chỉ sợ về sau giá đỗ cũng không bán tốt như vậy nữa.” Cô có thể bán vì có mấy khách quen, bọn họ cũng nhận đúng giá đỗ của cô, người ta thì không được, nên cô mới bán được nhanh như vậy.

Mà bây giờ chợ đen có rất nhiều người bán giá đỗ, trời đã sáng cũng không bán được mấy cân. Cô cũng chưa từng thử qua giá đỗ nhà khác, cũng không biết khác nhau thế nào, lo lắng về sau sẽ không bán được.

“Vậy thì không bán giá nữa, chúng ta bán cái khác.” Hoa Chiêu nói ra: “Trong vườn có quả cà, đậu giác, nếu không hái sẽ già mất, chính mình lại ăn không hết, nên bán thôi.”

Cô đã ủ đủ giá đỗ rồi, hơn nữa cũng đã đến lúc buông tay rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-29.html.]

Mấy ngày gần đây nhất, mấy người phụ nữ quan hệ tốt với cô, đều vụng trộm mà lật giở giỏ giá đỗ nhà cô đây này! Xem cô có thật sự ủ không được giá đỗ tốt không!

Thậm chí còn có rất nhiều người cố ý nhìn chằm chằm vào Trương Quế Lan, phát hiện cô mỗi buổi sáng đều cõng một giỏ ngồi xe lửa đi ra ngoài.

Làm sao mà các cô đều không ủ được giá đỗ, Hoa Chiêu còn có thể ủ để bán?

Không bán giá đỗ cũng không sao, Hoa Chiêu có rất nhiều thứ có thể bán đi kiếm tiền.

Trương Quế Lan nhìn những rau củ tươi ngon mọng nước trong sân, thật sự không muốn bán: “Con đem phơi nắng rồi giữ lại để chính mình ăn đi, mùa đông không có đồ ăn, con lại đang có thai, ăn thêm một chút mới tốt. Hiện tại bán đi, đến lúc đó con có tiền cũng không mua được.”

“Không cần ạ, bên trong nhà kho đã phơi được nhiều bao tải như vậy rồi, mười người như con ăn cũng không hết.” Hoa Chiêu nói ra.

Trương Quế Lan cũng nghĩ tới, cô có chút không hiểu lắm, rau quả trong đất ở đây sao có thể cho năng suất cao đến như vậy? Là cô đã hơn 10 năm không trồng trọt nên nhớ nhầm rồi hả? Vốn nên nhiều như vậy sao? Hay Hoa Chiêu chăm sóc tốt?.

“Chúng ta ngày mai sẽ bán rau, bán nấm.” Hoa Chiêu nói.

Vào mùa xuân và mùa hè, nấm trên núi đã mọc rất nhiều rồi, cô mỗi ngày đều lên núi một chuyến, có thể vác một giỏ trở về. Sau đó đều đã đem đi phơi nắng, định mấy ngày nay sẽ bán.

Dù sao Hoa Chiêu cũng sẽ không dừng kiếm tiền mỗi ngày, đời người khó đoán, đừng đợi đến lúc tương lại cần dùng tiền mới bắt đầu hối hận trước kia đã lười, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Tuy trong túi đã có 2 vạn, nhưng trong mắt Hoa Chiêu số tiền này cũng không nhiều.

Vật giá hiện tại còn thấp, chỉ là một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, gạo trắng, bột mỳ tinh,…những thứ cô cần lại thiếu, đặc biệt đắt đỏ như tivi, tủ lạnh, đều là hơn 1000.

Trước mắt cô muốn nhất là máy chụp ảnh, loại rẻ nhất là mấy trăm, loại đắt tiền lên tới mấy vạn, mấy cuộn phim cũng đặc biệt hao tiền, phim đen trắng hơn 10 đồng một cuộn, phìm màu cũng phải 20 đến 30 đồng một cuộn, quả thực là xa xỉ phẩm. Chụp xong còn phải tráng ảnh, cũng tốn không ít tiền, 2 vạn cũng không đủ cho cô chụp ảnh bao nhiêu lần. Cô muốn ghi chép lại cuộc sống bằng cách đặc thù này, đối với cô mà nói đây là một thời đại tuyệt đẹp.

Cô còn có dáng vẻ xinh đẹp, hai bảo bảo đáng yêu. Đợi Diệp Thâm trở về rồi sẽ hỏi anh một chút xem có cách nào mua được máy ảnh không.

Nhìn sắc trời bên ngoài còn sớm, Hoa Chiêu nói liền làm, mang theo Đại Cần Tiểu Cần cùng lên núi.

Trương Quế Lan lưu lại hái đồ ăn, cho heo ăn, còn muốn ra công nữa. Cô cũng không phải Hoa Chiêu, dù không ra công nhưng đã được người toàn bộ thôn vô ý thức mà tiếp nhận, cô thân là người trong thôn, tay chân lành lặn, không bệnh không tật, nếu không ra công? Nước miếng trong thôn cũng đủ dìm c.h.ế.t cô?

……

Mấy ngày hôm trước trời vừa mới mưa nên lúc này là thời điểm tốt nhất để hái nấm, những chỗ gần thôn thật ra đã bị hái sạch sẽ rồi. Nhưng không sao, Hoa Chiêu hiện tại giống như một cô tiên nữ tự phong trong rừng, vừa đi qua, thoáng một cái, nấm ven đường từ từ đội mặt đất mà xông ra. Có cỏ tùng che đậy, Đại Cần Tiểu Cần còn nhỏ tuổi nên nhìn không ra điểm dị thường, hai cô bé chỉ ngạc nhiên mừng rỡ, nhiều nấm như vậy.

“Lại đây, chị dạy cho các em cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn.” Hoa Chiêu nói.

Thật ra những điều này cô vốn cũng không biết, nguyên chủ cũng không biết, nhưng không sao vì hiện tại cô có thể hỏi mấy cây nấm: cây nào có độc?.

Hoa Chiêu dạy rất kỹ, đây chính là việc lớn, học không tốt, không chỉ hại mình còn hại người. Những cái này cô đều có ý định bán đi đấy. Đại Cần, Tiểu Cần nghe nói có nấm độc, ăn sẽ c.h.ế.t người, nên sợ hãi học càng thêm chăm chú, hơn nữa làm việc đặc biệt ra sức, một chút cũng không thiếu kiên nhẫn. Thực sự rất hiểu chuyện, một đứa 6 tuổi, một đứa 4 tuổi, chỉ là tuổi đang là trẻ mẫu giáo.

“Làm rất tốt, bán đi kiếm được tiền sẽ chia cho các em một phần.” Hoa Chiêu nói.

Đại Cần sững sờ không dám tin mà nhìn cô: “Chia cho chúng em một phần?”

“Đúng vậy, chia cho các em một phần mười, em cùng Tiểu Cần mỗi người một phần mười.” Cô cũng không nói sẽ cho tất cả, nhưng tất cả số nấm hái được đều là cho hai đứa bé, như vậy không được, như vậy sẽ bất lợi đối với việc bồi dưỡng tinh thần tập thể, ngược lại sẽ cổ vũ hai đứa trẻ vì tư lợi.

Đại Cần đã vui đến không kiềm chế được rồi, cô bé sẽ có tiền thuộc về mình? Dù là một phần, hai phần, một mao hai mao cũng được.

Tiểu Cần vẫn ngây thơ: “Chị ơi, buổi tốt chúng ta sẽ ăn nấm nha?” Cô bé nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, cái gì cũng ăn không đủ.

Hoa Chiêu cười nói: “Được!”

Cô nhìn hai đứa trẻ, trên người vẫn mặc một thân quần áo cũ lúc đến, quần áo mới cô cũng đã làm cho 2 bộ, nhưng hai đứa vẫn không nỡ mặc, chỉ thử lên rồi đem giấu đi.

Ăn được gi Hoa Chiêu cũng không tiếc mà cho, hai đứa bé cũng ăn thoải mái, sau hơn một tuần lễ, hai con khỉ nhỏ gầy yếu đã trắng trắng mập mập lên một chút, nhìn lúc này mới giống hai đứa trẻ.

…..

Một giờ sau, ba người trên lưng cõng ba giỏ nấm tràn đầy về nhà. Tất nhiên giỏ của Đại Cần Tiểu Cần đều bé xíu.

Đem nấm phơi nắng thật tốt trong sân, Đại Cần lại muốn đi: “Chị, chúng ta lại đi.” Đây cũng là một tiểu tham tiền.

Hoa Chiêu nhìn sắc trời một chút, trước buổi cơm trưa còn có thể đi thêm môt chuyến, cô cũng nghiện kiếm tiền, hơn nữa cô còn muốn đi vào núi trao đổi năng lượng.

“Đi” Ba người lại xuất phát.

Giữa trưa ăn cơm xong, các cô cũng không nghỉ ngơi, lại đi, hai đứa trẻ Đại Cần Tiểu Cần vậy mà một chút cũng không kêu mệt, mồ hôi chảy xuống, hai đứa cũng kiên trì, một câu cũng không nói, một chút cũng không phàn nàn.

Thật sự là những đứa trẻ nhà nghèo…Cô khi còn bé cũng không phải chịu loại khổ này, đến cặp sách cũng không cần chính mình đeo.

Đến buổi tối sau khi kết thúc công việc, Trương Quế Lan liền thấy được vài giỏ nấm đầy.

“Sao lại nhiều như vậy? Các con đi vào núi sâu rồi hả? Vậy cũng không thể hái nhiều như vậy?” Đi vào trong núi, lãng phí thời gian, một ngày đi tối đa cũng được hai lần, cũng không thể hái được bảy giỏ nấm đầy như vậy.

Đại Cần Tiểu Cần ríu rít giải thích cho cô, cây nấm ven đường nhiều cỡ nào, một tầng lại một tầng, hái mãi không hết.

Trương Quế Lan cười, hai đứa trẻ này mấy ngày nay nói chuyện với cô còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại.

“Ngày mai con đi bán cùng mẹ.” Hoa Chiêu nói.

“Không cần không cần, con bây giờ còn chưa đến ba tháng đâu, lại cõng giỏ, điều khiển xe đấy, không được.” Trương Quế Lan từ chối.

Hoa Chiêu nghĩ cũng đúng, thời gian chờ xe ngồi xe kia, không bằng cô lên núi, chăm sóc sắc đẹp một chút.

“Con sẽ nhờ người khác đi cùng với mẹ.” Hoa Chiêu nói.

Hoa Chiêu đến nhà thím Mã, lại đến nhà chị Lưu, gọi hai ngườ đến nhà mình.

“Nhiều nấm như vậy? Có phải hôm nay vừa hái xong? Cháu sao lại chịu khó như vậy chứ!” Thím Mã kinh ngạc.

“Bên đó đang còn.” Hoa Chiêu chỉ cho bà một vị trí. “Ngày mai thím cũng đi hái đi, bằng không người khác sẽ hái mất.”

Đối với thím Mã các bà, cô rất hào phóng đấy, hơn nữa cô cũng thật sự không thể giấu ăn một mình được, như vậy sẽ làm người ta ghen ghét,

Thím Mã cùng chị Lưu nhìn Hoa Chiêu cười, đứa nhỏ này quả nhiên là người tốt, tâm địa tốt, còn hào phóng.

Hoa Chiêu lại nói: “Mẹ của cháu định ngày mai vào huyện, vụng trộm bán nấm cùng rau quả, vì đồ nhiều nên cầm không hết, làm phiền thím cùng chị dâu ngày mai đi cùng mẹ cháu được không?”

Thím Mã cùng chị dâu Lưu không chút suy nghĩ liền đáp ứng. Chợ đen không phải mỗi người trong thôn đều đã đi, nhưng mỗi nhà cũng từng có người đi, bọn họ mỗi năm cũng phải đi bán ít thổ sản trong núi, bình thường sẽ tìm bạn bè cùng đi, có thể chiếu cố lẫn nhau, cũng tăng thêm lòng dũng cảm.

Lại nói giá đỗ một tuần lễ này ủ cũng không tốt, các bà cũng nên tìm đường bán khác rồi, vừa vặn ngày mai đi cùng Trương Quế Lan, nhìn xem giá đỗ bán thế nào.

Hoa Chiêu cũng đoán được tâm tư các bà nên mới mở miệng nhờ vả, cô cũng không thích ép buộc người khác.

…..

Mọi người đang thương lượng sáng sớm mai đi vào trơng huyện, thì trong huyện thành cũng có một gia đình thương lượng sáng sớm mai đi vào trong thôn.

Loading...