Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 257

Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:43:57
Lượt xem: 74

"Những việc khác không gấp, chỗ tôi hiện tại có một việt rất cấp bách đấy." Ngũ Lạc có chút xấu hổ lại hào phóng nói:

"Tiểu Danh nói, đã đổi một ông chủ mới có tiền, để tôi thoải mái mở rộng nhân thủ, hơn nữa cô có thể đưa ra mức lương cao. Hiện trong tay tôi có 10 người, cô nói, tôi còn có thể tuyển thêm mấy người? Tiền lương bao nhiêu?"

Trước kia trong tay Ngũ Lạc chỉ có 2 người, đều là người Ngũ gia, ba người bọn hắn chú ý tất cả công tác bên ngoài của Diệp Danh, nhân thủ có chút không đủ, nhưng lúc trước Diệp Danh cảm thấy đã đủ.

Bất quá từ khi xảy ra chuyện của Diệp Hưng Diệp Đan, Diệp Danh cảm thấy nhân thủ thiếu thốn quá nghiêm trọng rồi!

Phàm là có người đi theo Diệp Hưng vài ngày, chắc chắn sẽ phát hiện động tác của hắn, cũng sẽ không náo cho tới tình trạng này.

Cho nên hiện tại trong tay Ngũ Lạc có 10 người, đến việc Diệp Lị cùng phụ đạo viên của cô ta có mập mờ cũng biết rồi.

Nhưng Diệp Danh cảm thấy còn chưa đủ, nếu như cho Ngũ Lạc thêm mấy người nữa, bọn họ không phải là có thể biết nhiều hơn nữa...?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hiện tại tiền lương của mọi người là bao nhiêu?" Hoa Chiêu hỏi.

"300, một tháng." Ngũ Lạc nói.

Hoa Chiêu gật đầu, tiền lương không thấp. Bởi vì mức lương trung bình của mọi người năm 81 chỉ có hơn 50 một tháng.

300 tuyệt đối là lương cao.

Nhưng nhân tài có thể nhảy ra khỏi "bình quân đầu người".

“Lương của anh thì sao?” Hoa Chiêu hỏi.

Với tư cách là người đứng đầu, Ngũ Lạc có lẽ sẽ không giống.

Ngũ Lạc cười hắc hắc: "Tiểu Danh hào phóng, trả cho tôi 500."

"Vậy thì tăng lên 1000." Hoa Chiêu nói ra.

"Hắc hắc hắc." Ngũ Lạc trực tiếp cười ra tiếng: "Đã biết rõ bà chủ Hoa cực kỳ hào phóng mà! Đi theo bà chủ Hoa có thịt ăn."

Hắn nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người Diệp gia, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Hoa Chiêu.

Trong tay Hoa Chiêu có bao nhiêu tiền, ở nước ngoài hắn không biết, nhưng số tiền kiếm được trong nước hắn cơ bản cũng có chút hiểu rõ, đó là thực sự có tiền.

Hơn nữa những người đi theo Hoa Chiêu đều phát tài.

Hiện tại thần tài nương nương rốt cuộc cũng nhớ đến hắn rồi, hắn lại cười vui vẻ.

Hoa Chiêu biết sự vui vẻ có mấy phần biểu diễn.

Diệp Danh đã nói qua, Ngũ gia không thiếu tiền, tổ tiên Diệp gia cũng không phải người khắt khe, Ngũ gia đi theo bên cạnh, cho tới bây giờ đều làm chút ít chuyện nguy hiểm, luôn có trọng thưởng.

Người Ngũ gia cũng biết sống, của cải tuyệt đối không ít.

Thế nhưng mà cũng bởi vì "biết sống", người Ngũ gia "Thấy tiền sáng mắt", nghe nói tăng lương liền cao hứng.

Nhưng gia huấn của nhà bọn hắn lại là, chỉ lấy tiền lương của Diệp gia, chỉ vì Diệp gia làm việc.

Bởi vì tổ tiên Diệp gia đã cứu mạng cả nhà tổ tiên bọn hắn.

Mặc dù quá khứ mấy đời rồi, hơn nữa thời đại lại thay đổi, Hoa Chiêu không biết bọn hắn có thể luôn tuân thủ cái gia huấn này hay không.

Bất quá hiện tại Diệp Danh đã tin được hắn, dám dùng hắn, vậy cô cũng dám.

"Còn tiền lương của những người còn lại, anh hãy quyết định, mỗi tháng tôi cho anh 1 vạn kinh phí, tùy tiện sử dụng, đến lúc đó tới tìm tôi báo sổ sách là được." Hoa Chiêu nói ra.

"Về phần tuyển thêm bao nhiêu người, cũng tự anh tính toán, cảm thấy nhân thủ không đủ, anh cứ tuyển thêm." Hoa Chiêu nói.

"Được rồi!" Ngũ Lạc cười, lại chuyển chủ đề, nói ra: "Hiện tại chuyện khó giải quyết nhất chính là Diệp Lị, nếu như bị tuôn ra, Diệp gia lại mất mặt lần nữa. . . . Cũng không thể cứ lần một lần hai lại mất mặt như vậy, Diệp gia sẽ bị nghi ngờ."

Biểu cảm Ngũ Lạc ngưng trọng, rất lo lắng.

Hắn tuy là người Ngũ gia, nhưng lòng hắn tuyệt đối kính dâng cho Diệp gia, chân chân chính chính thay bọn hắn suy nghĩ.

Trước có Chu Lệ Hoa lấy tiền, đốt bài thi, lại có một nhà Văn Bình bán rượu giả, những chuyện này do họ hàng thân thích làm thì cũng thôi đi, đằng sau lại có chuyện của Diệp Đan, Diệp Hưng, quá làm cho Diệp gia xấu hổ c.h.ế.t rồi.

Lại vứt hết mặt mũi lần nữa, Diệp gia cũng không cần làm người rồi.

Năm 81, sinh viên cùng bạn học yêu đương cũng không được, đừng nói gì đến giáo viên.

Hoa Chiêu gật đầu, đừng nói năm 81, dù là đời sau, giáo viên cùng sinh viên kết hôn tuy không phạm pháp, nhưng tuyệt đối không được ủng hộ, trường học cũng sẽ quản chế.

Người ngoài nghe thấy cũng sẽ có thành kiến.

"Đến cùng tình huống như thế nào? Hai người bọn họ ai thích ai?" Hoa Chiêu hỏi.

Ngũ Lạc nhíu mày, khó xử nói: "Cô hỏi khó tôi rồi, mấy đứa nhỏ nhà chúng tôi rất không biết phấn đấu, cả một gia tộc lớn như vậy cũng không ra được một sinh viên, không có người để theo sát Diệp Lị, tìm hiểu rõ tình huống cụ thể. Chỉ có mấy người thỉnh thoảng trà trộn vào quan sát một chút, phát hiện cô ta luôn đi tìm người đàn ông kia, hơn nữa biểu lộ không đúng, vẻ mặt ái mộ."

"Về phần người đàn ông kia đấy, tôi đã nhìn qua một lần, vẻ mặt thanh cao, dùng nửa ánh mắt mà nhìn cô ta. Về phần đến cùng hắn có ý gì với cô ta, tôi cũng không rõ lắm. Có một số người trời sinh đã thích dùng nửa ánh mắt mà nhìn người khác." Ngũ Lạc nói.

Hoa Chiêu gật đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã là buổi chiều, sắp đến giờ tan học rồi: "Tôi đi xem."

Nghe xong lời Diệp Danh nói..., cô cũng không muốn kéo dài nữa.

Khá lắm, phía sau m.ô.n.g còn có bảy tám chuyện đuổi theo, không nhanh chút thực sự không được.

Hơn nữa Diệp Danh cùng Ngũ Lạc cũng không biết, kỳ thật chuyện của Diệp An cũng rất cấp bách đấy. . . . Nghe ý tứ của Diệp Danh, vị lãnh đạo có ý bắt trâu uống nước?

Không được ah!

Vậy sẽ xảy ra chuyện đấy!

"Đi một chút đi." Nhớ tới chuyện này, cô vô cùng lo lắng mà thẳng bước đi.

Lúc cô đến trường của Diệp Lị, trường học đã ra về.

Diệp Lị lần này thi không tệ, được nhận vào trường đại học đầu tiên, nhưng cô ta không có tự tin đối với chính mình, báo nguyện vọng thấp, đó là một trường đại học bình thường.

Điều này làm cho Diệp Lị canh cánh trong lòng, cảm giác mình giống như phượng hoàng lọt vào ổ gà vậy.

Thẳng đến khi cô ta gặp Đào Lam, cô ta đột nhiên cảm thấy học đại học ở đâu cũng tốt, cô ta thật sự đến đúng chỗ rồi! Đây chính là định mệnh của cô ta!

Hoa Chiêu vừa mới vào trường, đang đi về phía căn tin liền nhìn thấy trên đường có một đôi nam nữ ưu tú.

Diệp Lị tính tình không tốt, tính cách không tốt, ở trong mắt Hoa Chiêu không có một chút đáng yêu nào, nhưng cô không thể không thừa nhận Diệp gia gien tốt.

Diệp Lị xinh đẹp.

Thanh xuân mỹ lệ, hoạt bát đáng yêu.

Lúc cô ta muốn đáng yêu, cô ta có thể cười đến ngọt ngào đấy.

Hoa Chiêu trông thấy tất cả nam sinh trên đường đi đều nhìn về phía cô ta, có người liếc nhìn vài cái coi như xong, có người lại nhìn chằm chằm vào.

Mà người đàn ông bên cạnh Diệp Lị cũng rất hút mắt.

Cao gầy, áo sơ mi trắng, quần tây đen, có phong độ của người trí thức.

Ngũ quan như Hoa Chiêu dự liệu, đẹp trai hiếm có, đi trong đám người, là loại kinh diễm để cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Bằng không thì một người đã nhìn quen khuôn mặt của Diệp Danh cùng Diệp Thâm như Diệp Lị, cũng sẽ không vừa khai giảng không lâu, đã sa vào lưới tình.

Chỉ là Hoa Chiêu cảm thấy khuôn mặt này có chút quen mắt, mà hiện tại cô quả thực không nhớ nổi đã gặp hắn ở đâu.

Hoặc là, không phải là gặp hắn, mà là hắn tương tự như ai đó?

Hoa Chiêu lại nhìn Đào Lam vài lần, càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhưng vẫn không nhìn ra hắn đến cùng là giống ai.

Được rồi, khả năng người đẹp trai đều có vóc người giống nhau, cô gặp quá nhiều người đẹp trai nên sinh ra ảo giác rồi.

Ánh mắt Hoa Chiêu rất có tính xuyên thấu, hơn nữa khí thế của cô rất lớn, cô đứng ở nơi đó, cũng đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

Đào Lam vừa quay đầu cũng nhìn thấy Hoa Chiêu, rõ ràng sững sờ, bước chân cũng dừng lại.

Diệp Lị lúc này mới quay đầu, nhìn thấy Hoa Chiêu.

Lập tức lại càng hoảng sợ.

"Sao chị lại tới đây?" Cô ta thốt lên nói.

Đào Lam cúi đầu, tò mò nhìn cô ta, người quen biết của cô ta?

"Đây là chị dâu hai của tôi!" Diệp Lị lập tức nói ra.

Kết hôn rồi, đừng nhớ thương!

Biểu cảm của Đào Lam không thay đổi, không nhìn ra thất vọng.

Trong lòng Diệp Lị lập tức thoải mái rồi.

Cũng đúng, hắn không phải là loại đàn ông coi trọng bên ngoài!

"Sao chị lại tới đây?" Diệp Lị chạy đến trước mặt Hoa Chiêu lại hỏi.

"Chị tới thăm em một chút." Hoa Chiêu nói ra.

Da mặt Diệp Lị run rẩy, nếu như là trước kia, cô ta khẳng định là cảm thấy Hoa Chiêu không có ý tốt!

Nhưng lần trước lúc ăn cơm, Hoa Chiêu nhẹ nhàng mà chú ý đến cuộc sống học tập của cô ta, còn chỉ điểm cho cô ta về phương pháp học tập.

Cái thái độ kia, thấy thế nào cũng không giống như là đang châm chọc cô ta.

Nét mặt của cô ta do dự, kỳ thật trong lòng vẫn không hiểu nổi Hoa Chiêu muốn làm gì.

Nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu cũng chưa từng quan tâm cô ta như vậy.

Sao đột nhiên lại thay đổi?

Hoa Chiêu không giải thích, cô chỉ thích làm việc.

"Em lần trước nói môn tiếng anh rất khó khăn, đặc biệt là phát âm, rất khác với những gì giáo viên dạy trước kia, chị cố ý tìm một vài băng từ đưa tới." Hoa Chiêu đem đồ đã chuẩn bị tốt đưa cho cô ta.

"Có băng từ cùng sách vở, Vừa nghe vừa đối chiếu, nghe nhiều em sẽ phát hiện anh ngữ kỳ thật rất đơn giản." Hoa Chiêu nói ra.

Các cô nói chuyện không che giấu, ánh mắt xung quanh lập tức từ trên mặt Hoa Chiêu chuyển qua trên tay Diệp Lị, ánh mắt so với việc thấy Hoa Chiêu còn nóng bỏng hơn.

Diệp Lị cầm đồ, nháy mắt nhìn Hoa Chiêu.

Những vật này rất khó kiếm được, cũng không phải nói mua liền mua được đấy.

Cô ta cúi đầu nhìn sách trong tay, cũng không giống xuất bản trong nước, có lẽ là Hoa Chiêu mang từ nước ngoài về.

Đến khoe khoang cô ta đã từng ra nước ngoài sao?

"Không hiểu có thể đến hỏi chị bất cứ lúc nào." Hoa Chiêu dừng một chút nói ra: "Nếu chị không rảnh em còn có thể tìm chị Thư hỏi."

Gần đây luôn có các âm mưu quỷ kế nhằm vào mấy người lứa tuổi này của Diệp gia, trước khi Diệp Lị lên đại học Diệp Danh cố ý dặn dò Diệp Lị, che giấu tung tích, không được nói chuyện nhà mình, với bên ngoài chỉ cho phép nói mình xuất thân gia đình bình thường.

Cho nên Hoa Chiêu hiện tại cũng không nhắc đến tên "Diệp Thư".

Diệp Thư cũng không phải hạng người vô danh, đối với đại chúng mà nói, cô ấy thậm chí còn nổi danh hơn so với những người khác của Diệp gia, bởi vì cô ấy là diễn viên.

"Được rồi, học tập cho tối, chị đi trước." Hoa Chiêu nói xong đi thật.

Cô chỉ là tới gặp người.

Hơn nữa cô đã nhìn ra, Diệp Lị hiện tại nhiệt tình, đối phương lại có chút lãnh đạm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có suy nghĩ gì.

Bằng không thì hắn hoàn toàn có thể bước nhanh một chút, để cho Diệp Lị không đuổi kịp.

Nhưng hắn không có, hắn phối hợp với Diệp Lị bước chậm lại.

Cũng không biết đây là xuất phát từ lễ phép, hay cái gì khác.

"Chị dâu em tiếng anh rất tốt sao?" Đào Lam lên tiếng, hỏi Diệp Lị.

Diệp Lị đem cuốn sách bị ánh mắt mọi người nhìn cho nóng hổi nhét vào túi sách, khóe miệng cong lên, nói ra: "Tạm được. . . Chị ấy từng là giáo viên anh ngữ đấy."

Cô ta xuất thân bình thường, lại không thể có người ra nước ngoài học, chị dâu hai~ đây cũng không phải là cô ta cố ý nói dối.

"Tôi thấy có ba quyển, không bằng, em cho tôi mượn trước một quyển nhìn xem? Xem hết sẽ trả lại em." Đào Lam nói.

"Anh cũng cảm thấy hứng thú với anh ngữ?" Mắt Diệp Lị lóe sáng mà hỏi thăm.

"Có chút hứng thú." Đào Lam nói ra.

"Chúng ta giúp nhau học tập!"

Diệp Lị đột nhiên vạn phần cảm tạ Hoa Chiêu, cô ta có vấn đề gì cũng không cần hỏi Hoa Chiêu, cô ta đến hỏi Đào Lam là được?

Rốt cuộc có một lý do để có thể quang minh chính đại mà tiếp cận hắn!

Đào Lam cong khóe miệng, nhưng không nói gì.

Hai người cùng đi căn tin, sau đó liền tách ra.

Diệp Lị còn chưa dám ngồi ở bên cạnh hắn ăn cơm, vậy thì có chút quá bại lộ.

Cô ta cũng biết tâm tư của mình không thể bại lộ.

Được từ từ sẽ đến.

...

"Sao rồi?"

Hoa Chiêu từ trường học đi ra, Ngũ Lạc lập tức hỏi.

"Phải tìm một người luôn nhìn chằm chằm vào rồi, tôi cảm thấy không đáng tin cậy, vẻ mặt thầm mến của Diệp Lị quá rõ ràng, cũng chỉ có cô ta không nhìn thấy, tìm người nhìn xem có gì bất thường không." Hoa Chiêu nói.

"Đào Lam kia có ý tứ gì?" Ngũ Lạc lại hỏi.

Lần này Hoa Chiêu không trả lời, mà hỏi: "Anh có tư liệu của hắn không?"

"Có." Ngũ Lạc nói: "Hắn là người Ba Thục, trong nhà có chút thế lực ở địa phương, thi đậu đại học cùng năm với cô, sau đó ở lại trường trở thành giáo viên.

"Người này ở thủ đô vài năm không truyền ra tin đồn gì không tốt, chưa từng cùng bạn học nữ làm đối tượng.

"Vừa làm giáo viên được một hai tháng, đồng nghiệp giới thiệu đối tượng cho hắn lại không ít, nhưng hắn đều cự tuyệt.”

"Hai mươi tuổi không đi xem mắt, tôi đoán hắn hoặc là có bệnh, hoặc là muốn câu cá lớn."

Hoa Chiêu không lên tiếng, không chừng người ta muốn độc thân đấy.

Bất quá ở thời đại này, người có loại tư tưởng này tuy có những cũng không nhiều.

"Nhìn lại một chút." Hoa Chiêu nói: "Nhìn xem Diệp Lị có thể phát sinh chuyện gì hay không."

Nếu là thầm mến, vậy thì giấu ở dưới đáy lòng đừng biểu hiện ra ngoài, không biểu hiện ra, không làm chuyện gì kích thích, thầm mến ai cũng không có người quản.

...

Đào Lam cầm theo quyển sách mượn được của Diệp Lị trở lại ký túc xá, nhìn lại.

Trong đầu đều là bộ dạng của Hoa Chiêu.

Hắn cũng thấy cô có chút quen mắt, giống như đã từng quen biết, giống như đã gặp ở đâu.

Nhưng hắn lại dám khẳng định mình tuyệt đối chưa thấy qua.

Bằng không thì cái khuôn mặt kia, gặp rồi, sao có thể có người quên?

Được rồi, vẫn là học tập quan trọng hơn.

Học tập là cơ hội duy nhất thay đổi vận mệnh của hắn.

Hắn phải học tập thật giỏi, tranh thủ cơ hội ra nước ngoài học tập.

Vì chuyện này, hắn có thể lợi dụng hết thảy tất cả tài nguyên có thể lợi dụng bên người.

Kể cả phụ nữ.

Diệp Lị đối với bên ngoài nói mình là người bình thường, nhưng lúc cô ta nhập học, trong hồ sơ đã viết rõ ràng cha cô ta là ai, chức vị gì.

Người khác không biết, hắn thân là phụ đạo viên của cô ta nên phải biết rõ.

...

Hoa Chiêu về đến nhà, liền gặp được Diệp Thâm.

Anh đang ôm tiểu Thận nghe Thúy Vi kể chuyện xưa.

Tiểu Thận trong n.g.ự.c anh đang nghiêng đầu, tập trung tinh thần mà nhìn Thúy Vi, giống như nghe hiểu vậy.

Thúy Vi càng nói càng hăng rồi.

Hoa Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài, sắc trời còn sáng rõ đây này.

"Thật kỳ lạ, anh lúc này đã trở lại rồi hả? Chuyện bận rộn đã xong?" Hoa Chiêu ngồi ở bên cạnh Diệp Thâm hỏi.

"Còn kém một chút xíu." Diệp Thâm nói ra: "Em đang bận rộn cái gì vậy? Nghe nói em gần đây mỗi ngày đều mời khách, rất bận?"

Gần đây mỗi ngày Diệp Thâm trở về đều là đêm khuya, có đôi khi anh lặng lẽ chui vào chăn không quấy rầy Hoa Chiêu, có đôi khi náo cô một hồi, hai người ngủ thật say, căn bản không có thời gian nói chuyện phiếm.

Cho nên Diệp Thâm không biết Hoa Chiêu gần đây đang làm trò gì.

Anh còn tưởng rằng cô mỗi ngày đều giống như trước, mang đứa nhỏ thưởng hoa, nhàn nhã tự tại đây này.

Kết quả hôm nay trở về liền thấy phòng bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, Diệp Thư nói ngày mai Hoa Chiêu còn muốn mời khách.

Anh hỏi thăm, mới biết được gần đây Hoa Chiêu đang làm chuyện lớn.

Chuẩn bị tiếp nhận việc nội bộ Diệp gia, tuyệt đối là chuyện lớn.

"Ha ha, chút lòng thành, chút lòng thành." Hoa Chiêu cười nói.

Tuy nghĩ tới nhiều chuyện như vậy, đầu cô muốn phồng lớn lên, cũng không biết có thể làm tốt hay không, nhưng cô sẽ cố gắng đấy.

Không biết coi như xong, đã biết, cũng không thể xem đây là chuyện lông gà vỏ tỏi được, thực sự có chuyện quan trọng lại ném cho Diệp Danh.

Như vậy có chút quá phận.

Giao cho Diệp Thâm?

Cô hoàn toàn không tưởng tượng ra Diệp Thâm sẽ xử lý chuyện của Diệp Lị như thế nào.

Xuất phát từ hiếu kỳ, Hoa Chiêu liền hỏi.

Nghe cô nói xong, Diệp Thâm lập tức nhíu mày, nguyên một đám thật sự là quá không bớt lo rồi.

"Nói cho nó biết, một là thu hồi tâm tư, hoặc là, chuyển tới trường học khác, hoặc là đem người giáo viên kia điều đi." Diệp Thâm nói ra.

Đại học cũng có thể chuyển trường đấy, tuy nhiên rất phiền toái.

“Điều này có thể làm trầm trọng thêm cảm xúc của Diệp Lị.” Hoa Chiêu nói ra: "Không chiếm được mới là tốt nhất."

Vốn vẫn chỉ là thầm mến, các cô vừa ép bức, không chừng cô ta còn đến c.h.ế.t cũng không đổi nữa nha.

"Cô cô Tiểu Lỵ muốn lấy ai?" Thúy Vi lập tức hỏi.

Con bé đã sớm không kể chuyện xưa rồi, Hoa Chiêu trở về, ba đứa nhỏ liền yên tĩnh mà ngồi ở một bên nghe cha mẹ nói chuyện.

Bọn hắn cảm thấy nghe cha mẹ nói chuyện mới là thú vị nhất.

Ah không, hiện tại biến thành bốn đứa nhỏ rồi, tiểu Thận cũng rất thích nghe Hoa Chiêu nói chuyện.

"Khục, không có gì." Hoa Chiêu lập tức nói.

Đã quên bọn nhỏ ở bên người, không thể nói đến những vấn đề này.

Cái gì mà nam nhân nữ nhân, tình tình yêu yêu đấy, không thích hợp.

Cô cảm thấy nói những chuyện này sẽ làm cho bọn nhỏ trưởng thành sớm.

Nhưng là bọn nhỏ hiển nhiên không nghĩ như vậy, bọn hắn hiếu kỳ c.h.ế.t rồi, nhất định muốn biết.

Thúy Vi không ngớt lời truy vấn: "Con đã hiểu, cô cô Tiểu Lỵ là thích một người đàn ông, là ai? Mọi người muốn chia rẽ bọn họ sao? Mẹ, không phải mẹ đã nói nam nữ nói chuyện yêu đương mẹ mặc kệ sao?"

Hoa Chiêu. . . .

Về sau loại vấn đề này tuyệt đối không thể nói trước mặt bọn trẻ!

"Không phải. . ."

Đột nhiên, điện thoại trên bàn đổ chuông, giải cứu tình thế xấu hổ của Hoa Chiêu.

"Mau tới tiệm cơm, anh có phiền toái, mang theo thuốc đến." Trong điện thoại là giọng Diệp Danh.

Hoa Chiêu lập tức càng hoảng sợ: "Cái gì tiệm cơm? Phiền toái gì?"

Điện thoại bên kia lại loạn cả lên, sau khi nói vài câu, điện thoại đã bị dập máy.

Diệp Thâm đã ngồi thẳng dậy, đem đứa nhỏ nhét vào trong n.g.ự.c Hoa Chiêu: "Anh đi."

"Đừng!" Hoa Chiêu lập tức nói, cô đã tỉnh táo lại.

"Lúc này đáng lẽ anh không ở nhà, cho nên người anh cả gọi điện thoại tìm là em. Anh ấy đã gọi điện thoại cho em, chính là cảm thấy em có thể giải quyết."

Hoa Chiêu đứng lên: "Anh trông bọn nhỏ, em đi."

Diệp Thâm vẫn nhíu mày.

Hoa Chiêu đã nhanh chóng vào nhà lấy túi.

"Yên tâm đi, anh cả nói tiệm cơm nhất định là bếp Trương gia, vừa rồi em cũng là sốt ruột không nhớ ra được."

Diệp Danh hiện tại bất kể là tự mình ăn cơm, hay là xã giao, hầu như đều ăn ở trong tiệm cơm nhà mình.

Có nhiều "Người một nhà" ở đó, vấn đề có lẽ không lớn.

Không cần biết lớn nhỏ, cô cũng không có thời gian để nói thêm, chạy ra ngoài, phóng xe đi mất.

Mấy người Lưu Minh cũng không đuổi kịp.

Cũng may hiện trong nhà đã không chỉ có một chiếc xe rồi, bọn hắn nhanh chóng lái xe đuổi kịp.

Hoa Chiêu đến tiệm cơm, cửa ra vào đã có người chờ ở đó.

Bảo vệ lập tức hô: "Mau mau nhanh!"

Một bộ không kịp nhiều lời, trên trán đều là mồ hôi.

Tim Hoa Chiêu lúc này mới nhấc lên.

Cô xông vào tiệm cơm, lập tức phát hiện bên trong bị dọn bãi rồi.

Hiện tại đúng giờ cơm tối, nhưng trong sân chỉ có một bàn khách, trong khi cửa các phòng riêng đều mở, bàn ăn bừa bộn nhưng không có ai ở đó.

Tiệm cơm của bọn họ chưa từng xảy ra chuyện này. Lần trước hạ độc không tính.

Diệp Danh đang đứng ở cửa ra vào một ghế lô, một thân chật vật.

Áo không biết đã đi nơi nào, cúc áo sơ mi cũng mở ba cái, chỉ còn lại hai cái lung lay sắp đứt, trên người còn có vết máu.

Thấy cô đến, trên mặt Diệp Danh cũng không có nhẹ nhõm, lông mày còn nhíu lại thật sâu.

"Anh bị thương?" Hoa Chiêu lập tức hỏi.

Diệp Danh lắc đầu: "Em mau kiểm tra cho cô ta, đừng để cô ta chết."

Cái gì cái gì?

Hoa Chiêu không kịp hỏi, chạy đến bên cạnh anh, nhìn vào trong.

Trong phòng còn có mấy người, hoặc đứng hoặc ngồi, biểu lộ khác nhau.

Trên mặt đất, có một người phụ nữ đang nằm.

Tóc phủ lên mặt, m.á.u tươi đang từ trên đầu chảy ra, dính chặt tóc, chảy đầy đất.

Xem dạng rất dọa người.

Hoa Chiêu nhanh chóng đi qua, nhẹ nhàng xốc tóc của cô ta lên, lập tức sững sờ.

Hoá ra là Hứa Khiết.

Hiện tại, sắc mặt cô ta trắng bệch, tổn thương vô cùng nghiêm trọng.

Trên trán sưng lên một cục như quả trứng gà đang chảy máu.

"Gọi điện thoại chưa? Gọi bác sỹ chưa?" Hoa Chiêu vừa cực kỳ nhanh lấy đồ ra xử lý miệng vết thương vừa nói.

"Đã gọi." Diệp Danh đáp.

Chỉ bất quá bây giờ chưa có 120, chế độ cũng không hoàn thiện, xe bệnh viện tới khẳng định không nhanh bằng Hoa Chiêu.

Hơn nữa Hoa Chiêu không đến, anh cũng không biết Hứa Khiết có thể đến bệnh viện hay không.

"Chuyện gì xảy ra?" Hoa Chiêu đè lại vết thương trên trán Hứa Khiết, nói.

Khoan hãy nói, thực sự có tổn thương khác.

Trên cổ tay Hứa Khiết có vết cắt, bất quá xem ra không sâu, tuy chảy rất nhiều máu, nhưng đã ngừng lại, hiện tại không cần xử lý.

"Cô ta gây sự." Diệp Danh nói ra.

"Không phải như vậy." Đột nhiên, một người đàn ông đang ngồi trên ghế trong phòng nói: "Rõ ràng là anh g.i.ế.c người."

Hoa Chiêu sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Người đàn ông này cười cười, lộ ra hàm răng trắng: "Vừa rồi rõ ràng là Diệp Danh thò tay đẩy người, đem Hứa Khiết đẩy lên trên tường đ.â.m chết, tất cả mọi người chúng tôi đều trông thấy đấy, chuyện này sao có thể nói xạo được, có phải vậy không?"

"Đúng đúng." Có người lập tức phụ họa.

Có người không lên tiếng, nhưng cũng không phủ nhận.

Hoa Chiêu nhìn một vòng, lại nhìn Diệp Danh, trong lòng lập tức trầm xuống, xem ra bọn hắn nói đúng thật sự.

Bất quá tuyệt đối là cho thấy hiện tượng!

Anh cả điên rồi mới có thể g.i.ế.c người trước mặt mọi người.

"Các người nhìn rõ ràng rồi hả? Là anh cả tôi đẩy cô ta một cái? Cô ta liền vỡ đầu thành cái dạng này rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.

"Đúng vậy a đúng vậy a, chính là như vậy." Người đàn ông cười nói.

Hoa Chiêu xác định, đây nhất định là kẻ thù của Diệp gia.

Gom góp một bàn kẻ thù này, cũng không dễ dàng.

"Nguỵ tạo chứng cứ là phạm pháp đấy." Hoa Chiêu nói ra.

"Nhẹ nhàng đẩy nhẹ một cái, cũng không thể đem người tổn thương thành cái dạng này." Hoa Chiêu nói ra: "Cái này là phải đè đầu người đó lại dùng sức đập vào trên tường mới có thể, các người trông thấy anh cả tôi làm như vậy rồi hả?"

Hoa Chiêu nhìn mấy người, xem bọn hắn dám mở mắt nói lời bịa đặt không.

Nói cũng vô dụng, ở đây không chỉ có người của bọn hắn.

Hoa Chiêu nhìn ra ngoài, cửa hàng trưởng lập tức mang theo phục vụ viên đứng dậy.

"Tuyệt đối không có!"

"Diệp tiên sinh căn bản không động vào cô ta!"

"Là chính cô ta tìm cái chết, tiên sinh là kéo cô ta lại nhưng không giữ chặt, chính cô ta đụng vào trên tường đấy!"

Nhân viên cửa hàng bảy mồm tám lưỡi mà nói.

Thì ra là thế.

Hoa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Khiết trên đất, m.á.u đã ngừng chảy, một lọ chất lỏng rót hết, sắc mặt của cô ta cũng đã khôi phục bình thường, đang chậm rãi mở to mắt.

Không khí xung quanh lập thức có chút thay đổi vi diệu.

Người đàn ông vừa mới nói vừa rồi kia nhìn chằm chằm vào cái chai trong tay Hoa Chiêu, ánh mắt lập loè.

Trong tay cô ta quả nhiên còn có hàng tồn, tuy thoạt nhìn khác với rượu thuốc của Diệp gia, nhưng hiệu quả có vẻ rất tốt?

Bộ dạng vừa rồi của Hứa Khiết, bọn hắn cho rằng thật sự không thể cứu được, Diệp Danh chỉ đợi ăn cơm tù rồi!

Làm không tốt còn phải một mạng đền một mạng!

Kết quả một lọ không biết là cái gì uống vào, người liền sống rồi. . . .

"Bọn hắn là người của cô, bọn hắn nói chuyện không tính." Người đàn ông kia cười nói.

Hoa Chiêu nhìn hắn đột nhiên cười cười, không nói chuyện.

Trong lòng người này đột nhiên run lên, cảm thấy nụ cười này có chút không đúng.

Nhưng chờ hắn nhìn lại, Hoa Chiêu đã cúi đầu hỏi Hứa Khiết: "Cô cảm thấy sao rồi? Có thể nói không?"

Ánh mắt mê mang của Hứa Khiết đã thanh tỉnh rất nhiều, phức tạp mà nhìn Hoa Chiêu.

Vừa mới rồi, cô ta cho là mình sẽ c.h.ế.t rồi, trong lòng không nói nên lời hối hận. . . .

Vốn tưởng rằng chỉ liều một chút, thành công thì có thể thuận lợi gả cho Diệp Danh!

Nhưng cô ta không nghĩ tới, không thành công hậu quả không phải giả bộ giả vờ giả vịt, đau chút xíu, mà thật sự thiếu chút nữa c.h.ế.t mất, vì người khác mà làm áo cưới.

"Tại sao cô lại bị thương?" Hoa Chiêu hỏi Hứa Khiết.

Ánh mắt vốn thanh tỉnh của Hứa Khiết giống như lại trở nên hỗn độn: "Diệp, Diệp Danh…Đầu tôi đau. . ."

Đã không chết, cho dù thành công rồi, cô ta cũng phải nỗ lực thoáng một phát. . . .

Hắc!

Đây là bạch nhãn lang!

Hoa Chiêu lập tức tức giận đến bật cười.

"Vậy bây giờ cô cảm giác thế nào rồi? Có thể đứng dậy không?" Hoa Chiêu cười hì hì hỏi.

Thái độ tốt một cách đáng ngạc nhiên.

Hứa Khiết gặp Hoa Chiêu mấy lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng thân mật như vậy, lập tức có chút kỳ quái.

Nhưng vấn đề này cô ta muốn trả lời đấy.

"Diệp Danh, bắt nạt tôi, ô ô ô. . . ." Cô ta vậy mà bắt đầu khóc thút thít.

“Đây là lý do cô ta làm loạn sao?” Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh.

Diệp Danh mày nhíu lại, còn chưa nói lời nào, đối diện đã có người thay anh trả lời.

"Diệp Danh đối với người ta bội tình bạc nghĩa, lại không thừa nhận, nữ đồng chí người ta thanh bạch cũng mất, đương nhiên chịu không được vũ nhục này, đến tìm hắn phân xử, hắn lại muốn g.i.ế.c người diệt khẩu." Người này nói.

Như vậy. . . . Hứa Khiết đây là bị kỳ hạn 3 tháng ép, nên muốn đánh cuộc một phen ah.

Hoa Chiêu đứng lên, kéo cái ghế ngồi xuống, sau đó túm cái ghế bên cạnh mời Diệp Danh: "Anh cả, đến đây ngồi, đừng đứng ở cửa ra vào."

Hứa Khiết không chết, âm trần trên mặt Diệp Danh liền tản ra, bây giờ nhìn đến bộ dạng cười nói của Hoa Chiêu, lông mày cũng buông lỏng ra, cười cười đi tới ngồi vào bên cạnh cô.

Hứa Khiết chật vật mà nằm ở bên chân hai người.

Cái tư thế này có chút quá xấu hổ, cô ta không thể tiếp tục giả vờ bệnh, không, giả c.h.ế.t nữa.

"Anh cả, từ khi nào mà anh đối với cô ta bội tình bạc nghĩa vậy hả?" Hoa Chiêu hỏi.

"Chuyện chưa bao giờ xảy ra." Diệp Danh nhàn nhạt nói ra.

"Vậy Hứa Khiết, anh cả tôi từ lúc nào đã bội tình bạc nghĩa rồi hả?" Hoa Chiêu cúi đầu hỏi.

"Chính là mấy tháng này, có đôi khi tan tầm về sau, hắn sẽ tìm đến tôi, chúng tôi. . . ." Giọng cô ta nhỏ dần, giống như xấu hổ không dám nói tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-257.html.]

"Việc này người ta sao có thể không biết xấu hổ mà nói? Cô, một người phụ nữ sao lại không biết xấu hổ mà hỏi vậy? Có biết xấu hổ hay không?" Người đàn ông này nói.

"Hơn nữa, việc này nói cho cô biết thì thế nào? Cô còn muốn đi tìm chứng cớ gì sao? Việc này, lén lút đóng cửa lại để làm, có thể có chứng cớ gì? Ha ha ha ha." Người đàn ông nói xong chính mình nở nụ cười.

Cảm thấy cái bẫy này bọn hắn đào ra thật tốt, phụ nữ nói ngươi làm chính là làm, không thừa nhận chính là nói xạo, phải làm đàn ông phụ lòng!

Hiện tại Diệp Danh đã bị đổ thuốc tím vào rồi, giặt như thế nào cũng sẽ không sạch!

"Người kia là ai?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh.

Diệp Danh đột nhiên bật cười, hơn nữa càng cười càng lớn.

Khuôn mặt người đàn ông đen lại.

"Hắn họ Sử, gọi Sử Đán, em gọi hắn bằng tên là được." Diệp Danh ha ha cười nói.

Hoa Chiêu. . . .

Khuôn mặt của người đàn ông đen như đáy nồi, hắn hận nhất là người khác gọi hắn như vậy! Ai kêu hắn cùng với gấp! Diệp Danh chính là cố ý đấy!

Hoa Chiêu da mặt run rẩy, chân thành nói: "Sử Đán tiên sinh, Hứa Khiết hiện tại không chết, cũng không có trở ngại gì, cũng không có chứng cớ gì, cho dù báo lên trên thua cũng sẽ không phải là anh cả tôi, bước tiếp theo các người định làm như thế nào?"

Cô trực tiếp nói những người này là chủ phía sau màn làm không khí có chút tĩnh lại.

Bất quá cũng chỉ trong vòng hai giây, trong nháy mắt tiếp theo không khí liền khôi phục.

"Sao không có chứng cớ? Khổ chủ không phải ở đây sao? Người ta cũng đã dùng cái c.h.ế.t chứng minh, sao không phải chứng cớ?" Sử Đán nói ra.

Cô nhẫn nhịn nói ra: "Không phải nói là bị anh cả tôi g.i.ế.c sao? Tại sao lại thành chính cô ta dùng cái c.h.ế.t chứng minh vậy? Nói dối có thể có tâm hơn một chút được không?"

Sử Đán hừ lạnh một tiếng, nếu Hứa Khiết ngu xuẩn đem mình đụng c.h.ế.t rồi, vậy chính là Diệp Danh g.i.ế.c người diệt khẩu.

Nếu Hứa Khiết không chết, vậy chính là cô ta dùng cái c.h.ế.t để chứng minh.

Nhưng hiện tại sắp c.h.ế.t lại sống, là bọn hắn không nghĩ tới đấy.

Sử Đán nhảy qua vấn đề này, cười lạnh một tiếng: "Các người không thừa nhận cũng không sao cả, chỉ cần người khác tin là được. Ha ha, dù sao Diệp gia kỳ thật cũng không phải quang minh chính đại như bề ngoài, con cái Diệp gia làm chuyện thiếu đạo đức cũng không ít, Diệp Danh đùa nghịch lưu manh, người ngoài cũng sẽ không thấy bất ngờ."

Nói xong người này đã cao hứng trở lại.

Diệp Danh cùng Hoa Chiêu thật sự có chút cười không nổi rồi.

Thanh danh chính là như vậy, trong gia tộc ra có nhiều người không tuân thủ quy củ, vậy nhân phẩm của những người khác cũng sẽ lọt vào vòng nghi vấn.

Đặc biệt là đây lại là thời đại "Lão tử anh hùng con trai hảo hán, lão tử phản động con trai hỗn đãn" thời điểm.

Trong gia tộc phàm là xuất hiện một "Người xấu", toàn cả gia tộc đều bị liên lụy.

Hoa Chiêu lập tức cảm thấy cô phải đem mấy người còn lại của Diệp gia lay cho tỉnh táo lại, giám sát chặt chẽ một chút.

Bất quá bây giờ còn phải giải quyết chuyện của Diệp Danh trước.

"Hứa Khiết, anh cả tôi đã làm gì cô rồi? Cô không còn trong sạch?" Hoa Chiêu hỏi.

"Ừ." Hứa Khiết "Giãy dụa" mà ngồi dậy ra, nhẹ nhàng đáp.

"Hứa Khiết, trong sạch của cô có còn ở đó hay không, đi bệnh viện kiểm tra thoáng một phát sẽ biết." Hoa Chiêu nói ra: "Mà vu cáo anh cả tôi sẽ có hậu quả gì, cô cần phải hiểu rõ."

Hứa Khiết vụng trộm liếc mắt nhìn Sử Đán, sắc mặt tái nhợt gật đầu: "Đi bệnh viện kiểm tra a, tôi không có nói dối, tôi không sợ."

Lời này nói ra, Hoa Chiêu cũng sợ rồi. . . .

Nếu như cô ta thực không còn cái kia rồi, lại một mực chắc chắn là Diệp Danh, việc này thật đúng là không dễ làm rồi.

Dù sao lúc này định tội lưu manh, hầu hết đều là phụ nữ nói cái gì thì là cái đó.

Hoa Chiêu nhìn Hứa Khiết, đã như vậy..., cũng đừng trách cô không khách khí. . . .

"Vậy thì đi bệnh viện a." Hoa Chiêu nói ra.

Nói xong, trong sân đột nhiên tiến đến một đám người.

Xe cứu thương của bệnh viện vừa vặn đến rồi.

Người gọi điện thoại nói rất gấp, nói có người trọng thương sắp chết, mấy người bác sĩ y tá vội vã mà vọt đến.

“Ở đây." Hoa Chiêu đưa tay mời đến.

Cửa sổ đều mở ra, bác sĩ y tá nhìn thấy cô lập tức chạy tới, sau đó thấy người trên mặt đất, Hứa Khiết.

Hoa Chiêu đã kiểm tra miệng vết thương, m.á.u trên trán đã được cô lau sạch sẽ rồi, hiện tại m.á.u cũng đã ngừng nửa ngày, mà cục sưng như quả trứng gà kia bất tri bất giác cũng đã xẹp xuống, chỉ còn lại có chút vết rách, cho nên thoạt nhìn cô ta cũng không dọa người.

Bác sĩ vừa kiểm tra vừa oán trách: "Lần sau gọi điện thoại ăn ngay nói thật là được, không cần đem bệnh tình nói đến nghiêm trọng như vậy!"

"Không nghiêm trọng các người cũng không tới ah." Hoa Chiêu nói ra.

"Cô!" Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, cả giận nói: "Cô đây là lãng phí tài nguyên quốc gia!"

Lúc này chưa có chế độ 102, xe cứu thương rất ít, bệnh viện lớn mới có một hai chiếc đấy, hơn nữa chỉ có lúc đụng phải bệnh nặng bọn hắn mới dùng đến.

Bình thường những người đau đầu nhức óc, cảm mạo phát sốt đấy, ai kêu xe cứu thương? Kêu bọn hắn cũng không tới.

"Rốt cuộc cô ta sao rồi? Nghiêm trọng không? Cũng không phải tôi muốn gọi cho các người, là chính cô ta nói mình đau đầu sắp c.h.ế.t rồi, bắt chúng tôi gọi xe." Hoa Chiêu nói ra.

Bác sĩ tức giận mà nhìn Hứa Khiết, nói ra: "Chỉ rách chút da, sao phải gào to như vậy, phụ nữ cũng phải học cách kiên cường! Đừng hở ra là muốn c.h.ế.t muốn sống!"

Hứa Khiết đột nhiên cảm thấy ủy khuất, cô ta nhìn vệt m.á.u trên mặt đất nói: "Thế nhưng mà tôi chảy nhiều m.á.u như vậy. . ."

Bác sĩ cũng nhìn thoáng qua trên mặt đất.

Kỳ thật hầu hết m.á.u đều khô bết trên tóc Hứa Khiết, lại chùi ở trên người cô ta, kỳ thật trên mặt đất cũng không có bao nhiêu.

"Trên đầu có rất nhiều mạch máu, rách da sẽ chảy rất nhiều, đừng ngạc nhiên! Trở về uống nhiều nước đường đỏ thì tốt rồi." Bác sĩ nói xong thu thập hộp cấp cứu muốn đi.

Hoa Chiêu lại kiên trì mà hỏi thăm: "Bác sĩ, cô ta vừa rồi bị đập đầu, nghe nói rất dùng sức, ngài lại cẩn thận kiểm tra một chút, có thể bị chảy m.á.u não hay không?"

Nghe cô nói như vậy, bác sĩ ngừng lại, hỏi: "Đụng bao lâu rồi?"

Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Danh.

"Một giờ trước rồi." Diệp Danh nói ra.

Bác sĩ lấy ra đèn pin kiểm tra đồng tử Hứa Khiết một chút, lại hỏi cô ta mấy vấn đề, nói cô ta đi vài bước, làm chút kiểm tra nhỏ.

Sau đó nói: "Cô yên tâm đi, cô ta rất tốt!"

Nói xong đeo túi lên muốn đi.

"Đợi một chút!" Hoa Chiêu còn gọi lại nói.

"Lại sao nữa?" Nữ bác sĩ không kiên nhẫn mà quay đầu lại, bọn hắn rất bận rộn!

"Cô ta còn muốn đi bệnh viện làm kiểm tra cái khác, thuận tiện đi cùng xe của các người chút."

"Người còn ổn như vậy đi bệnh viện kiểm tra làm gì? Lãng phí tài nguyên quốc gia!"

Hiện tại người cũng tự do di chuyển rồi, bệnh viện đã đầy người.

Phàm là người có điều kiện, đều chạy tới mấy thành phố lớn xem bệnh, thủ đô đứng mũi chịu sào, bận rộn vô cùng.

Vấn đề này Hoa Chiêu không trả lời, mà quay đầu hỏi Sử Đán: "Loại náo nhiệt này, mấy người đàn ông các người còn muốn đi qua gom góp sao? Có xấu hổ hay không?"

Mặt Sử Đán thật sự có chút đen.

Nhưng náo nhiệt ngày hôm nay, bọn hắn nhất định phải tham gia rồi.

Đợi vài năm, rốt cuộc cũng đợi được cơ hội ngày hôm nay, bọn hắn sao có thể bỏ qua?

Hôm nay, nhất định phải lợi dụng người phụ nữ này, kéo Diệp Danh xuống!

"Chúng tôi là nhân chứng, để chứng minh các người có tội, chúng tôi phải được chứng kiến từ đầu đến cuối, tránh cho các người trộm uy h.i.ế.p người bị hại." Sử Đán đứng lên.

"Tốt tốt tốt, mời ngài, mời tới gần mà chứng kiến!" Hoa Chiêu lui ra phía sau hai bước, nhường ra vị trí bên cạnh Hứa Khiết.

Sử Đán không nghĩ nhiều, đi tới.

Bác sĩ nhìn bọn hắn, không hỏi nhiều, đi ra khỏi gian phòng.

Bị bác sĩ nói như vậy rồi, Hứa Khiết cũng không thể không biết xấu hổ mà giả c.h.ế.t rồi, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, vậy thì không cần giả bộ nữa.

Mấu chốt là, hiện tại cô ta thật sự cảm thấy mình không có vấn đề gì rồi, mà ngay cả vết thương trên đầu cùng trên tay cũng chỉ hơi nhói, mà không phải là đau nhức kịch liệt rồi.

Trong tay Hoa Chiêu thật sự có thứ tốt.

Không phải vạn bất đắc dĩ, cô ta thực không nghĩ đắc tội Hoa Chiêu.

Người này thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng!

Nhưng hiện tại, các cô chỉ có thể về sau chậm rãi chữa trị quan hệ.

Hứa Khiết động viên chính mình, có vị lãnh đạo lớn kia làm chỗ dựa, cô ta nhất định có thể thuận lợi gả cho Diệp Danh đấy.

Đến lúc đó Hoa Chiêu chính là chị em dâu của cô ta, cô ta sẽ dùng tất cả vốn liếng, nhất định có thể dỗ được cô ta làm chị em tốt với mình.

Hứa Khiết đang thất thần, phía sau cô ta, Sử Đán cũng như thế.

Từ khi gặp chuyện không may Diệp Danh cơ hồ không mở miệng nói chuyện, không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn phải ngẫm lại còn có lỗ thủng gì, làm thế nào để bù đắp, làm thế nào để ứng đối.

Đột nhiên, hắn cảm giác dưới chân vấp một cái, đá vào một tảng đá, người liền ngã về phía trước.

Phía trước hắn một mét chính là Hứa Khiết.

Hứa Khiết bị đụng vào nên lảo đảo một cái.

Chút va chạm nhẹ này không đủ để cho hai người té ngã.

Bất quá ngay lúc hai người muốn đứng thẳng lại, lòng bàn chân Sử Đán đột nhiên đau nhói một cái.

Hắn lập tức đau đến kêu to, phản xạ có điều kiện mà nắm chặt Hứa Khiết.

Mà Hứa Khiết cũng cảm giác hai chân như bị cái gì đó giữ lại trên mặt đất căn bản không thể nhúc nhích được.

Hai người lần này trọng tâm bất ổn, cùng nhau ngã trên mặt đất.

Hứa Khiết ở dưới, Sử Đán ở trên.

Cái ót Hứa Khiết chạm đất, kêu một tiếng, những người khác nghe được đầu cũng thấy đau.

Bác sĩ gấp nhất, lập tức chạy tới tách hai người ra xem xét.

Sử Đán không có việc gì.

Hứa Khiết nhưng lại hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Máu tươi lại từ đầu chảy ra, chảy đầy đất.

Sắc mặt của cô ta còn tệ hơn lúc nãy, một bộ sắp không xong rồi.

"Đã xong, Sử Đán, anh g.i.ế.c người." Hoa Chiêu đứng ở phía sau cả kinh kêu lên.

Sử Đán lại trong giọng của cô nghe ra có chút hả hê cùng không có hảo ý.

Hắn nhìn Hứa Khiết nhìn như sắp chết, lại nhìn Hoa Chiêu, hoảng sợ nói: "Không, không phải tôi! Là cô! Là cô hãm hại tôi!"

"Anh điên rồi sao?" Hoa Chiêu đứng ở trong đám người buông tay nói.

Vừa rồi cô cho Sử Đán đi trước, sau lưng hắn là nhóm người kia, mà Hoa Chiêu cùng Diệp Danh đi ở cuối cùng.

Hoa Chiêu cách xa Sử Đán đến mấy mét.

"Muốn tìm người để đổ lỗi cũng nên tìm người hợp lý chút, ví dụ như người đứng phía sau anh ah, tôi cách xa anh như vậy, sao có thể hãm hại anh?" Hoa Chiêu nói ra.

Một câu làm cho xung quan Sử Đán không còn ai, đâu còn ai dám đứng cạnh hắn?

"Sử Đán, anh đè c.h.ế.t Hứa Khiết rồi." Hoa Chiêu lại nói.

"Không không không, chính là cô! Cô rõ ràng đang trả thù chuyện của Diệp Danh vừa rồi!" Sử Đán reo lên: "Vừa rồi chân tôi đột nhiên đau nhói một cái, nhất định là cô làm!"

"Ah, anh chuột rút, đè c.h.ế.t Hứa Khiết rồi." Hoa Chiêu nói.

Càng hợp lý nha ~

"Không phải! Đây không phải là chuột rút! Còn có, là chỗ này không được bằng phẳng! Bằng không thì tôi sẽ không ngã!" Hai mắt Sử Đán sáng ngời nói: "Đúng, tiệm cơm mà không được san bằng, cô phải phụ trách!"

Hoa Chiêu cười: "Mọi người đến xem, ở đây có chỗ nào không được san bằng?"

Tất cả mọi người nhìn xuống dưới chân.

Nền lát đá xanh, phong cách cổ xưa.

Hơn nữa còn lát rất kín kẽ, cái khe hở nhỏ kia cũng không nhét vào được một trang giấy, nói không bằng phẳng, thật sự là trợn mắt nói dối rồi.

Da đầu Sử Đán lập tức run lên, mới vừa rồi rõ ràng cảm giác đã đá vào một cục đá! Thật sự đã gặp quỷ rồi!

"Báo cảnh sát." Hoa Chiêu đột nhiên nói với nhân viên cửa hàng.

Cô vừa lên tiếng, hơn nữa có người sắp chết, người còn không phải Diệp tiên sinh giết, bảo vệ trong tiệm phản ứng rất nhanh chóng.

Còn có người đóng cửa lớn lại, đề phòng Sử Đán chạy trốn.

"Không, không phải tôi. . ." Sử Đán nhìn Hứa Khiết nằm trên mặt đất thật sự sợ.

"Không phải tôi đ.â.m c.h.ế.t cô ta đấy! Là Diệp Danh! Cô ta vừa mới cùng Diệp Danh lôi kéo đến vỡ đầu! Trước đó cô ta đã bị thương! Chuyện không liên quan đến tôi! Đúng không?" Hắn vội vàng mà nhìn mấy người bạn xung quanh.

Cái này đúng.

Mấy người bạn đương nhiên đứng về phía hắn, nhao nhao gật đầu.

"Đúng cái gì mà đúng?" Hoa Chiêu hừ một tiếng: "Bác sĩ vừa mới xác nhận qua nhiều lần, cô ta không có việc gì! Cô ta rất tốt! Trước đó chỉ bị rách chút da! Hiện tại cô ta đầu rơi m.á.u chảy, chính là do anh đụng rồi, mọi người đều mở to mắt mà nhìn đấy, anh còn muốn nói xạo?"

Lúc này không chỉ có người hai phe bọn họ, còn có một đám năm sáu người nhân viên chăm sóc và bác sỹ.

Loại tình huống này, bọn hắn muốn mua chuộc những người này là không thể nào đấy.

Diệp gia cũng không phải ăn chay!

Diệp Danh ở sau lưng cô bật cười, hoá ra vừa rồi Hoa Chiêu nhiều lần xác nhận Hứa Khiết không sao là vì vậy. . .

"Cái này. . . Tôi. . . Tôi!" Sử Đán gấp đến độ cũng không biết nói gì rồi.

Bởi vì ở đáy lòng của hắn, cũng hiểu được Hoa Chiêu nói đúng sự thật.

Người là hắn đụng đấy, trước đó bác sĩ cũng nhiều lần nói cô ta không có việc gì.

"Nhất định là cô giở trò quỷ! Tôi vừa rồi rõ ràng đá phải một cái gì đó!" Sử Đán trừng tròng mắt chỉ trên mặt đất nói ra.

Theo biểu lộ trên mặt thì hình như hắn nói sự thật ~

Nhưng không ai tin.

Trong sân sạch sẽ, đến chiếc lá rụng cũng không có, có thể có tảng đá?

Hắn chính là đang tự thoái thác trách nhiệm cho mình.

Bất quá đây cũng là chuyện thường tình, tội g.i.ế.c người, ai có thể nhận?

"Mở ra, chúng tôi muốn đưa cô ta đi bệnh viện!"

Bác sĩ đã xử lý đơn giản cho Hứa Khiết, nói với bảo vệ ở cửa.

Bảo vệ nhìn Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu gật đầu.

Bọn hắn muốn giữ Sử Đán, cũng không phải Hứa Khiết.

Bảo vệ mở cửa, bác sĩ mang Hứa Khiết nhanh như chớp mà thẳng bước đi.

"Nhanh! Các người mau cùng đi!" Sử Đán đột nhiên nháy mắt với mấy người bạn.

Mấy người kia như tỉnh ngủ, lập tức gật đầu, bọn hắn phải đi ra ngoài báo tin, đem tình huống bên này nói cho ông chủ của bọn hắn.

Song lần này bảo vệ không thả người.

“Tất cả các người đều là nhân chứng, muốn chạy đi đâu? Đợi cảnh sát đến rồi cũng sẽ cho các người đi ra thôi.” Hoa Chiêu nói.

"Cô yên tâm, tôi không chạy." Sử Đán đi tới, vẻ mặt chính trực nghiêm nghị nói: "Tôi ở tại chỗ này, nhưng bọn hắn ít nhất phải có một người đi theo Hứa Khiết, ký tên, giao tiền thuốc men cho cô ta!"

Bằng không thì bác sĩ không chữa trị cho tốt, làm trễ nãi bệnh tình, cô ta c.h.ế.t thật rồi thì làm sao bây giờ?

Vậy hắn thực sự đã xong.

"Không cần các người đi, tôi gọi người đi." Hoa Chiêu gọi cửa hàng trưởng qua.

"Mang theo tiền đi bệnh viện, nói bác sĩ toàn lực cứu giúp." Cô nói ra.

Cô muốn cho Hứa Khiết một bài học, nhưng cô cũng không muốn g.i.ế.c cô ta.

Huống chi, đầu Hứa Khiết bị thương, xác thực cũng là vì cô.

Những viên gạch xanh trên mặt đất không ổn định, đều do cô.

Trong nháy mắt vừa rồi, cô đã để cho bộ rễ của cây ở dưới đáy viên gạch xanh nhô lên, va chạm vào ót Hứa Khiết.

Động tác này cô chưa thí nghiệm qua, không biết lần này có thể đ.â.m c.h.ế.t người hay không. . . .

Ngàn vạn lần không được, hiện tại cô muốn tích phúc cho tiểu Thận, không sát sinh, huống chi là người.

Mấy người Sử Đán không có lý do gì để rời đi.

Không đợi Sử Đán nghĩ ra biện pháp, cảnh sát đã vào cửa rồi.

Đi theo đằng sau cảnh sát, còn có mấy người mặc đồ đen.

Mấy người tiến vào liền đứng ở sau lưng Diệp Danh.

"Còn lại giao cho anh." Diệp Danh cười nói với Hoa Chiêu.

Anh cũng không nghĩ tới, gọi Hoa Chiêu tới, còn có niềm vui ngoài ý muốn này.

Vốn tưởng rằng gọi Hoa Chiêu ra, chỉ để cứu được Hứa Khiết.

Chuyện này đối với anh mà nói, chính là một chuyện đang vui vẻ rồi.

Bằng không thì Hứa Khiết bởi vì cùng anh "Lôi kéo" mà c.h.ế.t rồi, anh có miệng cũng không thể nói rõ.

Không nghĩ tới, bây giờ nói không rõ chính là đối phương.

"Anh cả. . . ." Hoa Chiêu vẻ mặt "Anh có thể xử lý chứ…".

Diệp Danh sờ sờ cái mũi, chuyện ngày hôm nay là do anh quá chủ quan rồi, đến một cô gái cũng không thể giữ chặt, thật xấu hổ c.h.ế.t người ta rồi.

Anh thật sự không nghĩ tới, người phụ nữ kia một giây trước còn càn quấy muốn gả cho mình, một giây sau đã muốn đ.â.m đầu vào tường.

"Đi đi." Diệp Danh lại nói.

Anh cả đã liên tục thúc giục rồi, Hoa Chiêu liền rút lui.

Cô cũng có thể tín nhiệm Diệp Danh đấy.

Hơn nữa, chuyện đằng sau cô căn bản không xen tay vào được, đó là trận quyết đấu của các lãnh đạo lớn.

Cô vẫn nên đi bệnh viện nhìn Hứa Khiết, bảo đảm cô ta không chết.

Đợi lúc cô đến bệnh viện, Hứa Khiết đã tiến vào phòng giải phẫu.

Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, để cho người đem người nhà của cô ta gọi tới.

Người Hứa gia vội vàng đến rồi.

Bà Hứa, Hứa Tri Đức, Tôn Hiểu Quyên đều đến rồi.

Để cho cô ngoài ý muốn chính là, Thu Tú Vân cũng tới.

Bà ta đi theo bên người bà Hứa, đỡ bà ta cùng nhau chạy tới, như một người con dâu tốt vậy.

Bà Hứa không biết là đã quen, hay là không có thì giờ nói lý với bà ta, vậy mà không ngăn cản.

Ồ ồ ồ?

Hoa Chiêu nhìn về phía Tôn Hiểu Quyên.

Nhưng Tôn Hiểu Quyên đang rất lo lắng, bà ta đã khóc không ra nước mắt, bà ta chỉ có một đứa con gái là Hứa Khiết! Hứa Khiết c.h.ế.t rồi, bà ta cũng không muốn sống.

Nhìn thấy Hoa Chiêu, lòng Tôn Hiểu Quyên không hiểu sao an tâm một nửa.

"Tiểu Khiết thế nào rồi? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Bà ta lo lắng mà hỏi thăm.

Người tới chỉ nói Hứa Khiết xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải phẫu thuật, mặt khác cái gì cũng chưa nói.

"Cô ta ăn cơm trong tiệm cơm nhà tôi, bị người ta đụng ngã, đầu đầu trên đất hôn mê, bị đưa đến bệnh viện." Hoa Chiêu nói ra.

Bà Hứa lập tức hô: "Là ai đụng nó? Người đâu?"

"Hiện tại đoán chừng đang ở cục cảnh sát a." Hoa Chiêu nói ra.

Nghe nói người chưa chạy, người Hứa gia an tâm.

Lại đợi mấy giờ, Hứa Khiết mới bị đẩy ra.

"Giải phẫu rấ thành công đấy, m.á.u chảy trong đầu người bênh đã ngừng, nhưng người có thể tỉnh hay không, còn phải đợi xem."

Người Hứa gia vẻ mặt lo lắng xoắn xuýt.

Hoa Chiêu nhưng lại yên tâm, cô nhìn ra được, Hứa Khiết không c.h.ế.t được rồi.

Dù sao trước khi bị đụng lần thứ hai, đã được cô rót cho một chai tinh chất, những thuốc nước kia vẫn còn tác dụng, đoán chừng không lâu nữa cô ta sẽ tỉnh.

Trời sắp tối, Hoa Chiêu ngáp một cái rồi rời đi.

Tiểu Thận đoán chừng đã ăn xong sữa cô lưu lại rồi, nhưng cô không ở nhà, thằng bé khẳng định ngủ không an ổn.

Hoa Chiêu vội vàng về nhà, trước tiên ở bên giường mà nhìn tiểu Thận, thấy thằng bé ở trong n.g.ự.c Diệp Thâm ngủ rồi, cô an tâm thoải mái đi rửa mặt.

Chưa đến vài phút, Diệp Thâm đẩy cửa đi đến.

"Làm gì vậy? Đừng làm rộn, nhanh đi về xem đứa nhỏ." Hoa Chiêu đẩy anh.

Diệp Thâm vốn chỉ muốn hỏi một chút tình huống cụ thể, dù sao lúc ấy mọi người trong tiệm cơm đều bị mang đi, anh lấy được tin tức, đều là chuyển đạt qua bao nhiêu lần rồi.

Anh muốn nghe xem cô nói như thế nào.

Nhưng hiện tại, ý nghĩ của anh lại thay đổi.

Có thể lát nữa lại nói sau.

Dù sao bên kia anh cả cũng xử lý được rồi.

Tay của anh lần đi lên.

"Ha ha, ngứa ~ đừng làm rộn!" Hoa Chiêu vừa trốn tránh vừa cười.

Diệp Thâm vốn cũng không muốn náo đấy, anh chỉ muốn làm chính sự.

Nhưng hiện tại anh lại đổi chủ ý rồi. . . .

"Đứa nhỏ sẽ khóc ~" Hoa Chiêu ở trong n.g.ự.c đẩy anh.

"Lúc nào khóc thì tính sau." Giọng Diệp Thâm mơ hồ nói.

Hoa Chiêu không chịu được giọng nói này nhất, lập tức không có sức chống cự.

...

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thâm mới có tâm tư hỏi Hoa Chiêu ngày hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Ngủ quá muộn, được rồi, căn bản còn chưa bắt đầu ngủ, Hoa Chiêu lười biếng mà gối lên trên đùi anh nói thoáng qua.

Diệp Thâm lẳng lặng nghe, đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc tại sao Sử Đán lại ngã sấp xuống vậy?"

Hoa Chiêu...

Có thể đừng có những suy nghĩ dọa người như vậy được không!

"Chính hắn nói, hắn bị chuột rút." Hoa Chiêu nói ra.

Diệp Thâm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng.

Hoa Chiêu lớn mật mà nhìn lại: "Ừ, chính là như vậy."

Diệp Thâm lại nhìn vài giây, đưa tay nhẹ nhẹ vỗ về khuôn mặt cô, nói ra: "Lần sau cẩn thận một chút, lúc có nhiều người tốt nhất không cần làm chuyện mờ ám, tuyệt đối không thể để cho người ngoài trông thấy."

Hoa Chiêu...

Cô không biết rốt cuộc anh có ý gì, nhưng kể cả có thâm ý gì, anh vẫn luôn che chở cho cô đấy.

"Được, em đã biết." Hoa Chiêu nói ra.

Cô không mạnh miệng nói đó là chuột rút nữa, mà thừa nhận chính mình có chuyện mờ ám rồi.

Lại mạnh miệng, sẽ tổn thương tình cảm rồi.

Ánh mắt thâm thuý của Diệp Thâm lập tức nổi lên vui vẻ, như vô số ánh sao lấp lánh, làm cho người ta say mê.

"Ba ba, ba rời giường chưa?"

Cửa ra vào đột nhiên vang lên giọng của Vân Phi, nhỏ giọng mà hỏi thăm, nếu như không phải hai người có thính lực tốt, chưa hẳn đã nghe thấy.

Thằng bé sợ đánh thức tiểu Thận.

"Dậy rồi." Hoa Chiêu vội vàng từ trên đùi Diệp Thâm ngồi dậy..., mặc áo ngủ, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.

Tai Vân Phi cũng rất thính, thằng bé lập tức cao hứng nói: "Mẹ trở về rồi!"

Kỳ thật thằng bé tới để hỏi mẹ đã trở về hay chưa đấy.

Ngày hôm qua ba ba nói mẹ có việc không biết lúc nào mới trở lại, biểu lộ rất dọa người, hỏi ba ba có chuyện gì, ba ba lại không nói, nó lo lắng cả đêm không ngủ.

"Chúng con có thể đi vào không?" Vân Phi ở ngoài cửa nói ra.

Thúy Vi cùng Cẩm Văn đều đã dậy rồi, hiện tại đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh thằng bé.

Mấy tiểu gia hỏa cũng đặc biệt lễ phép, trưởng thành, trước khi vào phòng ba mẹ cũng biết phải gõ cửa.

Hoa Chiêu ngọt ngào cười cười: "Vào đi."

Cửa gỗ lập tức nhẹ nhàng bị đẩy ra, ba đứa bé giống ba con chuột nhỏ chạy đến.

Từ khi tiểu Thận trở về, thói quen bình thường của bọn nhỏ lặng lẽ bị thay đổi, chỉ cần tới gần tiểu Thận, động tác của bọn chúng sẽ rất nhẹ.

Hoa Chiêu đã đem tiểu Thận ôm vào trong lòng, tiểu gia hỏa duỗi duỗi người, uốn qua uốn lại rồi tỉnh.

Ba đứa nhỏ lúc này mới dám nói chuyện lớn tiếng.

"Mẹ, ngày hôm qua mẹ đi đâu?"

"Mẹ, mẹ về lúc nào vậy?"

"Mẹ, con nhớ mẹ lắm."

Ba người đồng thời nói ra.

Hoa Chiêu cao hứng mà lần lượt hôn bọn nhỏ một chút.

"Ngày hôm qua bác cả có việc, mẹ đi giúp đỡ một chút. Mẹ vừa trở về, cũng nhớ các con rồi."

"Bác cả có chuyện gì?" Vân Phi hỏi.

Chuyện này giải thích sẽ phức tạp rồi, Hoa Chiêu cũng không nói gì.

"Chờ bác cả các con xong việc, các con hãy hỏi bác ấy." Để cho Diệp Danh tự mình giải thích đi thôi.

"Nha." Vân Phi lập tức không hỏi nữa.

"Mẹ, mẹ nói hôm nay mang bọn con đi ăn tiệc, còn đi không?" Thúy Vi lập tức hỏi.

Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, hôm nay còn có một nhà cưới vợ, cô phải ra cửa tham gia hôn lễ.

Cô cũng đã đáp ứng mang ba đứa nhỏ đi.

Đến lúc để cho bọn chúng đi ra gặp các mặt của xã hội rồi.

Tiếp xúc với người trong hội một chút.

Đương nhiên cô cũng không thể đi một mình đấy, một mình cô không thể trông hết ba đứa bé, cô còn hẹn Diệp Anh cùng Đường Phương Hà.

Hai người này đều khá đáng tin cậy.

Cô cũng thuận tiện cùng hai người này gắn bó tình cảm một chút.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô càng quan tâm đến thanh danh gia tộc rồi.

Diệp gia cũng không thể lại xảy ra chuyện gì.

"Anh đi không?" Hoa Chiêu vừa sửa soạn vừa nói với Diệp Thâm.

Diệp Thâm lắc đầu, mấy chuyện như hôn lễ, từ khi còn bé anh đã chưa từng tham gia, mẹ đều mang theo Diệp Danh cùng Diệp Thư đi, về sau Diệp Thư cũng không đi, lại về sau mẹ cũng không đi, chỉ có mình Diệp Danh đi.

Hoa Chiêu nghe xong, trong lòng lập tức có chút cảm khái.

Diệp Danh là người ngooài nóng trong lạnh, có lẽ rất không thích gom góp loại náo nhiệt này, lại từ nhỏ đến lớn kiên trì tham gia.

Anh cả vì gia tộc này mà trả giá rất nhiều.

Cô có thể giúp đỡ chút nào thì giúp đỡ chút ấy.

Huống chi, hiện tại đây là gia tộc của cô, cũng là của các con cô.

Sự mệt nhọc của một đêm chiến đấu hăng hái biến mất, Hoa Chiêu mở tủ quần áo, tìm kiếm khôi giáp của mình.

Lúc ăn cơm, Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư cũng không ngừng hỏi Hoa Chiêu ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Danh gặp chuyện, các cô đương nhiên đã biết, nhưng chỉ biết đại khái.

Bây giờ nghe Hoa Chiêu nói, có vẻ như không có việc gì, lập tức yên tâm.

"Hứa Khiết kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Cô ta không gả ra được sao? Sao cứ phải nhìn chằm chằm vào anh cả con không thả!" Miêu Lan Chi ném chiếc đũa nói ra.

"Cũng không phải là không gả ra được, nghe nói bà Hứa định cho cô ta một gia đình xuất thân nông thôn." Hoa Chiêu nói ra.

Ngày hôm qua lúc ở bên ngoài phòng giải phẫu, cô đã cùng người ta trò chuyện.

Người Hứa gia lo lắng không có tâm tư nói chuyện với cô, cô cũng không có ý tứ hỏi, nhưng Thu Tú Vân cũng không có nhiều lo lắng cho Hứa Khiết như vậy.

Cô kéo người qua một bên hàn huyên trò chuyện.

Hoa Chiêu đối với Thu Tú Vân có ý kiến gì, cũng không chậm trễ cô từ trong miệng đối phương biết rõ tin tức mình muốn.

Lúc trước cô cho bà Hứa một kỳ hạn, trong ba tháng đem Hứa Khiết gả ra ngoài.

Hứa Khiết kéo dài không chọn, sắp đến ngày rồi, bà Hứa nóng nảy, chính mình chọn cho Hứa Khiết.

“Xuất thân nông thôn? Bà ta cũng đồng ý?” Diệp Thư tò mò hỏi.

"Nghe nói nhà người kia quá khứ là địa chủ, hiện tại vào thành phố làm kinh doanh rồi, cơ duyên xảo hợp biết rõ chuyện của Hứa Khiết, đến thăm nhắc tới kết thân." Hoa Chiêu nói ra: "Cho lễ hỏi cao, 1 vạn. Bà Hứa lúc ấy liền vỗ bàn đồng ý.”

"Nhưng nghe nói vóc người cực kỳ xấu."

Diệp Thư gật đầu: "Vậy thì trách không được Hứa Khiết sẽ bí quá hoá liều."

Loading...